Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Q1.C1: Tang lễ của tôi

Phiên bản Dịch · 2038 chữ

Miệng đầy máu tươi, tôi vứt con thỏ đã bị hút cạn máu trên tay đi. Máu tươi nóng hổi như bị thiêu đốt chảy vào trong cơ thể tôi, cảm nhận sức sống càng ngày càng mờ mịt, tôi thở dài một hơi:

"Nếu cứ tiếp tục hút máu động vật, trong cơ thể tôi sẽ càng thêm dơ bẩn, cử động sẽ chậm chạp giống như linh kiện người máy bị rỉ sét, tôi không thể dựa vào máu động vật để duy trì sự sống được nữa, tôi cần máu người!"

Nhìn hình ảnh phản chiếu trên hồ nước, trông thấy bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ của mình, tôi thường nhớ lại cái ngày mình bị biến đổi...

Trong không khí yên tĩnh của ngôi làng miền núi này, tiếng khóc nghẹn ngào nức nở vang lên từ sáng sớm, Một hàng người bước chầm chậm trên con đường núi của ngôi làng, tiếng khóc quanh quẩn ở trên núi. Tất cả mọi người mặc áo liệm, trầm mặc không nói.

Tại trung tâm, bốn người đàn ông trung niên mang theo một chiếc quan tài bằng đồng đơn giản. Không có hoa quả và mì gạo trên bàn thờ. Mọi thứ đều lộ ra sự quỷ dị.

Đây là đang đưa tang, chính là đám tang của tôi, quan tài tôi đang nằm là vật mà tổ tiên truyền lại, ông coi như vật báu, lúc này lại vì tôi mà lấy ra.

Tôi tên là Dương Vân, lúc đưa tang tôi đã 20 tuổi, anh niên tảo thệ (còn trẻ mà mất sớm) dường như là một thành ngữ đặc biệt tạo ra dành cho tôi. Tôi không phải bị bệnh chết, cũng không phải tai nạn xe cộ, tôi là cắt cổ tay tự sát.

Bạn đã bao giờ gặp cảnh máu đỏ thẫm chảy ra ồ ạt từ tĩnh mạch của bạn chưa?

Bạn đã bao giờ gặp cảnh tượng máu của chính mình bao phủ lấy bạn?

Tôi sinh ra ở một ngôi làng miền núi có lịch sử lâu đời. Bố mẹ tôi phải làm việc ở thành phố để nuôi sống gia đình từ khi tôi còn nhỏ. Bà tôi mất vì bệnh sớm nên tôi lớn lên cạnh ông tôi.

"Loạt xoạt", hàng ngũ đưa tang đi được nửa đường, một đám sóc núi có bộ lông đen bóng chạy ngang qua trước mặt, ngăn chặn đội ngũ đưa tang đi qua.

"Soạt", người khiêng quan tài bị kinh động dẫn tới trượt tay, suýt nữa làm rơi quan tài bằng đồng xuống sườn núi.

"Giữ ổn định lại, đợi đám sóc băng qua đường." Ở giữa đội ngũ truyền đến một tiếng quát già nua.

"Khéc. . ."

Sóc núi vừa đi, ở phía cuối trời bay tới một đám quạ mắt đỏ, che khuất bầu trời, thời tiết vốn dĩ u ám bị nhuộm thành một mnarg tối đen như mực.

"Cha, con đã bảo hôm nay không thích hợp cho việc đưa tang rồi, người nhìn xem, đây giống như bách quỷ du hành (trăm quỷ dạo chơi)" - Một người đàn ông trung niên đang đứng ở hàng ngũ phía trước vội vã chạy ra, đi đến phía giữa đội ngũ.

"Không, tháng này là tháng 7 âm lịch, là tháng quỷ, là thời điểm âm khí mạnh nhất trong năm. Thi thể Tiểu Vân đã trì hoãn một ngày rồi, trong vòng 72 tiếng đồng hồ nhất định phải đem chôn."

Thanh âm già nua không cho phép kháng cự.

"Dù gấp gáp đến đâu cũng không thể chọn chôn cất vào ngày 14 tháng 7 âm lịch. Hôm nay là quỷ tiết, cổng địa ngục rộng mở, trăm quỷ dạo chơi."

"Đừng lằng nhằng, cũng đã trên đường rồi, không còn đường lui nữa đâu."

Những con quạ trên bầu trời dường như không định bay đi, chúng nó lao xuống đội ngũ đưa tang, giống như vô số mũi tên màu đen bắn thẳng xuống.

"A!" Đội ngũ đưa tang nhanh chóng rối loạn.

"Bình tĩnh! Đừng nhìn lên trời!" Thanh âm già nua cố sức gầm thét.

"Vù vù", quan tài bằng đồng phía trên tế đàn đột nhiên thoáng hiện ánh sáng màu vàng, bao phủ toàn bộ đám quạ đen kia.

Một thoáng sau, tất cả những con quạ đều biến thành những giọt máu rơi tí tách trên vỏ quan tài bằng đồng, liên tục thẩm thấu vào bên trong quan tài, bị xác chết trong quan tài hấp thu toàn bộ, mơ hồ, ngón tay của xác chết dường như động đậy một chút. .

Mùi máu tươi dọa những người xung quanh sắc mặt đại biến, khuôn mặt vì sợ hãi mà trở nên vặn vẹo.

"Thi biến! Xảy ra thi biến rồi!" Đội ngũ đưa tang đều là người bình thường, chưa từng thấy qua cảnh tượng kinh khủng như vậy, nhao nhao nghẹn ngào kêu to.

"Câm miệng, đừng nói nhảm." Giọng nói già nua lạnh lùng quát.

Ken két. .

Một con gió lớn bất thình lình thổi tới phá vỡ linh vị trên bàn thờ, dọa mọi người sợ đến nhũn cả chân, thậm chí đại tiện tiểu tiện đều không thể khống chế nổi.

"Bịch", gió mạnh cuốn tất cả rơi xuống, nắp quan tài bằng đồng nặng như vậy cũng bị thổi tung, bay tới khu rừng cách đó không xa, quét sạch ra một mảnh đất trống.

Nắp quan tài nhấc lên khiến thi thể bên trong lộ ra. Đây là một xác chết khô héo với đôi mắt trống rỗng mở lớn, tử trạng cực kỳ thê thảm, khủng bố dị thường. Mà máu thấm vào trong quan tài không có xuất hiện, dường như trước đó tất cả đều là ảo giác.

"Cha!" Những người phụ nữ trong đội ngũ nhìn thấy thi thể kinh khủng này, không nhịn được khóc rống lên.

"Mang nắp quan tài về đóng lại, chúng ta đi tiếp." Thanh âm già nua cố gắng khống chế cục diện.

Một lần nữa đậy lại nắp quan tài, đội ngũ đưa tang chưa đi được bao lâu, phía sau xuất hiện một hồi quái thanh, giống như là gió mạnh thổi vào qua lỗ nhỏ phát ra tiếng vang.

"Ai cũng không được quay đầu lại! Đó là thứ không sạch sẽ, người nhìn thấy cũng sẽ bị thứ bẩn bỉu quấn lấy." Giọng nói nghiêm nghị của ông lão đè xuống sự kinh hoảng của mọi người.

Quái thanh theo đoàn người suốt quãng đường, đội ngũ đưa tang đi vào nghĩa địa sâu trong sơn thôn, vừa mới đi vào nghĩa địa, quái thanh biến mất một cách kỳ lạ. Tất cả mọi người trong lòng thả lỏng, phục hồi lại tinh thần, quần áo đã ướt đẫm mồ hôi.

Một hồi đưa tang bất thường cuối cùng hữu kinh vô hiểm (bị hoảng sợ nhưng không nguy hiểm).

"Ầm", quan tài bằng đồng được chôn sâu dưới lòng đất. Đôi mắt trừng lớn của thi thể khô héo chợt lóe lên tia máu, vô cùng quỷ dị.

Tôi chảy cạn máu, trở thành xác khô, đầu sỏ gây nên là một người con gái, là nữ thần của đám đàn ông.

Khi tôi ra khỏi ngôi làng miền núi, tôi vẫn còn chất phác, dưới sự kì vọng của cha mẹ, tôi rốt cuộc thi đậu một đại học không tệ, đại học Khoa Học Tự Nhiên ở Nam Kinh. Sau khi vào đại học, tôi gặp cô ấy.

Cô là một người dịu dàng ít nói, rất hiểu chuyện lại xinh đẹp. Do một lần đi học trễ, đúng lúc đó bên cạnh cô ấy không có ai ngồi, tôi cứ như vậy thuận lý thành chương ngồi xuống bên cạnh cô ấy.

Ban đầu tôi nghĩ rằng cuộc gặp gỡ bất ngờ này sẽ giống như vô số lần trước, từng người học xong, từng người rời đi, nước sông không phạm nước giếng (không quấy rầy nhau, ranh giới rõ ràng). Thật không ngờ, khi tôi ngồi xuống, cô ấy quay lại nhìn tôi và mỉm cười.

Những người chưa từng trải qua sẽ không thể hiểu được cảm giác này, bây giờ nhìn lại thì cảm thấy lúc đó rất ngu ngốc, nhưng mà khi đó tôi thật sự chìm đắm vào nụ cười đó, tình yêu này thật sự nực cười.

Chỉ là lúc đó tôi cmn quá ngu xuẩn, vì theo đuổi cô ấy làm hết mọi việc, nịnh nọt đủ kiểu. Khi đó nữ thần thường xuyên nói với tôi "Ha ha", "Ngủ đây", "Đi tắm", vậy mà tôi tưởng cô ấy thật sự nghiêm túc với tôi. Mẹ nó, quả đúng là FA trời sinh!

Tôi không đẹp trai, nhưng cũng không khiến người khác chán ghét, là một người FA bình thường như bao người khác. Tuy không phải rất khỏe mạnh, nhưng cơ thể cao 184 cm cũng đủ để mang lại cảm giác an toàn cho người khác.

Trước sự theo đuổi nhiệt tình của tôi, cô ấy đã trở thành bạn gái tôi. Cô ấy tên là Vương Nhã Khiết, trong lòng tôi tràn đầy mong đợi có thể ở bên cạnh cô, kết hôn sinh con rồi cùng nhau già đi.

Sau đó, tôi mới biết tôi chỉ là lốp dự phòng để cho cô sai bảo mà thôi. Khi cô ấy cần ai đó giúp lấy nước mua cơm, giữ chỗ ngồi, lốp xe dự phòng như tôi cuối cùng cũng phát huy tác dụng rồi.

Tôi bắt đầu tiết kiệm tiền sinh hoạt còn thừa mà cha mẹ đưa mỗi tháng để mua cho cô ấy đủ loại quà tặng. Cho dù Nhã Khiết muốn cái gì, tôi đều làm cho cô ấy.

Vào ngày kỉ niệm tròn một năm chúng tôi ở bên nhau, không, phải nói là tròn một năm tôi làm lốp dự phòng cho Vương Nhã Khiết, tôi mua một chiếc điện thoại di động làm quà tặng cho cô ấy.

Kết quả tôi nhìn thấy ở dưới kí túc xá, cô đứng cạnh một chiếc xe thể thao BMW, đang ôm hôn một anh chàng đẹp trai.

Giống như tình tiết của mấy bộ phim cẩu huyết trên truyền hình, tôi phẫn nộ đi tới chất vấn cô, Nhã Khiết ghét bỏ tôi nhà nghèo, chê bai tôi lớn lên không đẹp trai, thể hiện ý tứ là "Anh chỉ có thể làm lốp dự phòng thôi, đừng có được voi đòi tiên". Ngay lúc đó tôi đã cầm chắc thân phận lốp dự phòng rồi.

Trước khi lái xe đi, Vương Huy cười nhạo nói cho tôi biết Vương Nhã Khiết đã mang thai con của hắn, sau đó bọn họ rời đi, bỏ lại một mình tôi với ánh mắt chế nhạo của mọi người xung quanh.

Thời điểm tôi biết người tôi yêu sâu đậm chỉ coi mình là lốp dự phòng, nữ thần đoan trang dịu dàng trước mặt đám con cái nhà giàu liền biến thành một dâm phụ, thế giới quan của tôi dường như sụp đổ.

Tuyệt vọng khiến tôi mất đi lý trí, đêm đó tôi rời khỏi trường học và trở về nhà ở ngoại ô Nam Kinh. Nhân lúc cha mẹ làm ca đêm chưa về, tôi nằm trong bồn tắm cắt cổ tay tự sát.

Nhìn máu tươi ồ ạt chảy ra từ tĩnh mạch, tôi có cảm giác như được giải thoát.

Tôi ngây người nhìn máu chảy ra, nhìn mạng sống đang dần dần mất đi, tôi cảm giác càng ngày càng vô lực, càng ngày càng lạnh, ánh mắt cũng mơ hồ, linh hồn giống như muốn bay lên rồi. . .

Trước khi mất đi ý thức tôi cảm thấy có vô số ma quỷ vây quanh mình, âm thanh xa xôi như có như không kêu gọi tôi.

Bởi vì tôi cắt cổ tay tự sát, cho nên máu trong cơ thể chảy ra hết không lưu lại giọt nào, trở thành thây khô.

Mà chuyện xưa của tôi, giờ mới bắt đầu. . . .

Bạn đang đọc Tôi là một xác chết của Dương Vân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vutam
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 96

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.