Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 73

Phiên bản Dịch · 4827 chữ

Triệu Minh gặp họ với khuôn mặt rạng rỡ, chắc hẳn cô nàng đã hoàn thành rất tốt. Hoàng Lâm không ngại mời cô một tách cà phê và liên tục tán thưởng. Hai người bọn họ có vẻ nói chuyện rất hợp gu. Vũ Lục Hàn ngồi yên lặng bên cạnh lắng nghe, thỉnh thoảng cười tủm tỉm tán thành một câu chuyện nào đó của cả hai, không hề để ý đến thời gian cho đến khi nhận ra điện thoại đang rung lên trong túi. Cô đã tột cùng hoảng sợ một cách vô cớ khi thấy mười hai cuộc gọi nhỡ, từ Hàm Vũ Phong! Cuộc gọi nhỡ gần nhất cách đây hai phút. Vũ Lục Hàn vô thức liếc nhìn ra bên ngoài qua cửa kính, tim thắt lại khi nhận ra chiếc xe Aventador đen bóng vô cùng quen thuộc bên kia đường – dù cô không thể nhìn rõ bất cứ người nào ở cách tòa nhà hai mươi tầng bên dưới. Vũ Lục Hàn tự thôi thúc mình đứng bật dậy, khiến cả Hoàng Lâm và Triệu Minh bất ngờ quay sang nhìn. Cô ngây người một lúc, lúng túng ngoác miệng cười trừ:

“Em… em đột nhiên nhớ ra có lớp học tăng cường buổi chiều…. em… em phải đi ngay bây giờ…”

“Vậy ư? Bạn Vũ học tăng cường môn gì thế?”, Triệu Minh quan tâm hỏi. Cô ngẩn ngơ một lúc, xuề xòa đáp:

“Học bù một số môn mình đã bỏ qua… Mình cần phải đi bây giờ…”

“Vậy để tôi đưa em về trường!”, Hoàng Lâm bất ngờ nói khiến cô đổ mồ hôi hột. Vũ Lục Hàn nhìn nhanh qua nàng Chủ tịch Hội Học sinh, xua tay:

“Không cần đâu… Triệu Minh chỉ vừa mới uống nước được một lúc… Ừm… em đi bus từ đây sẽ rất tiện, phiền anh chút nữa đưa Triệu Minh về nhà!”

“Ồ, không sao, lát nữa em trai mình sẽ đến đón”, Triệu Minh không những không giúp cô, lại còn ủng hộ Hoàng Lâm đưa cô đi, tuy giọng có chút nuối tiếc, “Mình sẽ ngồi đây uống cà phê, chờ em trai luôn…”

“Không được!”, Vũ Lục Hàn giật mình hét toáng lên khi nhận thấy điện thoại lại rung bần bật. Cô cảm thấy sợ hãi mà không hiểu vì sao, gấp gáp nói: “Anh không thể mời nước người ta mà lại bỏ người ta ngồi một mình ở chỗ không người quen biết này! Anh Hoàng Lâm ít nhất cũng phải ngồi đợi cùng, em tự lo được! Em… em đi đây, hai người tiếp tục nói chuyện đi nhé!”

Và Vũ Lục Hàn không thèm đợi bất cứ phản ứng nào, quay lưng lại đi một mạch về phía thang máy. Hoàng Lâm gọi với theo, nhìn bóng dáng nhỏ bé chạy tót đi với dáng vẻ khó hiểu. Triệu Minh cũng nhìn theo cô, rồi lại nói ngay với Hoàng Lâm:

“Có lẽ anh nên đi theo đưa cô ấy về trường, cô ấy có vẻ rất vội, sợ là đợi xe bus sẽ bị muộn học!”

Hoàng Lâm đứng yên một lúc không đáp, lại quay người nhìn Triệu Minh. Cậu bỗng mỉm cười, thong thả đút tay vào túi quần.

“Không sao, Tiểu Hàn không để bản thân bị muộn đâu! Cô ấy nói đúng, mời em nước mà lại để em ngồi một mình thì thật không phải. Chúng ta tiếp tục câu chuyện em đang kể, được chứ?”

Triệu Minh có chút ngỡ ngàng nhìn cậu, lại nhìn về thang máy tiếc nuối, rồi cũng gật đầu cười ngồi xuống ghế. Cô phải thú nhận, cô đã cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm khi Hoàng Lâm không chạy theo Vũ Lục Hàn.

Vũ Lục Hàn khẩn trương tìm được ra khỏi sảnh lớn. Cô thấy vô cùng hồi hộp, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc Aventador màu đen. Trên đời này thiếu gì xe đó, cô tự trấn an, nhưng thẳm sâu bên trong lại bị chính nàng Ác quỷ lè lưỡi phản bác: Ngoài kẻ ấy ra, còn ai trên đất nước này sở hữu chiếc xe tỷ đô như thế! Đây đâu phải loại xe dùng để đi chợ mua đồ mà đâu đâu cũng bắt gặp được! Thực chất, loại xe này, gặp một cái chỉ có thể bật ra một cái tên. Vũ Lục Hàn run bắn người khi tiến gần ra bên ngoài. Nếu là hắn, chắc chắn khi cô chỉ còn cách chiếc xe vài bước chân, hắn sẽ chui ra, nhìn cô mỉm cười, âu yếm hỏi “Ngày hôm nay của em thế nào”, và mở cửa xe đợi cô yên vị. Thế nhưng Hàm Vũ Phong cả ngày đều tránh mặt cô, hôm qua dọa cô một trận đau lòng bỏ đi mà không thèm đuổi theo giữ lại, thấy cô phát hiện ra mục đích của mình cũng chẳng thèm giải thích. Đương nhiên cô không cần lời giải thích nào hết, vốn mọi thứ đã phơi bày quá rõ ràng. Hắn luôn nhấn mạnh với cô, mọi việc hắn làm luôn có mục đích. Hàm Vũ Phong đã gợi ý như vậy rồi, chỉ có cô ngu ngốc mãi đến tận bây giờ mới nhìn ra mục đích ấy mà thôi. Nếu cô không giống với Vương Vũ Lam, cả đời này liệu Hàm Vũ Phong có chịu nhìn lướt qua cô lấy một chút?

Vũ Lục Hàn đi thật chậm, rất chậm về phía ấy.

Cô biết rõ rằng tim mình ngày càng đập nhanh khi tiến gần đến chiếc xe.

Điện thoại của cô không còn rung lên trong cặp.

Cô cảm thấy lòng bàn tay mình đang đổ mồ hôi.

Cửa ghế lái mở ra. Vũ Lục Hàn thót tim khi nhìn người bước ra khỏi xe. Người ấy đi vòng qua đầu xe, về phía cô, cúi chào và lịch sự mở cửa. Vũ Lục Hàn thấy hụt hẫng. Juliano nói bằng tiếng Anh một cách chậm rãi và rõ ràng:

“Chào cô Vũ. Mời cô lên xe.”

Vũ Lục Hàn ngẩn ngơ gật đầu, ngồi vào chỗ mà không thể nói được câu nào. Cô lúng túng tự mình thắt dây an toàn, nhìn theo chàng tài xế người Thụy Sỹ lên xe. Anh ta lặng thinh lái xe đi, không giải thích một câu nào. Vũ Lục Hàn chưa bao giờ nghĩ hắn sẽ để tài xế của mình lái chiếc siêu xe này.

Khi chiếc Aventador rời đi được một đoạn, một chiếc Jaguar XJ màu đen lăn bánh theo sau. Người ngồi sau vô lăng đeo kính râm đen, đưa điếu thuốc lên miệng hít một hơi thật sâu. Hàm Vũ Phong chỉ nhìn theo chiếc siêu xe quen thuộc của mình, lông mày luôn nhíu lại mệt mỏi, chưa lúc nào duỗi ra một cách thoải mái. Hắn vẫn mặc nguyên bộ vest công sở, tay áo kéo lên đến khuỷu, gác lên thành cửa kính xe. Hắn không hề quên ngày hôm nay Vũ Lục Hàn đi thử việc ở công ty của Hoàng Lâm. Hắn vốn rất muốn chúc cô một câu thi tốt, kèm theo lời dặn dò Juliano sẽ đưa cô về. Vậy mà điện thoại cũng không thèm nghe. Hắn không thể biết cô thi lúc nào, cứ liên tục gọi, nhưng chỉ cần nghe thấy tiếng tút đầu tiên lại tắt máy. Hắn cũng không biết vì sao lại không dám chờ đợi cho đến khi nghe thấy giọng nói của cô.

Juliano liếc nhìn vào gương chiếu hậu, biết rằng ông chủ của mình vẫn có thể bám theo phía sau. Vũ Lục Hàn không để ý đến bất cứ việc gì, chỉ nhìn ra ngoài cửa. Rõ ràng Hàm Vũ Phong đang tránh mặt mình. Cô thở dài phiền muộn. Cô chắc chắn sẽ không thèm nói chuyện với hắn. Nhưng nếu được ngồi cạnh hắn bây giờ, thì vẫn… Dù vậy, cô cũng đâu làm gì đến mức hắn không thèm nhìn mặt. Không lẽ, chỉ vì cô nhận ra Vũ Lam là ai, mà hắn mặc kệ luôn cảm nhận của cô? Hay bởi vì Vũ Lam đã quay trở về bên hắn, mà hắn không cần phải yêu chiều, quan tâm đến kẻ thay thế nữa?

Juliano lại đưa cô trở về khách sạn của hắn. Hàm Vũ Phong dừng xe cách đó không xa, nhìn theo Vũ Lục Hàn bước vào cùng người tài xế Thụy Sỹ của mình. Anh ta dẫn cô đi một mạch lên căn penthouse của hắn, lịch sự mở cửa cho cô. Không có Hàm Vũ Phong ở nhà, cô đã cảm nhận thấy không khí lạnh lẽo, vắng tênh ngay từ khi cánh cửa chưa hề mở. Vũ Lục Hàn đứng tần ngần nhìn vào khoảng không trống rỗng, tối tăm, lại quay qua nhìn Juliano và bắt gặp ở anh ta một sự bối rối rất nhẹ.

“Mời cô vào, cô Vũ”, Juliano lên tiếng vì nghĩ rằng Vũ Lục Hàn không chịu vào do mình. Cô được nhắc nhở, vẫn không khỏi bần thần.

“Ông chủ của anh… ngài Adam…”, cô rụt rè nói, bỗng dưng không nghĩ ra từ ngữ để diễn tả, “Ngài Adam… đang bận ư?”

“Ngài Adam hiện đang có một cuộc họp rất quan trọng, thưa cô Vũ”, Juliano lịch sự trả lời đúng như hắn đã căn dặn. Lại họp à? Vũ Lục Hàn buông ra một tiếng “À” rất nhẹ, rồi cúi chào người Thụy Sỹ và đi vào. Cánh cửa đóng lại sau lưng cô. Một mình tại căn nhà đẹp đẽ không sức sống, nỗi cô đơn bỗng dưng ập đến với Vũ Lục Hàn. Cô thực sự nhận ra, hiện giờ, cô lại là Vũ Lục Hàn của ba tháng trước. Ba tháng trước, khi cô chưa gặp hắn, khi cô chưa mắc nợ hắn. Bởi vì bây giờ hắn đã tìm lại được mối tình đầu của mình, người thay thế đã không còn cần đến nữa. Giờ này Hàm Vũ Phong đang ở đâu? Ở bên cạnh Vũ Lam? Ở căn biệt thự kính tách biệt với thế giới ấy? Hàm Vũ Phong vẫn còn giữ cô ở lại, có phải vì muốn cô trả cho hết món nợ vật chất của mình không?

Hàm Vũ Phong tựa vào thành xe, điềm tĩnh nhìn Juliano bước về phía mình. Người Thụy Sỹ đưa trả hắn chìa khóa chiếc Aventador. Hàm Vũ Phong liếc nhìn lên tầng cao nhất của khách sạn.

“Cô ấy không thắc mắc gì chứ?”, hắn hỏi bằng tiếng Ý. Juliano đáp lại bằng ngôn ngữ đất nước mình:

“Cô ấy có hỏi về Ngài. Tôi đã nói như Ngài dặn, thưa Ngài.”

Người Thụy Sỹ không thể nhìn thấy bất cứ cảm xúc gì của hắn qua chiếc kính râm kia. Hàm Vũ Phong nói cảm ơn, và Juliano trở về khách sạn. Hắn thả điếu thuốc còn một nửa xuống đất, dụi tắt nó. Hắn ngửa cổ lên nhìn căn penthouse một lần nữa, trước khi làm mờ nó bằng làn khói ***c ngầu, xám xịt. Vũ Lục Hàn vẫn hỏi về hắn. Hắn đã hi vọng cô không còn muốn để tâm đến mình nữa, sau khi biết sự thật mà hắn luôn cố gắng giấu. Vậy mà kể cả khi đã biết, cô ấy vẫn luôn để tâm trí vào hắn. Đây quả là một bi kịch, bi kịch mà Trần Hải Minh đã cố cảnh báo hắn từ lâu. Vũ Lục Hàn yêu hắn là sai lầm lớn nhất của cô. Hắn yêu cô lại là bi kịch lớn nhất cuộc đời hắn. Hàm Vũ Phong đáng lẽ chỉ nên đau khổ một mình. Đáng lẽ, không bao giờ nên bước vào cuộc sống của Vũ Lục Hàn.

Đã bảy giờ tối. Và Vũ Lục Hàn thấy thật cô đơn.

Cô ngồi cuộn tròn trên chiếc ghế salon to lớn, trước mặt là vô vàn sách vở. Bây giờ đã là cuối tháng chín, cô chuẩn bị làm đồ án tốt nghiệp đại học. Trong khi các sinh viên năm dưới bắt đầu học kì mới, cô chuẩn bị bắt đầu một cuộc sống mới. Cuộc sống không còn mang hơi thở của trường lớp, giáo viên, bạn bè. Cô đã rất gần đến tuổi ra ngoài cuộc đời và trải nghiệm nó. Cô thở dài, vậy là qua đi khoảng thời gian vô tư, đẹp đẽ nhất trong đời, mà cô chẳng có một ấn tượng nào hết. Chỉ đến khi chuẩn bị rời khỏi nó, Vũ Lục Hàn mới cảm thấy hối hận khi không có một người bạn thân thiết, không hoàn toàn cảm nhận hết thời học sinh. Cô chẳng cảm thấy hụt hẫng khi rời cấp ba, vào đại học. Ngày đầu là sinh viên năm nhất, hầu hết đều thấy có chút gì đó nhớ thời học sinh của mình. Khi lên đại học, người ta đã thay đổi đến một mức trưởng thành lớn hơn. Đã phải tự lo mỗi ngày đi học sẽ ăn gì, nghỉ ngơi thế nào. Đã phải tự sắp xếp lịch học của bản thân, không còn thầy cô chủ nhiệm hay nhà trường lo sẵn như hồi xưa nữa. Đã phải tự mình kết bạn, vì mỗi môn học lại gặp những người bạn khác nhau, không còn một tập thể bốn mươi người ngày nào cũng gặp nhau cười đùa, ngày nào cũng ngồi bên nhau cùng một chỗ. Đã phải tiếp xúc với đa dạng văn hóa vùng miền. Đã phải khéo léo hơn trong ứng xử. Ở đại học, một khi đã quen, cả trường sẽ là một gia đình lớn. Nhưng khi không quen, sẽ luôn luôn cô đơn một mình. Người ta đi qua nhau quá nhanh, chẳng buồn quay lại nhìn lấy một cái. Bạn cùng lớp và bạn cùng bàn cũng thế, chẳng khi nào cố định. Vũ Lục Hàn đã vô cùng cô đơn trong môi trường như vậy. Chỉ vì cô không có bất cứ ai là bạn. Cô chưa từng xem trọng điều này, bởi vì Vũ Lục Hàn chẳng biết gì ngoài học.

Cô lại vùi mình vào sách vở, những từ ngữ trôi qua đầu cô mà chẳng chút nào đọng lại. Chưa bao giờ ở một mình, cô lại cảm thấy buồn và trống vắng. Cô quyết định mở một bài hát nhẹ nhàng, hi vọng tâm trạng sẽ thoải mái hơn. Khi còn ở nhà, Vũ Lục Hàn không hay nghe nhạc khi đang học, bởi nó thường khiến cô mất tập trung vào câu chữ. Vũ Lục Hàn nghe nhạc luôn luôn cảm nhận từng câu từ bài hát; lời bài hát phải ý nghĩa, và nhạc phải hay, thì sẽ luôn lọt vào tầm ngắm của cô. Cô lướt qua danh sách bài hát của mình, đột nhiên dừng lại khi thấy “Soledad”. Bài hát mà cô cho là hay nhất của Westlife. Vũ Lục Hàn không ngần ngại bật nó lên, bất động lắng nghe từng nốt nhạc réo rắt.

Ngày hôm qua, Hàm Vũ Phong vẫn còn nói yêu cô.

“If only you could see the tears

In the world you left behind.

If only you could heal my heart

Just one more time…”

(Giá như anh có thể nhìn thấy những giọt nước mắt

Ở nơi mà anh đã bỏ lại phía sau.

Giá như anh có thể hàn gắn lại trái tim em

Một lần nữa…”

Cô nhớ đến lần đầu tiên gặp hắn. Một người ngoại quốc ấn tượng, cao lớn, đẹp trai. Đôi mắt nâu khói u buồn ánh lên trong bóng tối. Đôi mắt chứa đựng nỗi cô đơn khủng khiếp.

“Even when I close my eyes

There’s an image of your face.

And once again I come to realize

You’re the lost I can’t replace…”

(Kể cả khi em nhắm mắt

Em vẫn nhìn thấy bóng dáng của anh.

Và một lần nữa em nhận ra

Anh là thứ em đã đánh mất và không thể thay thế…)

Soledad, trong tiếng Tây Ban Nha, có nghĩa là “đơn độc”. Hàm Vũ Phong cũng biết tiếng Tây Ban Nha. Khi còn học ở Anh, Tây Ban Nha là thứ tiếng trong chương trình học ở trường. Hắn đã từng trêu ghẹo cô với một câu tỏ tình nhanh bằng sáu thứ tiếng. Cô chẳng bao giờ hiểu được lúc ấy hắn đã nói gì. Hàm Vũ Phong không giải thích. Hàm Vũ Phong chẳng bao giờ giải thích.

“Soledad

It’s the keeping for the lonely

Since the day that you were gone

Why did you leave me…”

(Soledad

Em sống trong những tháng ngày đơn độc

Từ khi anh bỏ đi

Tại sao anh lại rời bỏ em…)

Thật buồn cười khi nghĩ rằng hắn đã bỏ rơi cô. Mới ngày hôm qua, hắn vẫn còn nói “Anh yêu em” với dáng vẻ khẩn trương nhất. Thế nhưng khi cô bỏ đi, hắn chẳng buồn giữ lại. Thật trớ trêu, Vũ Lục Hàn quay lại nơi ở của hắn. Vậy mà sau lúc ấy, hắn và cô chẳng thể nhìn nhau. Khi cô tỉnh dậy sáng nay, Hàm Vũ Phong đã không còn bên cạnh. Những tưởng người bỏ đi phải là cô. Vậy mà, người rời đi lại là hắn.

“Soledad

In my heart you were the only

And your memory lives on

Why did you leave me

Soledad…”

(Soledad

Trong trái tim em, anh là duy nhất

Những hồi ức về anh đều sống dậy

Vì sao anh rời bỏ em

Soledad…)

Vũ Lục Hàn đột nhiên vô cùng tủi thân. Tủi thân vì không đâu, cô có gia đình, có bố mẹ, mà bây giờ lại ngồi cô đơn một mình nghĩ về người khác. Tủi thân vì trong trái tim người cô yêu, không thực sự có cô. Tủi thân vì đã quá giống người mà hắn yêu thương nhất, nhưng không bằng được một nửa người ấy. Tủi thân bởi, vì người ấy, hắn để cô lại một mình.

Cô chẳng thể làm cách nào khác, đành chấp nhận để nước mắt một lần nữa tuôn rơi, thấm vào chiếc gối ôm trước ngực.

Dù đã rất căm ghét Hàm Vũ Phong đã vô cớ độc ác với cô, cô vẫn vô cùng muốn được thấy hắn ở đây, ngay bây giờ.

Tám giờ ba mươi phút. Chiếc Jaguar XJ vẫn đỗ ở trước cửa khách sạn. Hắn tựa mình vào lưng ghế, mệt mỏi nhắm nghiền mắt. Trong xe vang lên âm thanh buồn man mác của sự cô đơn, của bài hát “Soledad”. Hắn đã replay bài hát suốt mấy tiếng đồng hồ. Chỉ có bài hát này mới thể hiện được tâm trạng u buồn hiện giờ của hắn.

Hắn muốn biết Vũ Lục Hàn đang làm gì. Cô thi có tốt không? Cô đã ăn gì chưa? Hắn từng giận cô cả tuần, từng chính mắt thấy cô bỏ bữa khi hắn bỏ bữa. Cũng bởi thế, dù không muốn ăn, hắn vẫn ăn vì không muốn cô cùng mình nhịn đói. Hắn vẫn đặt đồ ăn và gửi cho cô thông qua Juliano, nhưng ai biết cô có chịu ăn hay lại dẹp sang một góc? Hắn biết bản thân rất tồi tệ, bất lực. Hắn muốn nói với cô rằng hắn muốn yêu cô, yêu cô vì chính cô. Nhưng hắn lại không đủ tư cách. Trần Hải Minh vẫn bên cạnh, giúp đỡ hắn giải quyết mọi việc, duy chỉ có việc này, không thể nào giải quyết. Hắn chọn cách tránh mặt cô, hắn không thể chịu được ánh mắt đau khổ ấy của cô thêm một lần nào nữa. Vậy mà, khi chỉ có thể nhìn thấy cô từ xa, hắn lại càng không thể chịu được. Hắn tránh xa rượu, vì càng uống rượu, hắn càng nhớ cô. Hàm Vũ Phong vẫn còn nắm chặt điện thoại trong tay. Hắn muốn gọi điện cho cô. Hắn muốn nói chuyện với cô. Nhưng giọng nói thuần khiết, dịu dàng ấy, chỉ cần vang lên cũng đủ khiến hắn kiệt sức. Hắn sẽ không còn chút sức lực nào để mà lảng tránh cô nữa. Hắn sẽ không còn dũng khí nào để ngăn mình không lao đến ôm lấy cô nữa. Nếu như Vũ Lục Hàn đến giờ vẫn không nảy sinh tình cảm với hắn, có phải, chỉ một mình hắn đau khổ rồi không.

Là điện thoại vang lên. Hàm Vũ Phong mở mắt, mệt mỏi nhìn vào màn hình, hụt hẫng vì người gọi không phải Vũ Lục Hàn. Hắn không muốn trả lời điện thoại, nhưng vẫn nhận cuộc gọi, ghìm nỗi mệt mỏi xuống đáy lòng và trả lời một cách vô tình nhất.

“James…”

Giọng nói của Emily vẫn khiến hắn có chút gì đó rung động. Nhưng không còn mạnh mẽ như trước. Hắn đã quen với sự êm đềm Vũ Lục Hàn mang lại. Âm thanh giọng nói của cô là thứ duy nhất bây giờ hắn muốn được lắng nghe.

“Có chuyện gì…”

“Em… em chỉ muốn cảm ơn anh…”, Vương Vũ Lam rụt rè nói qua điện thoại. Sau nụ hôn vội vàng cùng hắn ở quán cà phê ngày hôm trước, James của cô trở nên lạnh lùng hơn với cô. Rõ ràng anh cũng đáp lại thật mãnh liệt, cô nghĩ, rõ ràng anh đã đẩy em tựa vào bức tường phía sau, hôn em, siết chặt lấy em, giống như tám năm trước. James của cô đang bối rối, vậy thôi – Vương Vũ Lam mỉm cười nghĩ. Ngày xưa cũng vậy. Mỗi khi bối rối trước điều gì, Hàm Vũ Phong lại làm mặt lạnh để che giấu tâm trạng của mình. Hắn luôn phải xuất hiện thật lạnh lùng, và ấn tượng. Vũ Lam bật cười khi nghĩ lại bộ dạng lúc này của hắn. Vương Vũ Lam là người mà James Adam yêu nhất. James Adam sẽ không bao giờ cưỡng lại được sức cuốn hút của cô.

“Không cần cảm ơn…”

“Có chứ… James, có chứ”, cô thỏ thẻ qua điện thoại. Một căn hộ cao cấp thuộc hạng sang của thành phố, đương nhiên, cô có được nó là nhờ Hàm Vũ Phong. Thực chất, khi bỏ đi khỏi tư gia họ Vương, Vương Vũ Lam đã công khai tuyên bố không còn quan hệ với Vương gia nữa. Cô đã tự mình lầm giấy giờ đổi tên, từ bỏ họ Vương khỏi cái tên của mình, trước khi rời khỏi nhà. Tuy nhiên, đó là điều tệ nhất cô từng làm. Bố cô vốn đã không yêu thương cô, nay thấy vì cô mà nhân tình của mình không vui, càng thêm khó chịu. Ông đã bằng mọi cách ép cô chuyển ra ngoài ở, nói rằng cô đã đến tuổi ở riêng, vẫn chu cấp đầy đủ tiền bạc, muốn gì có nấy. Vương Vũ Lam lại là kẻ hiếu chiến. Cô cho rằng ả nhân tình người Anh của bố đang rất hả hê khi loại bỏ được cái gai trong nhà, liền nhất quyết không đồng ý dọn đi. Bố cô và ả người Anh liên tục làm khó, cũng không lay chuyển được tình hình. Vậy là ả người Anh đã tự mình sắp xếp một màn kịch lợi hại, nhân lúc Vũ Lam ở nhà một mình, tự tạo vết thương, tháo tung chiếc dây chuyền nạm đá quý đắt tiền mà ông chủ họ Vương âu yếm tặng, canh giờ họ Vương về mà giả vờ ngất lịm. Ả khóc lóc nói chỉ định ghé qua mang đồ tẩm bổ cho ông, bị con gái ông nhìn thấy, căm ghét xông vào kiếm chuyện, giật lấy sợi dây chuyền của ả phá hoại, còn đánh ả không ra gì. Vương Vũ Lam vì chuyện đó, bị bố không ngại ngần đánh một trận, sỉ nhục trước mặt ả nhân tình. Không còn Hàm Vũ Phong kề bên để chạy đến nức nở, Vũ Lam lập tức bỏ đi, đi thẳng ra sân bay, đi khỏi Anh Quốc. Cô tìm kiếm thông tin về mẹ, lập tức bay về bên mẹ. Và cũng vì thế, tài khoản ngân hàng của Vũ Lam đương nhiên chuyển hết về tay ả nhân tình. Vũ Lam tìm đến với mẹ, những tưởng được nhờ mẹ, thì lại gặp chuyện phũ phàng. Mẹ cô quyết định hẹn hò, tái hôn. Và cô hoàn toàn không đồng ý. Mẹ cô không những không nghĩ đến cô, còn nặng lời nhiếc móc cô không xu dính túi còn tìm đến mẹ. Mẹ cô vốn chỉ được hưởng số tài sản vừa đủ để sống một mình sung sướng, nếu thêm cô, chắc chắn không đủ hai người nương tựa với nhau. Vũ Lam thất vọng, ngay lúc ấy, lại vô tình nhìn thấy Hàm Vũ Phong trên tivi, là chủ nhân của một đế chế không thể sụp đổ.

Hàm Vũ Phong, người yêu cũ của cô. Người mà cô đã bỏ lại để chạy theo một gã người Anh đểu giả nhưng có quyền thế. Người giờ đây thậm chí còn đẹp trai, quyến rũ hơn xưa. Người trong tay quyền lực vô hạn.

Người vẫn còn rất yêu cô.

Mỉm cười, Vương Vũ Lam yên tâm chờ ngày gặp lại hắn.

Bởi cô biết, chỉ cần là cô, thì James Adam sẽ mãi mãi chạy về bên cô.

“Muốn gì, Emily?”, hắn mệt mỏi thở dài, nhắm nghiền hai mắt. Hắn luôn thấy có lỗi với Vũ Lục Hàn khi nói chuyện với Vũ Lam. Hắn không hiểu nổi bản thân khi một phút không kiềm chế lại cuốn vào một nụ hôn không nên có với người yêu cũ. Hắn sau đó tự nhắc mình rằng, cắt đứt, phải hoàn toàn cắt đứt. Coi như nụ hôn ấy là điều tốt đẹp cuối cùng hắn có thể dành cho Vũ Lam. Tuy điều tốt đẹp ấy không hề tốt đẹp đối với Trần Hải Minh, và hắn đã nhận một cú đấm đau điếng của cậu. Hắn chấp nhận, bởi hắn đáng bị đánh như thế. Hàm Vũ Phong là một tên khốn. Một tên khốn muốn quá nhiều, cuối cùng lại chẳng có gì cả.

“Anh… có rảnh bây giờ không? Em có thể… mời anh một ly rượu…”

“Xin lỗi, tôi không muốn uống rượu”, hắn nhanh chóng ngắt lời. Rượu làm hắn nghĩ tới Vũ Lục Hàn. Hắn không thể gặp một người giống cô, rồi lại nghĩ về cô được. Hắn sẽ không thể chịu nổi mà chạy về bên cô mất.

“Vậy… không rượu nữa. Một ly soda nhẹ, có thể…”, Vũ Lam vẫn không bỏ cuộc. James của cô chỉ đang bối rối mà thôi, cô lại mỉm cười.

“Chúa ơi, không, Emily, tôi đang rất mệt…”

“Anh đang ở đâu?”, Vũ Lam tắt nụ cười. James của cô hình như… đang từ chối cô.

“Ngủ đi, Emily. Đừng tiếp tục gọi điện nữa. Sẽ không có gì thay đổi đâu…”

Sự cương quyết trong giọng nói của Hàm Vũ Phong khiến Vũ Lam chột dạ. Không bao giờ. James của cô không bao giờ có thể chấm dứt với cô. James Adam yêu Vũ Lam nhất, mãi mãi không bao giờ đổi thay.

“Ngày mai? Ngày mai anh có thể dành thời gian cho em được không?”

“Không, Emily, không thể. Chúc em ngủ ngon.”

Hàm Vũ Phong tắt máy, ngả người về sau vô cùng mệt mỏi. Cảm xúc của hắn thật hỗn loạn. Và hắn đã phải tự nhủ thật nhiều lần, Vũ Lam đã phản bội hắn. Hắn đã từng rất yêu cô, nhưng cô lại không hề trân trọng điều đó. Chỉ khi mất rồi mới nhận ra mình rất cần, khi ấy, thứ mình cần đâu còn ở đó nữa?

Vũ Lục Hàn cũng thế. Bây giờ, khi không thể ở bên cạnh cô, hắn mới cảm thấy thiếu vắng cô, hắn kiệt quệ đến mức nào. Không còn năng lượng. Không còn muốn làm gì hết.

Đây mới chỉ là ngày đầu họ xa nhau.

Vương Vũ Lam nhìn chiếc điện thoại trong tay, ánh mắt hoang mang xen lẫn một cơn tức giận vô hình. James Adam… lần đầu tiên cúp máy trước cô! James Adam… từ chối cô! Cô không tin rằng tám năm qua, James của cô đã hoàn toàn lãng quên cô. Cô không tin lúc này, James của cô không dành cho cô chút cảm xúc nào.

James Adam, anh đã thay đổi rồi!

James Adam, tám năm qua, điều gì đã xảy ra?

(Còn tiếp)

Bạn đang đọc Tôi Sẽ Khiến Cô Sống Không Bằng Chết của FrostArcherAshe
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.