Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2

Phiên bản Dịch · 5457 chữ

Tại nhà nó 8.30pm

Anh nó đang ngồi vắt chân lên bàn xem film, miệng nhóp nhép nhai bỏng ngô, nó đi từ trên tầng xuống thấy anh nó đang xem The Ring thì cũng nhảy vào ngồi vắt chân y như anh nó, tay lấy bỏng ngô ngồi xem.

Một lúc sau

_Ơ – anh nó thò tay vào hộp lấy bỏng ngô thì chả thấy còn cái gì, cúi xuống xem thì thấy hết sạch bắt gặp ngay lúc nó cũng đưa tay vào lấy bỏng ngô, anh nó nhìn sang bên cạnh thì nó đã ngồi lù lù ở đấy từ bao giờ. Anh nó cười gian.

Nó bắt đk “vật gì đó” nhưng vì mải xem nên cũng chả để ý đưa tay lên miệng cắn ngon lành.

_AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA! Con ranh này tay anh mày đấy.

Nó giật mình quay nhìn lại thì thấy tay anh nó đang ở trên miệng mình còn ngơ ngác nên nó vẫn còn nhai nhai.

_A! Con bé này nhả tay tao ra, đâu chết mất.

Nó sực tỉnh nhả ngay ra, xl rối rít.

_Sr, sr, em ko có cố ý, ko cố ý.

_Mày ko cố ý chỉ cố tình thôi đúng ko.

_Hìhì – nó gãi đầu

_Đâu chết mất thôi, mày phải bồi thường thiệt hại.

_Hả, gì cơ? – nó ngơ ngác

_Còn gì nữa, bồi thường vì cắn tay tao.

_Vậy em phải làm gì?

_Làm ôsin cho tao 3 ngày.

_Cũng đk. – nó đồng ý vì bình thường anh nó cũng sai nó đủ thứ.

_3 ngày phải tuyệt đối nghe lời, cấm cãi.

_Rồi, biết rồi, mà khoan bắt đầu từ ngày mai.

_Ok, lấy cho tao lon coca mày.

_Này, ngày mai mới bắt đầu cơ mà.

_Nói nhiều làm gì, lấy mau đi, film đang hay – anh nó vừa nói vừa ngắn mắt vào TV.

Nó đành đi vào bếp lấy lon nc cho anh nó. Nó đi ra đứng trước mặt anh nó đưng chắn chắn. Anh nó ngó sang ben này nó chắn bên này, ngó bên kia nó chắn bên kia, cứ như thế cho đến khi anh nó dừng lại, ngước lên và quát.

_Con nhóc này, tránh ra xem nào.

_Ko

_Tránh ra

_Ko

_Tránh ra

_Ko

.................

_Thôi, dẹp ra cho tao xem

_Ko

_Ơ hay, đừng bướng, dẹp ra

_Ko

Anh nó chả thèm cãi nhau vs nó nữa kéo ngay nó ngồi xuống ghế thế là hết bàn cãi, nó mặt phụng phịu, rồi ngay sao đó thì cười. Nó bắt đầu đếm nhẩm “1, 2, 3”

PHỤT

_Haha – nó cười lớn trong khi đó thì anh nó đang ướt nhẹp, người toàn nước coca, hoá ra trước đó nó đã lắc lon coca.

_Ashhhhhhhhhhh, con bé này, mày dám trọc anh, đợi đấy.

Anh em nó dồn nhau chạy khắp nhà, nó vừa chạy vừa cười còn quay lại lè lười trêu anh nó.

_Lêu, lêu có giỏi thì bắt ta đi nè, haha.

_Đứng lại đó, có giỏi thì đứng lại coi – anh nó mặt hằm hằm, giọng nói đầy tức giận.

_Có ngu mới đứng lại cho anh bắt.

Sáng hôm sau 6.30am

_Con chở em đi học nha – mama nó nói vs anh nó

_Dạ thôi ko cần đâu mama – nó thấy thế thì nhảy ngay vào, nó ko muốn mọi người biết nó là em gái anh nó – con đi học bằng xe đạp dk rồi

_Ơ, mày có bị gì ko mà tự dưng đòi đi xe đạp đi học vậy

_Thưa anh em hoàn toàn bình thường, chỉ là thích đi xe đạp thôi

_Vậy càng tốt, đỡ mệt thân

_Hứ

_Thôi hai đứa đi học đi ko muộn

_Dạ - anh em nó đồng thanh

Ra đến cổng anh nó thắc mắc thì liền hỏi

_Sao mày ko nói cho hai thằng kia biết mình là anh em

_Em ko muốn rước hoạ vào thân thôi, tự dưng tự lành một con bé lạ hoắc mới vào trường lại làm em gái một người nổi tiếng như anh thì chắc em sống ko yên quá

_Nhưng hai thằng kia...

_Nói cho hai tên đấy thì khác gì đi thông báo vs cả trường cho rồi

_Uk

Nó đạp xe đến trường vừa đi vừa nghĩ bâng quơ, bỗng

KÍT

Tiếng xe thắng gấp, từ trong chiếc xe Lamborghini Reventon Roadsters thanh niên cao ráo, đeo kính râm ăn vận, rất sành điệu, nhìn thôi là biết dân nhà giàu. Chàng trai trẻ bước ra mặt hầm hầm tháo cái kính đeo, để lộ khuôn mặt cực đẹp zai làm nó nhìn chăm chăm miệng thì chảy nước miếng ròng ròng. Nhưng ngay sau đó nó như bị giáng xuống địa ngục nhờ có tiếng quát.

_NÀY MẮT MŨI CÔ ĐỂ ĐI ĐÂU ĐẤY HẢ?.

_Ơ, ... – nó đơ luôn.

_Ơ gì mà ơ, đền đi chứ?.

_Đk rồi, vậy anh muốn sao – nó khôi phục tinh thần.

_Muốn cô đền chứ sao.

_Bao nhiêu.

_40.000.000.

_Hả, gì cơ, 40.000.000 – nó ngây người – xước có một chút mà cũng 40.000.000.

_Chứ sao, cô nhìn xe như thế này mà bảo “cũng 40.000.000” là sao? Hay cô ko có tiền chả?

_Ukm, ko có tiền chả.

_Cái gì chứ, bộ cô định trốn hả, ko bồi thường sao.

_Chứ tiền ở đâu ra mà đền.

_Thôi đk rồi cô có giấy bút ở đấy ko.

_Để làm gì?

_Thì cứ đưa đây.

Nó lấy từ trong cặp ra một tờ giấy và một cái bút đưa cho anh ta. Anh ta loay hoay một lúc rồi đưa tờ giấy cho nó. Nó mở mắt to hết cỡ, dụi dụi mắt rồi quay sang phía anh ta.

_Thấy thế nào?

_Tại sao lại thế.

_Chứ sao nữa cô ko có tiền đền thì chỉ có như vậy thôi.

_Nhưng tôi còn là học sinh.

_Cô chỉ cần làm việc sau giờ học từ 5pm đến 7pm. Ok.

Nó suy nghĩ một hồi rồi cũng viết lách gì đó vào tờ giấy. Xong nó đưa aanh ta và lên xe định phòn đi nhưng bị anh ta giữ lại.

_Còn cái gì nữa – nó thầm nghĩ “vừa sáng ra đã gặp xui rồi”.

_Số điện thoại.

_0169xxxxxx – nó cau có chả lời.

_Ok, đi đi.

Nó quay lưng đi mất dạng, vừa vào đến lớp mặt nó hằm hằm, ngồi xuống chỗ cái phịch. Dương thì quay xuỗng chỗ nó hỏi han.

_bà sao vậy, bị gì à?

_Ko sao hết – nó chả lời.

_Nói đi xem nào.

_Uk thì bla...bla... – nó kể hết chuyện cho Dương nghe.

_Hả, cái gì cơ, làm giúp việc 2 tháng, lại còn phải hết sức phục tùng.

_Thì cũng hết cách rồi.

_Uk đành chịu vậy, thôi xuống canteen ăn cái gì cho bớt bực đi (đúng là heo).

_Uk tui cũng chưa ăn sáng.

Thế là nó vs Dương đi xuống canteen, dọc đường đi ai cũng nhìn nó bàng anh mắt như gặp sinh vật lạ vậy, nguyên nhân chính là sự việc ngày hôm qua nó sách cổ anh nó, cũng đúng ở trường nay đâu có ai dám lôi cả họ và tên anh nó ra mà gọi chưa tính là nó còn sách vổ áo mà anh nó ko nói gì, nếu là người ngoài thì chắc là bây giờ đang ở đang bệnh viên húp cháo rồi đâu có yên lành như nó. Nó mặc kệ việc quan trọng là bây giờ nó phải cống nạp cho anh dạ dày cái gì đã.

Trong phòng dành cho Duy’s FC.

_Con nhỏ đó là cái thá gì chứ? – một con nhỏ tức giận lên tiếng – con nhỏ này là trưởng FC – Hoàng Ngọc Uyên, kiêu kì, chua ngoa, cậy nhà giàu mà lộng hành.

_Chúng ta phải cho nó một bài học – một con nhỏ khác lên tiếng.

_Nhưng con bé này ko dễ đối phó đâu, anh Duy còn ko dám làm gì nó thì...

_Ko sao, chúng ta sẽ hành động trong im lặng, chắc chắn sẽ ko có ai biết.

_Đc, vậy kế hoạch sẽ là ..........

Nó vào lớp học là lăn ra ngủ luôn chả biết trời đất là gì. Hắn thì chả còn tâm trạng gì mà quan tâm đến nó nữa hắn đang mải nghĩ kế để đối phó vs mẹ hắn. Hehe.

BACK TO 7pm yesterday

_Con zai iu quý của ta – mama hắn vừa trông thấy hắn đi học về thì chạy đến ôm hắn thơm lấy thơm để.

_Mẹ à đừng thế nữa, mẹ mà còn như vậy thì chắc ko có ai dám lấy con đâu.

_Ơ hay ta đi lâu ngày mới về mà con nỡ đối xử vs ta như vậy, ko chơi vs con nữa.

Nói là đi lâu ngày chứ mới có một tuần à, pama hắn đi công tác bên Mỹ một tuần kí hợp đồng vs một đối tác làm ăn khá lớn.

_E hèm – papa hắn đằng hắng.

_Ơ, con chào ba – hắn lễ phép lên tiếng.

_Ta tưởng con quên ta rồi chứ - papa hắn trách.

_Con đâu có dám, pama tìm con có chuyện gì vậy ạ?

_Ơ hay, vừa mới...

_Ukm, ta có chuyện muốn hỏi con đó – mama hắn cắt lời.

_Dạ chuyện gì vậy mama?

_Con có bạn gái chưa vậy? – mama hắn chớp chớp mắt.

_Ơ... Con còn nhỏ mà (nhỏ quá ha).

_Nhỏ gì nữa hả, 17 tuổi đầu chưa có lấy 1 mống (ối papa ơi cả trăm mống rồi ấy chứ).

_Hả... – hắn đơ.

_Chủ nhật này con phải dẫn bạn gái về ra mắt biết chưa.

_Ơ...

_Con mà ko dẫn về thì đừng trách pama ác độc, cũng tại con thôi. Đòi ra ở riêng mà ko có bạn gái thì ở riêng làm gì?

_Chúng ta còn tưởng con ra ở ngoài để tiện..

_Mama này.

_Thôi, ko bàn cãi gì nữa chủ nhật này nhớ đưa bạn gái về. Nhá – papa hắn nói xong kéo luôn mama hắn đi ko kịp để hắn ú ớ thêm câu gì, phải đánh nhanh ko thì hắn lại tìm cớ nọ cớ kia tránh mặt thì khổ, nói cái gì chứ hắn là chúa lí do.

END BACK

Hắn đau đầu suy nghĩ về việc tối chủ nhật tuần này, trời ơi dối phó sao đây, bây giờ hắn đâu còn em nào đâu, mà cái này ko phải chuyện chơi về xem mặt mà dẫn mấy cái con bồ ham tiền kia thì. Trời ơi sao số con khổ quá vậy nè!!!!!!!!!!!!!!

Reng reng reng

Chuông báo tan học, nó tỉnh dậy và thu xếp sách vở ra về. Vừa ra đến cửa lớp thì nó nhận được một tờ giấy từ tay một em nhỏ lớp 10. Đưa xong ko nói ko răng em bé đó chạy mất dạng ko để nó hỏi thêm câu nào.

“Lên sân thượng có chuyện”

Tờ giấy vỏn vẹn có vài chữ nhưng vs nó hiểu đk vấn đề ở ddayaa là qua rõ, biết chắc là chẳng phải chuyện hay gì. Nhưng đay là chuyện liên quan đến danh dự chắc chắn nó sẽ đi. Vo tròn tờ giấy ném vô miệng em thùng rác nó bước đi theo hướng sân thượng. Vừa mở cửa bước vào sân thượng nó đã thấy trước mặt mình là 1 con nhỏ khá xinh đẹp và theo sau là khoảng gần 50 đứa nữa.

_Tìm tôi có việc gì? – nó lạnh lùng.

Con nhỏ đó ko nói gì mà chỉ bước đến chỗ nó đưa tay lên và...

BỐP

Con nhỏ đó vừa tát nó!!!!!!

_Cái này là do mày dám gọi tên anh Duy.

BỐP

_Cái này là do mày dám ** anh ấy.

BỐP

_Cái này là do mày dám sách cổ áo anh ấy.

Con nhỏ đó định tát thêm cái nữa thì bị nó giữ lại và...

BỐP

Nó tát lại con nhỏ đó.

_Còn cái này là do mày dám tát tao.

_Mày... – con nhỏ đó đơ vài giây rồi hét lên – CÒN ĐỨNG ĐÓ LÀM GÌ MAU XÔNG LÊN.

Cảm đám con gai phía sau xông lên đánh nó tới tấp nó cũng đánh chả chứ bộ nhưng bọn chúng quá nhiều và tấn công quá liên tục nên nó ko thể chống cự nổi.

Con nhỏ đứng bên ngoài cười ha hả vẻ mặt thoả mãn.

_Đó chỉ là cảnh báo cho việc mày dám gọi tên anh Duy và ** anh ấy.

Nó nghe thấy câu nói của nhỏ mà thầm nghĩ “trời cảnh báo mà còn thế này thế đến lúc tụi nó biết mình là em gái ông anh kia thì chắc đời mình đi tong quá” (trời ơi suy nghĩ nông cạn biết là em gái ông Duy thì chả ao dám động vào một sợi tóc của bà đâu) do đã qua mệt và kiệt sức nên nó đã ngất lim đi.

Bỗng nhiên cửa sân bật mở cái rầm nó nghe thấy loáng thoang tiếng hét của một ai đó và nó đc nằm một vòng tay thật ấm áp. Héhé.

Lúc nó tỉnh dậy thì ko khỏi dật mình vì nó chắc chắn một điều ĐÂY KO PHẢI LÀ PHÒNG CỦA NÓ. Căn phòng vs gam màu trắng, đen làm chủ đạo, diện tích khá rộng nếu ko nói là gấp 3 lần phòng nó. Căn phòng này ko có gì đặc biệt: 1 giường (tất nhiên là rộng), 1 bàn làm việc, 1 kệ sách, 1 TV, 1 laptop, 1 tủ để đồ. Nó còn đang ngơ ngác nhìn quanh căn phòng thì cửa phòng bật mở, HẮN bước vào.

_Tỉnh rồi à!

Nó vẫn đơ, miệng như á khẩu ko nói đc lời nào, đầu thì suy nghĩ mông lung “phòng này là của... hắn”

_Tại sao tôi lại ở đây

_Bộ cô ko có nhớ gì hết à

_Có gì để nhớ cơ chứ

Hắn bất lực đập tay lên trán

_Cô óc heo hả?

_Nè, anh nói ai óc heo

_Tôi nói sai chắc, việc xảy ra vs mình mà ko nhớ là sao? Cô bị đánh, nhớ chưa.

_À. Vậy ra cậu là người đã cứu tôi hả?

_Chứ còn ai vào đây nữa

_Mà sao anh biết mà cứu tôi vậy

_Chỉ là vô tình đi qua thôi – chả biết cha xui mẹ khiến gì mà luk đấy hắn lại ở lại trường dạo vòng vòng, ko những thế hướng đi còn nhắm thằng tầng thượng mà lên.

_Ra vậy, cảm ơn nhá – nó vừa nói vừa bước xuống giường đi về phía cửa phòng

_Cô định đi đâu vậy?

_Đi về chứ đi đâu, chả lẽ nằm ăn vạ ở nhà anh

_Cô xem bộ dạng mình thế này thì có thể đi đâu – anh cười gian

Nó bán tín bán nghi nhìn xuống thì đập vào mắt nó là MỘT CÁI ÁO SƠMI ko những thế nó còn MỎNG TANH

_Anh...anh...anh đã làm gì tôi hả

Hắn vẫn vẻ mặt cười cười đi về phía nó. Hắn bước nó lùi, cứ thế cho đến lúc lưng nó đập phải tường, bộ mặt nó phải gọi là cực thảm. Hắn chống hai tay lên tường ko cho nó thoát. Hắn cúi thấp đầu xuống dí sát mặt nó. Nó sợ hãi nhắp tịt mắt lại còn hắn thì nhếch môi, ra lệnh.

_Mở mắt ra!

Nó từ từ hé mắt ra thì thấy hắn đang cười hahả, nó tức mình đá một cái vào trên hắn. Bực tức lên tiếng

_Bộ lừa thế hay lắm hả, anh muốn cái gì chứ?

_Muốn gì hả, muốn cô làm bạn gái tôi!

_Cái gì cơ, anh đừng đùa

_Tôi ko có đùa, chỉ muốn nhờ cô qua mặt ba mẹ tôi thôi

_Hả, qua mặt pama anh sao?

_Đúng vậy, coi như cô trả ơn tôi vì đã cứu cô đi

_Được, tôi cũng chả muốn nợ ai cái gì

Hai người rơi vào trạng thái yên tĩnh, hắn thì ngồi vẻ mặt đăm chiêu như đang suy nghĩ cái gì đó. Như nhớ ra chuyện gì nó khều khều tay hắn.

_Này!

_Gì?

_Ukm... Ai...ai thay quần áo cho tôi zậy?

_Bộ ngoài tôi ra còn ai nữa à! – hắn cười đểu

_CÁI GÌ? – nó hét toáng lên

_Làm gì mà hét toáng lên thế - hắn vừa nói vừa bịt tai

_Làm sao mà ko hét cho đk, anh nói ai thay quần áo cho tôi hả? – nó vớ cái gối đấm thùm thụp vào người hắn – tên khốn này, rốt cuộc ngươi đã nhìn thấy cái gì rồi chứ

_A...đau...đau. Này từ từ, bình tĩnh. – hắn khuyên

_Nói mau, rốt cuộc ngươi đã thấy gì chứ? – nó thôi đánh

Hắn chuẩn bị sẵn tư thế chuần – tất nhiên là... – hắn chạy rồi hét vọng lại – thấy hết rồi

_AAAAAAA! Tên khốn kia, ngươi mau đứng lại cho ta – nó đuổi theo hắn

“Hai đứa” nó dồn nhau chạy quanh nhà (đừng thắc mắc nha hắn ở riêng mà, nhà lại ko có ai hehe). Nó là người hàng trước.

_Thôi, thôi, nghỉ chút đi, mệt lắm rồi

_Ai biểu cô ko biết tự lượng sức cơ chứ - hắn bước lại gần nó nhưng ko thể thấy nét mặt của nó vì nó đang cúi đầu mà.

Nó thấy bước chân của hắn đến gần thì dơ nanh ra đứng nảy lên làm hắn giật mình ngà về phía sau, tay còn đang bám trên vai nó kéo theo nó ngã cùng.

RẦM

Một cảnh tượng 18 đang diễn ra và kết quả là, KISS...A KISS. Nó mở mắt trợn tròn, hắn thì cũng khá hơn là bao, mắt thì trợn ngược lên thiếu mỗi nước há mồm. tim cả hai đập loạn xạ.

1s

2s

3s

4s

5s

Nó giật mình tính đứng dậy nhưng bị một cánh tay nắm lại và kéo nó xuống, nó đổ uỳnh lên người hắn và môi chạm môi kiss tiếp. Hắn hôn nó ko muốn ngừng, bờ môi nó thật mền mại, có vị ngòn ngọt, man mát. Nó có phần ngạc nhiên nhưng nó lại muốn đk hắn hôn, trong đầu thì ko ngừng kêu gào “ko đk” nhưng phản ứng thì đơ ra ko có phản kháng, mặc cho hắn hôn mình.

1p

2p

3p

Đến luk nó hô hấp thật kém hắn mới buông tha cho nó. Môi nó có vẻ hơi sưng lên một chút, hơi thở dồn dập. Nó cố gắng thở đều rồi nhìn hắn trừng mắt.

_Này, fist kiss của tôi đấy, oa... tôi muốn để dành cơ cho ngiu cơ mà – nó khóc bù ku bù loa (chị ơi lo gì đằng nào chả là ng iu rồi chứ, mới cả chị cũng để yên cho ng` ta kiss đấy thôi).

_Ê...ê cô cũng là bạn gái tôi cơ mà

_Nhưng chỉ là giả thôi cơ mà, ko biết đâu, my fistkiss, ko những thế second cũng mất luôn, oa... – nó vẫn khóc

_Bộ cô tưởng chỉ mình cô là fist kiss chắc

_Anh đi vs bao nhiêu cô làm sao đảm bảo đk có phải fist hay ko chứ

_Này, có nhiều hay ko nhưng đây cũng là fist nhá – hắn phát bực, quay phắt đi – cô tự mua quần áo, tự về nhá!

_Ơ, này, này chờ đã... – nó í ới đuổi theo hắn lên lầu hai, lên hết cầu thang thì hắn tự nhiên quay lại làm nó đâm sầm vào người hắn mất thăng bằng xuýt té thì may có hắn kéo tay nó lại, lần này nó dán mặt vào ngực hắn có thể nghe tiếng tim hắn đập luôn. Ko hẹn mà nó và hắn cùng lệch một nhịp. Hắn vội vàng đẩy nó ra nhưng ko dám đẩy ạnh vì sợ nó lại ngã cầu thang tiếp. Nó đỏ mặt cúi vội đầu xuống ko dám ho he.

_Cô theo tôi làm gì?

Nó ngớ người rồi ngay lập tức trở lại trạng thái bình thường.

_Anh cho tui zề nká – nó làm bộ mặt cún

_thôi ngay cái bộ mặt đấy đi nhá, nhìn cô giống hệt con milu đó

_NÈ....... – nó nổi khùng

_Sao? – hắn nhìn nó mang theo cái kiểu “muốn về thì ngoan ngoãn một chút đi”

_À, ko có gì, ko có gì, cho tui zề nha

_về thì ko thành vấn đề nhưng quần áo cô thì tôi ko có, vậy nhá – hắn soa soa cằm rồi nhún vai bỏ đi

Nó vội kéo hắn lại

_Ấy ấy, cho tôi mượn tạm bộ quần áo nào bé nhất của anh là đk rồi

_Ukm, vậy theo tôi

Hắn vào phòng, lục tung tủ quần áo lên tìm đk một cái áo pull màu hồng và một cái quần jean ngố.

_Anh mà cũng mặc màu hồng hả

_Ko đk hả? đâu phải mỗi con gái bọn cô mới có thể mặc chứ? ko mặc thì đưa đây

_Ấy đừng, mặc chứ, mặc để còn về nữa mà.

Sau khi nó thay đồ xong thì hắn “hộ tống” nó về nhà. Về đến nhà người ra mở cửa lại là anh nó.

_Con ranh kia mày đi đâu mà bây giờ mới về hả? Có biết pama lo lắm ko hả? – anh nó la

_Từ tự đâu còn có đó, tí em nói cho

_Sao lại xưng em, lại còn pama nữa – hắn nhảy tới hỏi

_hả - nó và anh nó đồng thanh

_À, ko có gì đâu?

_Rốt cuộc mối quan hệ giữa hai người là gì chứ? – hắn nhíu mày

_À, à tôi...tôi...tôi là giúp việc ở đây – nó lúng túng

_Còn pama?

_Hả, cái này...cái này

_À, pama ở đây là quản gia, anh Duy coi pama tôi như pama mình nên mới gọi vậy (trời lại còn coi pama tôi như pama mình, nó là một mà)

Hắn vẫn còn nghi ngờ thái độ lúng túng của nó, phải điều ta mới đk.

_Ukm tôi về đây, chú ý vết thương đấy, chưa lành đâu – nó bị xây xát nhẹ, vài chỗ thì hơi nặng chút xíu nhưng hắn là lo nó thành xẹo nên mới nhắc nhở.

_hả vết thương, là sao?

_À, tí em nói cho nghe ha, vào nhà đã. – nó đẩy anh nó vào nhà

Vào đến nhà anh nó liền hỏi luôn

_nói đi, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? tại sao mày đi ùng nó? lại còn ăn mặc thế kia nữa? còn chuyện vết thương là sao?

_Anh hỏi từ từ cái nào

_Đk rồi, nói đi.

_Em bị đánh, hắn ta cứu em nên em đi cùng hắn. Quần áo của em thì bị rách, bẩn nên ăn mặc thế này, còn vết thương là do vụ đánh nhau mà ra

_Tai sao mày bị đánh

_là chuyện hôm qua lúc em xáh cổ áo anh đó, em đoán tụi đánh em hôm nay là tụi fan của anh, may mà chỉ bị xây xước nhẹ.

_Haha anh mày cũng có fan cuồng chứ bộ, lực lượng hùng hậu đúng ko

_Hừ, cảnh cáo thôi mà đến 50 ng`, em chả biết anh có cái gì hay ho mà cũng có FC?

_Đừng coi thường anh mày nhá. Thôi đi nghỉ sớm đi, pama để anh lo.

_Ok.

Sáng hôm sau 7.15am

_AAAAAAAAAAAAAAAA! Chết tôi rồi – nó phi thân từ trên giường vào nhà phòng tắm làm VSCN. 2’ sau nó đã có mặt vs đồng phục đầy đủ. Ôi! Siêu nhân!

_Con đi học đây! – nó vừa nói vừa lao như bay ra khỏi nhà.

Hộc...hộc...

_Ông anh chết tiệt ko thèm gọi mình dậy! – đang lẩm bẩm ** ông anh thì nó đâm sầm vào một người.

_Ai vậy, có mù thì cũng phải thấy mờ mờ chứ - nó tức giận

_Có cô đi ko nhìn đường đâm vào tôi đấy chứ - người kia cũng tức ko kém

_Trời, là anh đâm vào tôi chứ bộ - nó ngẩng mặt lên nhìn tên kia

_A! – nó bất giác la một tiếng

_Là anh/cô sao? – nó và người kia bất giác đồng thanh

-----------------------------------------------------------------------------

CAST

Nam:

4. Tên cúng cơm: Lâm Thiên Vũ

Tuổi: 18

IQ: 280

Ngoại hình: chuẩn

Tính cách: mọi người đok sẽ rõ. hớhớ

Gia cảnh: cậu chủ nhà họ Lâm, nhà này cũng giàu y nhà hắn. Ngang hàng nhau đó!

-----------------------------------------------------------------------------

Quay lại truyện nào!

_Sao anh lại có mặt ở đây – nó ngơ ngác

_Trời sao bé ở đây đk mà anh ko đk – Vũ nở nụ cười sát gái

_Tất nhiên đây là trường tui mà, anh có làm gì ở đây đâu

_Hơ, bé nói đây là trường của bé à

_Uk

_Hay, gặp bé ở canteen trường giờ giải lao nhá – Vũ nói rồi chạy biến để lại nó vs hàng đống dấu ?

“Gì cơ, còn gặp lại nữa à. Oan gia!” – nó nghĩ

Nó chẳng còn hơi đâu mà nghĩ về Vũ nữa bởi vì bây giờ nó MUỘN HỌC! Má ơi, nó cũng đã nghe danh bà giám thị trường này rồi, chả dễ xơi đâu, kiểu này thì nó chỉ còn đường chết mất thôi. ukm ngĩ xem còn cách nào để vào trường nhỉ. TƯNG... Một cái bóng đèn 75V sáng ngay trên đầu nó. “nhà trường đâu có cấm trèo tường nhỉ?” Nó tìm đến bức tường ở phía sau trường, tường ở đây ko cao như ở xung quanh trường. “Háhá đk đấy, 1...2...3”

HUỴCH...

Nó tiếp đất an toàn, nở một nụ cười đắc thắng, ngạo nghề bước đi.

_Bức tường cỏn con, ta vượt dễ như trở bàn tay!

_Dễ đến thế sao

_Tất nhiên, tường gì mà thấp tè, ... hả!....anh...anh...s...sao...

_Ngạc nhiên lắm à, tôi hôm nào chả ở đây

_Hứ, kệ anh, tôi đi

_Lại đây – hắn ra lệnh

_Tại sao tôi lại phải nghe anh

_Cô sẽ thế nào nếu cả trường biết cô và anh Duy là...um.. – chưa để hắn nói xong nó đã chạy đến bịt miệng

_Đừng có nói

_Ỏ ay a (bỏ tay ra)

_Ờ, ờ, bỏ liền, mà tại sao anh biết tôi và anh Duy là anh em

_Cô nói cho tôi biết

_Tôi nói hồi nào

_Vừ nói xong

_Hả, anh lừa tôi à, anh chết chắc rồi – nó đuổi hắn chạy trên bãi cỏ xanh mướt, và nó quên luôn việc nó muộn học, hớhớ.

Hộc...hộc...hộc

_Thôi, mệ...t...mệt...lắm...rồiiiiiiiiiiii – hắn lăn ra cỏ nằm, dang tay thở lấy thở để

_Tại anh đấy chứ

_Cô khoẻ như trâu ý

_Anh nói gì muốn ăn đòn hả

_Ấy ấy, từ từ đừng manh động, mà nè sao cô ko ọi người biết cô vs anh Duy là anh em

_Cấm anh nói đấy, anh nói ra tôi giết anh

_Vậy tại sao?

_Tôi ko muốn mọi người nói tôi là dựa dẫm vào ông Duy, thế thôi.

_Mà nè anh Duy vs Ông HT quan hệ tốt lắm à

_Hả, gì cơ

_Thấy ông HT bảo tuần nào ông Duy vs ông HT cũng ngồi uống trà, đàm đạo

_Hả............. hahaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa – hắn phá lên cười

_Nè, anh cười gì chứ - nó cau mày

_Ko ngờ cô ngốc vậy mà cũng vào đk lớp A

_Hứ, anh bảo ai ngốc hả - kí đầu

_A, cô ngốc chứ ai vào đây nữa, ông Ht mà có thời gian đi uống trà, đàm đạo à

_Ơ, nhưng ông ý bảo thế mà

_Trời ngốc vẫn hoàn ngốc, anh ý quậy quá nên vậy đó, nhưng cũng chả làm đk gì, nghe nhiều rồi mà

_Hả, ông Duy quậy, hớhớ hay rồi – nó cười đểu

_Cô định làm gì đấy

_Cảm ơn anh nhá – nó lẩm bẩm – có cái hay để “hành hạ” ông Duy rồi, chắc chắn pama ko biết

RU...RU...RU

Nó có tin nhắn

“Giờ giải lao xuống canteen nha bé, nhớ xuống đấy” Số máy lạ hoắc

_Hơ, ai vậy nhỉ - nó tự hỏi

_Giải lao xuống rồi biết

_Ơ, anh...

Reng...reng...reng

_Đi thôi – hắn kéo nó đi

Tại canteen trường

_AAAAAAAAA........................ – đám nữ sinh khi trông thấy hắn

Sau khi chen ra khỏi đám đông...

Một cảnh tượng hết sức “hoành tráng” đang xảy ra vs nó: Ông anh trai iu wý cảu nó đang ngồi uống nc vs cái tên oan gia, lại còn trò chuyện vui vẻ nữa chứ. Nó đưa tay dụi mắt.

_Hey, here – tên oan gia kia gọi nó, còn hắn thì ung dung đúc tay túi quần phía sau nó

_Kia à, cũng đk đấy – hắn nhếch mép

Nó và hắn đi về phía anh nó và tên Vũ.

_Ơ, sao hai đứa lại đi cùng nhau thế?

_Thế đâu có gì là lạ, em vs cô ta là.... – hắn lại bị nó chặn họng

_Ko có gì đâu, chỉ là cùng đường thôi mà

Nói rồi nó kéo hắn ngồi xuống, anh nó thì để ý từ nãy đến h rồi nghĩ thầm “về phải hỏi cho ra nhẽ”. Hắn sau khi ngồi yên vị thì nhìn nó hằn học vs ánh mắt “có gì đâu mà phải giấu”. Còn nó cũng ko kém “nấu anh muốn tôi chết trong tay đám fan cuồng kia thì cứ việc”. Rồi quay phắt đi kiểu bơ nhau.

_Hai em dùng gì để anh đi lấy – tên oan gia nói

Sau khi tên kia đi lấy đồ ăn thì nó quay sang hỏi anh nó

_Anh vs cái tên kia “là gì của nhau” vậy?

_Cái gì mà “là gì của nhau”, mày cứ làm như anh mày gay ko bằng? Bạn thôi, có gì đâu mà lạ!

_Hở, bạn á. – nó đơ “má ơi, die con rồi”

_mà này hôm nay hai đứa mày lạ lắm nhá, có gì dấu anh mày hả?

_Đâu...đâu có gì?

_Có thật ko vậy!

_T..thật – nó cãi

_Hừm, tạm tin

_Cái gì mà tạm tin, phải là tin chắc chứ!

Đừng luk anh em nó đang đấu mắt thì tên oan gia ( Vũ đó ) mang đồ ăn đến, thấy thức ăn là mắt nó sáng lên, lao vào ăn mặc kệ những ng' xung quanh đang căng mắt lên nhìn nó như sinh vật lạ. Kết quả là nó chén sạch: 1 cái bánh mì, 1 hộp sữa, 1 bánh snack, 1 sandwich.

_Nè, bộ cô là heo hả? Sao ăn lắm vậy?

_Thế này còn ít đấy, ở đây có đông ng' nên mới ăn thế này đấy, mọi khi ăn nhiều hơn thế này nữa cơ.

_Ặc, cô chắc chắn là hiện thân của heo - hắn nhăn mặt

_Anh nói cái gì cơ, nói lại nghe coi - nó doạ

_Tôi nói cô là hiện thân của heo đó, làm gì đk tôi nào - hắn kênh mặt lên

_Đk, đã thế tôi cho anh biết thế nào là lợi hại - nó nhảy vào uýnh tới tấp

_Ấy, đau, từ từ đã - hắn xin

_Cho anh chừa cái tội trù ẻo ng' khác đi nhá

_Tôi nói đúng mà - hắn vẫn cố cãi

_Anh còn nói mình đúng nữa hả, tôi nói cho anh biết nhá, Bác Hồ có câu "trẻ em như búp trên cành/biết ăn biết ngủ biết học hành là ngoan". Tôi chỉ thực hiện tốt lời Bác dạy thôi.

_Trời, tôi thua cô rồi đó, ng' đâu mà chỉ giỏi lí sự

_Này đấy ko phải là lí sự mà là sự thật

_Rồi rồi tôi biết cô giỏi rồi, khỏi khoe

_Hứ, tại anh dull quá nên tôi phải dạy thôi

_Cô nói ai dull cơ, muốn chết hả

_Anh làm gì đk tôi nào, đánh con gái là hèn

_Cô...

Nó và hắn chí choé để lại bàn dân thiên hạ đang mắt tròn mắt dẹt, mồn miêng há hốc (cẩn thận có ruồi) xem hai đứa nó cãi qua cãi lại. Điển hình là anh nó và cái tên "oan gia" kia đang trợn ngược lên, mồm miêng há to đến nỗi nhét hẳn một cái bát con cũng vừa (anh ơi, mất hình tương quá lấy máy ảnh ra chụp bán cho clb báo chí của trường chắc đk ối tiền chứ chả chơi)

Bạn đang đọc Tôi Yêu Anh Mất Rồi, Tên Sao Chổi Đáng Ghét của maikute_vt99
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.