Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rút linh lực

Tiểu thuyết gốc · 1219 chữ

Nguyệt Lang sắp chạm xuống đất, mắt thấy khung cảnh nhộn nhịp của Nhân giới, chưa kịp cảm thán đột nhiên cảm nhận được đằng sau có người đang bay gần sát nàng. Không thèm quay lại, nàng phụng phịu nói: "Trúc Bạch ca ca a, chỉ một ngày thôi mà. Huynh đâu cần giám sát ta sát sao vậy đâu".

Có điều, sau khi quay người lại, nàng lại nhận ra có gì đó không đúng. Trúc Bạch thanh cao tao nhã, phân nửa y phục là màu trắng, còn lại là màu xanh. Nhưng mà người này, toàn thân hắc y, mặt đeo một chiếc mặt nạ tu la, cả người toát ra vài phần sát khí, theo sau còn có 1 nhóm khoảng ba đến bốn người.

Không để Nguyệt Lang có thời gian suy nghĩ, người thần bí kia lạnh lùng hỏi: "Cô là Nguyệt Lang?"

Xác thực không phải là giọng nói của Trúc Bạch ca ca. Hơn nữa, Trúc Bạch không có khả năng không biết tên nàng. Thập phần sợ hãi, Nguyệt Lang nàng không biết nghĩ cái gì, theo phản xạ gật đầu.

"Nếu vậy thì, Nguyệt cô nương, đắc tội". Đó là câu nói cuối cùng nàng nghe được trước khi bất tỉnh nhân sự.

"Tịnh Vũ đại nhân, thật sự chỉ có thể rút linh lực thôi sao, một tên khác cũng đeo mặt nạ tu la cười hỏi, nhìn nàng bằng ánh mắt tràn đầy dâm ý".

Người tên Tịnh Vũ, cũng chính là người đã rút sạch chút linh lực ít đến đáng thương của nàng, ánh mắt chán ghét lạnh lùng nhìn xuống, không nhanh không chậm nói: "Mệnh lệnh của Ngọc Ly tiểu thư, kẻ nào cũng không được làm trái. Ta không cần biết cô ta là ai, cũng không cần biết ngươi đang nghĩ thứ bẩn thỉu gì. Thứ duy nhất ta quan tâm là mệnh lệnh của tiểu thư. Truyền lệnh xuống, tất cả rút về Bất Nhật Tông, ta sẽ quay lại Yêu giới báo lại với Ngọc Ly tiểu thư".

Ồn ào nửa ngày, khi Nguyệt Lang tỉnh dậy, mặt trời đã lên thiên đỉnh, đám người thần bí đó đã cùng chút linh lực ít ỏi của nàng biến mất, đưa tu vi 1000 năm trở về con số không tròn trĩnh, mà nàng cũng chẳng thể làm gì ngoài nguyền rủa mười tám đời tổ tông của lũ người hỗn đản đó.

Điều duy nhất khiến nàng quyết định dừng việc nguyền rủa vô ích đó lại, chính là biểu tình của cái bụng nhỏ. Nghiêm túc suy ngẫm một hồi, nàng biết rằng có ở đây lôi 7749 đời tổ tông của bọn chúng ra chửi rủa cũng chẳng thể lấy lại được linh lực đã mất, liền dứt dứt khoát khoát đứng lên đi tìm đồ ăn.

Tìm đỏ mắt mới nhìn thấy một khu chợ nhỏ, nàng liền lập tức chạy đến một tiệm nhỏ bán mấy thứ đồ đo đỏ nhỏ xinh vô cùng đẹp mắt, hỏi người chủ quán: "Ông chủ, đây là thứ gì vậy?"

Vị chủ tiệm to con lực lưỡng này nhìn nàng không chớp mắt, ngây người một lúc lâu, sau mới nuốt nước miếng cười nói:

- Vị mỹ nhân này từ xa đến đây có lẽ không biết, đây là hồ lô, làm từ táo đỏ ngào đường, chính là món kẹo nổi tiếng và phổ biến nhất chỗ chúng tôi. Cô muốn nếm thử một xiên không.

- Một xiên sao đủ được, tôi lấy 50 xiên.

- 50 xiên, nhiều vậy sao, cả tiệm của tôi chỉ còn lại 40 xiên thôi.

- Được được, 40 thì 40, mau lấy cho tôi.

Nàng một tay cầm chiếc túi đầy ắp hồ lô, tay còn lại lấy ra một viên hạ phẩm linh thạch, đưa cho chủ quán

- Tiểu mỹ nhân, cô đừng đùa như vậy chứ. Cái này phải trả bằng ngân lượng, cô đưa ta hòn đá này làm gì.

- Không phải đá a, tuy chỉ là hạ phẩm linh thạch, nhưng cũng thừa đủ mua cả cái tiệm của ông đấy, ta còn chưa bắt ông trả lại chỗ thừa cho ta.

"Cô nương đừng đùa, ta từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa nghe thứ gì gọi là linh thạch cả. Đây rõ ràng là một viên đá". Vị chủ quán cao giọng nói.

"Vậy thì ta từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ cũng chưa nghe thứ gì gọi là ngân lượng hết". Nàng cũng tức giận không kém, không hiểu sao đám người nhân loại này lại chê bai linh thạch.

- Lí lẽ gì vậy, mau trả tiền cho tôi, nếu không thì đừng hòng đi.

- Được rồi ta đưa ông hai viên. hai viên hạ phẩm linh thạch đó, ta đi được chưa hả.

"Là đá thì cô có đưa một ngàn viên cũng vẫn là đá, cô phải đưa ta ngân lượng". Dừng lại một lát, tên chủ quán này suy nghĩ gì đó, rồi nở một nụ cười rộng ngoác đến mang tai, cười nói: Tiểu mỹ nhân, cô không có tiền trả cũng không sao cả, cứ ăn hết đi cũng được, chỉ cần đêm nay cô hảo hảo chăm sóc ta nha. Tuyệt thế mỹ nhân như cô, ta nhất định không lỗ. Nói rồi lại hắc hắc cười, đưa tay sờ khuôn mặt trắng như mỡ đông của nàng.

Nguyệt Lang thân là hồ yêu, nhan sắc của nàng thậm chí còn không thể dùng từ khuynh quốc khuynh thành để so sánh, tuyệt đối là tuyệt sắc đại mỹ nữ của Hồ giới chứ đừng nói là Nhân giới. Vậy nhưng nàng hoàn toàn không biết cái gì gọi là phong hoa tuyết nguyệt. Chỉ là theo bản năng của người tu luyện, một khắc kia khi tên chủ quán dùng bàn tay dơ bẩn của hắn sờ lên mặt nàng, não gửi đến cảnh báo nguy hiểm, khiến nàng lập tức đưa chân ra tự vệ. Ma xui quỷ khiến thế nào, nàng lại đá trúng "chỗ đó" của tên kia.

Tuy nàng trời sinh yếu ớt, linh lực lại mất sạch, nhưng người tu luyện có giác quan cùng tứ chi phát triển mạnh mẽ, người trần mắt thịt sao có thể kham nổi. Chỉ nghe tên chủ quán hét lên một tiếng, giận dữ lăn lộn dưới đất, đau đớn đến thở không thông, gầm rít lên: "Cô ... đã không trả tiền còn dám ra tay đánh người, nhất định phải bồi thường, người đâu, mau đến xem a..."

Xung quanh bắt đầu nổi lên tiếng xì xào càng lúc càng to, lớn giọng chỉ trích nàng.

"Tôi ... tôi ..."

Nàng mở miệng muốn giải thích, nhưng chẳng biết nói cái gì. Dù sao thì nàng chưa chả tiền là thật, nàng ra tay đánh người cũng là thật. Hơn nữa, đám người này càng lúc càng đông, ồn ào to nhỏ, tiếng của nàng đều bị át đi, căn bản không có ai chịu nghe nàng nói.

Đúng vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng nhưng tràn đầy uy áp vang lên: Tiền của cô ấy, tôi trả.

Đoán xem Trúc Bạch có phải là nam chính không nhé!

Bạn đang đọc Tối Thượng Cửu Vỹ Thần Hồ sáng tác bởi vanquyton
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vanquyton
Thời gian
Cập nhật NyeoYeon
Lượt thích 4
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.