Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vỹ linh uy

Tiểu thuyết gốc · 1895 chữ

Vô Tung sau một buổi tối thoải mái mà ngủ, sáng chưa kịp tỉnh đã bị lôi xềnh xệch từ trên giường xuống, đầu đập cái bịch, chưa kịp mở miệng chửi một trận cho hả giận liền nhìn thấy Hắc Thiên đứng lù lù như cái cột nhà, nộ khí xung thiên, liền lặng lẽ nuốt nước bọt, trong lòng khấn đủ một ngàn lần lạy tứ phương tám hướng cho hắn thoát khỏi cái kiếp nạn này. Với một điệu cười hắn cho là không thể tự nhiên hơn được nữa, hắn nhàn nhạt nói:

-Ấy, Hắc Thiên chủ thượng, sáng hảo.

Giọng nói cố trấn tĩnh nhưng lại run run đầy thất bại, mang theo vài phần hốt hoảng, vài phần bất an, vài phần sợ hãi. Quả nhiên đối mặt với khí tức bức người của hắn, bình tĩnh được là chuyện khó hơn cả Hắc binh được ăn đầy đủ ngày ba bữa như phàm nhân yếu ớt của Nhân giới.

Y nhướng mày nheo mắt, giọng trầm trầm đầy uy hiếp:

- Xuân dược?

Vô Tung mặt đen rồi lại trắng, khụ khụ vài tiếng rồi nói:

- À.... ờ thì cái đó... à... hiểu lầm hiểu lầm a! Chắc chắn, nhất định là hiểu lầm, ta cái gì cũng không biết, không biết không biết a.

Y vẫn như cũ lạnh lùng không hề suy chuyển, lãnh đến bức người, tựa như một cỗ máy biết nói không hề có sự sống:

- Chỗ cũ

- Đừng mà Hắc Thiên tổ tông, ai cũng có chút sai lầm a. Nơi đó vừa nóng vừa chán chết, ta không muốn tới a, làm ơn đi, đi nha

Y đối với mấy chiêu trò này vốn đã miễn nhiễm, lạnh lùng nhắc lại, giọng nói lại tăng thêm vài phần vô tình cùng uy hiếp:

- Chỗ cũ!

- Được được ngươi nói gì là cái đó. Giả ngầu ngày càng tốt rồi đó, quả nhiên là có tiểu tức phụ liền vong hết huynh đệ tình thâm.

Hắn vô cùng tiêu sái mà đi, miệng vẫn ngáp ngắn ngáp dài, trước khi đi còn cố nói lại vài câu:

- Lão tử chẳng qua nhớ mấy con ma long ở đó, nể mặt ngươi mới đi đấy nhé. Ta sẽ chơi dăm bữa nửa tháng, đợi đến khi xuất quan nhất định tu vi đại thăng, đánh ngươi thành cái đầu heo.

Khoác lác xong liền vận ma khí chạy trối chết, nếu chậm chút thôi thì có lẽ thành cái xác không hồn mất rồi.

Nhíu mày cấp Vô Tung một cái lườm ngao ngán, y vẻ mặt bỗng nhiên thoáng chút kinh ngạc nhìn xuống vài giọt máu đang tí tách rơi dưới sàn, lại nhìn sang vết thương trên bụng, thầm nghĩ mấy vết thương như vậy nếu không có Ma lực hộ thể thật khó mà trị tận gốc. Y thập phần tuỳ tiện, đến băng bó cũng không thèm, nguyên lai cũng do trước giờ vết thương trên người nhiều vô số kể, nhưng do thể lực phi thường tốt, vốn chỉ cần vài ngày là sẽ tự lành mà chẳng cần cái gì Ma y hay đan dược. Bất quá lần này là đâm bằng Dạ Tử Kiếm, vết thương chắc chắn đã bị thối rữa, lại không có Ma lực hộ thân, thương thế đương nhiên sẽ không nhỏ. Bất quá, nếu là người khác đã sớm xuống Âm giới uống trà nhận mặt tổ tiên rồi.

Mải suy nghĩ lung tung, y mãi mới nhận ra nàng không biết từ lúc nào đã yên lặng đứng bên cạnh, thiếu chút nữa bị doạ sợ, may mà Hắc Thiên vốn phản xạ nhanh nhẹn, cơ mặt lập tức trở về chế độ giả ngầu.

Nàng nghiêng đầu, nhẹ giọng nói nhỏ:

- Hắc Thiên huynh... huynh có cần ta băng bó vết thương giúp huynh không?

-....?

Nàng dịu dàng nhìn y, một lần nữa nhỏ giọng:

- Ta không có ý gì đâu, chỉ là vết thương để như vậy không tốt a

Nàng hôm nay nói chuyện thập phần nhẹ nhàng pha chút ngại ngùng của nữ nhân, khiến y đột nhiên nhớ lại chuyện tối qua, tim đột nhiên đập liên hồi, cơ mặt cũng thoáng chút đỏ.

- Hắc Thiên... Hắc Thiên huynh a

Y giật mình, khẽ nói: "Hửm"

- Ta băng bó cho huynh

Y vốn là còn chưa kịp phản ứng, đã bị nàng dứt dứt khoát khoát lôi lôi kéo kéo đòi cởi xiêm y. Hắc Thiên hắn mặt hết xanh lại đỏ, cao giọng mắng người:

- Hỗn xược

Nàng thực sự là hiền lương thục nữ không nổi nữa rồi. Cho dù có là nô bộc cũng là người a, đâu ra cái đạo lí giúp người còn bị mắng đến ngốc thế này. Không thèm suy nghĩ, nàng bặm môi, hung dữ mà cởi, không ngờ lại khiến bộ hắc y trời đánh rách ra một mảng khổng lồ, lộ ra một mảng da thịt máu me tanh òm, thậm chí đang trong tình trạng bị ăn mòn dẫn đến thối rữa.

Thiên a, nghiêm trọng thế này. Chết nàng rồi chết nàng rồi, hắn đảm bảo sẽ nghĩ ra một vạn bốn ngàn cách, khiến nàng bằng chết mới thôi. Con dơi hỉ nộ vô thường không có tình người không biết báo ân như hắn... không được không được, nàng nhất định nhịn, nhịn nhục mới có thể thành công thoát khỏi chỗ này.

Hắc Thiên hắn từ đầu là cố gắng chống cự, áo rách rồi liền mặc kệ nàng muốn làm gì thì làm, ánh mắt tựa huyết lửa thiêu người đột nhiên có chút dịu xuống, mặt vô biểu tình, trên mặt ẩn ẩn hiện hiện mấy chữ: Tuỳ ngươi vậy.

Nàng đến nhìn hắn cũng không dám nhìn, từ đầu đến cuối vẫn cắm cúi làm, biểu tình tựa như hận không thể cách xa hắn một vạn bốn ngàn dặm. Cũng phải a, muốn mạnh miệng thì cũng cần mạng, tiểu hồ yêu như nàng đạo lí này luôn khắc sâu trong lòng, nếu không thể đánh, cũng không thể chạy, vậy tuyệt đối chỉ có thể vuốt mông ngựa lấy lòng.

Trái lại với kì vọng của nàng, Hắc Thiên hắn đối việc nàng ngậm miệng không hé răng nửa lời dường như không được viên mãn cho lắm, nếu không muốn nói là thập phần khó chịu. Quả là một con dơi hỉ nộ vô thường.

Y ho nhẹ vài tiếng, nhập ngừng nói:

-À.... ừm, mấy thứ của phàm nhân này không có tác dụng với ta đâu.

Tựa như chưa bao giờ nói được một câu dài như thế, y nói xong liền ngậm chặt miệng, vẻ mặt năm phần bất an, năm phần ngóng đợi

Nàng quả nhiên bị mắc lừa, đối hắn nhu hoà đáp lại:

- Đây là thuật chữa thương bí truyền của Hồ tộc. Băng xong rồi a, ta giúp huynh trị nội thương

Hắn vẻ mặt lại một trận biến hoá, miệng khẽ nhếch một đường cong nửa sủng ái nửa lạnh lùng, sau đó chợt nhận ra thất thế, liền dứt khoát trở về vẻ mặt lạnh như tảng băng thường ngày.

Nàng chẳng nói chẳng rằng, dứt dứt khoát khoát đem vài nhúm vỹ linh bứt xuống, để lộ ba cái đuôi nhỏ nhỏ ngắn ngắn màu trắng muốt của nàng.

Y nhìn nàng, kinh ngạc không thôi

Nàng nhìn y, thầm nghĩ có gì đâu mà hắn nhìn như muốn lột lông rút da nàng ra thế, bộ chưa thấy Tam vĩ yêu hồ bao giờ hả? Nhắc lại thấy đau lòng, nàng tiên linh cũng đã một ngàn năm, đến tiểu muội muội nàng tiên linh bốn trăm năm cũng đã là Tam vĩ yêu hồ, vậy mà nàng... hức... thiên đạo bất công!

Thật lâu sau đó, nàng mới hiểu vì sao hắn lại ngạc nhiên như vậy. Nguyên lai Hồ vỹ tượng trưng cho sự sống cùng tu vi và sức mạnh của Hồ ly, vì vậy, đã là tộc nhân Hồ tộc, không được để lộ ra trước mặt ngoại nhân. Để một ngoại nhân không phải phụ mẫu nhìn thấy Hồ vỹ của bản thân, đồng nghĩa với việc đời này đã nhất kiến chung tình, không phải ngươi không cưới. Ách... sao lại có cái tộc quy kì dị thế a. Như vậy không phải sẽ có rất nhiều ngoại tộc đến cuối đời cũng không biết rốt cuộc Hồ vỹ là cái thứ gì a. Bất quá hiện tại nàng cái gì cũng không biết, đơn giản nghĩ rằng nàng chỉ đang dùng Vỹ linh trị thương giúp hắn mà thôi. Đúng vậy, nhất định chỉ là trị thương

Vỹ linh: lông đuôi của Hồ ly

Vỹ linh mềm mại phiêu phù trong không khí, bị luyện hoá cùng huyết mạch yêu hồ thành một cái đan dược màu huyết sắc, mùi yêu huyết cùng đan dược nồng đậm tràn lan trong không gian. Nàng vui sướng đến khoa chân múa tay, trước giờ chứ từng thử luyện chế đan dược, không ngờ lần đầu tiên liền thành công như vậy a. Nói đi cũng phải nói lại, trừ việc nàng âm thầm coi hắn là chuột bạch mà thử đan, việc gì nàng làm đều là để trị thương cho hắn. Chắc chắn là như vậy, ngoài ra không còn ý gì khác a.

Nàng đâu biết, trong lòng tên hỗn đản vong ân này lại có suy nghĩ nàng là vì thấy hắn hoàn hảo vô khuyết như lúc ban đầu nên mới vui vẻ như vậy.

Nàng phủi phủi tay, thu lại Hồ vỹ, đứng ngắm nghía thành quả của mình một chút, trong lòng phi thường thoải mái vui vẻ, liền làm người tốt nhắc nhở hắn vài câu. Dù sao giúp người thì phải giúp cho trót a: " Hắc khó ... à không Hắc chủ thượng à, ngài lần sau tốt nhất đừng uống rượu nữa, tuyệt đối đừng uống. Nếu không liền không kiểm xoát được bản thân như buổi tối hôm qua, làm ra việc...

- Tối hôm qua sao, tối hôm qua rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, tại sao ta lại mang thương thế lớn như vậy.

Quả là một con dơi khó ưa đáng ghét, nói cũng không để nàng nói hết một câu. Nửa câu: "làm ra việc tự hại bản thân" nàng còn chưa có nói hết đã bị hắn chém thành hai mảnh mất rồi

- Ngươi... không nhớ gì thật hả chủ thượng

- Ừm

Rất tốt rất tốt, đúng vậy a, ta không có hại ngươi a, ta chỉ là lỡ bồi ngươi vài ly rượu. Thương thế của ngươi cũng là do ngươi tự làm, cùng ta không có liên quan a.

Nếu Hắc Thiên hắn có thể đọc được suy nghĩ này, có lẽ sẽ lôi bụng ra đâm thêm phát nữa, chắc chắn có thể a.

Nàng đối hắn mỉm cười, nụ cười hoa ghen liễu hờn, tựa như trăm hoa nở rộ, đẹp không tả xiết. Sau đó nhân lúc hắn ngẩn người mà chạy ra ngoài, lòng thầm vui vẻ hôm nay có thể trốn không dâng trà cho hắn, thật là một ngày đại cát đại hỉ mà.

Bạn đang đọc Tối Thượng Cửu Vỹ Thần Hồ sáng tác bởi vanquyton
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vanquyton
Thời gian
Cập nhật NyeoYeon
Lượt thích 2
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.