Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vây sơn

Phiên bản Dịch · 1784 chữ

Lâm Phiền xin nghỉ lại, xong rồi tên này đi kinh thành Thanh châu mua các loại thức ăn, rượu ngon ném vào trong Càn Khôn giới.

Rồi sau đó không dừng lại nữa, họ tiến thẳng Bắc châu, đệ nhất môn hộ Bắc châu chính là Võ Đế quan, quan được xây dựng vào bên trong hai ngọn núi, nhìn từ trên xuống có tinh binh cường tướng lập thành nhóm bên trong. Dân chúng tại nơi đây sinh hoạt vô cùng gian nan, có tài tử Thanh châu nói đùa rằng hoàng đế Bắc châu được xưng là Vạn thuế, đi xe cũng thuế, qua cầu cũng thuế, muốn sinh con cũng phải giao ra thuế. Ngay cả mai táng người chết cũng phải giao thuế chôn cất, đó là chưa nói đến hỏa táng đấy, hỏa táng cũng cần phải có thuế. Người Bắc châu thường tự nói sinh không sống được, chết không dậy được. Triều đình Bắc châu cho rằng thiên hạ chẳng lẽ không phải là vương thổ, đã là vật sở hữu của hoàng đế vậy ngươi muốn dùng tự nhiên cần phải nộp thuế.

Bởi vì phật đạo không cần nộp thuế cho nên rất nhiều người nghèo rơi vào đường cùng, chỉ có thể làm thái giám hoặc trở thành người xuất gia. Bởi thế nên triều đình Bắc châu đối với đạo phật có chút bất mãn, cũng có lúc muốn thu nạp thuế xuất gia, nhưng mà Hàn Lâm viện cho rằng không nên đem dân chúng bức đến phản loạn mới là mấu chốt, vậy nên mới tiếp tục không để ý tới.

Tu chân đại phái Bắc châu, một là Thanh Bình môn ở Hổ Dược sơn, sau đó đổi tên thành Thanh Bình sơn, chỉ là một đỉnh núi cao mà không phải dãy núi. Còn có Thắng Âm tự chỗ của Tuyệt Sắc, ngự tại Thiên Sơn chi đỉnh của Bắc châu.

Thanh Bình môn ở tại phúc địa Bắc châu, lúc bốn người đến gần Thanh Bình sơn đã trông thấy hỏa quang đầy trời, khói đen tràn ngập, bay đến gần chút chỉ thấy vô số binh mã chia thành Cửu Quân trận đem Thanh Bình sơn bao vây lại hoàn toàn, người người dùng nỏ nhóm tên lửa mà bắn lên đốt sơn.

- Đi xuống nhìn một chút,

Trương Thừa Long nói một câu, năm người dùng Ẩn Thân thuật đáp từ trong mây xuống, tiến vào trong biển lửa, mở ra Tị Hỏa quyết, Tị Hỏa quyết có thể tránh được phàm hỏa gây thương tích, nó là một môn đạo thuật rất thô thiển.

Thanh Bình sơn có trên mấy trăm sương phòng, đại điện, Tàng Thư các, Kiếm các, Luyện Đan lâu… vậy mà giờ đây đều chìm trong biển lửa. Hiện tại trên Thanh Bình sơn không còn tung tích bất kỳ người tu chân nào, mặc kệ cho đại hỏa thôn phệ.

Tà Phong Tử hừ lạnh một tiếng:

- Dối trá, mười vạn đại quân thì như thế nào, nhấc tay một cái đã nghiền thành bụi phấn.

Lời này không phải là giả, đám quân mã vây quanh Thanh Bình sơn quả thật không đáng nhắc đến, người thường cơ bản là không cách nào có thể đối kháng với người tu chân.

Lôi Chấn Tử nói:

- Giết bá tánh, tàn sát dân chúng, công quân… Liệt vào tà phái, thiên hạ chung sức tru diệt.

Hắn nhắc nhở Tà Phong Tử, Liệt Hỏa giáo bị liệt vào tà phái cũng bởi vì dùng người tu chân để tranh giành thiên hạ, dùng đạo pháp giết chết vô số binh lính.

Trương Thừa Long nói:

- Trong Chính Ma minh có minh ước, có thể phản kích, nếu như có quân mã dám đốt Ma sơn ta, ta nhất định sẽ ra tay hộ giáo.

Tà Phong Tử nói:

- Chính là đạo lý đấy, ngươi nhìn xem, cái Thanh Bình môn này vậy mà không chiến mà đi. Còn nữa, nghe đồn rằng Thanh Bình môn bao che hai nữ tử, kết quả chọc tức tới cơn giận của thiên tử. Thanh Bình môn sinh việc không đâu thì thôi, tại sao lại yếu nhượt đến vậy.

Từng có tiền lệ, môn phái tu chân bị quân đội vây công, Lôi Sơn phái chính là một trong số đó, lúc ấy Lôi Sơn phái không hề nhượng bộ, bọn họ xuất ra năm tên cao thủ bắt đi hoàng đế, trước mặt hoàng đế đem một ngọn núi san bằng như cảnh cáo, sau khi hoàng đế bị đuổi về liền lập tức bỏ chạy, quân đội vây sơn cũng không dám làm gì.

Lâm Phiền nói:

- Thanh Bình môn cứ như vậy rút đi ngược lại nói rõ bọn họ giữ mình trong sạch, không dùng võ khinh người. Người tên là Bạch Bố Y kia chỉ sợ không nói thật.

Tà Phong Tử nói:

- Bạch Bố Y nói rất có bằng chứng, mà ngay cả từng cọng cây ngọn cỏ ở Thanh Bình sơn cũng đều có thể nói sự thật.

Lâm Phiền đáp:

- Ngươi ở Hỏa Diệm sơn lâu năm như vậy, vậy ngươi có từng thấy từng cọng cây ngọn cỏ ở Hỏa Diệm sơn nói chuyện không?

- …

Tà Phong Tử nổi giận, chẳng lẽ ngươi không biết Hỏa Diệm sơn không có cây cối hử?

Trương Thừa Long ngăn hai người lại:

- Trước tiên chúng ta nên tìm người Thanh Bình môn để hỏi thăm.

Lâm Phiền nói:

- Đại quân vây sơn, bên trong Thanh Bình môn tất nhiên phải có trẻ con, còn có đồ đệ tu hành kém, càng có thêm hai nữ tử bình thường, mấy người này muốn bay trên mây không bị thám báo phát hiện, có chút khó khăn…

Tà Phong Tử giễu cợt:

- Làm sao ngươi biết họ không bị thám báo phát hiện?

Lâm Phiền khinh bỉ:

- Phát hiện có một đám người bay trên trời vậy có ai dám đốt hăng say như vậy nữa không?

Tà Phong Tử ngẫm lại, hình như có đạo lý nhỉ… Hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Lâm Phiền nói tiếp:

- Ta nghĩ nhiều người như vậy, muốn che giấu tai mắt để rút lui thì hẳn phải có mật đạo. Cái Thanh Bình sơn này cao năm mươi trượng, lưng chừng núi có một mảnh rừng chưa bị đốt, ta nghĩ chỗ đó chắc sẽ có bố trí cấm chế, cửa vào mật đạo có thể ở trong rừng tùng kia.

- Đi xem!

Trương Thừa Long dẫn đầu, đến rừng tùng lưng chừng núi, rừng tùng bên ngoài đã bắt đầu bị đốt, hiển nhiên cấm chế đã mất đi hiệu quả. Tại rừng tùng có một dòng suối nhỏ, bên dòng suối nhỏ có một tiểu điện. Tìm tòi một phen, quả nhiên phát hiện bên trong tiểu điện có mật đạo.

Trương Thừa Long nói:

- Nghe đồn Hổ Dược sơn từng bị quân khởi nghĩa chiếm dụng hơn mười năm, xem ra mật đạo này là do bọn họ xây nên.

Tà Phong Tử lãnh đạm trả lời:

- Mật đạo nhỏ hẹp như thế, bất quá chỉ là đường lui của bạo quân cùng con cái thê thiếp, người khác cùng bạo quân không có quan hệ.

Mọi người không phủ nhận Tà Phong Tử nói chính xác, mục đích sau cùng của tất cả quân khởi nghĩa đến từ nông dân đều là xưng đế, cùng nông dân có quan hệ không lớn, thay đổi chỉ là người thống trị, giao thuế nhiều hay ít hơn mà thôi. Tà Phong Tử nói:

- Ta đi thăm dò.

Nói xong liền tiến vào địa đạo.

Tích cực như vậy? Lâm Phiền trầm tư một lát, Lôi Chấn Tử nói:

- Chúng ta đi theo.

Lâm Phiền ngăn cản:

- Địa đạo này nhất định không dài, người của Thanh Bình môn nhất định đã sớm rời khỏi Thanh Bình sơn, không cần phải chui vào.

Lôi Chấn Tử gật đầu:

- Có lý, bất quá tại sao ngươi lại không ngăn cản Tà Phong Tử?

Lâm Phiền cười ha ha không trả lời:

- Mặt đông Thanh Bình sơn là sông lớn, phía tây là lộ lớn, rất tốt cho đại quân tập kết. Nếu muốn đào đất xuyên qua phía nam sau núi vậy thì phải đi qua Mặc sơn, mà cái địa đạo này cách mặt đất chỉ khoảng một trượng, ta nghĩ cửa ra địa đạo phải ở phía bắc.

Lôi Chấn Tử bội phục nói:

- Lâm Phiền sư đệ quả nhiên là minh nhãn tuệ tâm, bội phục, bội phục.

Bốn người hướng về phía bắc mà đi, một đường đều là thảo nguyên, cũng không thấy cửa địa đạo đâu, thậm chí đến cả một người cũng không thấy. Bốn người tìm kiếm suốt một canh giờ đều không có thu hoạch gì. Lúc này Tà Phong Tử đạp trên một đóa hỏa diễm bay đến:

- Các ngươi tới chỗ này làm gì vậy?

- Chơi!

Lâm Phiền hổ thẹn rồi.

- Người của Thanh Bình môn đang ở phía đông, có lưu lại mấy đệ tử truyền báo.

Tà Phong Tử nhìn Lâm Phiền, khóe miệng co lại giễu cợt:

- Chơi à?

Không đúng, mình đây căn cứ vào quân khởi nghĩa xây núi, phân tích lợi ích, làm sao đầu đường ở mặt đông cho được nhỉ? Lâm Phiền suy nghĩ một chút liền bừng tỉnh, cái quân khởi nghĩa này không phải đào đường chạy trốn mà là đem tinh binh hành quân theo địa đạo đi đến phía đông, tạo ra rối loạn, đầu đuôi giáp công. Cũng đúng, quân khởi nghĩa ở trên núi, đào đất chuẩn bị chạy trốn vậy không phải không có nghĩa khí lắm hay sao? Lão đại cũng chạy trốn vậy tiểu đệ hẳn phải chạy sớm hơn một chút mới đúng.

Lâm Phiền ngượng ngùng không nói, Lôi Chấn Tử ngược lại trấn an:

- Có đôi khi hồ đò nhất thời thôi.

Trương Thừa Long cười nói:

- Lâm Phiền, ngươi phân tích rất hợp lý, nếu như ta là phiến quân thì nhất định ta sẽ đào đi hướng bắc.

- Các ngươi đang chê cười ta.

Lâm Phiền xấu hổ, tự cho là thông minh, té một cái đau thật.

Mộng Uyển không sao cả, loại sự tình này cũng không để trong lòng, kỳ thật thì nàng ta đối với chết sống của Thanh Bình môn cũng không quan tâm, ai giết Lưu Ly chân nhân không có điểm hứng thú. Chỉ có điều không có cách nào thoái thác nên phải đến đây thôi.

Bạn đang đọc Tối Tiên Du (Dịch) của Hà tả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SoulWind
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 130

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.