Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngũ Vỹ Ma Hồ

Tiểu thuyết gốc · 2940 chữ

Sứ thần hồ tộc?

Không phải là Trúc Bạch ca ca sao?

Huynh ấy từ lúc nào thành sứ thần rồi?

Vị "sứ thần" này đang cùng Ma đế hành lễ, bạch y hắc phát ôn nhu dịu dàng, lập tức hút hồn không ít hoa si, tới Ma hậu cũng phải lén nhìn thêm vài lần. Hắn một bên đáp lễ, dâng quà cho Ma tôn, một bên lo lắng nhìn nàng, vẻ mặt hai phần nhẹ nhõm, tám phần bất an.

-Đây chính là kế tộc trưởng Hồ tộc phải không, trẫm nghe danh đã lâu, lần này gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền. Không biết lần này đến là có chuyện gì muốn chỉ giáo?

Ma tôn trên miệng vẫn luôn treo nụ cười, cũng chính vì thấu hiểu tâm cơ mới có thể bước lên được cái ghế này. Việc hắn am hiểu nhất chính là lấy lòng, bất quá với một người cao ngạo như Trúc Bạch, mấy lời tâng bốc nịnh nọt này sớm đã nghe tới nhàm tai.

-Không dám cái gì chỉ giáo. Hồ tộc ta có một hồ yêu mất tích, vừa vặn hôm nay tại hạ đi qua Ma giới, không biết vì lí do gì lại thấy nàng xuất hiện ở nơi này của ngài. Vậy nên đành xin thất lễ, mạn phép mong Ma tôn...nể mặt thả người

Rõ ràng là Hồ tộc quản không tốt người, lại đến đây đòi người? Thật là không biết lễ nghi phép tắc

Mấy đại lão lại được một phen khó chịu nghứa ngáy trong lòng

Lời nói này, thực có chút kiêu ngạo. Trước mặt Ma tôn lớn tiếng đòi người, còn là người của Nhất Tiễn Xạ Thiên. Đây chính là một lúc đắc tội cả hai, thật muốn tìm đường chết nha.

Bất quá, chết đâu có dễ đến thế. Ngoại trừ Ma tôn loay hoay khó xử, Hắc Thiên mặt xám như tro, Ma hậu mày cau mặt có, chúng thần một phen kinh ngạc,... thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Ma tôn trong lòng lộp bộp, không phải tên kế tộc trưởng này trước nay đều là bế quan tu luyện không màng sự đời sao? Rõ ràng mật thám ở Yêu giới nói kẻ này với hắn không có chút đáng ngại, không cần ra tay sao? Tại sao so với kẻ mạnh miệng đòi thả người kia lại không giống như cùng một người chứ?

Đơn giản là tình cờ? Hắn đời này thứ gì có thể tin, riêng hai chữ tình cờ lại tuyệt đối không có chút lòng tin tưởng

Chưa nói tới, chỉ là một tộc nhân nho nhỏ, cần tới kế tộc trưởng xuất đầu lộ diện?

Cô nương kia rốt cuộc là nên xử lí ra sao? Trả người, vậy tên nghịch tử của hắn có đồng ý hay không? Nhưng cương quyết không thả chính là công khai đối đầu với Hồ tộc, nhất định chính là cơ hội tốt cho những kẻ ghen ghét nhòm ngó Hắc Mặc Chân hắn. Thật là, tên nghịch tử đó vừa về liền không mang lại điều gì tốt đẹp.

Thấy Ma tôn ngồi ngây ngốc không trả lời, Trúc Bạch lại một lần nữa lên tiếng, giọng nói vẫn như cũ kiêu ngạo nhưng lại pha chút gấp gáp nóng vội

- Ma tôn không lẽ là không muốn thả người? Hồ tộc trước nay đều là an phận nơi Yêu giới, nhưng nếu như ... có kẻ không biết tốt xấu muốn động tới chúng ta... thì thứ lỗi, nhất định phụng bồi.

Đây chính là trực tiếp gây sức ép. Quả nhiên là tộc trưởng tương lai, rất có phong thái. Xem ra Ma Tôn hắn quả thật đã xem thường Hồ tộc, có thể vì một tộc nhân nhỏ nhoi mà đắc tội với Ma giới.

Nàng đương nhiên nghe tới nát cái tai cũng không hiểu, có điều nhìn vẻ mặt của Hắc Thiên và Mũ lớn khó chịu như vậy, chắc chắn không dễ dàng. Thật tốt, nếu không có Trúc Bạch ca ca, nàng không biết liệu khi nào mới có thể trở về Yêu giới. Vẫn là Trúc Bạch tốt nhất.

Ma tôn nghe tới lời này sắc mặt càng tệ. Bên kia Hắc Thiên cũng tệ không kém, bất quá chỉ là vì nhìn thấy gương mặt hớn hở vui vẻ như gặp lại phụ mẫu của nàng. Hừ, một tên tộc trưởng ẻo lả, non nớt kiêu ngạo thôi, có gì ghê gớm. Hắn vung tay là có thể thấy cả núi người, hơn nữa... cũng không có soái bằng hắn!

Ma tôn chỉ biết cười trừ, nghĩ nghĩ một lúc cuối cùng bất đắc dĩ đưa ra một cái giải pháp tạm thời:

- Lần đầu tiên gặp mặt trẫm đã rất có hảo cảm với Bạch tộc trưởng, cũng không thể thất lễ như vậy, đón tiếp liền để người rời đi, người ngoài không biết sẽ nói Ma giới chúng ta không trọng hiền tài không ưa danh sĩ. Hay là như vậy, Trúc sứ thần dù sao cũng không vội, lưu lại chỗ này ăn một bữa cơm đạm bạc cũng là thay trẫm gửi lời thăm hỏi tới tộc trưởng Hồ tộc, đại biểu cho tình hoà ái của hai bên thêm bền chặt như sơn. Không biết... sứ thần thấy thế nào?

Thấy thế nào là thấy thế nào? Đây là ông ta tự quyết định luôn rồi, còn giả bộ hỏi ý kiến ai chứ? Trúc Bạch trán nổi gân xanh chi chít, nghiến răng gằn từng chữ:

- Cung kính không bằng tuân mệnh!

-----------------------------------------

Mặt trời đã lặn nhưng ánh sáng chói loá của đèn đuốc Ma giới vẫn không hề kém rực rỡ, khắp nơi đèn giăng sáng rực, hoa chăng tứ phía, người ra kẻ vào cười nói nhộn nhịp, quả là một phong cảnh thái bình thịnh trị giàu có phồn vinh. Bên trong là bàn tiệc lớn bày la liệt đủ loại ngọc thực hiếm lạ trên đời, Ma tôn ngồi trên hoàng vị cao cao tại thượng nhìn xuống, bên cạnh là Ma hậu cùng nhị hoàng tử Hắc Phong đang cùng vài vị đại thần trong triều chào hỏi qua lại kéo bè kết phái xu nịnh lấy lòng.

Hôm nay là hoàng tiệc vô cùng long trọng, ngoài Ma hậu thì tất cả ái thiếp mỹ phi đều không được tham gia. Ma tôn hắn sủng ái có thể lên đến hàng trăm ngàn người... bất quá nếu nói đến chân chính địa vị thân phận, cũng chỉ có Ma hậu hiện tại và Cố Ma hậu - mẫu thân ruột của đại hoàng tử Hắc Thiên. Kể ra cũng thật mất mặt, biết bao nữ nhân lại chỉ có thể sinh ra hai vị hoàng tử, so với các hoàng triều khác là vô cùng vô cùng thất bại. Cũng may Hắc Thiên có chút thành tựu uy danh, nếu không Mặc Chân hắn chính là tìm không được một cái lỗ mà chui.

Có điều hai đại nhân vật chính của hoàng yến lần này - Hắc Thiên đại hoàng tử và Hồ tộc sứ thần Trúc Bạch hiện tại đều không thấy mặt mũi. Cũng phải, làm sao thấy được chứ, còn đang bận tranh giành mỹ nhân kìa.

- Hắc hoàng tử hoá ra cũng chỉ như vậy, kiêu ngạo không nói lí lẽ, tự cho mình là đúng. Nguyệt Lang là người của Hồ tộc, bất kể là đối với ngươi có thân phận gì cũng vẫn sẽ là người Hồ tộc. Nếu như có chỗ nào mạo phạm hoàng tử, Hồ tộc ta nhất định nghiêm khắc trách phạt, trả lại cho Hắc hoàng tử công đạo. Chỉ cầu hoàng tử bằng lòng giao người.

Hắc Thiên vẫn ngồi nhâm nhi tách trà, hai mắt không nhìn Trúc Bạch hắn tới một cái, miệng lười biếng nói vài tiếng như để xong chuyện:

- Nếu không?

- Vậy đừng trách tại hạ không khách sáo.

Y nhướng mày, hai hàng lông mày khẽ nhếch lên một đường cong tuyệt đẹp, cả người đột ngột phát ra sự lạnh lẽo tột độ, mắt phượng cao ngạo từ từ chuyển sang màu đỏ máu đặc trưng của ma cà rồng, lộ ra sát khí bài thiên đào hải. Tay y khẽ nhấc, Dạ Tử Kiếm như ánh sáng bạc bay vụt nằm gọn trong lòng bàn tay y. Nàng lòng thầm cảm thán, thường ngày nó nằm lăn lóc vứt ở xó xỉnh nào, so với dao gọt quả còn hữu dụng hơn, hiện tại mới chân chính là một thanh kiếm đỉnh thiên lập địa một trận thành danh, là nỗi sợ của không biết bao nhiêu tiên ma toàn Lục giới.

Có điều cảm thán thì cảm thán, tình hình này không ổn rồi. Không khí quanh phòng thật lãnh, lãnh tới đáng sợ. Thật là tên Hắc khó ưa này không bao giờ hết kì lạ mà, rõ ràng là hoả tu, vậy mà lị dùng thứ thuật lạnh lẽo đến như vậy. Bất quá, tận đến khi nàng cũng giống như hắn, trở thành Vạn Quỷ Tôn tàn sát tứ phương, nàng mới có thể thông suốt, sự lạnh lẽo đó chính là sát khí, trên tay nhuốm máu bao nhiêu người mới có thể có sát khí kinh khủng tới bậc này.

Trúc Bạch hắn trước khi tới đã xác định rõ ràng thế nào cũng phải đổ máu, đối với việc Hắc Thiên trở mặt khiêu chiến tuyệt không có chút ngạc nhiên nào. Bạch y bàng bạc ánh trắng bay phấp phới, sau lưng lộ ra bảy cái đuôi xanh lục pha đỏ, ánh mắt dịu dàng thường ngày cũng vô thức trở nên sắc lạnh. Hắn từ trong người rút ra một cây tiêu màu xanh ngọc tinh xảo, khoé mắt hơi trùng xuống, môi mỏng khẽ chạm vào bảo tiêu, thổi lên một khúc nhạc du dương êm ái.

Có điều chỉ là êm ái với Nguyệt Lang, còn đối với Hắc Thiên chính là âm thanh cực kì âm hiểm - Tử Mật Quy Khúc - tuyệt mật khúc thất truyền của Hồ tộc, vốn chỉ được phép dùng khi nội tộc bị đồ sát. Nguyệt Lang trong người mang dòng máu Hồ tộc, đương nhiên cảm thấy nó thật dễ chịu, thậm chí còn thanh thản thoải mái, còn Hắc Thiên... tay cầm kiếm lung lay không vững, Dạ Tử Kiếm đương nhiên tự có nhận thức, cũng đang run rẩy muốn trốn, chỉ là bị Hắc Thiên cưỡng ép ghìm lại. Tới màu mắt cũng tựa hồ giữ không được, lấp loé ánh đỏ một cách khó khăn.

Trúc Bạch là kế tộc trưởng Hồ tộc, việc hắn biết tới Tử Mật Quy Khúc vốn không có gì đáng để ngạc nhiên. Điều khiến Hắc Thiên y kinh ngạc là Trúc Bạch dám tại địa phận Ma tộc dùng mật khúc của Hồ tộc. Phải biết một khi dùng Tử Mật Quy Khúc, tương đương thông cáo Lục giới, Hồ tộc gặp phải nạn diệt vong.

Mật khúc mạnh, đó là điều không thể chối cãi. Thậm chí Thiên đế nếu có đụng trúng nó cũng sẽ không thể toàn thân lành lặn trở về. Nhưng mà khúc sáo mà tên Trúc Bạch kia thổi còn mạnh hơn rất nhiều, y thậm chí không còn đứng nổi. Xem ra hắn đã khinh thường tên kế tộc trưởng này.

Trúc Bạch vẫn nhìn Hắc Thiên chằm chằm không rời nửa tấc, linh lực rót vào bảo tiêu cuồn cuộn không ngừng nghỉ. Nguyệt Lang tuy mật khúc với đường khúc cái gì cũng không hiểu, nhưng nàng có thể nhận ra Hắc Thiên đang không ổn. Cũng hết cách, hạng tép riu không chút linh lực như nàng sao có thể xen vào trận tử chiến này, chỉ có thể lấy hết sức bình sinh mà can gián:

-Trúc Bạch ca ca, mau dừng lại! Muội nói huynh dừng lại có nghe hay không hả?

-Trúc Bạch nghe muội nói đã, hắn... hắn không thể chết được. Chúng ta chỉ cần rời khỏi đây thôi mà, cần gì phải động thủ chứ, chỉ càng làm chuyện bé xé ra to! Trúc Bạch!

Nàng ngăn không nổi hai người bọn họ, hiện tại lại bị Trúc Bạch dùng cấm chế ngăn lại, cả người bị trói bởi một cỗ Khốn tiên tác, càng không thể nhúc nhích. Thực ra cũng không cần làm như vậy, nàng hiện tại một chút linh lực cũng không còn, tuỳ tiện lấy một sợi dây thừng nàng cũng thoát không nổi đâu

Trúc Bạch vốn từ ban đầu làm ngơ lời nàng nói, nghe thấy câu này giọng nói càng thêm âm lãnh tàn nhẫn, lại pha chút bi thương:

- Muội thương tiếc hắn?

Hai mắt hắn vằn lên tia máu đỏ, linh lực càng ồ ạt dồn vào bảo tiêu, âm điệu tuôn ra càng lúc càng nhanh, càng lúc càng dữ dội, vậy nhưng tuyệt nhiên lại yên tĩnh tới mức khó tin, khiến cho những nô tì thuộc hạ được phái tới tìm người tìm người tuyệt không hề biết bên trong đang xảy ra một hồi tinh phong huyết vũ, trực tiếp mà bỏ qua nơi này.

Trúc Bạch bản thân hắn minh bạch, linh lực rót vào Tử Mật Quy Khúc quá nhiều, không chỉ sắp hoàn toàn cạn kiệt mà chắc chắn sẽ bị phản phệ tới chết đi sống lại. Lần này chính là được ăn cả, ngã về không. Hắn có bồi cả cái mạng cũng phải cứu cho được nàng.

Vậy nhưng...chính vào lúc Trúc Bạch hắn chắc chắn rằng có thể an toàn mà bỏ chạy, chỉ nghe một tiếng ầm, cả người ngã xuống, phun ra một ngụm máu rồi hoàn toàn bất tỉnh.

Hắc Thiên nuốt lại một ngụm máu, từ trên cao nhìn xuống Trúc Bạch đang bất tỉnh dưới sàn, vô tri vô giác đưa tay xuống bóp lấy cổ hắn.

- Ngu xuẩn.

Hai mắt y loé lên tinh quang đỏ thẫm, lực đạo dồn xuống cổ Trúc Bạch càng mạnh mẽ, ma lực mờ mờ ảo ảo từ khắp người tuôn ra như suối. Cho rằng một khúc nhạc liền có thể đánh bại y? Thực sự vô cùng ngu xuẩn

-Hắc.... Hắc Thiên, không... không được. Trúc Bạch, Trúc Bạch ... huynh ấy là nhất thời hồ đồ, huynh không thể... giết huynh ấy được! Nhất định... không được, Hồ tộc cần huynh ấy, huynh... huynh...

Nàng bị Khốn Tiên Tác trói, không những không thể nhúc nhích, muốn dùng tới thất khiếu lục giác cũng phi thường khó khăn.

- Cô nghĩ cô là ai? Cho rằng lời cô nói tôi phải răm rắp tuân theo? Cô cho rằng Hồ tộc của cô là cái thá gì?

Hắc Thiên mắt đỏ hằn lên tơ máu, vị ngòn ngọt lan tràn khắp miệng. Lực tay càng thêm mạnh mẽ, đem Trúc Bạch nâng dần lên cao, ánh mắt không có nửa phần độ ấm, tựa như thần linh cao cao tại thượng nhìn thứ sâu bọ không đáng đặt vào mắt

- Cái...cái này không...mau buông tay ra, buông ra đi mà!

Nguyệt Lang vốn cho rằng bản thân có thể giả vờ mạnh mẽ, cũng đã rất...rất lâu rồi không hề khóc.

Bởi vì, Băng tộc trưởng đã nói, nữ nhân tuyệt đối không được mềm lòng.

Nhưng mà, hôm nay đột nhiên không kìm nổi cảm giác muốn được khóc.

Không phải vì muốn Hắc Thiên hắn buông tha cho Trúc Bạch ca.

Cũng không phải vì bị bất kì ai ức hiếp.

Cũng không phải đói, lạnh hay nhớ người thân.

Vậy...là tại sao phải rơi nước mắt?

Nàng không hiểu, cũng không muốn hiểu. Tay ngọc điên cuồng đánh loạn vào y, càng đánh càng đau đớn, nước mắt lại tiếp tục rơi.

Vì sao chứ, vì sao lại cảm thấy thất vọng như vậy.

Hai người, đều là người mà nàng tin tưởng nhất, tín niệm, kì vọng nhất.

Vậy nhưng lại muốn một mất một còn?

Ta không cho phép!

Ta không cho phép hai người các huynh... rời bỏ ta!

Nàng hét lên một tiếng, vang vọng toàn bộ thư phòng.

Hắc Thiên sắc mặt như nhìn thấy quỷ, vô thức làm rơi luôn "sứ thần" xuống đất, đập cái bụp như trái bóng xuống sàn.

Nàng...nàng...lộ chân thân.

Không chỉ lộ chân thân, mà còn...mà còn...đột phá.

Hồ yêu đều phải đột phá qua chín tầng, tương đương với cửu vỹ của Hồ tộc.

Càng có nhiều hồ vỹ, tương đương sức mạnh càng mạnh mẽ, đạt đến tầng thứ bảy, đã có thể trở thành tộc trưởng Hồ tộc

Thế nên Tối Thượng Cửu Vỹ Thần Hồ, mới chính là thánh nữ được người người sùng bái, là mẫu nghi của toàn bộ Hồ tộc, là nỗi khiếp sợ của toàn bộ Lục giới

Tối Thượng Cửu Vỹ Thần Hồ, triệu năm có một, cho dù là Thiên đế cũng phải kính sợ năm phần.

Hiện tại không nói mấy thứ dài dòng này, nói ngắn gọn chút chính là nàng đã đột phá một mạch ba tầng Hồ vỹ, trở thành Ngũ Vỹ Ma Hồ.

Đây...vốn là chuyện tốt...nhưng mà nghĩ tới việc nàng vì tên tiểu bạch kiểm Trúc Bạch kia mà đột phá, hắn trong lòng không thể tốt lên nổi.

Hắc Thiên, ta muốn về Hồ tộc

Bạn đang đọc Tối Thượng Cửu Vỹ Thần Hồ sáng tác bởi vanquyton
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vanquyton
Thời gian
Cập nhật NyeoYeon
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.