Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đoạn tụ?

Tiểu thuyết gốc · 1814 chữ

"Hả? Hắc Thiên huynh, huynh có nói nhầm không vậy".

"Không nhầm, ta nói ta muốn cô về nhà cùng ta".

Nàng biết, "về nhà với hắn" chắc chắn không có thứ gì tốt đẹp. Nhưng mà, lời này khiến người ta rất dễ hiểu lầm a.

"Không được đâu, ta đã hứa với Trúc Bạch ca ca chỉ đi một ngày. Hồ tộc ta nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy".

"Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy, nói hay lắm. Để ta nhớ nhớ xem, hình như ta đã nói muốn có cái gì đó nhét vào bụng a. Yên tâm, nội trong một ngày, ta sẽ mang tất cả xương về Yêu giới".

"À không không không... Hắc Thiên huynh, ta nói đùa thôi, đùa thôi. Ta vốn tuỳ tiện, nói ra liền quên thôi, đi thêm dăm bữa nửa tháng cũng không sao hết nha. Huống chi Hắc Thiên huynh đây tuấn mỹ như vậy, ta cầu còn không kịp a".

"Tốt!" Y nói, sau đó đem nàng đặt lên một con ngựa đen tuyền, nói đi liền đi.

Đây... đây là "nhà" ngươi sao?

"Nhà" của hắn, hoàng tường ngự ngoã, so về diện tích còn có thể lớn hơn cả Yêu giới của nàng. Bên cạnh còn có nguyên một khu rừng to khủng bố, trồng toàn là đại thụ. Có điều to như vậy, nhưng lại rất giản dị, không hề diêm dúa hoàng tráng như mấy cái cung điện lầu các mà nàng đã nhìn qua.

(hoàng tường ngự ngoã: tường vua ngói chúa)

"Ngươi thế nào mà xây được cả cái nhà to như vậy ở Nhân giới hả".

"Cả khu rừng này là đất ta chiếm được của mấy tên hoàng đế đại ngu si. Diệt vài đế quốc thôi, cũng chỉ đủ làm chỗ để ta tiêu khiển. Còn căn nhà đều do ta dùng ma thuật biến ra, sau đó lại dùng huyễn thuật che mắt người phàm. Phàm nhân tuyệt đối không nhìn ra ta nhà đâu".

Không nói thì thôi, nói lại càng khiến nàng sợ hãi. Dùng cả ma thuật và huyễn thuật lên cái căn nhà tổ chảng này hả. Vậy cần tốn bao nhiêu linh lực a. Chưa nói đến hắn thật sự rất rảnh rỗi. Hắn lấy đâu ra nhiều linh lực vậy?

- Thế nào, cô còn không định vào nhà?

- À không không, ta vào ta vào

Chào đón y cùng nàng là mấy chục người to lớn, trên người đều có ma khí nhàn nhạt. Y vừa bước vào, bọn họ liền hô to: "Hắc chủ thượng!" Y nhíu mày, khẽ hỏi: "Tại sao lại ra đây rồi, các ngươi không phải đang tu luyện sao".

Một nam nhân khác từ trong phòng đi ta, dáng vẻ phong lưu tiêu sái, nhìn thấy y liền nói: "Ta nói này Hắc Thiên, cậu có chút nhân tính được không hả. Ba ngày rồi bọn tôi chưa được ăn một cái gì luôn đó. Có thực mới vực được đạo nha. Không cho ăn thì sao chúng tôi tu luyện tốt được! Ý ... đây là... "

Thấy hắn nhìn về phía mình, nàng liền nói: "À, ... ta là"

"Là Hắc phu nhân tương lai". Hắn ngắt lời nàng, vui mừng như điên nói: "Đám các ngươi đứng đực ra đấy làm gì, mắt chó không nhìn ra cái gì hả. Là nữ nhân đó, Hắc chủ thượng mang nữ nhân về đó! Mau gọi một tiếng Hắc phu nhân đi, nếu không chính là vô lễ".

Đám người đó lại một lần nữa cúi đầu, đồng loạt nói: "Cung nghênh Hắc phu nhân đến Thiên quán".

Nàng hốt hoảng luống cuống. Đây chính là đánh ghen tập thể nha. Không được không được, nàng không muốn thành bữa ăn đâu: "Không phải không phải, ta chỉ là một hồ yêu nhỏ thôi, ta và chủ thượng các ngươi cái gì cũng không có".

"Ồ, là hồ yêu sao, hèn chi lại xinh đẹp như vậy. Mà cũng phải, đẹp như vậy mới có thể làm Hắc phu nhân của chúng ta chứ, phải không hả?"

"Cái ... cái này, ta ngoại hình xấu xí... sao có thể si tâm vọng tưởng trèo cao chứ. Vẫn là ngài ngọc thụ lâm phong, tiên nghiên khuyết bạch. Tình cảm của Hắc Thiê... à không Hắc chủ thượng đối với ngài thực sự thâm sâu như núi, tương kính như tân, một khắc không rời. Hai người thật là đẹp đôi, trời sinh một cặp, thiên tác chi hoà nha. Kẻ tầm thường như ta, ăn gan hùm mật gấu cũng không dám xen vào. Ngài cũng không cần ngại đâu, đoạn tụ rất tốt, đoạn tụ liền không lo bị đội nón xanh".

Không khí có chút vi diệu

Mặt Hắc Thiên khổ chủ đen đến mức vắt ra có lẽ được cả một thùng mực dùng dần.

Người "được" nàng chọn làm Hắc Thiên tình nhân, nụ cười trên môi đã cứng nhắc, mặt trắng bệch như không còn môth giọt máu, thêm cái bục đá dưới chân thì chắc chắn bị coi là một bức tượng mà quỳ xuống vái lậy

Mấy nam tử hán to lớn bên cạnh cũng không khá hơn là bao, vất vả mà nhịn cười, nhịn đến cơ hồ muốn khí xá công tâm, tắt thở mà chết.

( khí xá công tâm: huyệt khí xá nằm gần họng, là nơi không khí lưu thông. Khí xá công tâm là hiện tượng không khí dội ngược vào tim làm tức thở).

Cả Thiên quán rộng lớn, lúc này người duy nhất bất động thanh sắc, chỉ có Nguyệt Lang nàng.

Khụ, có lẽ cô nương hiểu lầm gì đó rồi, tuy rằng Thiên quán một nữ nhân cũng không có, nhưng mà cũng không đến mức ... không đến mức đó!

"Giỏi lắm, cô là người duy nhất trong Lục giới dám mắng ta, còn có dũng khí nói ta đoạn tụ. Truyền lệnh, từ bây giờ cô ta là gia bộc của Thiên quán, nấu ăn dọn dẹp cô ta làm hết, những gia bộc còn lại, cái gì cũng không phải làm".

"Ngươi ... ngươi ngươi cái thứ khó ưa , dựa vào đâu ta phải..."

"Dựa vào mạng". Hắn vẫn như cũ đe doạ nàng

"Được, ta nhịn, coi như ngươi thắng". Nàng nghiến răng nghiến lợi nói, nói xong liền đi mất.

"Này cô nương, cô đâu có biết đường."

Lời này nói cũng đã muộn, Nguyệt Lang nàng đã biến mất dạng từ lúc nào.

- Này... có khi nào cô ấy bị lạc không?

- Kệ cô ta, các ngươi cút vào rừng tiếp tục tu luyện.

- Vậy còn đồ ăn thì sao, chúng ta đói lắm rồi. Đâu phải ai cũng năng lực cao cường như chủ thượng, nhịn ăn nửa năm cũng không thấy đói a.

- Được rồi được rồi, ta không rảnh rỗi đến mức đi mua đồ ăn cho cả ngàn người các ngươi, quay về nói với những Hắc binh khác, hôm nay ta mở cấm chế, các ngươi tự ra ngoài mà ăn, không gây hoạ là được.

"Rõ" Chủ thượng anh minh, phu nhân anh minh. Đám cẩu thuộc hạ này gào to còn hơn cả khóc đám ma, sau đó liền cắm đầu cắm cổ chạy, căn phòng rộng lớn, chỉ còn lại Hắc Thiên y cùng vị "nam phu nhân hụt" kia.

  • Hắc Thiên, nghĩ thông suốt rồi hả. Ta ha... ông trời thật là có mắt, thường ngày ha ha... cậu ỷ thế hiếp người cho nhiều vô, đây là ác giả ác báo a.

    Vô Tung này, xem ra cậu thật rảnh rỗi. Dù sao thì cô ta cũng sẽ chẳng làm nên trò trống gì, hay cậu cũng giúp...

  • Ây dô, cái chân này của ta tại sao lại vô lực rồi. Aaa ... cả tay cũng thật đau, Hắc Thiên cậu xem cậu xem, hình như không điều khiển được tay nữa

  • Nghiêm trọng vậy sao, cậu đến đây tôi chữa cho. Dạo gần đây mới học được một cách chữa bệnh của Nhân giới, tên là ... bẻ khớp thì phải

  • Cái này ... cái này Hắc Thiên cậu xem, cách chữa bệnh này thần kì thật nha, cậu mới nói thôi mà tôi đã thấy toàn thân khoẻ hẳn lên. Cảm ơn nhiều đó. Đúng là chủ thượng anh minh, phu nhân anh minh, kẻ thuộc hạ này cũng vui mừng mà tự nhiên khỏi bệnh.

Hắc Thiên mắt phượng khẽ nhíu, vẻ mặt thu lại cợt nhả, đột nhiên trở nên nghiêm nghị khó tả: "Cô ta không phải phu nhân của cậu. Cô ta là nội gián của Hồ tộc".

  • Tôi nói này Hắc Thiên, cậu bịa chuyện cũng nên bịa cho thật chút a. Cậu nghĩ Vô Tung tôi là đứa trẻ ba tuổi hả. Là nội gián thì cô ấy đã chết từ lâu rồi, đâu còn giữ được mạng mà làm Hắc phu nhân đâu chứ! Hơn nữa tôi nhớ mấy cô nương dùng mỹ nhân kế với cậu cũng không ít nha, không phải đều chết rồi sao? Quỷ mới tin.

- Tôi không giết mà đưa cô ta về không phải do yêu thích gì cả, mà là có mục đích khác. Hồ tộc tôi chưa từng đắc tội, nếu vẫn là muốn ám sát tôi, chứng minh có kẻ đằng sau sai khiến. Minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, nếu tôi giữ cô ta lại, không những có thể moi được thông tin, còn có thể đưa tin tình báo giả dụ kẻ cầm đầu ra ngoài. Đây chính là nhất tiễn song điêu, nhất cử lưỡng tiện.

- Lần này bịa chuyện khá hơn chút, nhưng tóm lại vẫn dở tệ. Tại sao người khác cũng là nội gián, cậu không đem về mà lại một đao giết chết. Họ chẳng lẽ không thể moi thông tin, không thể đưa tình báo giả hả. Hơn nữa với tính cách của cậu, không lý nào lại giữ bên mình một cây đao lúc nào cũng có thể ám sát cậu. Thật khiến tôi thất vọng đó. Chúng ta vào sinh ra tử biết bao nhiêu lần, cậu thích con gái nhà người ta cũng không nói tôi biết, còn tính bịa chuyện gạt người. Thôi vậy, đi chào hỏi tiểu tẩu tẩu chút, không cần tiễn.

Đợi bóng lưng Vô Tung đi xa, Hắc Thiên y mới chậm rãi nở nụ cười: "Kì thật tôi cũng muốn xem cô ta thế nào mà ám sát".

Cổ vũ cho nam chính nào mọi người. Các đh thông cảm, main bị ám sát nhiều quá nên bị sanh chấn tâm lí, lần đầu gặp vợ đã coi là nội gián. Vậy nên mới bị vợ cho là gay, thiệt đáng đời.

Bạn đang đọc Tối Thượng Cửu Vỹ Thần Hồ sáng tác bởi vanquyton
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vanquyton
Thời gian
Cập nhật NyeoYeon
Lượt thích 3
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.