Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 100

Phiên bản Dịch · 3756 chữ

Bên ngoài ba nó đang đợi hai mẹ con, đó là một chiếc xe thùng như xe cấp cứu nhưng bên ngoài toàn bộ là màu đen nên không một ai biết chuyện gì đang diễn ra bên trong đó, vừa vào xe ba nó cho xe nổ máy và chạy đi, còn mẹ nó và hai người kia bắt tay vào phẫu thuật cho nó ngay lập tức. Dù cho ở bệnh viện hay ở trong xe ai ai cũng hồi hộp lo sợ, mẹ nó sợ nó sẽ không chịu nổi cho tới khi đến được nơi mẹ nó đã chuẩn bị trước cách đây không lâu vì bà luôn có linh cảm sẽ có chuyện không hay xảy ra. Còn ở bệnh viện bọn hắn đứng ngồi không yên khi đèn đỏ trên phòng cấp cứu vẫn chưa được tắt, có một sự trùng hợp đến ngạc nhiên ở đây là người bị tai nạn được chuyển viện cũng là con gái và cũng tên là Băng đã vậy còn trùng cả họ lẫn tên nữa Chu Lệ Băng vì sự trùng hợp ngẫu nhiên đó mà đã khiến nbọn hắn rơi vào tuyệt vọng không lối thoát.

- Ting _ đèn đỏ chơt tắt và cửa phòng cấp cứu mở ra

- … _ bọn hắn giật mình đứng dậy

- Sao rồi _ Pin hỏi ngay khi bác sĩ bước ra

- Cậu là ….

- Tôi là người thân của con bé Băng _ anh nói

- Thì ra cô ấy tên Băng…xin lỗi, nhưng chúng tôi rất tiếc phải báo tin là bệnh nhân đã tử vong…cô ấy được chuyển qua đây quá muộn, chúng tôi không thể làm gì khác được

- Ông nói sao _ anh cố kiềm chế hỏi lại

- Chuyển qua ? _ Vương hỏi

- Chắc có sự nhầm lẫn gì ở đây phải không _ hắn hỏi

- Bệnh nhân được chuyển từ bệnh viện quận 10 qua vì vậy chúng tôi chưa có đầy đủ thông tin của bệnh nhân…nhưng chúng tôi được biết bệnh nhân này bị tai nạn giao thông

Bọn hắn cũng vừa mới từ quận 10 chạy qua đây, chẳng lẽ mọi việc lại là sự thật, rõ ràng xe cấp cứu mà bọn hắn thấy là xe của bệnh viện này mà, sao có thể thành bệnh nhân chuyển viện được, làm sao lại có sự trùng hợp ngẫu nhiên thế được.

- Thưa bác sĩ…đã có thông tin của bệnh nhân rồi ạ…giờ đang liên lạc với gia đình bệnh nhân _ một y tá chạy tới nói

- Cô ấy tên gì vậy _ hắn chụp vai cô y tá hỏi

- Chu Lệ Băng _ cô y tá giật mình nói

- … _ nghe thấy cái tên đó mà hẵn buông thả hai tay đang bám cô y tá mà ngồi phịch xuống sàn

- Vĩ…mày sao vậy _ Pin đỡ hắn, tức thì tức nhưng anh hiểu cảm giác của hắn như thế nào mà

- Không phải chớ _ Eric dựa lưng vào tường để đứng vững

- Tôi xin lỗi… _ nói rồi bác sĩ bỏ đi cùng cô y tá

Hắn muốn khóc nhưng chẳng thể khóc được, nước mắt đi đâu hết rồi á, hắn chẳng muốn tin vào sự thật khủng khiếp này, hắn phải sống như thế nào khi không có nó, phải nói sao với ba mẹ nó đây, phải đối diện với mọi chuyện bằng cách nào đây. Hắn chỉ mới nhớ ra mọi thứ thôi mà, trong suốt thời gian phục hồi trí nhớ hắn còn chẳng nói chuyện với nó, còn chẳng thể lại gần nó nữa, giờ hắn phải làm sao đây. Đầu óc hắn cứ quay vòng vòng, không muốn nghe không muốn nhìn cũng không muốn biết thêm bất cứ chuyện gì nữa, mặc cho Pin với Vương an ủi mình hắn cứ ngồi thừ dưới sàn như kẻ mất hồn nhìn chiếc giường đẩy đi ngang qua. Hắn còn chẳng thèm đứng dậy nhìn cái xác lần cuối trước khi cái xác được đẩy tới nhà xác nữa, Pin cố kéo hắn đứng dậy nhưng chân hắn chẳng còn cảm giác nữa, hắn chẳng muốn đứng dậy nữa, giờ hắn chẳng muốn gì nữa.

- Mày cứ như vậy thì bọn tao biết làm sao đây _ Pin tức giận nói

- Anh à _ hắn ngước lên nhìn anh với hai con mắt nước lưng tròng

- … _ Pin giật mình, lần đầu tiên anh thấy hắn khóc, ngay cả lúc mẹ hắn mất hắn chỉ khóc đúng một lần vậy mà bây giờ…

- Đừng như vậy nữa…giờ phải báo tin cho hai bác biết trước đã, mày đừng có như thế mà _ Eric cúi xuống kéo hắn đứng dậy

- ….

Tiếng nấc dài của hắn làm ba thằng con trai không biết phải nói gì lúc này nữa, cả ba im lặng nhường chỗ cho tiếng nâc kìm nén của hắn, thà hắn cứ khóc to thoải mái thì có lẽ bọn họ sẽ nhẹ lòng phần nào, đằng này hắn cứ nấc lên từng tiếng với con mắt nhắm nghiền dựa vào tường càng làm bọn họ đau đớn thêm. Pin chẳng thể chịu được cảnh này nên đã quay đầu bỏ đi, anh đưa tay lên quẹt vội giọt nước vương trên khoé mắt, rút điện thoại ra hắn gọi cho ba nó.

- ” Alo…Pin đó hả cháu ” _ ba nó nghe máy

- Bác à…

- ” Ờ…có gì không Pin ”

- Con gọi là để báo cho bác biết Băng…Băng nó…

- ” Nó làm sao ” _ giọng của ông vẫn ổn định

- Băng nó bị…bị… _ anh chẳng thể nào mở lời

- ” Cháu làm bác hồi hộp rồi đấy ”

- Hajz…Băng bị tai nạn rồi…bọn cháu đang ở bệnh viện

- ” Cháu nói sao ” _ ông bắt đầu nhập vai, liếc mắt ra sau nhìn hai mẹ con nó

- Bọn cháu….cháu….xin lỗi

- ” Cháu đang nói cái gì vậy hả…làm sao có thể…”

- Cháu xin lỗi

Anh bóp chặt hai thái dương nhắm mắt lại cho giọt nước mắt lăn dài trên má rơi xuống chạm vào giày, anh cũng đau đớn chẳng kém gì hắn cả, anh cũng yêu nó cũng chưa nói được lời yêu với nó, thậm chí anh còn làm nó thất vọng nhiều lần về anh và về mọi thứ. Rốt cuộc anh đã làm sai chỗ nào để dẫn đến cái kết quả như ngày hôm nay, anh giành tất cả sự bảo vệ tốt nhất cho nó vậy tại sao nguy hiểm vẫn luôn kề cạnh bên nó từng giây từng phút. Tự hỏi bản thân ” mình đã làm được gì cho con bé ” anh dựa lưng vào tường mà trượt xuống sàn, chống hai tay lên đầu gối anh ôm đầu anh khóc nức nở như một đứa trẻ.

Vài ngày sau bọn hắn mới thấy sự xuất hiện của ba mẹ nó, trong suốt thời gian trước đó bọn hắn chẳng thể biết ba mẹ nó đang ở đâu. Vậy mà họ lại quay về cũng âm thầm, ba mẹ nó đều từ chức thu dọn đồ đặc ở nhà, không một ai biết cho đến khi đàn em của Pin báo lại bọn hắn mới biết ba mẹ nó đã từ chức rồi và họ đang thu dọn đồ đặc nhanh chóng bỏ đi, nhưng vừa ra khỏi nhà thì ba mẹ nó bị cánh nhà báo bắt thóp nên đành dừng bước chia sẻ vài lời.

- Bác sĩ Xuân Anh xin bà có thể nói rõ hơn lý do bà từ chức không _ phóng viên trực sẵn bên ngoài hỏi

- Tôi già rồi nên nhường lại vị trí hiện tại cho những bác sĩ giỏi hơn tôi, đồng thời tôi cũng thấy mệt mỏi nữa

- Ông Thành, ông có thể nói gì không …chúng tôi được biết Lệ Băng con gái hai ngừoi đã tử vong trong vụ tai nạn ở quận 10 cách đây vài ngày…việc đó có đúng không

- Vợ chồng tôi sống cho tới bây giờ là vì đứa con gái yêu quý Lệ Băng nhưng giờ con bé đã…tôi muốn sống phần đời con lại thật thoải mái để con bé yên lòng

- Ông bà đã định sẵn tương lai sắp tới ình rồi sao

- Tất cả chỉ mới bắt đầu thôi, vì vậy chúng tôi không thể tiết lộ gì thêm về cuộc sống của chúng tôi đâu _ ba nó với mẹ nó cúi chào rồi bỏ đi

Hắn đứng từ xa quan sát hết mọi chuyện, chẳng muốn tin tất cả là sự thật, nhưng chính tai hắn lại nghe từ miệng ba mẹ nó khiến hắn không muốn tin cũng phải tin. Hắn đứng nhìn ba mẹ nó hồi lâu mãi khi ba nó nhìn thấy hắn đang đứng ở đầu đường thì dừng xe lại, bước xuống xe nhìn hắn.

- Khôi Vĩ _ ba nó nhìn hắn nói

- Làm ơn nói với cháu điều đó không phải là sự thật đi

- Vĩ à…rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, ta xin lỗi…ta cũng không còn mặt mũi nào để gặp ba cháu nữa…nói với ba cháu rằng ta xin lỗi

- Đừng vậy mà _ hắn lầm bầm né tránh ánh mắt của ba nó

- Mạnh mẽ lên con trai _ ông vỗ vai hắn rồi lên xe bỏ đi

Ba mẹ nó quyết định không tổ chức đám tang cho nó, bọn hắn chẳng hiểu nổi tại dao họ lại làm vậy, nhiều lần liên lạc với hộ về việc đó nhưng họ chỉ im lặng rồi cắt đứt liên lạc với mọi người, có người thì nói họ hoả thiêu nó, người thì nói họ chôn cất nó ở nơi tử tế rồi, hàng loạt hàng loạt tin đồn về việc đó nhưng vẫn không có một câu trả lời nào xác thực cho việc đó hết. Sợ mọi người phát hiện ra điều bí mật mà họ cất giấu, họ đã lén lút đạt một hũ tro trong nhà hoả táng mang tên nó, trong lòng cũng bứt rứt khi cứ sống dưới cái tiếng con gái đã chết, nhưng họ phải làm, phải sống như thế dể giư an toàn cho nó. Nhiều fan hâm mộ của nó còn chẳng thể tin việc nó đã mất, tiếng đàn của nó vẫn còn vang thì lý do gì có thể nói nó đã chết chứ. Pin cố gắng nối lại liên lạc với ba mẹ nó nhưng cũng thất bại, anh huy động nhiều người tìm kiếm họ nhưng vẫn chẳng có tin tức gì, việc họ lẩn trốn mọi người càng khiến nhiều người không muốn tin đó là sự thật cũng phải tin. Đến cả ba hắn là bạn thân của ba nó còn chẳng thể làm gì cho con trai, sự ra đi của nó là điều mất mát lớn đối với hắn, hắn dường như đang trải qua thời gian của quá khứ giống y như thời gian mẹ hắn mất trong một tai nạn giao thông. Tại sao mọi việc cứa lặp đi lặp lại như thế chứ, hắn rốt cuộc đã làm sai điều gì chứ, chẳng lẽ việc hắn gặp và yêu nó là sai sao. Hắn cứ ngồi lì trong phòng, đóng cửa kín mít, không đèn không ánh sáng thiên nhiên hắn cứ ngồi nhìn ra phía cửa sổ cả ngày như thế không ra ngoài cũng chẳng thèm nghỉ ngơi chỉ có rượu và thuốc là bầu bạn cùng. Hắn luôn nghĩ tất cả là tại hắn nên nó mới hết lần này đến lần khác chịu khổ vì hắn, đáng lẽ hắn không nên về Việt Nam, không nên để ý đến nó khi ở bên cạnh đã có Duyên, không nên níu kéo mọi thứ khi có cơ hội làm lại từ đầu. Ba hắn biết tin nó mất nên lo lắng hắn gặp cú shock lớn liền quay về Việt Nam, ông đến nhà hắn nhưng bấm chuông mãi hắn không chịu mở bèn gọi Pin đến vì ông biết thể nào anh cũng có chìa khoá nhà hắn. Đồng ý là ông có mối quan hệ không tốt với Pin vì anh là người dẫn hắn theo con đường xấu nhưng ông cũng không thể phủ nhận việc nhờ có anh hắn mới vượt qua được giai đoạn khó khăn lúc mẹ hắn mất, ông vẫn còn nợ Pin một lời cảm ơn mà.

- Khôi Vĩ _ ông vội vàng gọi tên hắn khi mới bước vào nhà

- … _ Pin cũng sợ hắn nghĩ quẩn ai cũng lo lắng chỉ mình bà mẹ kế là thảnh thơi thong dong bước theo sau thôi

- Vĩ…mở cửa ra cho ba đi…Vĩ _ ba hắn đập vặn nắm khoá cửa nhưng không được, hắn chốt cửa từ bên trong

- Chú tránh qua một bên đi _ Pin bỗng lùi lại vài bước rồi lao tới đạp mạnh vào cánh cửa cho nó bung ra

- Khôi Vĩ _ cửa vừa bung là anh chạy vào ngay

Mọi thứ lúc này chỉ toàn màu đen, xác định được bóng đen ngồi trên giường anh bước chậm rãi tới đặt tay lên vai hắn, ba hắn bước vào sau những gì ông sợ giờ nó đang diễn ra trước mắt rồi đây. Ông đi thẳng một mạch tới gần cửa sổ kéo rèm ra cho ánh sáng lọt vào trong phòng, nhìn đống chiến tích của con trai mình làm được cùng mùi thuốc rượu nồng nạc trong phòng ông không dám tin mọi chuyện lại đi xa đến thế.

- Con làm gì mà uống nhiều thế…tính chết sớm à _ câu nói của bà mẹ kế cùng hành động bật đèn lên đã thu hút ánh nhìn của hắn

- Biến _ hắn nhìn bả với ánh mắt sắc lạnh

- Con dám nói với mẹ như vậy sao…dù sao ta cũng là mẹ của con đấy _ bà tức giận nói

- Mẹ…_ hắn nhếch mép cười đểu rồi quay đi _ mẹ tôi…không phải là chết rồi _ câu nói vùa thoát ra khỏi miệng đã làm ba hắn rùng mình

- Thiệt tình…điều đó ai chẳng biết, con muốn xác thực lại sao _ bả hơi quê độ nên cố gắng lấy lại thế thượng

- Chỉ cần mình bà xác thực là đủ…những gì bà đã làm với mẹ tôi…chỉ cần mình bà xác thực thôi _ hắn cầm chai rượu lên nốc.

- Làm gì là làm gì…tao không biết gì về cái chết của mẹ mày hết á

- Đủ rồi _ ba hắn không muốn hắn nhắc lại chuyện cũ nữa nên đã lên tiếng

- Sao anh lại chen ngang như thế…ý anh là sao chứ

- Làm ơn im lặng dùm đi mà _ ba hắn nhăn mày nói

- Tất cả…biến hết đi _ hắn đứng dậy kéo rèm lại nói

- Ra ngoài đi…con đừng ở lì trong phòng như thế chứ…con tính như thế này đến bao giờ nữa _ ba hắn giữ tấm rèm không cho hắn kéo lại

- Dù sao con bé cũng chết rồi…có làm như thế chỉ tự đào mồ chôn bản thân chứ đâu thể làm nó sống lại được _ bà mẹ kế nói rồi quay lưng bỏ đi

- Bà… _ Pin bỗng nổi điên, anh đã đánh không biết bao nhiêu người nhập viện vì dám nói nó đã chết rồi đấy, chỉ mới có mấy ngày mà số bệnh nhân nhập việc lại tăng cao

- Á…mày làm cái gì hả

Chẳng ai biết chuyện gì đang xảy ra, ba hắn và Pin chỉ nghe tiếng mẹ kế của hắn la lên đầy đau đớn, khi nhìn lại thì thấy hắn đang đứng trước mặt bà ấy, tay bóp chặt cổ bà ấy mà không có ý định sẽ buông ra hay nới lỏng vòng tay. Thấy chân bà ấy đang dần nhấc lên khỏi mặt đất, hơi thở của bà ấy dồn dập và nặng nhọc dần thì Pin với ba hắn vội vàng chạy tới kéo hắn ra khỏi bà ấy.

- Mày điên hả thằng kia _ bà ấy vừa ho khan vừa quát lên

- Phải….tôi đang điên đây…thằng này đang điên đây _ hắn hét lên với đôi mắt mở to dàn dụa nước mắt, lấy tay tự đấm vào ngực mình

- Tôi đã nói là đủ rồi mà _ ba hắn đỡ mẹ kế đứng dậy

- Anh không thấy thằng con anh đã làm gì với em sao _ bà ấy bắt đầu bật khóc làm nũng chồng

- Tôi đã nói bà biến đi rồi mà…nhìn thấy bà tôi chỉ thấy hai chữ ” kinh tởm ” thôi…những gì bà làm với mẹ tôi có chết tôi cũng sẽ đem theo xuống địa ngục

- Vĩ…đủ rồi mà _ ba hắn nhắm mắt thở dài nói

- Ông chỉ biết im lặng nghe theo lời mụ đàn bà này một cách ngu xuẩn mà không thắc mắc gì sao…ông nghĩ mẹ tôi chết đơn giản là vì tai nạn giao thông thôi sao, đâu có ai bị điên mà lao xe lên làn đường dành cho người đi bộ như thế ở giữa trung tâm thành phố chứ _ hắn chỉ đang lấy cái chết của mẹ hắn làm bia đỡ cho sự tức giận về bản thân trước cái chết của nó thôi, chứ hai việc thì có gì liên quan tới nhau mà lôi vào nói

- Con nói vậy là sao…chẳng phải là chết ở trên đường sao _ ba hắn nhìn hắn khó hiểu

- … _ người ngạc nhiên, kẻ lo sợ chỉ có Pin là thảnh thơi vì anh là người đã cho điều tra lại cái chết của mẹ hắn khi hắn kể với anh việc nghe mẹ kế gọi điện bàn bạc gì đó về vụ tai nạn của mẹ hắn cách đây nhiều năm về trước

- Mẹ tôi chết là do có người sắp đặt, là do có người cố tình đâm chết bà ấy đấy… _ hắn hét lên rồi hạ giọng xuống nói với điệu khinh bỉ _ để tôi nói cho ông biết…chính người đàn bà ông gọi là vợ đây đã âm mưu giết mẹ tôi đấy, người mà ông luôn nói ông yêu thương đấy…con bắt tôi phải gọi người giết mẹ mình bằng mẹ nữa sao

- Chuyện…chuyện gì vậy…những gì thằng bé nói…làm ơn nói là không phải bà làm đi _ ba hắn nhìn mẹ kế

- Em không biết…anh phải tin em chứ, em chẳng liên quan gì đến cái chết của chị ấy hết, em còn kính trọng chị ấy mà sao em có thể làm thế chứ

- Làm ơn đi…xin bà đừng có nói dối nữa có được không _ hắn nói với giọng to dần

- Anh à…anh không tin lời nó chứ…em thật sự không làm gì hết mà _ bà ấy khóc lóc năn nỉ ba hắn

- Đến bao giờ bà mới chịu thừa nhận về cái chết của mẹ tôi đây chứ _ hắn cầm chai rượu đang uống ném thẳng vào bức tường sau lưng bà mẹ kế và ba đang đứng

- Á…đừng có làm vậy nữa mà _ bà ôm chồng rồi hét lên

- … _ ba hắn cố gắng nuốt trôi mọi thứ hắn nói, ông chưa bao giờ tin lời hắn nói, nhưng có lẽ bây giờ ông phải thay đổi cách nhìn về hắn thôi, ông gạt tay bà ấy rồi đẩy ba ấy ra trước mặt

- Anh à…em thật sự không làm gì hết mà…anh tin những lời thằng bé nói sao

- Ồn ào quá…im hết đi _ hắn quay lưng lại với ba mình mà hét lên

- Đừng có sống như vậy nữa…_ nãy giờ đứng xem giờ Pin mới lên tiếng

- Ta nghĩ để nó lại cho cháu là ổn rồi…ta còn việc phải làm, ta đi trước đây _ ba hắn nhìn Pin gửi gắm rồi bỏ đi

- Anh à…_ bà mẹ kế vội chụp tay chồng nhưng ông ấy liền giật tay ra

- Đừng…đừng chạm vào tôi…cho đến khi tôi điều tra rõ ràng mọi việc, thì làm ơn tránh xa tôi ra

- Anh…đừng bỏ rơi em như vậy mà _ bà nắm lấy cánh tay chồng năn nỉ nhưng ông hất mạnh khiến bà ấy ngã xuống

- Bà còn ngồi đó làm gì nữa…chú ấy đã đi rồi, ngồi đó khóc cũng không ích gì đâu _ Pin nhìn bà ấy nói

- Tụi mày…việc mày cứ yếu đuối như thế mới khiến con bé kia phải chết…tất cả là lỗi của bọn mày đấy _ bà ấy đứng dậy chỉ tay vào mặt Pin nói

- Sao bà dám nói vậy _ Pin đưa tay cao lên chuẩn bị đánh bả nhưng dừng lại, không phải vì anh không dám đánh đàn bà con gái mà anh không muốn bẩn tay đụng vào những người độc ác như bà ta

- … _ hắn mệt mỏi ngồi xuống giường chẳng thèm bận tâm việc Pin có đánh thậm chí có giết chết bà ta hắn cũng chẳng quan tâm

- Đi đi…trước khi tôi giết bà _ Pin nắm tay lại thành nắm đấm rồi hạ xuống _ bà đừng nghĩ một mình bà có thể che giấu mọi chuyện, tôi biết thừa bà đã bắt tay hợp tác với mẹ con Thiên Anh ra sao…biến ngay trước khi tôi giết bà

Chẳng còn lý do gì để bà ta đứng lại chờ chết cả, tức thì vẫn tức nhưng dù có tức bà cũng chẳng thể làm gì bọn hắn, việc bà ấy cần lo bây giờ là ba hắn, nếu ba hắn biết được sự thật thì đống tài sản bà vất vả gầy dựng trên cái chết của người khác sẽ tan biến thành mây khói mất

Đọc tiếp Tôi lỡ thích cô rồi…sao đây ? – Chương 101

Bạn đang đọc Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ? của Vô Danh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.