Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tử huyệt

Phiên bản Dịch · 6657 chữ

1.

Vừa đặt lưng xuống giường đã nghe thấy tiếng mở cửa. Cô cũng chẳng thèm để tâm, trùm chăn bắt đầu ngủ.

- Tôn Nữ Linh Linh!!!!!!!! – Linh San cố gắng hạ giọng hết mức có thể. Cái con người kia thật sự là quá đáng hết mức rồi mà. Cả ngày không biết chạy đi đâu, điện thoại cũng tắt máy. Tìm không ra, liên lạc cũng không được, khiến mọi người đều rối rít cả lên… ờ… thực ra là trừ 1 người.

- Để tôi ngủ.

- Ngủ cái đầu cậu, dậy, dậy cho tôi. Cậu còn không dậy, tôi liền ca cho cậu nghe. – Quả nhiên đe doạ có tác dụng.

- Làm sao nữa bà nội? – Vùng chăn ngồi bật dậy, khuôn mặt xinh đẹp nhăn nhó như cái bị.

- Hôm nay cậu đi đâu? Tại sao trốn học? Tại sao tắt điện thoại? Cậu có biết Nghiêm Minh Tuấn gần như đã phát điên không hả? Cậu…

- Được rồi, được rồi, đừng kêu gào nữa. Tôi đi làm nhiệm vụ, được chưa? – Cô bất đắc dĩ thở dài. Cái gì mà lạnh lùng? Cái gì mà băng ngàn năng? Quả thật là bà cô già lắm mồm thì có. Suốt ngày lải nhà lải nhải không ngừng khiến cô phiền muốn chết rồi.

- Nhiệm vụ cái con khỉ gì? Cậu lừa ai chứ? Cái nhiệm vụ ‘chiêu mộ người tài’ kia không phải đã kết thúc từ mấy tháng trước rồi hay sao hả?

- Ây da cậu thật nhiều chuyện đó. Kế hoạch của tôi cậu biết được sao? Tôi cũng không phải là chỉ có ăn không ngồi không đợi đến thời hạn 3 tháng mới vác mặt về nhận lỗi. Tôi cũng phải có hành động a, có hành động, cậu có hiểu không hả?

- … - Linh San chết lặng. Thật sự? Cái này… Linh Linh thật sự có để tâm đến nhiệm vụ hay sao? Cô còn tưởng…

- Hừ? Chẳng lẽ cậu thật sự nghĩ tôi sẽ ngoan ngoãn làm bạn gái Nghiêm Minh Tuấn? – Liếc xéo Linh San 1 cái, cô lại lăn đùng ra giường.

Ring… ring… ring…

Thật sự không đúng lúc, cái điện thoại không biết sống chết lại dám phá hoại giấc ngủ của cô. Cô – Tôn Nữ Linh Linh này ghét nhất là bị người ta làm phiền lúc ngủ. Cô sẽ thật sự biến thành con nhím xù lông hung dữ tấn công người khác. Cho nên, từ trước đến giờ, cũng chỉ có 2 người dám phiền nhiễu ngăn cản cô đến với mộng đẹp. 1 người là bạn thân cùng lớn lên từ nhỏ với cô – Nguyễn Linh San. Còn người kia, không ai khác chính là cái tên trời đánh không chết, ngày ngày lởn vởn như âm hồn không tan.

- Anh muốn chết? – Cô rít lên.

- Em yêu, anh nhớ em đến phát điên rồi đây. Chúng ta gặp nhau được không? Mấy giờ em rảnh? Anh qua đón em. – Giọng nói ấm áp dịu dàng vang lên bên đầu dây không những không làm cô cảm động mà ngược lại, hoàn toàn chọc tức cô.

- TÔI NÓI LẠI LẦN NỮA, ANH TỐT NHẤT NÊN CÚT CHO XA, ĐỪNG ĐỂ TÔI BẮT ĐƯỢC, NẾU KHÔNG, ANH CHẾT CHẮC ĐÓ.

- Được chết trong tay em cũng là 1 loại hạnh phúc, em không biết sao?

- >0< - Cô muốn giết người.

- Sao rồi? Bị anh làm cảm động rồi ư?

- >>,<< - Không xong, cô không chỉ muốn giết người, mà còn muốn băm vằm người ra.

- Em yêu…

- ANH CÓ GIỎI THÌ THỬ XUẤT HIỆN TRƯỚC MẶT TÔI XEM. GẶP 1 LẦN, TÔI CHÉM 1 LẦN. – Nói xong, cô quăng luôn cái điện thoại vào tường. Chỉ nghe cạch 1 tiếng, có 1 ‘sinh mệnh nhỏ bé’ đã oanh liệt ra đi.

- Há há há… - Vẫn như mọi lần, tiếng cười đầy khoái chí vang lên không ngớt.

- Chết tiệt, làm sao mà anh ta có được số điện thoại của tôi?????????? – Cô gần như tuyệt vọng. Chẳng lẽ cả đời này cô cũng không thể thoát khỏi tên ác ma đó ư? Đáng ghét, cô không cho phép kẻ khác có thể đùa cợt cô, càng không cho phép kẻ đó là anh ta.

- Không phải cậu rất lợi hại ư? Tại sao không hạ gục anh ta đi? – Cười chán, Linh San mới chợt thắc mắc. – Trước nay không phải cậu vẫn luôn thích đùa bỡn đàn ông hay sao? Tại sao không…

- Anh ấy là người tốt. – Trái với dự kiến, cô lại nhỏ giọng nhở dài.

- ????? – Linh San trố mắt. Người tốt? Cái gì gọi là ‘Anh ấy là người tốt’? Không phải Linh Linh luôn 1 câu tên đáng ghét, kẻ biến thái, đồ điên… hay sao? Hơn nữa, người tốt thì có liên quan gì ở đây?

Còn chưa đợi Linh San thắc mắc, cô đã gục xuống ngủ luôn rồi.

- Hôm qua em đi đâu? Tại sao không nói gì với anh? Anh gọi điện em cũng không nghe, tìm em cũng không thấy. Em muốn anh tức chết à? – Tuấn xả 1 mạch làm cô ù hết cả tai. Rất muốn kêu ngừng, nhưng vẫn cố nhẫn nhịn. Cô không thể vì 1 chút nóng nảy nhất thời mà làm hỏng kế hoạch được.

- Em xin lỗi mà. – Cô uể oải nói.

- Hứa với anh, lần sau không thể đột nhiên biến mất như vậy nữa. Anh sẽ lo lắng lắm, biết không?

- … - Cô đờ ra 1 lúc, mới mỉm cười, 1 nụ cười hạnh phúc. – Anh lo cho em sao?

- Hỏi thừa. – Tuấn vẫn còn tức giận, nhưng giọng nói đã nhẹ nhàng hơn nhiều.

- Thật sự lo cho em hả?

- Em biết còn hỏi? – Tuấn trợn mắt, bước chân cũng nhanh hơn.

- Lo thật hả? – Cô vẫn không buông tha, túm lấy tay Tuấn tra hỏi không ngừng. – Nói đi, anh nói đi, thật sự lo lắng cho em sao? Anh đã lo cho em thật đó hả?

- Đồ ngốc, anh không lo cho em thì lo cho ai? – Tuấn bất đắc dĩ thở dài thườn thượt. Cô gái này, thật khiến người ta muốn giận mà không giận nổi. Cô luôn thay đổi như thời tiết vậy. Lúc thì yểu điệu nồng đậm, khi lại ngây thơ như trẻ con, có lúc lại hời hợt vô tình. Có lúc anh thật sự nghi ngờ, đâu mới là con người thật của cô?

- Em rất vui! – Cô cười vui vẻ, kiễng chân tặng cho Tuấn một nụ hôn. Cảm giác có người vì mình mà lo lắng thật tốt.

- A a a… - Có tiếng kêu vang lên làm hai người giật mình quay qua. Vừa lúc thấy cả bốn người không biết đã đứng đó từ bao giờ.

- E hèm… - Tuấn hắng giọng, trừng mắt không vui nhìn Minh Anh.

- Em… em không phải cố ý phá anh chị. Chỉ là… ừm… em… em còn nhỏ…

- Có thể bịt mắt lại, ai bắt em nhìn? – Tuấn cắt ngang.

- Hí hí… - Cô ở sau lưng Tuấn bật cười trước sự mất hứng rõ ràng trong giọng nói của người nào đó. Tiếng cười trong trẻo như xuyên thẳng vào trái tim ai đó, được ôm ấp thật cẩn thận, khắc cốt ghi tâm.

- Hai người… có vẻ tình cảm rất tốt. – Anh bỗng lên tiếng, trong giọng nói ẩn chứa một tia khó hiểu.

- Ừ, tốt lắm. – Tuấn vui phơi phới, không hề đánh hơi thấy mùi vị bất thường.

- Anh Hàn, chị Linh Linh, chúng ta đi chơi được không? – Minh Anh tíu tít muốn lại gần Linh Linh, nhưng lại bị Tuấn túm lấy quăng ra xa.

- Đi đâu? – Cô nín cười nhìn cảnh tượng trước mắt, lên tiếng hỏi.

- Đua xe. Chị có hứng thú không? – Hai mắt Minh Anh lấp la lấp lánh đầy chờ mong.

- Nghe có vẻ thú vị. – Cô mỉm cười. – Là ai đua với ai?

- Có rất nhiều người đua, nhưng lần nào đến cuối cùng cũng chỉ còn anh Hàn và anh Tuấn đua với nhau?

- Rồi ai thắng?

- Đương nhiên là anh Hàn.

- Hừ??!? – Tuấn vạn lần không phục.

- Không phục có thể đua lại, thua rồi lại tiếp tục đua, đua đến khi nào thắng thì thôi. – Cô vỗ vỗ vai Tuấn, cười cười, rồi quay sang Minh Anh. – Được, chúng ta cùng đi thôi.

- Hay quá!!!!!!!!!!

- Ba cái xe? – Cô ngạc nhiên. – Anh Minh cũng biết đua xe?

- … - Nhắc đến hai chữ ‘đua xe’, sắc mặt Minh lập tức tái nhợt. Anh mà biết đua thì có mà chuồn chuồn biết độn thổ.

- Tại sao lại là ba cái? Bốn người không phải hai cái là được rồi sao? – Nhìn sắc mặt lúc xanh lúc tím kia, cô có thể đoán được câu trả lời. Nhưng vấn đề là… trước đây không phải bọn họ chỉ có bốn người? Mà chỉ có hai người biết đua, thế tại sao cần đến những ba cái xe?

- Anh Hàn không chấp nhận có người khác ngồi phía sau. Hơn nữa anh Minh lại không chịu nổi tốc độ, cũng không biết lái xe. Cho nên… em đành phải miễn cưỡng chở anh ấy vậy. Chị biết không, đi trên đường mà em chỉ sợ bị cảnh sát tóm thôi. Cũng may em chấp hành luật rất tốt nên đến giờ vẫn an toàn. – Minh Anh thở phào.

- Vậy giờ làm sao? Sáu người ba cái xe. – Linh San chớp chớp mắt.

- Linh Linh đi với anh. – Tuấn nói ngay.

- Hờ hờ… ai chẳng biết rồi, cần gì anh nói? – Minh Anh bĩu môi.

- Anh Hàn, hay là… - Linh San thử mở miệng.

- Không. – Một chữ thôi, dứt khoát từ chối.

- … - Linh San cắn cắn môi, nhất thời cảm giác xa lạ chẳng mấy dễ chịu len lỏi vào tim cô.

- Vậy đi… - Cô nở nụ cười đầy thú vị, mở miệng. – Anh Tuấn chở Linh San, em sẽ chở anh Minh, còn Minh Anh thì đi xe đạp.

- Không được. – Tuấn kiên quyết phản đối, nhìn Minh với anh mắt toé lửa.

- Ơ… - Minh ngơ ngác. Anh có làm gì đâu?

- Anh Minh và Linh San không biết lái xe.

- =.=’ – Linh San mím chặt môi. Không cần xỉ nhục cô như vậy chứ? Không biết lái xe? Cô không biết lái xe hồi nào?

- Vẫn không được.

- Minh Anh lại còn nhỏ.

- Anh mặc kệ.

- Anh Tuấn…

- Anh mặc kệ. Anh mặc kệ.

- …

- …

Ring… ring… ring…

Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt cuộc đối thoại tưởng chừng như sẽ chẳng bao giờ có hồi kết kia.

- Alo – Cô chạy ra một góc xa nhận điện thoại, giọng nói vừa ngọt ngào vừa dịu dàng.

- Anh nhớ em. – Bên đầu dây, giọng Long vang lên đều đều.

- Nhiều không? – Cô mỉm cười, hỏi.

- Em nên tự mình cảm nhận.

- Hiện tại thì không được. Em còn có việc, anh biết mà. – Cô chậm rãi vẽ vòng tròn lên tường, khẽ bật cười.

- Anh muốn gặp em. – Giống như đứa trẻ, Long nói như cầu xin.

- Anh Long…

- Anh nhớ em.

- … - Tình cảm như vậy, chân thành như vậy, ai có thể từ chối được đây?

- Linh Linh!

- Được.

- Cám ơn em.

---------------------------------------

2.

- Ai gọi điện thế? – Tuấn hỏi ngay. Vừa rồi nhìn cô cười dịu dàng như vậy khiến anh thấy không vui chút nào. Cô lại có thể vì một cuộc điện thoại mà vui vẻ thế kia? Rốt cuộc cái tên chết tiệt đó là ai hả?

- Bạn em. – Cô trả lời không chút chần chừ.

- Đi thôi! – Anh dường như đã không còn kiên nhẫn, rồ ga liên tục thay lời thúc giục.

- Bạn gì mà nói chuyện vui vẻ như vậy chứ? – Anh lầu bầu, khởi động xe chuẩn bị đi.

- Đi nào, anh Minh! – Cô hớn hở ngồi lên xe, đội mũ bảo hiểm.

- Linh Linh, em biết lái xe à? Hình như… em cũng chưa đủ tuổi mà? – Minh hơi lo lắng.

- Anh yên tâm, ít nhất em cũng sẽ không tiễn anh vào bệnh viện đâu. – Cô cười hì hì, đôi mắt ánh bạc toả sáng.

- Ừ. Lái xe cẩn thận. – Minh bất an vô cùng lò dò trèo lên phía sau xe.

Vèo…

Chiếc xe như con rùa bò đi từng chút từng chút trước mặt mọi người, hoàn toàn bình thường. Tay lái vững chắc, tốc độ chậm, không có gì an toàn hơn.

Khoé miệng Linh San giật giật. Tốc độ này… thật là doạ người mà.

Chiếc xe ốc sên vừa mới đi được một đoạn đã lột xác, hoá thành tên lửa xé gió phi thẳng về phía trước, bỏ lại tiếng hét chói tai của ai đó và tiếng cười vui vẻ trong trẻo.

- Được rồi, chúng ta cũng đi thôi. – Tuấn muốn nhanh chóng đuổi theo, cùng đi với cô, nhưng... Xe đâu rồi? Người đâu rồi? Không phải vừa mới đi có vài phút thôi ư? Biến đâu mất rồi?

15’ sau,

Anh, Tuấn và Linh San đã có mặt tại nơi diễn ra đua xe.

- Bọn họ còn chưa đến? – Tuấn sốt ruột.

- Đồ điên! – Anh khinh thường liếc mắt. – Cậu nghĩ với tốc độ rùa bò của chiếc xe đó có thể đễn cùng lúc với chúng ta sao?

- Cũng đúng.

50’ sau,

- Chào các anh chị! – Minh Anh mệt bở hơi tai nhưng vẫn hét thật to.

- Bọn họ còn chưa đến? – Tuấn tiếp tục lải nhải.

- Ơ… trên đường em không hề thấy chị Linh Linh với anh Minh mà? Chẳng lẽ không phải hai người họ đi trước rồi sao?

- @o@

60’ sau,

Một chiếc xe trắng muốt chậm chạp đi tới, cũng chậm chạp dừng lại.

- Oẹeeeeee……. – Minh lao ngay xuống, mặt mày trắng bệch, cúi gập cả người nôn không ngừng.

- Chào mọi người! – Cô cười thật tươi, duyên dáng bước xuống xe.

- Anh Minh bị sao thế ạ? – Minh Anh khó hiểu.

- Chị cũng không biết. Chị đã đi rất chậm mà? – Cô ngây thơ chớp mắt.

- Tôn… Nữ… Linh… Linh… - Minh thều thào.

- Em quả thật đã đi rất chậm mà? – Cô rưng rưng, bộ dạng vô cùng tội nghiệp. – Em thật sự không biết bệnh sợ tốc độ của anh lại nghiêm trọng đến như vậy. Em đã đi chậm nhất có thể rồi. Em nói thật mà!!!

- Đồ… cái đồ…

- Đồ cái đầu cậu í. Là do cậu quá yếu ớt, đừng có đổ trách nhiệm lên đầu cô ấy. – Tuấn lên tiếng bênh vực.

- Tôi…

- Đúng đó. Chị Linh Linh còn đi chậm hơn cả xe đạp nữa, anh còn oán trách cái gì? – Minh Anh cũng ra mặt giúp thần tượng.

- Mấy người… mấy người… - Minh tức hộc máu. Oan ức, anh quả thật quá oan ức. – Oẹeeeeeeeeee……….

Vừa bước chân vào trong, không khí sôi động cùng tiếng ồn ào đến choáng váng đã bao trùm tất cả.

- Im đi! – Anh nhíu mày. La hét cái gì? Kêu gào cái gì? Thật làm người ta khó chịu.

Chỉ hai chữ đơn giản, cũng có thể kết thúc tất cả mớ âm thanh hỗn độn, mở ra không gian của sự yên lặng đến rùng rợn.

- Anh Hàn! Thật lâu rồi anh không đến. – Phá vỡ không khí căng thẳng ngột ngạt là âm thanh nhẹ như cơn gió, tưởng như từ rất xa vọng tới.

Mọi người không hẹn mà cùng dạt sang hai bên, nhường đường cho một cô gái xinh đẹp – cũng là chủ nhân của giọng nói ban nãy.

Đôi mắt bàng bạc hơi nheo lại, tỉ mỉ đánh giá người phía trước. Mái tóc đen tuyền, làn da nâu bóng, đôi mắt đen láy, bờ môi đỏ hồng,… Đích thị là mỹ nhân. Chỉ có điều, nhìn trang phục của cô gái đó, quần thụng áo phông, lại thêm cái mũ lưỡi chai đen, đen từ trên xuống dưới. Quả thật có chút doạ người.

- Lầu rồi không gặp, em càng ngày càng ngầu đó. – Tuấn tiến lên phía trước, nhiệt tình chào hỏi.

- Còn anh… - Soi mói một hồi, cô gái đó đột nhiên trợn tròn mắt. – Anh yêu rồi?

- Ha ha… rõ ràng như vậy sao? – Tuấn sờ sờ mặt mình, phì cười.

- Là cô ta? – Nghiêng đầu nhìn ra phía sau, cô gái đó nhếch miệng chỉ thẳng về phía cô.

- … - Cô khẽ nhíu mày nhìn ngón tay thon dài của ai đó đang chĩa thẳng vào mình không chút kiêng kị. Cô rất ghét bị người ta chỉ chỏ này kia, thật sự rất ghét.

- Em thật thông minh! – Hoàn toàn không nhận ra biểu hiện khác thường của cô, Tuấn vẫn tiếp tục cười nói vui vẻ.

- …

- …

- Xin chào! – Thật lâu sau cô gái kia mới bước đến trước mặt cô, lịch sự giơ tay. – Tôi là Trần Thanh Hiên.

- … - Cô lách người qua, không có ý định tiếp nhận.

- Thật bất lịch sự. – Hiên lắc đầu. – Nhưng cô đẹp lắm, thảo nào anh Tuấn lại yêu cô.

- … - Cô mím môi.

- Linh Linh, em sao thế? Sao lại có thái độ như vậy? – Tuấn không vừa lòng. – Hiên có ý muốn làm quen với em, tại sao em lại không lịch sự như thế?

- … - Cô không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng đó.

- Em muốn cô ấy xin lỗi em. – Hiên cao giọng.

- … - Muốn cô xin lỗi?

- Linh Linh, mau xin lỗi. – Tuấn nghiêm giọng.

- … - Cô khẽ nhếch miệng, ánh mắt bỗng tối đi một chút. Cuối cùng… vẫn là như vậy.

- Linh Linh, anh bảo em xin lỗi. - Tuấn hơi lớn giọng. Không phải cô luôn rất biết điều ư? Tại sao hôm nay lại ngang ngạnh như vậy?

- … - Cô vẫn đứng im như tượng, thái độ thờ ơ như không nghe thấy lời Tuấn nói.

- Linh Linh!!!! – Tuấn cau mày thật chặt. Cô bị sao thế? Sao lại lì lợm thế này chứ? Cô không phải cô gái dịu dàng ngoan ngoãn ư?

- Bắt đầu đua đi! – Anh bỗng lên tiếng cắt ngang.

- Em còn muốn lời xin lỗi. – Hiên vẫn cố chấp ngang ngược.

- Hàn, đợi một chút. Là Linh Linh sai trước, cô ấy cần phải xin lỗi. – Tuấn gật đầu.

- … - Cô vẫn im lặng, ánh mắt khẽ lướt qua anh, chỉ thấy anh cũng đang nhìn cô, trong ánh mắt sâu thẳm ẩn chứa điều gì đó kì lạ.

- Không sai, không cần xin lỗi. – Giọng nói kiên quyết không cho phép ai cãi lại. – Đua thôi.

- … - Cô lại nhìn anh, khoé môi cong lên.

Trước vạch xuất phát,

- Anh Hàn, em ngồi sau anh nhé!!! – Hiên le te chạy lại.

- Không. – Anh lạnh lùng.

- Tại sao lần nào cũng không cho em ngồi? – Hiên phụng phịu.

- Cút ra.

- … - Cho dù ngàn vạn lần không muốn, nhưng không còn cách nào khác là lủi thủi lui ra vài bước. Thật là, con người anh sao lại lạnh nhạt như vậy chứ? Anh cũng là đàn ông mà, làm sao có thể không cần phụ nữ cơ chứ???? Thôi kệ, không ngồi xe anh thì ngồi tạm xe Tuấn vậy. Dù sao lúc đua hai xe cũng sẽ bám đuổi nhau, cô có thể ngắm anh gần chút. Nghĩ như vậy, cô liền chạy lại gần Tuấn. – Anh Tuấn, em ngồi.

- Không được, chị Linh Linh cũng muốn ngồi. – Minh Anh nhảy bổ ra.

- Linh Linh? Là cô gái bất lịch sự kia? – Hiên nhăn mặt.

- Chị ấy không bất lịch sự. – Minh Anh trợn mắt nhe răng. Dám bắt nạt thần tượng của cô? Mơ đi! Nếu không phải vừa rồi cô bị hai chữ ‘Im đi!’ của Hàn doạ cho sợ hãi thì cô ta có cơ hội làm khó Linh Linh sao? Đáng ghét, dám ở trước mặt mọi người bắt nạt Linh Linh, thật là đáng ghét mà. – Chỉ là chị ấy không thích nói thôi.

- Ồ - Hiên dường như không để lời nói của Minh Anh vào trong tai, tiếp tục quay sang Tuấn nài nỉ. – Anh Tuấn, không phải lần nào cũng là em ngồi sau xe anh sao? Hôm nay em cũng muốn ngồi.

- Hiên…

- Em muốn ngồi mà!

- Linh Linh, hay là em ngồi trên khán đài xem nhé! Dù sao em cũng không quen với tốc độ mà, phải không? – Tuấn quay sang cô, dỗ dành.

- … - Cô không phản ứng, để mặc Tuấn dịu dàng dỗ cô, rồi ôm cô, hôn cô như để an ủi. Từ khoé mắt cô thấy được ý dương dương tự đắc và khinh bỉ trong mắt cô gái kia. Khinh bỉ? Khinh bỉ? Cô gần như nghẹt thở, chỉ biết cố gắng không để biểu hiện khác thường gì trước mắt mọi người.

- Tôn Nữ Linh Linh, lại đây! – Đột nhiên một giọng nói lành lạnh vang lên kéo tâm trí hoảng loạn của cô trở về.

- ? – Cô nghi ngờ nhìn anh. Anh gọi cô? Gọi cô làm cái gì? Không phải muốn tránh cô càng xa càng tốt ư? Không phải đến nói với cô vài câu cũng lười hay sao? Đột nhiên gọi cô, là có ý gì? Cô nhất thời không hiểu nổi anh đang suy tính cái gì, chỉ biết đẩy nhẹ Tuấn ra, từ từ đi đến chỗ anh.

---------------------------------------

3.

Chính anh cũng không thể hiểu nổi mình đang làm cái gì nữa. Chỉ là nhìn thấy cô đứng yên lặng không nói, anh thấy khó chịu. Rõ ràng cô không vui, rõ ràng cô không thích, vậy sao phải chịu đựng? Cô có thể nói ra. Anh biết chỉ cần cô nói ra, Tuấn sẽ nghe theo ý cô, nhưng… cô lại không làm thế. Cô chỉ im lặng, im lặng đứng đó, cố tỏ vẻ không có chuyện gì. Tại sao lại như vậy? Trong đầu cô rốt cuộc đang nghĩ cái quái gì hả?

Đây là lần đầu tiên anh nhìn ra chút cảm xúc ẩn giấu trong đôi mắt tuyệt đẹp kia. Cô đang khó chịu, cô cảm thấy uất ức, nhưng lại không chịu nói ra mà cứ như vậy chịu đựng, coi như không có việc gì. Bộ dạng này của cô làm anh đau lòng.

Cô rất giống cô bé đó, một mình chịu đựng. Đêm hôm ấy, cô bé kia gồng mình lên chịu đựng nỗi đau trong lòng cũng như cơn mưa rét buốt tàn nhẫn. Hôm nay, cô ép bản thân nhẫn nhịn tất cả tủi thân cùng tức giận.

Anh luôn muốn tránh xa cô, luôn muốn đẩy cô ra khỏi cuộc sống của mình, nhưng… chỉ cần cô lại gần, hình ảnh xinh đẹp dịu dàng ấy lại luôn luôn ở trong tầm mắt của anh.

Anh biết cô không phải người anh có thể động vào, lại càng không nên động vào. Cho dù có yêu, anh cũng sẽ không yêu cô. Nhưng… thật sự anh không thể làm ngơ. Ban đầu chỉ đơn giản là ánh mắt anh bị cô quyến rũ, nhưng càng ngày anh lại càng thấy cô giống cô bé đó. Cô đem đến cho anh cảm giác thật kì lạ, nhất là khi ở sân sau, cô hồn nhiên đùa nghịch với gió, cô ung dung lắng nghe âm thanh của cây,… Anh hoàn toàn không có cách nào làm ngơ với sự hiện diện của cô nữa rồi.

Cho dù không yêu, anh cũng muốn bảo vệ cô thật tốt.

- Muốn ngồi sau xe đua? – Anh nhìn cô, hỏi.

- … - Cô chớp mắt nhìn anh, mù mờ không hiểu anh có ý gì.

- Hay là muốn ngồi sau Tuấn? – Anh lại hỏi.

- … - Cô tiếp tục nhìn anh không rời. Anh hỏi cô như thế để làm cái gì? Rảnh rỗi sinh nông nổi sao?

- Lên xe. – Thấy cô khi nghe tên Tuấn không có một chút phản ứng, anh đột nhiên nhếch khoé miệng. Đúng là cô gái ngốc!

- Cái gì?? – Cô ngây ngô. Biểu hiện của anh quá kì quái làm cô không thích nghi nổi.

- Em là đồ ngốc sao? Tôi bảo em lên xe. – Anh đội chiếc mũ bảo hiểm vào cho cô, nhắc lại.

- Để làm gì? – Cô ngoan ngoãn ngồi lên xe, khó hiểu hỏi.

- … - Bên trong chiếc mũ bảo hiểm, khoé miệng anh khẽ nở nụ cười. Cô gái này đột nhiên trở nên ngu ngơ như vậy, thật đáng yêu.

- Chuyện gì thế kia? – Tuấn nhăn nhó, rít qua kẽ răng. – Bọn họ đang làm cái gì? Hai người bọn họ… - Anh còn đang sống sờ sờ ra đây mà bọn họ lại đang diễn trò gì hả? Muốn chọc tức anh sao? Muốn làm anh tức chết hả???

- Đáng chết! – Hiên tức giận đùng đùng. Con đàn bà chết tiệt không biết xấu hổ, lại dám quyến rũ Hàn ngay trước mặt mọi người. Cô ta còn không để ý Tuấn đang đứng lù lù ở đây? Đúng là vô liêm sỉ.

- Này, còn chưa bắt đầu đua hả? Ô…….. – Minh mặt mày tái mét chạy tới, lập tức khựng lại. Dụi dụi mắt, anh nhìn thấy cái gì? Dụi mắt lần nữa, vẫn như vậy. Trên xe Hàn có thêm một cô gái dáng người yêu điệu thướt tha, trên người mặc bộ đồ bó sát chấm đen vô cùng quyến rũ. Kia… sao cô gái này lại trông quen như vậy?

- AOA – Minh Anh há mồm trợn mắt như gặp quỷ. Không, thật sự là gặp quỷ rồi. Anh Hàn không phải chưa từng cho phép ai ngồi sau xe anh ấy hay sao? Chị Linh Linh không phải là bạn gái của lão anh hay sao?

Tất cả mọi người nếu không bày ra bộ dạng khiếp sợ thì cũng là tức giận nghiến răng kèn kẹt, chỉ có Linh San bình thản không phản ứng gì, nhưng sâu thẳm trong lòng lại có hai luồng cảm xúc trái ngược không ngừng tấn công lẫn nhau.

Và còn… phía xa xa có ánh mắt luôn theo dõi mọi động tĩnh bên kia giờ đây mới hài lòng rời đi.

- CHUẨN BỊ… XUẤT PHÁT

Lá cờ vừa phất lên, mười mấy chiếc xe lập tức lao mình về phía trước như đạn bắn.

Do Tuấn tâm trạng bất ổn nên nhanh chóng bị anh bỏ xa phía sau. Trên đường đua ngoằn nghèo dài tít tắp chỉ còn duy nhất một chiếc xe vẫn lao vun vút về phía trước với tốc độ kinh người.

Ngồi phía sau anh, đôi tay mảnh khảnh ôm siết lấy cơ thể cứng rắn như sắt của anh, đầu tựa sát vào tấm lưng rộng vững trãi, cô cảm nhận rất rõ, kĩ thuật lái xe của anh thật sự là tuyệt diệu.

Ấm áp… vòng tay của cô khiến anh cảm thấy vô cùng ấm áp. Đột nhiên không muốn đua nữa, anh từ từ giảm tốc độ, cho xe rẽ vào một con đường khác.

Một lúc sao, trước mắt hiện ra đường phố về chiều tấp nập người qua lại.

- Anh đi đâu thế? – Cô ngạc nhiên.

- Không biết.

- … - Cô khẽ cười, vẫn ôm lấy anh không buông.

- Em không yêu Tuấn. – Cho xe đi chầm châm quanh hồ, anh thờ ơ nói, ngữ điệu giống câu trần thuật hơn là nghi vấn.

- Vâng. – Cô thẳng thắn thừa nhận, ánh mắt xa xăm nhìn về phía bờ hồ đông đúc.

- Tại sao ở bên cậu ta?

- … - Im lặng.

Chiếc xe cứ chầm chậm lăn bánh…

Cô cứ chầm chậm khép hờ đôi mắt…

Anh cứ chầm chậm chờ đợi…

Thật lâu sau, khi chiếc xe đã đi vào một con đường vắng vẻ, cô mới mở miệng, giọng nói thật nhỏ thật nhẹ.

- Em muốn được yêu thương.

- … - Đến lượt anh trầm mặc. Không phải vì suy nghĩ mà vì đau lòng. Một cô bé 16 tuổi như thế nào lại nói ra câu đó? Cô… rốt cuộc đã phải chịu đựng những gì? Trái tim mơ hồ đau đớn, cũng âm thầm rung động.

- Nhưng… anh ấy dường như không yêu em như em nghĩ. – Cô thở dài.

- Nếu em nói, cậu ta sẽ làm theo ý em. Tại sao em lại lựa chọn im lặng? – Anh không nhịn được hỏi.

- Em không muốn tranh giành. – Cô mỉm cười.

- Cậu ta yêu em, thật sự yêu em.

- Em biết. – Cô từ từ buông anh ra, cười hì hì. – Nếu không em sẽ không ở bên anh ấy.

- …

- Nhưng… như vậy không đủ. Đối với em, như vậy không đủ. Cho nên… cho nên… em không chỉ có một mình anh Tuấn. – Giọng cô rất nhỏ, tựa như một cơn gió.

- Cái gì? – Anh kinh ngạc.

- Em muốn được yêu thương, được thật nhiều người yêu thương. – Cô cười, một nụ cười cô đơn. – Cho nên… em có rất nhiều đàn ông. Em muốn họ yêu thương em, chiều chuộng em. Em muốn họ chỉ quan tâm đến em thôi. Em… - Cô nghẹn ngào. – Em thật xấu, đúng không? Ích kỉ… tham lam… xấu xa… đê tiện… đúng không?

Kéttt…

Chiếc xe vừa dừng lại, anh liền kéo cô xuống xe, cởi mũ bảo hiểm của hai người, để anh có thể nhìn thật sâu vào mắt cô. Đôi mắt dài, hàng mi cong vút, con ngươi tròn tròn ánh lên sắc bạc. Vẫn rung động như vậy, vẫn thần kì như vậy, nhưng trong đó lại ẩn chứa bao đau đớn dằn vặt.

Cô khóc.

Nước mắt, từng giọt, từng giọt rơi xuống, lăn dài trên gò má, mơn trớn đôi môi nhỏ xinh.

Vào giây phút ấy, anh dường như nhìn thấy cô bé yếu ớt mỏng manh kia. Cô bé cứ ngồi đó, lặng lẽ rơi nước mắt, co ro một mình chống đỡ với cái lạnh. Cô bé ấy giống như bất cứ khi nào cũng có thể tan biến vào màn mưa dày đặc.

- Đừng khóc! – Không kiềm chế được ôm cô vào lòng, đưa tay vuốt khẽ mái tóc cô, vụng về dỗ dành.

- Em là người xấu xa… xấu xa… Em rất ích kỉ… em…

- Không phải, em không xấu xa, em không phải. – Anh vỗ vỗ lưng cô, kiên định. – Em chỉ muốn được yêu thương, đó là quyền của mỗi người. Em không sai.

- Nhưng… nhưng… - Cô hoang mang ngẩng đầu nhìn anh. Cô không sai? Cô thật sự không sai? Anh có điên không?

- Là bọn họ không đủ yêu thương em.

- … - Cô cắn môi, lắc đầu nguầy nguậy. – Không phải… không phải… anh ấy yêu em… rất yêu em… anh ấy vì em mà làm tất cả… vì em mà đánh đổi mọi thứ… vì em mà không tiếc mạng sống của mình… nhưng mà… em… em vẫn không biết thoả mãn… Em làm anh ấy tổn thương… làm anh ấy đau lòng… em là kẻ xấu xa… xấu xa nhất trên đời này…

- Anh ấy? – Anh nhíu mày, trái tim hình như có gì chặn lại, thật khó chịu.

- Anh ấy hẳn là nên hận em… ghét em… nhưng không… không hề… anh ấy không hề… Anh biết không, cho dù em có làm cái gì, anh ấy cũng ủng hộ em… cho dù em có làm điều sai trái, thương tổn anh ấy… anh ấy cũng vẫn ở đó… quan tâm em… chăm sóc em… Nhưng cuối cùng… em vẫn cứ không biết thoả mãn… Tất cả những gì em cho anh ấy chỉ có đau khổ và tổn thương… chỉ có vậy… chỉ có vậy… - Cô khóc nấc lên.

Cô còn nhớ rất rõ… Hứa Vĩnh Long…

… 4 năm trước anh vì cô phản bội tổ chức. Nhưng cô vẫn tiếp tục đến bên những người đàn ông khác, bỏ mặc anh thật lâu, thật lâu không thèm đoái hoài…

… 3 năm trước cô vì Khiết Khiết phát bệnh mà nổi nóng với anh, còn ra tay đánh anh. Anh không những không phản kháng, còn cắn răng chịu hết sự tức giận của cô, sau đó… khi cô đã bình tĩnh lại… anh còn không ngừng an ủi trấn an cô…

… 1 năm trước anh vì bảo vệ cô mà bị thương, cô lại chỉ lo đùa giỡn con mồi mà không quan tâm đến anh, khiến anh suýt nữa thì mất mạng. Khi tỉnh lại, câu đầu tiên anh nói, lại chính là… ‘Thật tốt… em không sao’…

Ở bên cô, anh từ đầu đến cuối chỉ có đau khổ giày vò, nhưng… cô lại nhất định không chịu buông tay.

Cô ích kỉ… cô chỉ muốn anh thuộc về mình cô…

Cô tham lam… cô muốn chiếm hữu tất cả yêu thương chiều chuộng của anh…

Cô xấu xa… cô trói buộc trái tim anh, kìm hãm thể xác anh, khiến anh không bao giờ có thể rời xa cô.

Khóc chán rồi, cô dựa vào lòng anh nghỉ ngơi. Khóc, thật sự là một việc rất mất sức. Nhưng nói ra được những điều trong lòng, cho dù chỉ là chút ít thôi, cũng thật nhẹ nhõm.

- Là ai? Anh ấy mà em nói là ai? – Im lặng nãy giờ, anh đột nhiên lên tiếng.

- Người bạn trai đầu tiên của em. – Nhắc đến người đó, cô lại sụt sịt.

- Người bạn trai đầu tiên? – Anh cứng đờ.

Anh ta… đối với cô tốt như vậy?

Anh ta… trong lòng cô quan trọng như vậy?

Anh ta… có ảnh hưởng đến cô lớn như vậy?

Tại sao… anh lại thấy không vui? Thật sự không vui, một chút cũng không vui.

- Anh đưa em về.

Suốt quãng đường đi, anh không nói không rằng, chỉ im lặng lái xe, lông mày cau lại, đôi môi mím chặt.

Mà cô ngồi đằng sau, khoé môi nở nụ cười hài lòng, ánh mắt nhìn anh vô cùng thú vị.

---------------------------------------

4.

Hôm đó, sau khi anh rời đi, cô cũng không giả bộ ngủ nữa. Nhìn chiếc lá xanh mơn mởn ngoan ngoãn nằm trong tay, cô bật cười. Đàn ông… ai cũng giống nhau mà thôi. Cho dù lạnh nhạt thì sao? Cho dù tàn nhẫn thì thế nào? Kể cả anh đã có người trong lòng, cô cũng có cách buộc anh phải yêu cô, chân chính yêu cô, sâu đậm yêu cô… khắc cốt ghi tâm…

Rút chiếc điện thoại ra bấm bấm…

- Alo – Đầu dây bên kia rất nhanh đã trả lời. – Chị Linh Linh, hôm nay chị đi đâu vậy? Tại sao không đến lớ…

- Minh Anh, chị muốn hỏi em một chuyện.

- Dạ, chị cứ hỏi đi. Nếu biết em nhất định sẽ khai hết. Em đảm bảo sẽ trả lời thành thật 100%. Nếu như em dám nói dối chị…

- Được rồi, được rồi. – Cô cắt ngang. Con nhóc này, thật là dài dòng. – Em có biết ‘Tiểu hồ ly’ là ai không?

- Hả???????? – Minh Anh suýt rớt cằm xuống đất. Cô vừa nghe thấy cái gì? Tiểu… Tiểu hồ ly? Linh Linh vừa hỏi cô về Tiểu hồ ly?

- Làm sao vậy?

- Sao chị biết về… ừm… cái kia… à không… là người đó? – Minh Anh kinh ngạc.

- Chị vừa gặp anh Hàn ở sân sau. Anh ấy ngủ mơ, cứ gọi Tiểu hồ ly. Chị tò mò quá, lại không dám hỏi thẳng anh ấy, cho nên mới…

- Chị Linh Linh, cái này cũng chẳng có gì đâu, mà chị cũng không nên biết làm gì.

- Em đã nói sẽ trả lời chị mà. – Cô bĩu môi giận dỗi.

- Chị Linh Linh… - Quả nhiên hiệu nghiệm. Minh Anh vò đầu vứt tai hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định kể. – Hôm trước em vừa gặng hỏi lão anh em xong. Chị biết không, em phải tốn mất mấy ngày trời nịnh hót với cả đống lợi lộc mới cạy được miệng lão ra đấy. Lão keo kiệt kinh khủng luôn í. Chỉ có mỗi mấy câu thôi mà cũng bắt em…

- Vào chuyện chính đi.

- Ơ… dạ… ‘Tiểu hồ ly’ là tên mà anh Hàn gọi người trong lòng của anh ấy. Nghe nói năm anh Hàn 9 tuổi thì gặp người đó, khi ấy đang khóc trong con ngõ nhỏ. Chỉ một lần duy nhất thôi, nhưng khiến anh ấy nhớ mãi không quên, còn đem tình cảm đặt trọn lên người đó. Anh Hàn không biết gì về người đó cả, chính hình ảnh người đó khiến anh ấy liên tưởng đến con tiểu hồ ly xinh đẹp, vừa trong sáng lại vừa yêu mị, hơn nữa còn vô cùng đáng thương, cho nên mới gọi như vậy. Nhưng mà… bất cứ ai cũng không được phép gọi cái tên này. Nếu như để anh ấy biết được thì… híc híc… sẽ chết rất khó coi đó. Chị Linh Linh, em nói chị nghe, chị biết thôi chứ đừng manh động nha. Nếu như để anh ấy biết, thì cả hai chị em mình đều đi đời nhà ma đó. – Minh Anh rùng mình.

- Chị biết rồi. – Cô mỉm cười. – Thế nhé, chị cúp máy đây.

- Vâng. Em chào chị!

Cạchhhh…

Cúp điện thoại rồi, cô ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trong xanh. Từng gợn mây trắng bồng bềnh trôi thật đáng yêu.

Cuối cùng… cô cũng biết được điểm yếu chí mạng của anh…

Tiểu hồ ly…

… nhỏ bé…

… xinh đẹp…

… mong manh…

… đáng thương…

------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc Tôi Yêu Em, Tiểu Hồ Ly 1 của sweetmouse
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.