Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Q1.C6:

Phiên bản Dịch · 2911 chữ

Đây là bữa ăn phong phú nhất trên thế giới, bất kể là máu đã đông lại hay máu tươi vừa mới chảy ra đều bị tôi liếm sạch, tôi điên cuồng liếm sạch từng chút từng chút máu trên người cô bé.

Mặc dù tôi đã mất kiểm soát, nhưng ở chỗ sâu nhất trong trái tim tôi vẫn còn một chút tỉnh táo, không để cho răng nanh vừa lộ ra làm tổn thương cô bé, tôi chỉ dùng lưỡi để liếm sạch máu.

Mặc dù chỉ có một lượng máu nhỏ, nhưng đây là máu người, nó tương đồng với cơ thể tôi. Máu vừa vào bụng liền hóa thành nước lũ cuồn cuộn ở trong cơ thể tôi tàn phá bừa bãi, đây là ngập trời hồng thủy, hung hăng cọ rửa nội tạng cứng đờ của tôi.

Trước kia bởi vì hút quá nhiều máu động vật khiến mạch máu bị tắc nghẽn, giờ đây những tai hoạ ngầm này đều được giải quyết, hơn nữa làn da vàng như nến của tôi cũng đã chậm rãi khôi phục.

"Haizz", tôi liếm sạch tất cả máu trên người cô bé, sau đó dừng lại và thở ra một hơi dài, tôi vẫn còn tỉnh táo, sẽ không làm tổn thương cô bé. Trải qua máu người tẩm bổ, da của tôi đã bình thường hơn nhiều, có thể là do tôi chưa uống đủ, khi nhìn thấy miệng vết thương đỏ thẫm vẫn sẽ nhịn không được xúc động muốn cắn đứt cổ cô bé.

"Tiểu huynh đệ, cậu vừa làm gì vậy?" Đúng lúc này, chú Từ - người đang ẩn trong bóng của tôi lên tiếng, giọng nói không được tự nhiên.

"À, cái này... cái này, tôi. . . ." Tôi nói quanh co cả buổi, "À, tôi thấy trên người cô bé đều là máu, cho nên giúp cô bé lau sạch sẽ rồi, chú xem."

Nói xong tôi còn đem cô bé đưa ra dưới ánh sáng, tỏ vẻ muốn nói với chú Từ là cô bé đã "sạch sẽ".

Chú Từ không trả lời... Đù mẹ, bây giờ nghĩ lại sự điên cuồng ban nãy của mình, tôi cảm thấy mất hết thể diện. Việc vừa nãy trong mắt chú Từ, có lẽ chú sẽ nghĩ tôi đã quấy rối con gái của chú ấy!!!

"Con gái của tôi thế nào rồi?" Chú Từ trầm mặc một hồi rồi hỏi.

Tôi xoay người cô bé qua một bên, từ trên xuống dưới nhìn mấy lần, sờ soạng vài lần, chỉ thiếu điều đem quần áo cô bé cởi ra thôi. Hành động này của tôi khiến chú Từ ho khan liên tục.

"Tình hình không tốt lắm. Có một vết thương dài 5 cm trên trán, vai phải bị trật khớp và vết thương rộng 7 cm ở bụng. Có nhiều vết bầm với mức độ khác nhau trên cơ thể, nhưng may mắn thay, những vết thương này không gây tử vong."

"Cậu đi đến cốp xe jeep và lấy hộp thuốc của tôi ra." Chú Từ dường như rất đau lòng với tình trạng của con gái mình, muốn tranh thủ thời gian xử lý miệng vết thương.

Nhưng dường như anh ta đã quên mất điểm quan trọng nhất, tôi không biết khâu vết thương! ! !

Trong khi lấy hộp thuốc, tôi thấy thi thể của chú Từ, thi thể đầy máu khiến tôi suýt nữa lại mất đi khống chế.

"Đúng là kẻ có tiền, đi ra ngoài du lịch cũng mang theo một kho thuốc, thật sự không công bằng." Tôi nhìn đủ loại dược phẩm trong hòm thuốc, trong lòng không khỏi tức giận.

Dưới sự hướng dẫn của chú Từ, tôi đã giúp cô bé xử lý vết thương, cầm máu, tạm thời sẽ không nguy hiểm tính mạng.

"Tên của cậu là gì?" Thấy con gái thoát khỏi nguy hiểm, chú Từ cũng thở phào nhẹ nhõm, có thời gian nói chuyện phiếm với tôi.

"Dương Vân." Tôi lau đi một đống mồ hôi trên trán, ông đây mệt muốn chết rồi, bận rộn việc này việc nọ mà anh ta còn nhàn nhã hỏi tôi những cái này.

"Cậu rất tốt, tâm tính cùng phẩm hạnh cũng không tệ, vừa rồi cậu vì cứu con gái của tôi mà bận rộn đủ thứ, cũng không nhắc tới 1 ngàn vạn mà tôi đã hứa đưa cho cậu. Điều này nói rõ cậu không phải loại người mù mắt vì tiền, như vậy thì tôi càng yên tâm đem Nhã Lâm giao cho cậu rồi."

Nói nhảm, nếu lúc nãy tôi đi lấy thẻ ngân hàng trong túi áo của anh ta, có khi sẽ không nhịn được hút khô thi thể của anh ta ấy chứ. Trong lòng tôi nghĩ thầm.

"Hiện tại tôi sẽ đi lấy thẻ ngân hàng" Tôi lấy ví trong túi áo chú Từ ra, trong đó chỉ có một cái thẻ ngân hàng, còn lại là đủ loại thẻ hội viên, xem ra những người có tiền đều thích làm những cái này.

"Đúng rồi, chú Từ, tôi đem thi thể của chú xử lý một chút, để tránh ở nơi hoang vu thế này bị sói hoang ăn hết." Tôi cố nén cơn khát máu.

"Ừ, cũng được, vẫn là tiểu Vân có lòng." Chú Từ rất an tâm, trong lòng còn vui mừng vì con gái của mình có thể giao cho người đáng tin cậy như vậy.

"Aaaaaaa" Nhận được sự đồng ý của chú Từ, tôi không tiếp tục kìm nén cơn khát máu trong lòng nữa, mở miệng rống to, âm thanh không phải là thứ con người có thể phát ra được, kinh khủng tới mức có thể làm đất đá nứt vỡ, lại khiến người ta nghe thấy chân tay đều nhũn ra, so với tiếng sói tru hổ gầm càng khiến người ta sợ hãi. Đây là tiếng gầm đầy hưng phấn đến từ sâu trong xương tủy.

Tôi cởi quần áo trên thi thể chú Từ ra, răng nanh sắc bén đâm xuyên qua động mạch chủ ở cổ anh ta, tùy ý hút lấy dòng máu nóng hổi. Dưới sự nuôi dưỡng của dòng máu con người thuần khiết và dày đặc này, cơ thể tôi được tái tạo, mỗi tế bào được tổ chức lại, độ cứng và mật độ đều đang tăng lên...

Mắt tôi biến thành màu đỏ rực trước sự kích thích của máu người, tia máu đáng sợ lan tràn đến mọi chỗ trong hốc mắt tôi. Trong mắt tôi dường như chứa đựng biển máu ngập trời, những con sóng máu đang cuộn lại và gầm thét.

Sự thay đổi lớn nhất là ngoại hình của tôi, làn da vàng như nến giờ đây trắng nõn, so với bạch ngọc còn đẹp hơn, hơn nữa làn da còn trở nên hồng hào.

Hình dạng vốn không bắt mắt cũng dần thay đổi, sống mũi tẹt trở nên vừa cao vừa thẳng, các đường nét trên khuôn mặt cũng trở nên đẹp hơn, các vết thâm và mụn trên mặt đều biến mất, làn da trở nên vô cùng mịn màng...

Tôi từ một đứa cực phẩm FA trở thành một anh chàng đẹp trai ngời ngời! Đây đúng là nghịch thiên rồi!

Thật hiếm khi gặp được máu người thượng hạng, tôi căn bản không có ý định dừng lại giữa chừng. Miệng tôi như một cái hố không đáy, không ngừng hút lấy máu tươi. Tinh hoa huyết nhục của xác chết đều được tôi hấp thụ, xác chết nhanh chóng khô quắt, thân thể tôi không ngừng được cường hóa.

"Rắc" một tiếng động nhỏ vang lên, cơ thể của chú Từ biến thành một đống tro tàn, gió thổi qua liền biến mất.

Thành phần cơ bản nhất của mỗi cơ quan của cơ thể con người là các-bon, bởi vì thân thể của tôi quá hư nhược, hơn nữa đây là lần đầu tiên tôi hút máu người nên không kìm chế được đã hút sạch huyết dịch và tinh hoa cơ thể của chú Từ, tất cả các nguyên tố dinh dưỡng cũng bị tôi hút hết.

Ngay cả canxi và natri trong xương cũng bị tôi nuốt chửng. Cuối cùng, chỉ còn lại các-bon trong cơ thể, đây là một nguyên tố không thể hấp thụ. Gió thổi qua, cũng tiêu tán.

Tôi khôi phục lại bình thường, răng nanh rút vào trong miệng, con mắt đỏ rực cũng khôi phục bình thường. Tôi lau máu tươi trên khóe môi, hài lòng mỉm cười, ít nhất bây giờ nếu lại nhìn thấy máu, tôi sẽ không thấy xúc động nữa, tôi gọi hiện tượng này là "ăn no rồi" .

"Dương... Dương Vân, cậu vừa làm gì vậy?" Chú Từ không thể tin nổi

Tôi có thể nhận ra trong lòng anh ta đang dậy sóng, bởi vì bóng của tôi vừa thoáng lung lay một chút.

"Ừm... tôi giúp chú hoả táng thi thể." Tôi nhếch miệng cười cười, nhưng trong lòng có chút đuối lý, đem thi thể của chú Từ "hoả táng" như vậy hình như không tốt lắm.

"Cái này, cái này. . . ." Chú Từ bị tôi làm cho nghẹn lời, đù má nó chứ, hỏa táng cái con khỉ, khinh ông đây đọc ít sách nên lừa gạt cho qua hả?

Tôi biết rõ chú Từ đang suy nghĩ gì, nhất định là bị phương pháp "hoả táng" này của tôi làm cho sợ hãi rồi, tôi cười cười, "Chú Từ bây giờ đã là hồn ma rồi, nhìn thấy chuyện gì kì quái cũng không còn kinh hãi mới đúng chứ?"

"Nhưng mà cậu... cậu đã hút máu, còn ăn thịt người, hình dạng cũng thay đổi?" Chú Từ không biết miêu tả như thế nào, nói chuyện có chút lộn xộn.

"Chú Từ, tôi có thể nhìn thấy ma quỷ, vì vậy tôi không phải là người bình thường. Ngoài ra, tôi có một số thủ đoạn đặc biệt. Những gì chú vừa thấy là một trong những thủ đoạn đó" Nói xong tôi cởi quần áo bẩn thỉu trên người ra, mặc bộ quần áo vừa cởi trên người chú Từ vào.

Mặc bộ quần áo leo núi vào, tôi nhìn có tinh thần hơn hẳn. Ngoài ngoại hình, khí chất của tôi cũng thay đổi hoàn toàn. Nếu như trước đây tôi là một tên FA phế vật thì bây giờ tôi giống như một quý tộc cao quý lạnh nhạt.

"Mật mã?" Mắt thấy chú Từ lại muốn đặt câu hỏi, tôi vội vàng cắt ngang.

"556452." giọng nói của chú Từ vẫn hơi mất tự nhiên , mặc kệ là ai, khi chứng kiến thân thể của mình bị tôi "tra tấn" rồi hỏa táng như vậy đều sẽ không cảm thấy khoan khoái dễ chịu.

Tôi không quan tâm đến chú Từ. Tôi lật chiếc xe jeep lên, tìm thấy một số thực phẩm và một con dao quân dụng để mang theo. Trở lại dòng sông, phun một ít sương mù chống côn trùng lên Nhã Lâm, ôm cô bé đi về phía rừng rậm ở lối ra của Nhai cốc.

"Cậu định đi đâu?" Chú Từ ở bên trong bóng của tôi lên tiếng hỏi.

"Đương nhiên là mang Nhã Lâm ra ngoài rồi, chỉ có băng qua khu rừng rậm này mới có thể đi ra khỏi Nhai cốc."

"Ừ." Chú Từ không nói gì nữa, thời gian của anh ta không còn nhiều, sau khi chứng kiến con gái không còn nguy hiểm cũng có thể yên tâm ra đi.

Tôi cũng không quấy rầy chú Từ, chỉ ôm Nhã Lâm đi qua khu rừng yên tĩnh.

Trong rừng rậm ngăn cách ánh mặt trời, chú Từ thúc cũng đi ra khỏi bóng của tôi, bay ở bên cạnh tôi, yên lặng nhìn Nhã Lâm, trong mắt tràn đầy yêu thương.

Bởi vì chú Từ là một con ma yếu ớt nên anh ta chỉ có thể nhìn tôi cứu Nhã Lâm, sau đó lại nhìn con gái mình đang ngủ say trong vòng tay tôi.

"Loạt xoạt", trong rừng chỉ có âm thanh tôi bước qua những bụi cỏ, ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng chim hót, bầu không khí yên tĩnh mà bi thương.

"Chú còn bao nhiêu thời gian?" Tôi thở dài.

"Có thể ở bên cạnh Nhã Lâm khoảng 4 ngày, tôi phải nhanh chóng trở về nhà trước đêm hồi hồn, từ nhà của tôi tiến vào U Minh, nếu không kịp thì tôi sẽ trở thành cô hồn dã quỷ, mãi mãi không được siêu sinh"

Cho dù đang nói chuyện với tôi, ánh mắt của chú Từ cũng không rời khỏi Nhã Lâm.

"Ừm..." Tâm tình của tôi bỗng nhiên rất nặng nề, có lẽ là do bị bầu không khí sinh ly tử biệt của hai cha con lây nhiễm, tôi nhớ tới cha mẹ, ông nội của tôi, bọn họ tại thời điểm mai táng tôi sẽ bi thống đến mức nào!

Cũng may, tuy trong rừng rậm nguy cơ trùng trùng, bất quá với kinh nghiệm của tôi, không hề đánh động thú dữ nào, an toàn đi qua rừng rậm, đi tới đường cái, tại đây cách sơn thôn chỉ có 1 km.

"Chú Từ, sắp tới nhà của ông nội tôi rồi, có ông nội tôi chăm sóc thì Nhã Lâm sẽ nhanh chóng khỏe lên thôi, tôi cũng sẽ thực hiện lời hứa nuôi dưỡng Nhã Lâm"

Tôi biết nói những lời này đối với chú Từ là niềm an ủi lớn nhất.

"Tôi nợ con bé quá nhiều, hứa với tôi, Dương Vân, cố gắng đừng nói cho nó biết việc tôi đã chết, đợi đến khi con bé lớn rồi, trở nên hiểu chuyện hơn, cũng đã quen có cậu bầu bạn bên cạnh thì hãy nói sự thật, như vậy có thể giảm tổn thương tới mức thấp nhất"

"Được" Trong lòng tôi xúc động, chú Từ đã chết rồi còn hết lòng suy nghĩ cho con cái, cũng không để ý tới chính mình.

Tôi ôm Nhã Lâm vào trong sơn thôn. Sáng sớm ra, các nhà trong thôn đã bắt đầu sáng đèn rồi.

Khi tôi đến nhà ông nội, ông khiếp sợ nhìn tôi. Tôi đặt Nhã Lâm xuống và giải thích cho ông làm thế nào mà tôi sống dậy. Tất nhiên, tôi không nói với ông rằng bây giờ tôi đã thành bộ dạng nửa người nửa quỷ.

"Cháu không biết tại sao mình sống lại? Hơn nữa cháu đã bắt gặp cô bé bị thương này trên đường trở về làng?" Ông nội cau mày.

"Đúng vậy, thật kỳ quái." Tôi có chút chột dạ, có lẽ ông nội không phát hiện bên trong lời giải thích của tôi rất nhiều điểm đáng ngờ.

Ví dụ như làm thế nào tôi mở được quan tài bằng đồng dưới áp lực của bùn đất phía trên, tại sao ngoại hình và khí chất của tôi thay đổi rất nhiều và làm thế nào tôi có thể tình cờ bắt gặp cô bé này.

"Có lẽ lời thầy bói kia đã ứng nghiệm, trong quan tài bằng đồng ẩn chứa sinh cơ" Ông nội lẩm bẩm

"Ông ơi, ông nói gì vậy?"

"À, tiểu Vân, ta nói là cháu có thể còn sống, mặc kệ thế nào cũng là chuyện tốt." Ông nội vui vẻ ra mặt, nhìn tôi không ngừng.

"Ngoại trừ hình dạng có chút thay đổi, những chỗ khác vẫn như vậy, thật sự là thần tiên phù hộ rồi." Ông nội cười to, trông rất hạnh phúc, lớn tuổi rồi, ông cũng không muốn nghĩ xem tôi làm sao mà sống lại, chỉ cần tôi còn sống đứng trước mặt ông, gọi một tiếng "ông nội" là đủ rồi.

"Tiểu Vân, đợi lát nữa nhanh chóng trở về nhà, cha mẹ cháu nhìn thấy cháu còn sống nhất định sẽ vui vẻ hơn ta nữa, may mắn chúng ta lan truyền tin tức về cái chết của cháu, từ nay về sau chúng ta quên đi chuyện này, cháu vẫn sẽ an ổn đi học, đừng vì một đứa con gái mà dại dột như vậy nữa"

Ông nội vỗ vỗ bờ vai của tôi.

"Ông hãy yên tâm, cháu cũng đã chết một lần rồi, sẽ không phạm phải sai lầm này lần thứ hai." Tôi liên tục gật đầu.

Giao Nhã Lâm cho gia gia, buổi chiều tôi bắt xe đi tới căn nhà ở ngoại thành Nam Kinh, cha mẹ nhìn thấy tôi, ngoại trừ kinh hỉ ban đầu ra liền ôm tôi khóc ròng, xúc động không nguôi.

Sau khi gặp cha mẹ, thấy họ yên tâm rồi, tôi liền trở về sơn thôn, tôi không yên tâm Nhã Lâm.

Dưới sự chăm sóc của ông nội, ngày hôm sau Nhã Lâm đã tỉnh dậy. Chú Từ cũng ở bên cạnh cô bé, nhưng ngoài tôi ra không ai có thể nhìn thấy.

Nhã Lâm cố gắng mở mắt ra, nhìn xung quanh một lúc, và cuối cùng ánh mắt cô bé dừng lại trên người tôi: "Nương pháo*"

  • Nương pháo (娘炮): đại khái là ám chỉ không ra nam không ra nữ.
Bạn đang đọc Tôi là một xác chết của Dương Vân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vutam
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.