Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khác biệt

Phiên bản Dịch · 6182 chữ

1.

Vào 1 buổi trưa đẹp trời, khi đang trên đường đến căng tin thì đôi tai luôn dỏng lên nghe ngóng của Minh Anh đột nhiên bắt được tín hiệu.

- Anh Tuấn, hình như trường mình lại có mỹ nữ đến. – Minh Anh nhảy bổ ra trước mặt Tuấn báo cáo.

- Con nhóc này, ngoài chuyện suốt ngày rình mò mỹ nữ thì em còn biết làm gì nữa không hả? – Minh cốc đầu cô em gái lắm trò, chép miệng lắc đầu. – Em là con gái đấy, có thể để ý hình tượng 1 chút được không????

- Xí!! Hình tượng em không cần, chỉ cần money thôi, anh Tuấn nhờ nhờ nhờ. – Nhắc đến tiền, 2 mắt Minh Anh chợt sáng lên như cái đèn pha.

- Biến, anh đây đã có nơi có chốn rồi nhá. – Tuấn gạt phắt Minh Anh ra như đuổi 1 con ruồi, đến 1 cái liếc mắt cũng không thèm ném cho cô.

- @@ - Minh Anh mếu máo nhìn Minh. – Huhu anh ấy vẫn điên à? Ôi anh trai của em. Em nhớ cái gã mê gái suốt ngày dùng tiền dụ dỗ em đi săn gái cho kia quá!!!!!!!!! Hu hu hu…

- Ờ. Cậu ta điên lắm rồi em ạ. Chắc sắp phải gọi cấp cứu rồi đó. Mà Linh San đâu?

- Hở? – Minh Anh giờ mới để ý, chớp chớp mắt nghĩ ngợi vài giây. – Không phải chị ấy vừa ở đây à?

- Này Hàn, Linh San đâu? – Minh huých huých người anh làm anh giật mình cau mày.

- Cái gì? Ai? Làm sao tôi biết?

- #_____#

- Aaaa!!! Chị Linh San kìa! – Sau 1 hồi chen chúc ngó nghiêng, cuối cùng Minh Anh cũng nhìn thấy Linh San đang nhàn nhã ngồi uống nước cam ở 1 chiếc bàn gần cửa sổ. Không cần suy nghĩ, cô lao ngay ra ngồi phịch xuống ghế, phụng phịu hỏi. – Chị Linh San, tại sao chị lại bỏ em mà chạy đi uống nước cam 1 mình thế? Tại sao chị không đưa em đi cùng? Tại sao chị không nói gì mà đã bỏ đi rồi? Tại sao chị…

- Ê nhóc kia, nói ít chút đi. Đau hết cả đầu. – Tuấn trừng mắt dữ tợn. – Tôi đi vệ sinh 1 lát.

- Ờ. – Anh thờ ơ đáp, dường như đó chỉ là 1 phản xạ.

- Đi mùa đồ ăn đi nhóc! – Minh phẩy tay.

- Vâng. – Minh Anh ỉu xìu đáp trả.

Nhưng thật không may, do không để ý trước sau nên cô đã va phải 1 cái khay thức ăn, khiến nó rơi tung toé. Cũng may nữ sinh kia nhanh chân tránh được, nếu không đã vinh dự được tắm bằng nước sốt rồi.

- Ôi trời ơi, em xin lỗi!! Em xin lỗi!!!!!! Em thật sự xin lỗi! – Minh Anh hoảng hốt, cuống quit nói xin lỗi không ngừng.

- Không sao. Không cần sợ hãi như vậy. – 1 giọng nói ngọt ngào vang lên ngay bên tai Minh Anh.

- Oaaaaa…….

- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa……….

- Chết mất thôi… làm sao bây giờ……… Xinh quá điiiii…..

- Đẹp như thiên thần!!!!!!!

- Oooooooooooo……..

- ………..

- ……………….

Xung quanh bỗng nổi lên 1 trận động đất kinh thiên động địa khiến anh – người nãy giờ vẫn gà gật cũng phải chú ý.

Vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp hình ảnh 1 nữ sinh có dáng người tuyệt đẹp trong bộ đồng phục kẻ ca rô đen trắng. Bộ váy vốn rất bình thường nhưng mặc trên người cô lại trở nên thật đặc biệt. Nó không những làm nổi bật từng đường cong hoàn hảo mà còn tôn lên nước da trắng hồng mịn màng không tì vết của cô. Mái tóc màu hạt dẻ uốn lượn gợn sóng được buộc lại bằng dải lụa đen tuyền. Cô đang cúi đầu, nhẹ nhàng lau đi chút nước sốt dính trên làn váy. Vài sợi tóc mái theo cử động của cô mà đung đưa che khuất gần nửa khuôn mặt. Từ vị trí này, anh chỉ có thể nhìn thấy đôi môi đỏ mọng mềm mại hơi hé mở, còn thứ anh luôn tìm kiếm từ bất kì cô gái nào anh gặp lại hoàn toàn không thể nhìn được.

Sau khi đã lau sạch vết bẩn trên váy, cô mới hài lòng ngẩng đầu, mỉm cười với Minh Anh.

- Đừng sợ, không có chuyện gì nghiêm trọng cả.

- Em… em… xin lỗi… - Minh Anh lắp ba lắp bắp, mắt mở to hết cỡ nhìn cô chằm chằm.

Đùa, dạo này cô được thần linh phù hộ hay sao mà toàn gặp được mỹ nhân thế??? Lại còn toàn những chị xinh như thiên thần, vừa đẹp vừa dịu dàng, vô cùng quyến rũ mà lại thân thiện. Oaaaaaa…………

Anh chấn động, đôi mắt không thể dời khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt đẹp của cô. Đôi mắt dài, đẹp tự nhiên, con ngươi tròn tròn ánh bạc vô cùng đặc biệt.

Đôi mắt kia…

Sắc bạc óng ánh ấy…

Cảm giác có ánh mắt ai đó đang nhìn mình chằm chằm, cô nhẹ nhàng quay đầu, nở nụ cười thật tươi thay cho lời chào, đôi mắt theo phản xạ hơi nheo lại quan sát anh thật tỉ mỉ. Oa… có thể nói là hoàn hảo nha!

Cơ thể rắn chắc khoẻ mạnh, làn da rám nắng đầy nam tính, vầng trán cao rộng, mày rậm mắt sâu, chiếc mũi cao dọc dừa, đôi môi hồng hào khẽ nhếch lên. Ở anh toát ra 1 loại sát khí nặng nề đáng ngạc nhiên khiến cô cảm thấy vô cùng thú vị. Chỉ có điều… có gì đó rất lạ. Ánh mắt của anh… sâu thẳm trong đôi con ngươi đó… ở nơi thầm kín nhất… dường như đang chứa đựng 1 điều gì đó đặc biệt.

Trong lòng đột nhiên cảm thấy hụt hẫng, anh phải nắm chặt tay để không lộ ra bất kì 1 biểu hiện bất thường nào. Cảm giác hỗn loạn khó nói thành lời này giống như trong mỗi giấc mơ, khi anh nghĩ mình đã chạm được vào cô, khi bàn tay chỉ còn cách đôi vai nhỏ bé ấy 1 chút nữa thôi, thì cô lại đột nhiên biến mất. Thất vọng, đau lòng, hoảng hốt, không cam tâm,… tất cả cứ quẩn quanh khiến trái tim anh quặn thắt…

Khi gần trở về bàn, Tuấn bỗng nghe thấy 1 giọng nói ngọt ngào êm tai mà anh ngày đêm mong nhớ vang lên thật gần.

- Xin chào, chúng ta lại gặp nhau!! – Cô khẽ nghiêng đầu, giơ tay vẫy vẫy bàn tay thon dài trắng nõn.

- Ơ… em… - Tuấn kinh ngạc bất động tại chỗ. Anh không nhìn nhầm chứ? Anh không bị ảo giác chứ???? Là cô? Đúng là cô??

Cô nở nụ cười thích thú, từng bước, từng bước tiến lại gần Tuấn, chậm rãi, bình thản, nhưng vô cùng quyến rũ.

Trái tim đập dồn dập theo từng bước chân của cô, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm xúc kì lạ khiến Tuấn không thể suy nghĩ được gì. Từ trước tới nay anh chưa từng gặp cô gái nào có sức hút mãnh liệt thế này. Cô thậm chí khiến anh như phát điên chỉ bằng 1 ánh mắt – ánh mắt tuyệt đẹp đầy lôi cuốn. Gặp lại cô lần thứ 2, anh bắt đầu thấy sợ, sợ nét quyến rũ đến chết người của cô, sợ vẻ thanh khiết tựa thiên thần của cô,…

Cô đứng trước mặt Tuấn, đôi mắt hơi nheo lại quan sát thật kĩ những thay đổi dù là nhỏ nhất trên gương mặt anh, đôi môi đỏ mọng cong lên đầy ẩn ý.

Thật lâu sau, cô nhẹ nhàng kiễng chân, ghé sát vào tai anh thì thầm, giọng nói thỏ thẻ tràn đầy thẹn thùng.

- Em… đã rất nhớ anh!

- … - Tuấn hơi ngạc nhiên, sau đó bỗng bật cười. Hoá ra đó không phải cảm xúc của 1 mình anh.

Linh San cau mày, đôi môi mím chặt, trong lòng không hài lòng chút nào. Chết tiệt, Linh Linh đang làm cái gì vậy???????????????????

- Chị Linh San!!! Chị không sao chứ? – Minh Anh vừa quay lại đã bị dáng vẻ như muốn giết người của Linh San doạ cho sợ chết khiếp.

- Không sao. – Linh San hắng giọng lắc đầu.

- ???? – Nhìn theo ánh mắt của Linh San, Minh Anh giật mình, trong lòng không khỏi nghi vấn. Chẳng lẽ 2 người kia nhanh như vậy đã thành đôi??? Chẳng lẽ Linh San thích lão anh cô????????????????????? Chẳng lẽ biểu hiện vừa rồi của Linh San là… GHENNNNNNNNNNNNNN??????????????????????????? AOA Hay nha, hay nha!!!

Tại nhà họ An,

- Cậu muốn làm gì? – Linh San khoanh tay trước ngực, hỏi với giọng lạnh tanh tưởng chừng như không có chút cảm xúc những thực ra lại.

- Làm gì là làm gì? – Linh Linh vừa lau mái tóc vẫn còn ướt vừa hỏi.

- Chuyện với Nghiêm Minh Tuấn là thế nào? Còn Diệp Lãnh Hàn?

- À… - Linh Linh mỉm cười. – Lãnh Diệp Hàn đã thích 1 người.

- Gì? Cậu nói cái gì??? Làm sao cậu biết??? – Linh San sửng sốt, trong lòng có 1 cảm giác rất lạ.

- Qua ánh mắt. – Linh Linh trầm ngâm suy nghĩ. Chỉ cần nhớ lại ánh mắt ấy, những xúc cảm ẩn giấu thật sâu trong đó, thứ tình cảm kì lạ mà sâu sắc kia,… cô lại có gì đó… giống như là… ghen tị?

- Ánh mắt?? – Linh San lẩm bẩm.

Điều mà cô không thể nhìn thấy được, thứ mà cô cho dù có cố gắng đến đâu cũng không thể khám phá nổi… chính là tình cảm này? Nhưng… tại sao… Linh Linh có thể dễ dàng nhận ra, còn cô lại không? Chẳng lẽ trình độ nhìn thấu tâm can người khác của Linh Linh đã đạt đến trình độ này rồi ư? Thật đáng sợ!!!!

- Cậu biết không… - Linh Linh buống chiếc khăn trong tay, xoay người nhìn thẳng vào Linh San, ánh bạc trong mắt lấp lánh tựa minh châu. - … thứ tình cảm đó… mơ hồ… nhưng lại sâu sắc đến khó hiểu. Mong manh… nhưng lại bền vững…

- … - Linh San nghe đến ngây người. Tuy nhiên… cho dù có thế nào đi chăng nữa, nhiệm vụ vẫn là trên hết. Cô không cho phép bất cứ điều gì ảnh hưởng tới nhiệm vụ mà chủ nhân giao cho. Chỉ cần là lời chủ nhân nói, tất cả đều phải thực hiện, không những phải thực hiện, mà còn phải hoàn thành thật tốt. Cho nên… - Cậu muốn từ bỏ? – Giọng Linh San bỗng trở nên lạnh hơn cả băng ngàn năm, hàng lông mày thanh tú nhíu chặt.

- Không. – Linh Linh khẽ thở dài 1 hơi, quả quyết lắc đầu. Cho dù có phải trả giá bằng cả tính mạng, cô cũng nhất quyết hoàn thành nhiệm vụ.

- Vậy cậu muốn thề nào?

- Muốn thay đổi 1 thứ tình cảm sâu sắc như vậy không dễ dàng. – Linh Linh nhẹ nhàng chải mái tóc của mình, đôi mắt ánh lên 1 tia khó hiểu. – Tuy nhiên, cũng không phải là không thể.

- Rốt cuộc cậu muốn làm gì?? – Linh San có chút nóng ruột. Đã hơn 1 tuần rồi mà vẫn chưa có dấu hiệu gì là nhiệm vụ sẽ được bắt đầu cả. Cứ tiếp tục thế này thì đến bao giờ mới có thể thu được kết quả chứ?

- Linh San, nghe tôi nói. – Linh Linh hạ giọng. – Tình cảm không phải thứ muốn có là có, muốn thay đổi là thay đổi. Tuy tôi đã từng chinh phục rất nhiều người, nhưng không có nghĩa là ai cũng sẽ đầu hàng dưới chân tôi. Tuỳ từng đối tượng mà cách thức tiếp cận, thời gian và kết quả sẽ khác nhau. Chiến đấu có thể nhanh chóng, trừ khử có thể ngay lập tức, nhưng… về phương diện tình cảm thì cần có thời gian. Cậu hiểu chứ?

- Bao lâu? – Đột nhiên 1 giọng nói trầm trầm, sắc lạnh vang lên từ phía cửa. Phù thuỷ đã đứng ở đó từ lúc nào.

- … - Hồ Ly im lặng, bàn tay thon dài tiếp tục đưa lược đều đều. Sau khi suy nghĩ thật kĩ, cô mới chậm rãi nói. – 3 tháng.

---------------------------------------

2.

Ring… ring… ring…

Điện thoại đổ chuông làm cô nhíu mày, xoay người liếc qua màn hình rồi đưa tay tắt phéng không chút do dự.

- Lại nữa à? – Linh San hỏi với giọng đầy thích thú.

- >0< - Cô tức đến không nói nổi ra lời, quẳng cái điện thoại sang 1 bên, trùm chăn ngủ tiếp.

Vừa lơ mơ chân ướt chân ráo bước vào giấc ngủ thì…

Ring… ring… ring…

Tiếng chuông điện thoại 1 lần nữa đập tan giấc mộng đẹp đẽ đang sắp đến với cô. Cô tức đến nỗi tưởng chừng như bản thân sắp nổ tung.

- ĐỒ ĐIÊN KIA, ANH BIẾT BÂY GIỜ LÀ MẤY GIỜ KHÔNG MÀ CÒN GỌI ĐIỆN PHÁ ĐÁM TÔI ĐI NGỦ????????? ANH CÓ BIẾT SÁNG NAY 8 GIỜ TÔI ĐÃ PHẢI ĐẾN TRƯỜNG KHÔNG HẢ?? BAN NGÀY ĐÃ KHÔNG ĐƯỢC NGỦ, TỐI CÒN KHÔNG CHO NGƯỜI TA NGỦ THÌ SỐNG LÀM SAO ĐƯỢC???? ANH MUỐN CHẾT THÌ TRỰC TIẾP NÓI RA ĐI, TÔI SẼ CHO ANH CHẾT LUÔN, ĐỪNG CÓ BÀY TRÒ CHỌC TỨC TÔI, NẾU KHÔNG ĐẾN CÁI CHẾT TOÀN THÂY ANH CŨNG KHÔNG ĐƯỢC HƯỞNG ĐÂU, BIẾT CHƯA? – Cô hét ầm lên rồi cúp máy cái rụp, răn đùng ra giường như chết rồi.

- Ha ha ha… - Chứng kiến 1 màn bom nổ tan xác pháo, Linh San ôm bụng cười ngặt nghẽo.

- Ném cho tôi 1 cái sim ra đây. – Linh Linh nói mà mi mắt vẫn không hề động đậy.

- Cậu nghĩ tôi là nhà ảo thuật à? 12h đêm rồi kiếm đâu ra sim điện thoại?

- Ê cậu thích chuyện này lắm phải không? – Linh Linh ngồi bật dậy, trừng đôi mắt thiên thần. – Tôi bị tên đó quấy rầy suốt ngày cậu vui lắm hả? Mau mau ném sim ra đây nếu không muốn tôi chém chết cậu.

- Hihi đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu bị người ta làm cho nổi điên, đương nhiên là vui rồi. Hahahahaha………. – Linh San ôm bụng cười to. Trước giờ đều là Linh Linh chơi đùa trêu chọc người khác, thật không ngờ lần này lại bị người ta làm cho giận đễn muốn nổ tung.

- Cậu… cái đồ… bạn với chả bè, tôi đang tức đến nổ óc ra mà cậu còn cười được. Đáng ghét!!!! – Linh Linh ném thẳng cái gối vào Linh San, tức muốn xì khói.

- Tên đó quả thật lợi hại mà. 4 lần cậu đổi số hắn đều có thể tra ra được. Cậu định thế nào? Tiếp tục cái trò mèo vờn chuột ấy à?

- Im đi! Đừng có đổ thêm dầu vào lửa. Ai chơi trò mèo vờn chuột với hắn? Hắn nghĩ hắn là ai? Tưởng khủng bố tôi bằng mấy cuộc điện thoại đó thì có thể khiến tôi đầu hàng à? Mơ đi, tôi là ai chứ? Hừ, hắn khôn hồn thì nên biết điều mà biến đi, nếu còn tiếp tục làm phiền tôi thì…

Ring… ring… ring…

Chuông điện thoại lại vang lên cắt ngang câu nói của cô. Dùng ánh mắt đáng sợ nhất có thể bắn thẳng về phía màn hình điện thoại, nhưng sắc mặt ngay lập tức thay đổi.

- Alo. – Giọng nói rất nhanh lại trở nên trong trẻo ngọt ngào như thường ngày.

- Chuẩn bị đi. – Ném cái gối sang 1 bên, vươn vai vặn người vài cái, cô mới lên tiếng.

- Gì??? – Linh San ngẩn người chẳng hiểu gì cả. Cái gì mà chuẩn bị? – Có nhiệm vụ à?

- Không, đi chơi.

- Chơi????? – Linh San lắc đầu ngán ngẩm. – Hơn 12h rồi không đi ngủ đi lại còn chơi bời cái gì. Cậu làm ơn để ý đến sức khoẻ 1 chút hộ tôi. Ngày nào cũng đi từ sáng đến tối, thậm chí cả đêm cũng chẳng thèm mò mặt về nhà. Cậu không thấy mệt thì tôi cũng mệt thay cho cậu đây… @#$%^&@!(P$&^#$(>Q:- Không phải chứ?!?! Tại sao cậu thích lải nhải với tôi thế nhỉ? – Cô cau mày nhăn mặt.

- Hừ!!? – Linh San lườm nguýt. – Nếu như cậu biết suy nghĩ 1 chút thì tôi đâu cần phải kè kè bên cạnh cậu suốt ngày mà lải nhải thế này hả????

- Rồi rồi, đừng kêu ca nữa. Nghiêm Minh Tuấn vừa gọi điện rủ chúng ta đi chơi. Cậu nghĩ có nên đi hay không? – Cô khoanh tay trước ngực, hỏi.

- Ừm…. – Linh San trầm ngâm suy nghĩ, đắn đo cả thế kỉ mới quyết định gật đầu 1 cái.

Suốt quãng đường, cô không hề có chút phản ứng nào, chỉ đơn giản là chầm chậm bước đi, từng bước, từng bước,… miệng lẩm nhẩm đếm, cứ đếm, đếm mãi, đếm mãi…

Cô lặng lẽ đến nỗi Linh San cũng phải rùng mình, nhưng lại không dám lên tiếng. Cô vẫn biết con người Linh Linh không hề giống như những gì mọi người nhìn thấy, nhưng cũng không ngờ cô ấy lại lạnh đến như vậy. So với cô ấy, có lẽ sự băng giá của cô cũng chẳng là gì cả. Nhưng… tại sao lại như thế? Tại sao Linh Linh phải sống giả tạo như vậy? Vì nhiệm vụ ư????

Trên phố không tránh khỏi sự náo loạn vì sự xuất hiện của 2 cô gái xinh đẹp hút hồn.

1 người với mái tóc dài thẳng mượt khẽ bay bay trong gió. Làn da trắng hồng mịn màng, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt dài hút hồn e ấp sau hàng lông mi cong vút cùng ánh mắt tím biếc. Đôi môi gợi cảm hơi mím lại. Bộ trang phục kẻ ca rô đen trắng bó sát càng tôn lên dáng người hoàn hảo của cô. Cô giống như bông hoa tuyết giữa bầu trời mùa xuân, cao quý, xa vời…

1 người trong chiếc váy đen tuyền khiến người ta không thể dời mắt. Mái tóc xoăn nhẹ ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp cùng ánh mắt với sắc bạc ẩn hiện khiến cô trông vừa thanh khiết lại vừa tà mị. Chỉ 1 cái liếc mắt, chỉ 1 nụ cười nhẹ cũng đủ làm bao người xao xuyến. Cô tựa như đoá hồng khoe sắc giữa miền tuyết trắng, nổi bật, cuốn hút…

Vừa đến bar 123, cô như trở thành 1 người khác, ánh mắt bàng bạc lại loé lên tia long lanh khó đoán định, đôi môi đỏ hồng khẽ mỉm cười quyến rũ,… Sự thay đổi 180° này khiến Linh San phải giật mình. Có lẽ vừa rồi là do cô hoa mắt nên mới nhìn thấy dáng vẻ lạnh băng âm thầm của Linh Linh – người không bao giờ nghiêm túc trong bất kì chuyện gì.

- A!!! Chị Linh San! Chị Linh Linh! – Minh Anh đang buồn chán lang thang trước cửa đột nhiên nhảy cẫng lên. Tốt rồi, quá tốt rồi, cuối cùng cứu tinh của cô cũng đến rồi. Ha ha ha… xem ra ông trời cũng không độc ác đến mức tuyệt đường sống của cô, bắt cô co ro ngoài đường thế này cả đêm.

- Em cũng ở đây à? – Linh San ngạc nhiên.

- Em thấy các anh rủ nhau đi chơi nên bám theo, nhưng mà… - Minh Anh xụ mặt, mắt rưng rưng vô cùng đáng thương.

- Không vào được. – Cô tiếp lời, rồi bật cười ha ha. – Trẻ con lại cứ thích lon ton đi theo người lớn, bị cho đứng ngoài là phải rồi.

- 2 chị giúp em đi!!! Đi mà, em xin 2 chị đó. Em muốn vào trong xem cơ, em muốn vào trong. Đi mà! Đi mà!!!! – Minh Anh phụng phịu đung đưa tay Linh San.

- Em vào trong đó làm gì? Đây không phải nơi em có thể vào được đâu. Mau về nhà đi. – Cô khuyên can.

- Em không về. Hôm nay em nhất định phải vào bên trong. Chị Linh Linh, em biết chị là giỏi nhất mà. Chị giúp em vào trong đi!!!!! Chị Linh Linhhhhhhhh…

- Bọn chị cũng mới 15 tuổi thôi, chưa đủ tuổi vào những chỗ như thế này. – Linh San nhấn mạnh. Không phải cô chưa từng vào bar, nhưng 123 thuộc quyền sở hữu của Blood. Cô thật sự không dám làm liều.

- #__# - Cô nghe mà nổi cả da gà. Trời ơi, Linh San nói cứ như là bọn cô là những cô gái ngoan í nhỉ.

- Chị Linh Linh, không phải chị từng…

- Minh Anh à, chúng ta đi chơi chỗ khác đi! – Cô giật mình, vội vàng lên tiếng cắt ngang. – Chị biết nhiều chỗ chơi vui hơn nhiều, để chị dẫn em đi. Chị đảm bảo em nhất định sẽ thích.

- Không, rõ ràng chị có thể vào được.

- Đi, chị đưa em đi chơi.

- Đứng im đấy. – Linh San kéo Minh Anh lại, hỏi. – Em nói thế là thế nào? Linh Linh làm sao?

- Chị ấy vào được mà. Em nghe anh Tuấn nói lần đầu tiên anh ấy gặp chị Linh Linh là ở 123 mà. Rõ ràng chị Linh Linh có thể vào được, tại sao lại không chịu giúp chúng ta vào chứ???????? – Minh Anh xổ ra 1 tràng mặc kệ Linh Linh khua tay múa chân loạn xạ cả lên.

- TÔN NỮ LINH LINH!!!!!! – Linh San trừng mắt, tức muốn nổ tung ra.

- T_T – Linh Linh cúi gằm mặt, đau khổ không để đâu cho hết.

Chết rồi, chết rồi, chết thật rồi. Lần này cô coi như xong đời rồi. Linh San mà không xé cô ra trăm mảnh thì mới là lạ đó. Nghiêm Minh Anh chết tiệt, đã ra hiệu như thế rồi mà vẫn còn không hiểu. Đầu óc chỉ để làm cảnh thôi à? Trời ơi, cô làm sao bây giờ đây? Phải làm thế nào mới có thể sống sót được đây?

- Cậu…

- Linh Linh!! – Không biết Tuấn ở đâu chạy tới ôm chầm lấy cô khiến ai cũng đờ người.

- ^0^ - Chỉ có mỗi cô là vui mừng như điên. Ôi đáng yêu thế! Đáng yêu dã man luôn í. Tại sao trước giờ cô lại không biết Nghiêm Minh Tuấn cũng có lúc đáng yêu như vậy nhỉ!??! Lần này anh ta cứu cô 1 mạng, sau này cần phải đối xử với anh ta tốt 1 chút mới được.

- Em đến rồi tại sao không vào? Tại mấy lão bảo vệ phải không??? – Tuấn không hề để ý đến khuôn mặt xám xịt của Linh San và vẻ mặt đờ đãn của Minh Anh bên cạnh, cứ thế lôi tuột cô vào bên trong. – Đi, anh đưa em vào.

- Chào 2 ông anh yêu quý của em!!! – Minh Anh nhảy chồm tới cười đến híp cả mặt, nhưng vừa nhòm thấy có 1 người đang ung dung ngồi chính giữa, thái độ của cô đột ngột thay đổi còn nhanh hơn cả thời tiết. Thu lại nụ cười, đứng nghiêm ngay ngắn, cúi đầu, dõng dạc nói. – Anh Hàn, em chào anh!

- A0A – Cô khó hiểu hết nhìn Minh Anh, lại nhìn anh. Nó bị sao thế nhỉ? Trúng tà à???

- Đến rồi à? – Anh phẩy tay, đôi mắt sâu thẳm dừng lại trên khuôn mặt tinh xảo của cô.

Anh cau mày nhìn cô. Rõ ràng trong ánh mắt kia ẩn chứa 1 tia gì đó rất lạ nhưng tại sao… cho dù nhìn thế nào cũng thật giản đơn, thật thanh khiết??? Tại sao anh không thể nhìn thấu suy nghĩ của cô??? Là do cô che đậy quá tốt hay đơn giản là cô chẳng giấu diếm bất cứ thứ gì?

Anh cũng không hiểu tại sao ánh mắt anh lại luôn bị cô thu hút. Mặc dù mới là lần thứ 2, nhưng anh có cảm giác ở cô có 1 sức hút rất mạnh, khiến cho người ta không thể cưỡng lại được. Anh biết cô không phải người anh có thể để ý, anh cũng biết anh sẽ không yêu cô, nhưng lại không thể kiềm chế mà cứ dõi theo cô.

Vừa ngồi xuống cô đã cảm thấy có gì đó không ổn, giống như… có người đang theo dõi cô. Khoan đã, theo dõi? Đôi mắt dài xinh đẹp khẽ nheo lại, quan sát tỉ mỉ không gian xung quanh, hoàn toàn cảnh giác với từng người, từng đồ vật, thậm chí là từng hạt bụi. Và, đúng như dự đoán, ở 1 góc khá xa…

Nhận ra điểm khác thường, Linh San cũng trở nên cảnh giác hơn bao giờ hết. Ánh mắt tinh ranh lùng sục mọi ngóc ngách của quán bar, cho đến khi…

… 3 đôi mắt tuyệt đẹp… 3 sắc màu long lanh kì diệu… 3 ánh mắt giao nhau… rất nhanh, tựa thoáng qua… tất cả đã được sắp đặt.

---------------------------------------

3.

- Oaaaaa!!!!! Ở đây thật vui nha! – Minh Anh kích động hô to, vỗ tay bôm bốp. Cô hiện tại đang trong trạng thái phấn khích cực điểm. – Chỗ hay thế này sao các anh toàn đi 1 mình mà không dẫn em đi cùng???? Nếu như vừa rồi em không giật mình tỉnh giấc, nếu như em không đói bụng mà mò xuống bếp tìm đò, nếu như em không tò mò xách dép chạy theo các anh thì đến bao giờ mới có thể phát hiện ra chỗ vui thế này?????

- Trẻ con nửa đêm không lo ngủ lại chạy đến đây làm gì? Lại còn vui với vẻ cái quỷ gì hả???? – Minh cốc đầu đứa em gái bắng nhắng, gắt.

Cái con bé của nợ, vừa mới thấy không khí ở đây có chút sôi động liền kết luận ngay là vui. Vui cái con khỉ á! Nếu thật sự nó vui như vậy thì tại sao mỗi lần anh đến đây đều có cảm giác như mình bị tra tấn? Nếu như không phải cái tên Tuấn chết tiệt kia cứ lấy lí do đi xem tình trạng bar thế nào, quản lí có tốt không, làm ăn có được không … bla bla… mà kéo Hàn đến những nơi ầm ĩ như thế này thì anh còn lâu mới đi nhá.

- Em lớn rồi đấy nhá! – Minh Anh phụng phịu.

- Lớn? Em thử đưa gã bảo vệ xem chứng minh thư của em đi rồi hãy kết luận là lớn hay nhỏ.

- Chị Linh San với chị Linh Linh cũng chỉ hơn em có 1 tuổi thôi. Các chị ấy cũng đã đủ tuổi đâu??

- Đứng lôi chị vào. – Linh San giơ tay vẻ vô tội. – Là Linh Linh kéo chị đến đây.

- Đấy, anh thấy chưa? Chị Linh Linh cũng…

- Muốn biết chúng ta khác nhau ở đâu không? – Linh Linh đặt ly rượu xuống, nhẹ nhàng hỏi.

- Có gì khác nhau đâu ạ? – Minh Anh chu mỏ.

Khác á? Thực ra thì cũng khác nhiều lắm, nhưng chẳng có cái nào liên quan đến việc người lớn hay trẻ con cả. Dù sao Linh Linh cũng chỉ hơn cô coá 1 tuổi thôi mà? Ừ thì xinh hơn nữa, đẹp hơn nữa, quyến rũ hơn nữa,… nhưng… cũng chỉ có 1 tuổi thôi @__@

- Em biết nhảy không? – Linh Linh chỉ ra sàn nhảy – nơi luôn náo nhiệt nhất bar.

- Em… - Minh Anh cắn môi.

Nhảy? Trông có vẻ không được đứng đắn lắm. Nhìn trên sàn nhảy toàn những cô gái ăn mặc hở hang, trang điểm loè loẹt cứ uốn a uốn éo này nọ mà da gà da ngoé trên người cô cứ nổi hết cả lên.

- Nhìn nhé! - Thấy biểu hiện của Minh Anh đúng như dự đoán, cô mỉm cười nháy mắt, rồi bước từng bước uyển chuyển rời khỏi bàn trước ánh mắt chờ mong của Tuấn.

- Chị Linh Linh, chị… định… - Lời còn chưa nói xong, Minh Anh đã đơ ra như khúc gỗ, mắt chữ O mồm chữ A, biểu hiện vừa giống như gặp phải quỷ, lại tựa như được trông thây thiên sứ.

Trên sàn nhảy rực rỡ sắc màu, không khí đang vô cùng sôi động bỗng lắng đọng bởi sự xuất hiện của 1 cô gái với vẻ đẹp hoàn hảo khiến người ta ngây ngất. Từng bước chân, từng cử động đều toát ra nét quyến rũ chết người. Cô nhảy theo điệu nhạc, động tác vừa uyển chuyển, vừa dịu dàng lại mạnh mẽ. Mái tóc gợn sóng buông xoã bên bờ vai trắng mịn. Ánh mắt với sắc bạc thần kì chỉ cần khẽ lướt qua cũng đủ khiến bao con tim tan chảy. Đôi chân thon dài, trắng như tuyết ẩn hiện sau làn váy đen tuyền…

Càng ngày càng có nhiều người vây quanh cô, bị ánh mắt hấp dẫn và nụ cười mỉm mê người của cô hạ gục. Cô từ đầu đến cuối đều không tỏ bất kì thái độ gì, chỉ uyển chuyển, nhẹ nhàng và vô cùng linh hoạt tiếp tục điệu nhảy của mình. Trên môi luôn là nụ cười gợi cảm nhưng thờ ơ, dường như tất cả mọi thứ xung quanh đều chỉ là hư vô.

Các cô gái ban nãy vẫn còn vui vẻ thì giờ ai nấy đều mang nét mặt ủ rũ, ánh mắt hàm chứa sự ghen tị lẫn khinh bỉ màn biểu diễn mà các trong mắt các cô được coi là hết sức lả lơi kia. Nhưng nếu họ chịu để ý kĩ 1 chút thì sẽ thấy có điểm kì quái, hay nói chính xác hơn là vô cùng khác biệt với những điệu nhảy của những cô gái khác. Cô mềm mại nhưng không yếu đuối, quyến rũ nhưng không lả lơi. Các bước nhảy của cô mềm dẻo nhanh nhẹn đến mức không 1 người đàn ông nào có cơ hội chạm 1 ngón tay vào cô, dù chỉ là 1 sợi tóc. Cô dường như đoán được tất cả những động tác của họ.

Cô liếc nhìn 1 lượt những gã đàn ông háo sắc bên cạnh, ý cười trong mắt càng sâu. Trong mắt cô, họ chỉ như những con chuột cho dù có làm cách nào cũng không thể thoát khỏi móng vuốt của mèo, ngốc nghếch đến nỗi cam tâm tình nguyện để cô đùa giỡn.

Minh Anh không dám tin vào mắt mình. Cô dụi dụi mắt mấy lần, tát vào mặt mình mấy phát, nhưng tại sao hình ảnh ấy vẫn cứ tiếp diễn thế??? Linh Linh đang là trung tâm của cả quán bar, xinh đẹp, quyến rũ, bí ẩn, lại giản đơn, thuần khiết… Không nhầm chứ, cô thật sự không hoa mắt???? Quá đẹp đi! Đẹp như vậy, tuyệt vời như vậy bảo sao lão anh cô lại không chết đứ đừ cơ chứ??!!? Ôi trời đất, đúng là cô đã được mở mang tầm mắt rồi. Hô… cô đã tìm ra thần tượng thứ 2 của cuộc đời mình rồi.

Tuấn ngắm cô đến ngẩn cả người. Cô quá quyến rũ, quá cuốn hút khiến anh không thể khống chế nổi bản thân mà từng giây từng phút đều nghĩ đến cô. Cô giống như 1 loại thuốc kịch độc ngấm vào từng tế bào trong cơ thể anh, buộc chặt trái tim anh, biết là sẽ chết nhưng anh vẫn cứ cam tâm tình nguyện đến bên cô, cho dù có phải trả giá bằng cả tính mạng mình cũng cam lòng. Chỉ cần thu hút được ánh mắt cô, chỉ cần được nhìn thấy nụ cười của cô, chỉ cần được ngắm nhìn vẻ đẹp trong sáng lại tà mị của cô là anh đã thấy mãn nguyện lắm rồi. Có lẽ nếu như anh nói ra, Hàn và Minh sẽ nghĩ anh bị ma nhập, nhưng quả thật, ở bên cô, anh hoàn toàn không còn là anh nữa. Anh không đòi hỏi cô phải chiều anh, không cần cô khiến anh vui vẻ, cũng không nghĩ đến sẽ tiến thêm bước nữa với cô, chỉ cần… cô đừng rời xa anh… là đủ rồi. Đến chính anh cũng phải giật mình vì ý nghĩ trong sáng chân thật của mình. Đây là lần đầu tiên anh có cảm giác này với 1 người con gái, cũng là lần đầu tiên anh có suy nghĩ nghiêm túc về chuyện tình cảm. Anh nghĩ… anh đã thật sự bị cô hạ gục rồi, nhưng… là anh cam tâm.

Ánh mắt anh chưa từng 1 giây 1 phút rời khỏi cô. Cô giống như nam châm hút rất mạnh khiến anh không thể cưỡng lại nổi. Ban đầu anh chỉ đơn giản là muốn quan sát cô kĩ 1 chút, muốn nhìn thấu tâm tư cô, muốn hiểu rõ những tia kì lạ dù là nhỏ nhất trong ánh mắt cô, nhưng… anh có cảm giác hình như cô hoàn toàn miễn dịch với sự công kích của anh. Từ trước đến giờ, bất kì ai anh từng gặp qua đều không thể vượt qua nổi ánh mắt của anh, nhưng cô thì khác. Cô không sợ anh, cũng không hề bị anh nhìn thấu. Đôi khi anh nghĩ, cô hoàn toàn giống như 1 con búp bê, xinh đẹp nhưng trống rỗng, vô hồn. Nhưng… rất nhanh sau đó, anh lại nghi hoặc. Rõ ràng anh cảm nhận được cô có rất nhiều rất nhiều điều chôn giữ thật sâu trong đáy mắt, chỉ có điều… không ai có thể chạm đến nó, kể cả anh.

Minh hoàn toàn bị sốc, không thể thốt ra nổi 1 lời. Anh rốt cuộc hiểu được vì sao Tuấn lại mê mệt Linh Linh như vậy. Anh cũng đã hiểu cái gì gọi là ‘…vừa quyến rũ lại vừa thuần khiết đáng yêu. Khi nhìn cô ấy sẽ có cảm giác rất phức tạp, giống như 1 dân chơi hư hỏng, lại như 1 cô gái ngây thơ ngoan ngoãn. Nói chung là khiến cho người ta vừa ghét vừa yêu, vừa muốn tránh xa lại vừa mong có thể lại gần.’

Trong khi đó, Linh San vẫn ung dung thưởng thức ly Brandy – thức uống yêu thích của cô, đến 1 cái liếc mắt cũng không giành cho sàn nhảy đông đúc kia. Cô chẳng quan tâm, cũng chẳng muốn quan tâm. Ngày ngày cô lải nhải bên tai Linh Linh cũng chỉ vì lo lắng cho sức khoẻ của cô ấy mà thôi. Linh Linh là người không bao giờ để ý đến tình trạng bản thân, chỉ biết liều chết hoàn thành nhiệm vụ, cũng liều mạng để chơi đùa con mồi. Có đôi khi cô có cảm giác cô ấy không hề coi trọng mạng sống của chính mình, giống như… cuộc sống này đối với cô ấy chẳng là gì cả. Nhưng… riêng việc này, cô không cần phải quan tâm, và cũng chẳng có tư cách để quan tâm. Linh Linh… hoàn toàn không giống như những gì mọi người nhìn thấy đâu. Thậm chí đến cô cũng không thể chắc chắn được những gì mình biết và hiểu về cô ấy có chính xác hay không. Chỉ có duy nhất 1 điều cô đảm bảo… Tôn Nữ Linh Linh hoàn toàn không phải Hồ Ly mà mọi người vẫn biết. Lí do ư? Cho đến tận bây giờ cô vẫn đang cố gắng tìm kiếm câu trả lời.

------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc Tôi Yêu Em, Tiểu Hồ Ly 1 của sweetmouse
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.