Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sổ Tay Nuôi Tiểu Cương Thi (3)

Phiên bản Dịch · 874 chữ

Nguyên chủ quả thực đã từng nghi ngờ, Lộ Minh bình tĩnh thông minh, trước mạt thế đãi ngộ gia đình, giáo dưỡng cũng rất là tốt, tại sao lại coi trọng loại phụ nữ Thẩm Thanh Thanh này.

Mỗi lần Thẩm Thanh Thanh bắt đầu mắng người khác, hết thảy chính là bộ dạng người đàn bà chanh chua.

Hiện tại có được đáp án, trong lòng nguyên chủ có một chút nghi ngờ cũng tan biến, cũng cảm thấy không quan trọng nữa.

Mặc kệ Lộ Minh có thật yêu Thẩm Thanh Thanh hay không, vẫn bị dị năng mê hoặc, hiện tại anh ta không thể bảo vệ được nguyên chủ, thậm chí sẽ làm hại nguyên chủ bị thương, cho nên nhất định phải rời khỏi đây.

Nguyên chủ chỉ là không nghĩ tới, người sống sót đó của tiểu đội không cho cô đi.

Nguyên chủ cho là mình ở trong đội không quan trọng.

Thế nhưng khi đưa ra ý rời đi, mọi người đều lạnh lùng cự tuyệt, nói rằng không còn chỗ nào có thể tìm được bảo mẫu khác nữa.

Để cảnh cáo nguyên chủ "bỏ trốn", bọn họ nghe theo Thẩm Thanh Thanh, tùy ý cho cô ta đánh nguyên chủ một trận, sau đó đem người ném nguyên chủ ở sau xe, không được cho ăn.

Cho nên Vân Hạ lúc tỉnh dậy có thể đói như vậy.

Cô sờ sờ vết thương trên cổ tay mình, ánh mắt hơi lạnh nhìn vài người trước mặt.

Cô nhẹ nhàng đứng lên.

Mọi người trước mặt chú ý tới cô, đều nhìn lại.

Cô gái trắng nõn khéo léo đứng ở phía sau, vết hồng tím ở trên người cô, từ trong lan ra cảm giác mềm mại không thể giải thích, cặp mắt kia tròn trịa, ngây thơ yếu đuối, nhưng mà ánh mắt lại như đêm trăng kết hợp một tầng sương lạnh, sáng ngời.

Vân Hạ trước kia, nào có giống như lúc này, đại lão khí chất.

Cho nên vài người cũng hơi sửng sốt một chút.

Cô ở phía sau đã cất bước đi tới, trong mắt không thấy một ai, chỉ nhìn thẳng vào túi bánh mì, trực tiếp xé mở, đưa tới trong miệng cắn một mảnh bánh mỳ.

Thẩm Thanh Thanh sửng sốt.

Người sống sót và những người khác trong tiểu đội cũng sửng sốt.

Cô không nhìn bọn họ...

Qua một giây, Thẩm Thanh Thanh mới dựng thẳng chân mày, thò tay muốn đoạt lại túi từ trong tay cô: "Mới bỏ đói mày có mấy bữa đã làm mày bị mất trí nhớ à, mày lại dám làm trái, không phải là còn muốn bị đánh chứ? Cũng không có ai dám che chở mày đâu!"

Bàn tay của cô ta mới duỗi được một nữa, bị một bàn tay nhỏ trắng mềm nhẹ nhàng cầm ngón tay.

Cô không lộ ra vẻ gì, trong nháy mắt Thẩm Thanh Thanh lại thét một tiếng đến chói tai, bị đau đến nổi ra mồ hôi lạnh, chân mềm nhũn liền ngã xuống bên cạnh.

Người lái xe lại càng hoảng sợ, xe buýt đột nhiên dừng lại, buồng xe hoàn toàn yên tĩnh.

Có người tay mắt lanh lợi đỡ được Thẩm Thanh Thanh, ánh mắt kinh ngạc không biết gì nhìn về phía Vân Hạ.

Ở trong tầm mắt mọi người, quai hàm cô phồng ra đang ăn thứ gì đó, ánh mắt cũng rất cao lãnh.

Cô nuốt đồ ăn xuống, mới liếm liếm bờ môi, tiến lên một bước, đưa tay túm Thẩm Thanh Thanh.

Động tác của cô bất thình lình, không ai phản ứng kịp.

Thẩm Thanh Thanh bị nắm tóc.

Cô nhẹ nhàng giơ cái chân nhỏ lên, đạp cô ta một cước.

Lại dùng lực vỗ vài cái vào đầu cô ta.

Thế nhưng tay cô đều bị đau, cảm giác dường như không tổn thương được Thẩm Thanh Thanh...

Vân Hạ ngồi nhìn bàn tay nhỏ bé của mình.

Ôi, cơ thể gà con này.

Không có kỹ xảo cận chiến, sức mạnh lại không theo kịp.

Đại ma vương có chút khó chịu.

Cô buông lỏng tóc Thẩm Thanh Thanh ra, nhấc chân chuẩn bị đạp lại một cái hết sức.

Bên cạnh chợt có người cầm cổ tay cô, dị năng tinh thần khủng bố trong nháy mắt nhào tới, Vân Hạ nhất thời cảm giác đầu đau như sắp nứt ra, cảnh vật trước mắt đều là hoa.

Biểu tình cô lại không thay đổi, mang theo chút cảm giác không để ý tới nó, tay quay lại nắm tay người nọ kéo xuống, đem cổ tay người nọ nắm chặt làm lực đứng vững, phía dưới chân hung hăng đạp một cái như dự tính.

Thẩm Thanh Thanh bị đạp trượt một đoạn.

Người bên cạnh cũng sửng sốt một chút.

Gần như không nghĩ tới dị năng của mình, không ngăn cản được một cước này.

Lúc này thoáng qua bản lĩnh thần thông, cô đã thủ sẵn nắm cổ tay anh ta xoay người lại, một cú quật người quá đẹp, Lộ Minh chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.

Bạn đang đọc Tôi Lại Náo Động Thế Giới Rồi (dịch) của Lương Phủ - 凉否
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tctit
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.