Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp lại

Tiểu thuyết gốc · 981 chữ

Cô-họ Mạnh tên Hiểu Phù, mọi người gọi cô là Mạnh Hiểu Phù, ba mẹ, người thân gọi cô là Tiểu Phù, bạn thân gọi cô là Bạch Cốt Tinh, còn nữa....có một người gọi cô là Thỏ nhỏ....nhưng cũng lâu lắm rồi chẳng còn ai gọi cũng như vậy nữa.

Vừa tốt nghiệp đại học Ngoại ngữ hàng đầu cùng với học viện thiết kế nổi tiếng ở Mỹ trở về , cô là một cô gái xinh đẹp, giỏi giang, hiền lành, ngoan ngoãn, nhưng...

"Tiểu Phù, hôm nay con lại đi xem mắt nhé, mẹ đã tìm cho con một chàng trai rất tốt, công việc ổn định....bla... bla.."

Haizzzz. Cô biết là mẹ của lo lắng cho cô, nhưng với cô chuyện yêu đương không còn khiến cô hứng thú nữa. Cô cũng đã đi xem mắt tới 28 lần rồi, lần nào cô cũng hỏi một câu: "Anh thích Cẩm chướng trắng không? Anh nhìn tôi giống cẩm chướng trắng không? Rồi cứ thế bỏ người ta lại mà quay lưng bước đi.

Cô cũng biết ba mẹ phiền lòng lắm nhưng mà kể từ ngày ấy- cái ngày mà người ấy bỏ cô lẻ loi một mình trên cuộc đời này thì cô chẳng còn thể để ai bước vào cuộc đời mình nữa.

      "Mẹ hôm nay con có việc bận rồi để       lần sau đi được không?" cô vừa bước xuống lâu vừa nói.

" Không được người hôm nay thật sự là rất tốt, trăm năm khó gặp a....." câu nói này cô đã nghe đến thuộc lòng rồi lúc nào mẹ cô cũng nói y như vậy. Còn phần sau nữa như thế nào ấy nhỉ ..Ưmk.. "đã hai mươi mấy tuổi đầu rồi con nhà người ta cũng đã có con rồi kia kìa .."

" Con biết, con biết,nhưng hôm nay thật sự có việc mà....lần sau, lần sau, nhất định sẽ đi". Vừa nói cô vừa gượng cười chạy đến cửa đi giày vào rồi vọt nhanh ra ngoài.

"Không ăn sáng sao con?" ba cô hỏi với..

"Lát nữa có con sẽ ăn sáng với Lệ Lệ"

Nhìn con vật gái như vậy Mạnh mẹ không khỏi lắc đầu buồn bã. Bà làm sao lại không hiểu con gái mình cơ chứ, bà sao lại không biết đứa con gái ấy luôn tự trách về cái chết của Mạc Tề Phi, nhưng bà biết phải làm sao khi mà cô chẳng thể nào quên được anh.

    Trước cửa hàng hóa một cô gái xinh     đẹp đang nhìn những bông hoa cẩm chướng đến thất thần.

      "Cô ơi, cô gì ơi..." Một tiếng lại một   tiếng người bán hàng gọi cô, nhưng dường như cô gái đang chìm vào miền ký ức xa xôi của riêng mình, những điều xung quanh chẳng thể làm cô chú ý. Cho đến khi....

"Chủ quán tôi muốn một bó hoa thật đẹp".

"Hoa chỗ chúng tôi đều rất đẹp. Cậu muốn mua hoa gì tôi chọn giúp cậu". Cô bán hàng nhanh miệng nói. "Cậu mua hoa tặng bạn gái đúng không? "

"Em gái". Anh nói.

"Cô ấy là người như thế nào tới giúp cậu chọn."

"Hôm nay là sinh nhật tròn 16 tuổi của nó tôi muốn tặng cho nó một bó hoa thật đẹp."

" Vậy anh có thể chọn hoa hồng trắng, margarit trắng hay là cẩm chướng trắng"

      "Cẩm chướng trắng" anh nói

        "Cẩm chướng trắng" dường như cụm từ ấy đã kéo cô trở về với thực tại cô cũng thốt lên.

Người bán hàng nhìn hai người rồi dường như đã hiểu và nở nụ cười thật tươi: "Được, được 2 bó cẩm chướng trắng".

Ngay khi cô thốt lên cẩm chướng trắng anh liền quay sang nhìn cô lúc ấy ánh mắt hai người giao nhau. Khi bắt gặp ánh mắt ấy anh thẫn thờ, ngơ ngác nhìn, trong đôi mắt của cô dường như vẫn còn chứa đựng một nỗi u sầu khó tả, đằng sau đôi mắt ấy dường như đang che giấu một bí mật một nỗi đau thương năm 17 tuổi ấy khiến cho người ta phải thương cảm. Ánh mắt bi thương ấy như thu hút hồn phách anh vậy khiến anh thất thần hồi lâu. Anh vẫn đang chìm vào ánh mắt cô như đang được gặp lại cô gái xinh đẹp nhưng đôi mắt thật u ám như thể cuộc sống này chẳng có gì để cô thiết tha nữa. Với anh đôi mắt của cô năm 17 tuổi hay 24 tuổi thì vẫn làm anh vừa yêu thương, nhớ nhung nhưng cảm giác xa lạ, buồn thương trong đôi mắt ấy vẫn không thay đổi.

Cho đến khi Mạnh Hiểu Phù gật đầu nở nụ cười gượng gạo với anh anh mới định thần trở lại. Nhưng dường như đôi mắt ấy lại trong sáng đẹp đẽ như ánh mắt của trẻ thơ anh thật sự nghi ngờ vài giây trước có phải anh đã nhìn lầm không.

Nhưng không Dương Gia Huân anh là ai chứ. Anh là một nhà khảo cổ nổi danh, anh nhìn đồ chưa bao giờ sai thì nhìn người chắc chắn sẽ không sai, đặc biệt là với ánh mắt của cô, anh khẳng định như thế.( Anh tự tin quá trời. )

Nhưng mà lại có người có đôi mắt như thế. "Thật kỳ lạ. Thú vị, thú vị" anh thật sự muốn nghiên cứu xem đôi mắt đấy có gì đặc biệt.

"Kỳ lạ gì ạ". Thấy anh lẩm bẩm một mình người bán hàng nghi hoặc hỏi.

"Không có gì". anh nói rồi ôm bó hoa bỏ đi trong lòng vẫn luôn nghi hoặc rằng mình có nhìn lầm không.

            (Cảm ơn mọi người đã ủng hộ nha.Có gì không tốt xin mọi người góp ý nhé )

Bạn đang đọc Tôi sẽ cưới sáng tác bởi TâmDi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TâmDi
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.