Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 59

Phiên bản Dịch · 2144 chữ

Chuyện gì bên kia vậy _ hắn đi ngang qua thấy đông người thì tò mò ghé vào

Khi hắn len vào bên trong đám đông thì điều khiến hắn ngạc nhiên nhất là tiếng vĩ cầm cảu nó, thật sự rất hay rất đáng để nghe. Hắn cũng bị nó thu hút như bao người khác, hắn đang tự hỏi người con gái này có gì mà luôn khiến hắn phải đưa mắt nhìn theo, dù ở trường ở ngoài đường hay ở đâu khác. Nó đúng là người hắn yêu say đắm đây sao, một người như cô gái này có được để yêu thì cũng đáng lắm.

- Cô gái à…cô có thể vừa đàn vừa hát được không _ khán giả 1

- Đúng đó…mấy người hãy hát đi chứ nhạc không lời này tôi không thể hiểu hết được đâu _ khán giả 2

- Chuyện đó _ nó cười

- Bà hát đi…người ta thích thế còn gì _ Tâm cười

- ….có ổn không…mới uống rượu hôm qua giọng khàn lắm _ nó nói lí nhí

- Kệ…chơi tới đi _ Khánh cười

Nụ cười của Khánh khiến nó vững lòng hơn, đã lâu rồi nó chưa thấy Khánh vui như hôm nay, nếu vui vậy sao nó có thể phá hỏng được chứ.

- Ok…tối sẽ hát ọi người nghe…một bài hát nhẹ nhàng _ nó cười

Bắt đầu từ ngày hôm nay tôi sẽ quên anh

Tôi không biết anh, tôi cũng chưa từng nhìn thấy anh

Chúng ta thậm chí chưa từng đi qua nhau

Tôi ổn mà, tôi đã quên mọi thứ

Tôi vui với cuộc sống bận rộn của mình

Tôi sẽ gặp được một người mới tuyệt hảo hơn nữa

Tình yêu luôn như thế mà…nó phai tàn dần dần sau một thời gian

Thậm chí không thể nhớ nổi mọi thứ trong quá khứ

Khi tình yêu này ra đi, tình yêu khác lại ập đến

Chắc chắn sẽ như thế

Thậm chí nếu nó khiến ta đau đớn lúc này, nó cũng sẽ đến

Nó cũng sẽ dược quên và tôi cũng thế

Không quá khó khăn, tôi sẽ quên mọi thứ sau hôm nay

Tôi đang thay đổi cuộc sống của mình

Oh không, tình yêu luôn như thế mà

Nó phai tàn dần dần sau một thời gian

Thậm chí không thể nhớ nổi mọi thứ trong quá khứ

Đúng thế…

Tôi sẽ quên được anh thôi

Tin tôi đi….!!!

Giọng hát của nó ấm vô cùng, hắn không biết trước đây đã từng nghe nó hát chưa nhưng ngay lúc này đây hắn thấy lòng hắn như đang nhảy múa vậy, người con gái này kì diệu vậy sao. Phải mất vài giây ọi người bình thường trở lại, tiếng vỗ tay ầm ầm cộng với tiếng hò hét của mọi người khiến nó vui lắm. Giai điệu thì nhẹ nhàng sâu lắng, tiễng vĩ cầm du dương khiến mọi người bị cuốn vào cái giọng hát mê ly của nó, thiệt tình làm sao lại có người giỏi như nó kia chứ.

- WOA…nhiều tiền chưa này _ nó ngồi xuống nhìn đống tiền trong hộp đàn của mình

- Thích thế à _ Khánh hỏi

- Ờ _ nó nhìn Khánh cười

- Tính làm gì tiếp theo _ Tâm thích thú

- Đi nhậu đi…lâu lắm rồi tụi mình không nhậu cùng nhau còn gì _ nó đứng dậy nhìn hai đứa kia

- Cậu là con gái mà không biết sợ sao _ Khánh nói

- Bà đó mà là con gái sao…uống khoẻ như đàn ông chứ đừng có nói là con trai _ Tâm trêu nó

- Xí…muốn xả street tí thôi mà _ nó nói

- Mai thi rồi…để mai rồi nhậu…mắc công sáng mai dậy không nổi _ Khánh cất nhạc cụ của mình vào hộp lại

- Thế cũng được…quyết định vậy đi ha _ nó cười

- Ok…giờ thì tôi có việc phải đi trước…bye bye _ Tâm nói

- Đi đâu thế _ nó hỏi

- Đi tìm tình yêu _ Tâm cười rồi chạy mất hút

- Nó cũng có người yêu sao _ nó nhìn theo Tâm

- Xin lắm đấy… _ Khánh nói

- Dù sao nó cũng là con trai mà…phải có bạn gái mới đúng

- Hì…chứ nó đâu phải con gái _ Khánh cười

- Đi thôi _ nó bước đi trước

Hắn quyết định hôm nay sẽ đi theo nó, để xem một ngày của nó là như thế nào, cuộc sống của nó, bạn bè của nó, gia đình của nó nữa, nó thật sự rất đặc biệt. Nó cứ mải mê nói chuyện với Khánh mà đâu biết hắn theo sau đâu, cứ thế mà nhí nha nhí nhố trên đường.

- Vẫn chưa có liên lạc gì với Linh San sao _ nó hỏi

- … _ Khánh lắc đầu

- Cậu ấy cũng không đi học sao _ nó hỏi

- Có nhưng lúc nào cũng tránh mặt mình

- Còn sau giờ học…không phải mấy cậu học chung trung tâm sao

- Cô ấy nghỉ học từ hôm đó tới giờ, giáo viên chỉ nói là bị ốm thôi

- Ây ya…mệt mỏi thật đấy

- Mọi thứ đều liên quan tới Thiên Anh sao _ Khánh bỗng dừng lại

- … _ nó thở hắt ra _ là tại mình, tất cả là tại mình…các cậu bị liên luỵ rồi

- Cái gì mà tại cậu chứ…là cô ta mới đúng _ Khánh xoa đầu nó

- Nếu tớ chịu tránh xa cậu ấy ra một chút…chịu nghe lời cảnh cáo của cô ta lúc thi vòng loại thì đã không có chuyện gì xảy ra cả

- Đừng có suy nghĩ như thế…cậu không biết cậu tránh mặt Khôi Vĩ cậu ta cũng đau lòng lắm sao _ hắn chợt nhột khi có người nhắc tới mình

- Là từ khi bắt đầu…mình đã sai ngay từ khi bắt đầu, cậu ấy thích Duyên, mình đã khiến cậu ấy thích mình…ngay lúc đó đã sai rồi

- Làm sao có thể nói là lỗi của cậu…tình cảm là của cậu ta chứ đâu phải của cậu

- Hajz…nhưng giờ xong hết rồi…chỉ cần mai thi xong mình sẽ đi gặp Linh San, mình cần nói chuyện với cậu ấy, chắc cậu ấy ghét mình lắm…chỉ tại mình không thể ngừng thích Khôi Vĩ mới khiến cậu ấy như vậy

- Ngốc quá…cậu không thể cấm người ta thích cậu cũng không thể nói với con tim mình là đừng thích người ta nữa…chuyện đó là không thể…hiểu chưa _ Khánh áp lòng bàn tay vào hai má nó

- Đi nào _ Khánh ôm vai nó bước đi

Hắn thấy hơi khó hiểu, những thứ hai người đó nói thật sự rất khó hiểu, hắn chẳng thể nuốt trôi được lời nào từ hai người đó cả. Cũng chẳng muốn dí theo nữa, câu chuyện hai người vừa nói khiến hắn mất hứng rồi, chẳng thể theo dõi tiếp được, thế là quyết định đi về. Nói là về mà hắn cứ lái xe chậm chậm trên đường rẽ hết con đường này đến con đường khác, hắn cũng chẳng biết hắn đang đi đâu nữa, chỉ biết đi thôi. Từ đường lớn hắn rẽ vào con đường vào khu biệt thự của nhà nó mà chẳng hay biết, hắn dừng xe lại rồi bước ra ngoài nhìn mọi thứ xung quanh. Có gì đó quen thuộc ở đây lắm, hắn bước từng bước chậm rãi trên con đường hằng ngày nó bước đi, có gì đó nhói lòng nữa, hình như ở đây đã có gì đó buồn thì phải.

- Cậu đang làm gì trước nhà tôi vậy _ nó nói làm hắn giật mình

- Nhà cô đây sao _ hắn chỉ vào cái nhà sau lưng hắn

- …. _ nó thở dài rồi bước đi lướt qua hắn để vào nhà

- …. _ hắn cảm thấy có gì đó hụt hẫng lắm, khó chịu thật đó

- Nói chuyện với tôi chút đi _ hắn nắm tay nó kéo lại

- Tôi không có gì để nói với cậu hết _ nó giật tay ra khỏi hắn

- Á… _ nó giật hơi mạnh tay khiến cánh tay trái của hắn lại đau do vết thương của viên đạn

- Cậu sao vậy…nó vẫn còn đau hả _ nó hốt hoảng chạy lại hỏi thăm hắn

Hắn cúi xuống hôn vào má nó một cái làm nó giật mình mà đứng hình nhìn hắn, cái quái gì vầy nè, chuyện gì đang xảy ra vậy không biết. Hắn mỉm cười nhìn nó, có gì đó trong lòng vui lắm nhưng khổ nỗi không thể biết cái đó là gì nữa. Nó thấy bối rối, hắn đang khiến nó khó xử, mặt nó đỏ lên như gấc chín vậy.

- Cậu làm cái trò gì vậy _ nó đanh giọng lại

- Chỉ muốn xác nhận vài điều thôi _ hắn đứng thằng người nhìn nó

- Xác nhận ?

- Phải…mấy người nói kí ức bị mất của tôi là cô, họ còn nói tôi với cô đang yêu nhau nữa….có lẽ là vậy rồi _ hắn cười tươi

- Quên nó đi _ nó nói rồi quay bước đi

- Sao lại quên…không phải cô thích tôi lắm sao, tôi có thể để cô thích một lần nữa

- Tôi không muốn tiếp tục nữa…cậu về đi

- Còn cái này _ hắn rút vội sợi dây trong túi ra như sợ nó đi mất vậy

- …. _ nó quay lại nhìn, thiệt tình nó thấy sợ khi nhìn thấy sợi dây đó

- Cái này là của cô phải không….hai cái này là dây đôi sao _ hắn đung đưa hai sợi dây trước mặt

- Không phải của tôi _ nó cố gắng giữ bình tĩnh

- Cô đã thả rớt nó trên giường của tôi…cái hôm tôi ở trong bệnh viện đó cô không nhớ sao _ hắn tiến lại gần nó

- … _ hắn bước một bước thì nó lùi lại một bước

- Cô sao vậy _ hắn nheo mày hỏi nó

- Đừng qua đây…cái đó là của cậu, cậu cứ cầm lấy đi, tôi không muốn nhìn thấy nó nữa

- Không phải tôi đã tặng cho cô sao, mấy người nói thế mà

- Cái gì cũng mấy người nói, cậu không thể nói cái gì sao _ nó hét lên

- Cô sao vậy…tôi chỉ đang muốn tìm lại kí ức đã mất thôi mà

- Đừng tìm nó nữa _ nó nhìn hắn nhạt nhoà trong nước mắt

- Cái này là của cô thì cô nên giữ lấy…còn không muốn nhìn thấy nữa thì vứt nó đi

- Sao tôi phải vứt nó…nó không phải là của tôi _ nó bật khóc

- Nè…sao cô không giúp tôi có lại kí ức của mình chứ…chúng ta đang yêu nhau thì cô phải có trách nhiệm với tôi chứ _ hắn cười

- Quên tôi đi…đừng cố gắng tìm những gì chúng ta đã có…hãy xem nhau như không quen biết đi…nếu lỡ có gặp nhau thì đừng chào nhau câu nào hết, chỉ cần lướt qua nhau là được rồi…. _ nó nấc lên từng cơn

- Cô muốn quên tôi thì sao _ hắn thấy buồn

- Tôi vào đây…cậu về đi _ nó quay lưng lại mở cổng

- …. _ hắn chẳng biết phải nói gì lúc này nữa, hụt hẫng, đau lòng cái gì cũng có

- Cạch…tiếng cửa mở

Nó bước vào bên trong rồi đóng cửa lại, dựa lưng vào cổng mà trượt xuống, ôm mặt vào giữa hai lòng bàn tay nó khóc nức nở, sao đau thế này, tim nó như thắt lại vậy, nó không muốn nói ra những lời đó đâu, sao hắn không đi đi sao lại đứng đó mà nghe nó nói, tất cả kết thúc thật rồi. Hắn đứng như trời trồng ở ngoài cổng nhìn nó ở bên trong, hắn cũng đau, cũng thấy buồn lắm, nhưng không thể hiểu tại sao lại đau như vậy. Hắn đâu phải loại người luỵ tình như vầy đâu, sao phải đau lòng vì một đứa con gái đang cố gắng quên hắn chứ. Hắn mỉm cười nhìn lại bản thân, mày thê thảm quá Vĩ à, tự cười bản thân vì đã thay đổi chỉ vì một đứa con gái thôi sao, hắn quay đầu bỏ đi, có lẽ hắn lại làm sai gì đó nữa rồi.

Đọc tiếp Tôi lỡ thích cô rồi…sao đây ? – Chương 60

Bạn đang đọc Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ? của Vô Danh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.