Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiến triển

Phiên bản Dịch · 4523 chữ

Cũng vì chuyện tối qua mà hôm nay Phan Vũ không còn căn dặn Lê Na mang nước lên cho mình nữa, ngược lại còn rất vui vẻ chạy đi mua, sau đó chạy đến lớp của cô nữa. Tóm lại là tâm tình rất thoải mái, trên môi lúc nào cũng phảng phất nét cười nha, khác hẳn với Phan Vũ của thường ngày!

-Này! Anh tránh sang một bên đi._Vũ lên tiếng đề nghị khi có người đứng chặn trước mặt không cho cậu vào bên trong.

-Tại sao tôi phải làm thế?_La Phong khinh khỉnh đáp lại, như thể không coi người phía trước ra gì cả. Trong lòng thì không ngừng ** mắng: “Đúng là không biết xấu hổ, còn dám đến tận đậy tìm cô ta. Coi mình là cái gì chứ hả?” (Tất nhiên chẳng coi anh ra gì rồi! Anh đâu có là cái gì của người ta đâu chứ!)

-Hôm nay tôi đang vui, không thèm tính sổ với anh! Tránh ra xem nào!Vừa nói cậu ta vừa gạt Phong sang một bên, tính đi vào trong nhưng lại bị hắn lôi lại.Anh muốn gì đây?_Cậu ta nhìn thẳng vào hắn mà khiêu chiến.

-Ai cho phép mà cậu đã tự ý đi vào hả?_Hắn cũng không yếu thế, trừng mắt nhìn cậu ta đầy thách thức.

-Cần gì ai cho phép! Tôi thích là tôi vào, có sao không?

Hắn nhếch môi cười chế diễu, đang định nói gì thì có tiếng nói chen vào:

-Cậu đến đây làm gì?_Lê Na từ trong đi ra, không quan tâm đến những thứ khác mà trực tiếp hỏi Vũ.

-Cô đây rồi!Phan Vũ lập tức mỉm cười, cầm tay cô lôi điTôi đưa cô đi chỗ này!

-Khoan đã!_La Phong ở phía sau cũng nhanh chóng chộp được cánh tay còn lại của cô mà giữa lại, thanh âm phát ra lạnh thấu xương, thoang thoảng có mùi giấm chua nữa. (ghen rồi, ghen rồi kìa)

-Anh lại muốn gì nữa? Buông bàn tay thối của anh ra đi!_Vũ bắt đầu cau có, vẻ mặt khó chịu nhìn chằm chằm bàn tay của hắn đang giữa cánh tay Na.

-Cậu dám nói lại không?_Máu hắn đang dồn dần lên mặt, đôi mắt trừng lớn trông rất đáng sợ nha!

-Tôi nói…_Cậu ta còn chưa nói hết đã nghe có người bên cạnh lên tiếng.

-Nếu hai người muốn cãi nhau thì làm ơn buông tôi ra rồi làm gì thì làm. Như thế này tôi không cảm thấy vui vẻ gì đâu!_Na nhàn nhạt mở miệng, trên mặt không nhìn ra cảm xúc gì cả. Thật không biết cô đang nghĩ gì nữa!

-Nghe thấy chưa? Nói anh buông tay ra đó!_Vũ tự đắc lên mặt, trong lòng không ngừng cười thầm.

-Tôi thấy nói cậu thì đúng hơn!_Phong cố nén giận, làm ra vẻ không có gì mà nói.

-Cô ta là “của” tôi. Anh nên mau chóng đem bàn tay thối của anh ra đi!

-Cậu muốn chết hả?_Phong bắt đầu mất kiềm chế, một tay vẫn nắm chặt Na, một tay siết chặt nắm đâm đưa lên.

-Anh nghĩ tôi sợ anh sao?_Vũ nhìn hắn, nhếch mép nghênh chiến, cũng ra sức kéo Na về phía mình.

Cô ở giữa cơ hồ không thể thoát ra được, sắc mặt lúc này đã có chút thay đổi, mày khẽ nhíu lại, giọng nói không khác trước là mấy thản nhiên nói:

-Tôi không muốn dính líu đến chuyện này nữa. Hai người đồng loạt thả tay ra cho tôi đi!_Vừa nói cô vừa dùng sức thoát khỏi hai “gọng kìm” kia. Thấy cô như thế, bọn họ cũng không cố chấp nữa, từ từ thả tay ra. Ai ngờ vừa rời được một chút thì Phan Vũ lại nổi hứng nắm lại, rất nhanh kéo cô về bên mình, tay rất tự nhiên mà vòng qua vai cô, làm cho “ai kia” tức lộn ruột, núi lửa nổ cái “đùng” xông vào đấm một phát vào miệng cậu ta, thuận thế kéo Na ra ngoài. Thế là hai tên đó khai chiến, đánh nhau không kiêng nể gì hết, cứ anh một chưởng, tôi một đạp mà tấn công đối phương. Những người xung quanh cũng thật là có “nhân tính” nha! Nam sinh tuy không cổ vũ hò reo nhưng cũng cười thầm đầy một bụng, vì hai tên này mà đám con gái bỏ rơi họ, bây giờ để hai tên này đánh nhau sứt đầu mẻ trán, bọn họ không xúm vào đánh cùng, ở ngoài nhìn mà không can đã là tốt lắm rồi. Còn đám nữ sinh thì sợ hãi đứng dạt một bên, lấy tay che miệng nhưng lại liên tục hét lên thất thanh, sợ bị vạ lây nhưng vẫn muốn biết diễn biến. Kết lại một câu là chẳng ai làm gì cả, cứ để mặc cho hai tên đó vật lộn, sau một hồi cũng kiệt sức, ngã ngửa trên mặt đất mà thở dốc, ấy thế mà vẫn còn trừng mắt “bắn nhau”. Lê Na nãy giờ ngồi một bên nhẫn nại chờ đợi, thấy vậy liền bước đến, không nói nửa lời sách Phan Vũ đến phòng y tế, còn với La Phong thì…liếc mắt một cái cũng không có. Bởi với cô, hắn ngoài là người ngồi cùng bàn thì bất cứ quan hệ gì cũng không phải.

Tại phòng y tế trường, Phan Vũ ngoan ngoãn ngồi trên giường cho Lê Na bôi thuốc, trên mặt không những không tỏ ra đau đớn mà ngược lại còn rất vui nha. Vì sao hả? Nhìn sang chiếc giường đối diện thì biết liền! Bên đó, La Phong đang được một đám nữ sinh “chăm sóc tật tình”, thế nhưng nét mặt lại vô cùng khó coi. Hắn càng như thế Vũ lại càng thích, liên lục nhìn sang bằng ánh mắt chiến thắng, cười tươi ơi là tươi. Phong càng lộn ruột hơn, thẳng tay hất cô gái đang cầm bông sát trùng cho mình ra xa. Đáng lẽ cô ta không ngã đâu, chẳng qua cô ta chính là một trong số những người bắt nạt Na hôm qua nên cô thuận thế duỗi chân ra một chút, cho cô ta vấp phải, thế là…lăn đùng ra đất. Mặc dù các anh em đã giúp cô xử lí bọn họ, lựa lúc họ đi ngoài đường mà dồn vào một góc, dở trò trọc gẹo doạ cho phát khóc rồi nhưng chính tay trả thù so với để người khác làm thay dù sao vẫn có cảm giác tốt hơn rất nhiều mà!

Sau khi giúp Phan Vũ xử lí xong vết thương, Lê Na sách túi đựng bông dính máu cùng vỏ hộp thuốc ra ngoài vất, không nghĩ tới lại gặp phải…người yêu cũ của La Phong. Cô tính cứ thế mà đi qua cô ta, coi như không quen biết, nhưng cô ta lại không bỏ qua, đứng ngáng trước mặt cô chắn đường.

-Xin lỗi! Cô có thể nhường đường cho tôi được không?_Na nhìn xuống cô ta, lịch sự hỏi. (Na rất cao mà, cô nàng kia mặc dù đi giày cao gót nhưng cũng chỉ đứng đến ngang mắt cô thôi.)

-Đứng lại đi! Tôi muốn nói chuyện một chút!_Cô ta không khách khí, vẫn chắn phía trước, khẩu khí như đi đánh ghen vậy.

-Tôi và cô có chuyện gì để nói?

-Liên quan đến La Phong!

-Tôi đã nói với cô là cậu ta và tôi không có quan hệ gì hết rồi, làm ơn đừng tìm tôi nhắc lại chuyện đó nữa!

-Vậy tại sao anh ấy vì cô mà đánh nhau? Còn nói cô là bạn gái của mình nữa?

-Cô đi hỏi cậu ta đi! Tôi không phải sâu trong bụng cậu ta, làm sao tôi biết được.

-Tôi không tin! Cô bịa chuyện lừa ai thì có thể chứ đừng mong lừa được tôi!Cô ta nói thẳng, giọng nói có phần cay nghiệtVì cô mà anh ấy bỏ rơi tôi, trong khi cô lại chẳng có gì hơn tôi cả. Cô không thấy mất mặt thay anh ấy sao? Vì thế cô nên từ bỏ đi thì hơn, đừng để đến lúc bị người khác chế nhạo cũng chưa tỉnh ngộ.

-Tôi nhắc lại là tôi và cậu ta không có bất kì quan hệ nào cả! Bậy giờ cô tránh ra được chưa?_Na đã bắt đầu không chịu được, lạnh lùng cắt đứt lời cô ta.

-Không được! Cô phải nói rõ cho tôi! Sau này dù thế nào cô cũng sẽ không có quan hệ gì với anh Phong. Tuyệt đối là không!

-Cô đã không còn là gì của tôi nữa, vậy thì cô lấy thân phận gì mà quản việc của tôi hả?_Thanh âm âm trầm, lạnh lẽo, u ám từ phía sau lưng Na thoát ra, làm cho người nghe không tự chủ mà lạnh sống lưng.

-A..n.h…a.n.h…Phong!_Cả người cô ta bắt đầu run rẩy, sợ hãi.

-Không phải tôi đã nói cô không nên xuất hiện trước mặt tôi rồi sao? Còn nữa, tại sao lại dám làm phiền bạn gái tôi? Chúng ta đã chia tay, cô hà tất phải làm ra những chuyện này? Đừng để ngay cả một chút hình ảnh tốt đẹp về mình, cô cũng không thể để lại cho người khác!

-Xin lỗi vì cắt ngang hai người!Lê Na đứng bên, lúc này mới lên tiếngTôi nghĩ hai người cần nói chuyện riêng, tôi không làm phiền nữa!

-Anh đưa em về!_La Phong vội vàng đề nghị, bỏ mặc cô gái kia đứng đó với hai mắt hoen đỏ, nắm tay Na kéo đi rất tự nhiên.

-Buông tay ra! Phan Vũ còn trong kia, tôi phải quay lại!_Cô không giằng co vì như thế sẽ làm đau chính mình, mà chỉ lạnh nhạt lên tiếng. Nhưng hắn lại giả bộ không nghe thấy, nhất quyết kéo cô đi, trong lòng âm thầm bốc hoả.

Không nghĩ đến lúc này Phan Vũ lại chạy ra khỏi phòng y tế, chưa hiểu tình hình thế nào nhưng thấy Na bị Phong nắm tay lôi đi, cậu ta cũng nhanh chóng vươn tay ra tóm lấy cánh tay còn lại của cô.

-Anh không thấy người ta không nguyện ý đi theo anh sao?

-Lại là cậu! Muốn gì nữa đây?_Phong cau có.

-Câu này tôi nên hỏi mới phải chứ! Hết lần này đến lần khác anh nắm tay bạn gái của tôi, lại còn muốn đưa đi đâu. Rốt cuộc là anh có ý gì?

-Cái gì?Đôi mắt hắn trừng lớn nhìn chằm chằm vào Vũ, tức giận đến độ có thể nhìn được cả vằn đỏ bên trong. Rồi hắn chậm chạp quay sang Na, khó khăn thốt ra từng chữ nặng nềCậu ta nói có đúng không?

Nhân cơ hội hắn nới lỏng tay, cô nhanh chóng thoát ra, sau đó lôi Vũ đi khỏi. Còn hắn thì đứng chết chân tại chỗ. Không trả lời đồng nghĩa với thừa nhận rồi! (ở đâu ra cái lí lẽ này vậy?) Vậy là cô ấy và thằng nhóc kia…

Vết thương của Vũ cũng không đến nỗi nghiêm trọng lắm, nhưng cậu ta lo lắng “tên kia” lại tới làm phiền nên tìm cớ nói là mệt bắt Na đưa về nhà. Thế là hai người bỏ luôn mấy tiết học buổi chiều. Về đến nhà, mẹ của Vũ có nhìn thấy mấy vết bầm trên mặt cậu ta, cũng chỉ hỏi han vài câu, thấy cậu ta không đáp trả thì bà ta cho qua luôn, dù sao trong mắt bà ta chuyện này là bình thường mà. Đối với bà ta, nó vẫn không sánh được với vấn đề làm đẹp, mặc dù có làm đẹp đến mấy thì bà ta cũng chỉ có thế mà thôi!

-Về phòng đi!_Đến trước cửa phòng của mình, Na đẩy Vũ về phòng cậu ta, định bụng vào trong rồi đóng cửa lại. Ai biết tại sao mà cậu ta cũng theo vào, còn chắn trước mặt cô mà hỏi với vẻ rất nghiêm túc nữa chứ.

-Lúc nãy cô không trả lời tên kia có phải cô thừa nhận mình là bạn gái của tôi không? (sao lại là cái lí lẽ này vậy?)

-Có ai nói “Không lên tiếng tức là thừa nhận” không? Là cậu tự mình suy ra đó chứ, đâu phải tôi nói!

-Vậy sao cô không thừa nhận?

-Đơn giản vì giữa tôi với cậu không có loại quan hệ đấy!

-Từ giờ chúng ta sẽ có quan hệ ấy!Vũ tuyên bố chắc nịchLần sau ai hỏi cô phải nói thế nghe chưa?

-Lại đây!_Na vừa nói vừa ngoắc tay gọi cậu ta cúi xuống.

-Làm gì vậy?_Cậu ta thắc mắc nhưng vẫn cúi xuống. Thấy cô đưa mặt đến gần còn tưởng cô muốn thơm mình nữa. Mơ mộng nhiều rồi vỡ mộng càng đau!

Cô không những không thơm cậu ta, ngược lại ghé sát tai cậu ta nói rành mạch từng chữ: “Cậu mới bao nhiêu tuổi mà nghĩ đến chuyện này hả? (17 rồi chị ơi!) Lo mà học hành cho tốt vào! Lơ mơ là tôi bị đuổi việc đấy cậu có biết không!” Nói rồi cô sách tai cậu ta ra giữa cửa và sút ra khỏi phòng không thương tiếc. Nhóc con! Lại còn dám tỏ tình với chị mình nữa. (Người ta không biết mà! Đúng là oan uổng cho Vũ nhà ta quá!)

Về phần Vũ, sau khi bị đá khỏi phòng của Na vẫn rất kiên trì đứng ngoài đập cửa la hét đòi nói chuyện rõ ràng. Một lúc rồi cũng chẳng thấy động tĩnh gì, mà còn làm kinh động đến “Hoàng hậu nương nương” nữa. Bà ta nghe thấy tiếng con trai nên lên xem xem thế nào.

-Có chuyện gì vậy con?

Nhìn thấy bà ta, Vũ chẳng thèm gọi nữa, mở cửa phỏng mình rồi chui tọt vào trong, đóng “Rầm” một cái khiến bà ta ngơ ngác chẳng hiểu gì cả, sau đó quay trở lại công việc…đắp mặt nạ còn đang dang dở của mình.

------------------------

-Cậu không cần thiết phải trưng ra bộ mặt bất mãn đó đâu!Na nói với Vũ khi đã không thể nhìn nổi cậu ta nữaNếu cậu muốn tìm người làm bạn gái thì chỉ cần nói một tiếng thôi mà. Tôi tin chắc rằng sẽ có không dưới một nghìn cô gái xếp hàng đăng kí đâu!

-Không cần cô nhắc!Không nói đến thì thôi, nhắc đến lại khiến Vũ bực mình, cậu ta quăng luôn cây bút trên tay xuống bàn, trừng mắt nhìn NaTôi tự biết điều đó!

-Vậy tại sao cậu không tìm họ?

-Vì tôi không thích những người như thế!_Nhìn thấy nụ cười của cô, giọng Vũ bất giác trùng xuống, dịu hẳn đi, bên má còn xuất hiện vệt hồng nữa.

-Thế cậu thích người như thế nào?

-Tôi thích người giống…giống…cô!_Cậu ta cúi đầu, căn bản là không đủ tự tin để nhìn cô, mà nói cũng ấp úng nữa. (Sao không nói thích người ta luôn đi? Còn giống với chẳng gần giống! Mệt…)

-Giống tôi?...Ha.ha.haCô bật cười thành tiếngMắt cậu có bị làm sao không đó? Tôi vừa quê mùa, vừa xấu xí, tính tình lại không dịu dành…có cái gì tốt mà lại thích người giống tôi? Nói tôi nghe xem nào?

-Tôi…tôi không biết! Chỉ là bên cạnh cô thấy thoải mái, bản thân không bị gò ép, thế thôi!_Cậu ta nhìn cô, nói rất chân thành.

-Này!..._Cô vỗ vai cậu ta, mỉm cười một cái, định nói tiếp nhưng bị cậu ta cản lại.

-Dừng lại!

-Sao thế?_Cô chớp chớp mắt nhìn cậu ta thắc mắc.

-Cô đừng cười nữa!_Hai má cậu ta cứ hồng dần lên theo câu nói.

-Xấu quá chứ gì?_Cô nhìn cậu ta, thu hồi lại nụ cười, đồng thời bày ra bộ mặt lạnh nhạt vốn có.

-Không phải! Mà là…_“Tim tôi không chịu được!” (Hôhôhô…hoá ra là bạn Vũ bị đau tim bởi nụ cười của Na. Mà công nhận cô cười xinh thiệt á, có hai lúm đồng tiền duyên cực!)

-Là sao? Nói nốt đi chứ! Cậu học được cái kiểu nói lấp lửng này ở đâu ra thế hả?

-Không nói chuyện này nữa! Học tiếp thôi!_Nói rồi cậu ta liền cắm đầu vào quyển vở trước mặt, vơ lại cái bút viết lấy viết để. (Chẳng biết cậu ta có biết bản thân đang viết gì không nữa?)

Na nhìn cậu ta, môi bất giác cười nhẹ: “Cậu nhóc này thật là đáng yêu! Ở đây có cậu ta nên cũng không thấy chán mấy!”

Đừng tưởng Vũ cắm cúi chỉ để viết, nếu tính chuẩn xác mà nói thì cứ viết được nửa phút cậu ta lại len lén nhìn lên Na đấy. Buồn cười nhất là cậu ta chỉ dám ngẩng nửa đầu, mở mắt to hết cỡ rồi ngước lên nhìn, ngộ lắm cơ!

-Được rồi!Na ngó đồng hồ rồi quay sang nói với VũHôm nay học thế thôi! Cậu về phòng mình đi!

-Tôi chưa thích về! Ở lại chơi không được à? (Thực ra nếu được thì cậu ta còn muốn ở lại luôn ấy chứ!)

-Không chơi bời gì hết! Tôi còn có việc phải làm, cậu về nhanh lên!

-Việc gì? Để tôi giúp cho!_Vũ cười tươi, hào hứng đề nghị.

-Cậu muốn giúp tôi phải không?

-Ưkm!_Cậu ta gập đầu cái rụp không cần suy nghĩ.

-Ok! Vậy thì nhanh chóng về phòng cậu đi. Như thế là cậu đã giúp tôi rồi đấy! Đi nhanh lên nào!_Vừa nói cô vừa đẩy cậu ta ra cửa, sau đó không đợi cậu ta kịp phản ứng gì đã đem cửa phòng mình khoá lại rồi nhanh chóng thay trang phục, leo cửa sổ ra ngoài như lần trước.

Khi Na quay trở về đã là gần một giờ sáng. Cả căn phòng chìm ngập trong bóng tối, bốn bề tĩnh lặng không một tiếng động. Cô mệt mỏi leo luôn lên giường, giày cũng không tháo mà trực tiếp đá thẳng lên không trung cho nó muốn rơi vào đâu thì rơi, xong rồi thì kéo chăn lên và ngủ. Cứ thế cô ngủ một giấc thật say đến sáng, khi chuông báo thức đánh cô mới không tình nguyện thò tay tắt đi, lúc này mới cảm thấy có gì không đúng! Hình như có “cái gì đó” đang gác lên người cô, eo cũng bị “cái gì đó” ôm lấy, bên cạnh hình như có tiếng thở của người khác. Từng hơi thở ấm nóng cứ thế phả vào gáy cô một cách đều đặn. Đừng có nói là…Cô từ từ xoay người lại và...đúng như cô đoán: Phan Vũ đang nằm ngủ ngon lành bên cạnh cô, đáng yêu như một đứa trẻ nhỏ. Tại sao cậu ta lại ở đây nhỉ?

-Phan Vũ! Tỉnh giậy mau!_Na dùng tay tát nhẹ vào má cậu ta mấy cái.

-Ưm…ư.ưm…_Cậu ta nhăn mày lại, rên mấy tiếng rồi…ôm cô chặt hơn và…ngủ tiếp, lúc này mày mới giãn gian một chút.

-Ui trời ơi!Na kêu lên một cách đầy khó chịu. (Bị ôm chặt như thế không khó chịu sao được!)CẬU CÓ GIẬY KHÔNG THÌ BẢO!

-Cái gì thế?_Cậu ta uể oải hỏi với giọng ngái ngủ, mắt vẫn chưa chịu mở ra.

-Mở mắt ra nhanh! Cậu mau mở mắc ra nhìn xem mình đang làm gì đây?

-Thì đang ngủ mà!_Mắt vẫn còn nhắm.

-Ngủ? Đúng rồi! Cậu đang ngủ NHƯNG LÀ ĐANG NGỦ TRÊN GIƯỜNG CỦA TÔI ĐẤY! GIẢI THÍCH CHO TÔI XEM NÀO!

-Thì tối qua tôi…Nói đến đây cậu ta mới ý thức được mọi chuyện, liền ngồi bật giậy, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên nhìn NaCô về lúc nào thế?

-Tôi đang hỏi cậu sao lại ngủ ở đây cơ mà!_Na cũng ngồi lên, nhìn thẳng cậu ta mà nói.

-Tôi…tôi…Tối qua tôi quay lại gõ cửa phòng cô nhưng không thấy có ai trả lời, thế là…tôi lấy chìa dự phòng mở cửa. Vào trong không thấy cô đâu cả, ngồi chờ một lúc thấy buồn ngủ nên…ngủ quên mất!_Cậu ta cúi đầu ngượng ngùng.

-Tìm tôi có việc gì?

-Thực ra…chẳng có gì cả! Chỉ là tôi không ngủ được, tính tìm cô nói chuyện thôi.Rồi như nhớ ra, cậu ta hỏiMà tối qua cô đi đâu vậy?

-Không phải chuyện của cậu! Mau về phòng đi để tôi còn thay đồ._Nói rồi cô mở tủ lấy quần áo và đi vào phòng tắm.

Mặc dù không được tình nguyện cho lắm nhưng Vũ cũng đành phải trở về phòng của mình. Sau khi ăn sáng xong, hai người lại cùng nhau đến trường, khoảng cách giữa họ ngày một rút ngắn, không khí cũng trở nên dễ chịu và thoải mái hơn.

Khác với hai người này, ngày hôm qua tâm trạng La Phong rất bất ổn, tức giận vô cớ, đập phá hết đồ đạc trong phòng, sát khí từ người hắn nặng đến độ không ai dám đến gần, luôn luôn đứng cách xa ba mét là ít. Sang ngày hôm nay cũng chưa khá lên là mấy. Một mình hắn ngồi ở góc lớp, cứ nhìn vào màn hình điện thoại. Chẳng biết hắn nhìn gì trong đấy nữa mà thấy hắn rất chăm chú, ánh mắt mang một chút gì đó…yêu thương cùng đau đớn. Khi Lê Na vừa mới đặt được cái cặp xuống bàn đã bị hắn thô bạo kéo ra khỏi lớp. Hắn quyết định rồi! Dù thế nào đi nữa thì hôm nay hắn cũng phải hỏi cho rõ ràng, hắn cần biết câu trả lời chính xác từ cô.

-Cậu làm cái gì thế hả? Mau thả tay tôi ra!_Na không phản ứng mãnh liệt, chỉ nhàn nhạt mở miệng giống mọi khi.

-Chúng ta cần nói chuyện một lát. Vì thế cô đừng nói nữa mà yên lặng đi theo tôi là được!_Ngữ khí của hắn rất kiên quyết, nó cho cô biết rằng nếu không làm như lời hắn thì mọi chuyện sẽ không bao giờ kết thúc được. Mà cô thì lại muốn nói chấm dứt càng nhanh càng tốt. Thế nên cô nghe theo hắn, để mặc hắn đưa mình ra vườn hoa sau trường.

Trong một không gian rộng lớn, trong lành và yên tĩnh, không có lấy một bóng người nào ngoài Phong và Na. Đến một gốc cây lớn, hắn mới miễn cưỡng buông tay cô ra, nhưng đồng thời lại trống hai tay bên người cô, tạo thành vòng vây ép cô ở bên trong. Hắn nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi một cách thận trọng, như sợ chỉ cần mình nói sai một từ cũng dẫn đến câu trả lời không như ý muốn:

-Cô…và thằng nhóc đó, hai người rốt cuộc là loại quan hệ gì?

Cô cũng không ngại ngần, đối diện hắn, chớp mắt hai cái tỏ vẻ không hiểu điều hắn hỏi nhưng không vội trả lời mà chọn cách im lặng.

-Trả lời tôi đi! Hai người có quan hệ gì hả?_Hắn bó mạnh hai vai cô, cố gắng gằn lên từng tiếng.

-Cậu là cái gì của tôi?_Trái với hắn, cô vẫn rất bình tĩnh xử lí tình huống. Chỉ một câu của cô đã làm hắn cấm khẩu. Đúng! Hắn chẳng là gì của cô cả. Nhưng…

-Thì cô cứ trả lời tôi đi đã!_Rồi hắn sẽ nói cho cô biết!

-Tôi và cậu ta…chẳng có quan hệ gì ngoài chuyện tôi là gia sư riêng của cậu ta cả! Bây giờ cậu có thể bỏ tay ra và nói được rồi đó!

Nghe thế, trong lòng Phong như trút được tảng đá lớn. Cô ấy và thằng nhóc đó chẳng là gì cả. Ha.ha Chẳng là gì cả! Vui qua đi mất! Thế nhưng ngoài mặt hắn lại không nhìn rõ cảm xúc gì cả, cố gắng lắm ta mới có thể nhìn thấy tia cười trong đáy mắt hắn. Sau khi bất động ba giây, hắn mới chầm chậm thả lỏng bàn tay trên vai cô, nhưng rất nhanh sau đó liền mau chóng đem cô ôm vào lòng, giọng nói trở nên dịu dàng, trầm ấm mang theo biết bao cảm xúc lẫn lộn không sao diễn tả nổi. Không cần biết lí do, không quan trọng từ bao giờ, dù mới biết cô vài ngày, chỉ cần giây phút này hắn biết điều mình cần nói với cô ấy là:

-Em đồng ý làm bạn gái anh chứ?

Trong vòng tay hắn, cô cảm nhận được một cảm giác quen thuộc. Mỗi khi cô không vui, cha nuôi thường an ủi cô bằng cách ôm cô vào lòng thế này. Hơn thế nữa, trên người hắn có một mùi hương rất dễ chịu, nó làm cô thấy an toàn và ấm áp biết mấy. Nhất thời cô không phản ứng, cứ đứng yên cho hắn ôm như thế, cũng không đáp lại. Cô chỉ muốn hưởng thụ cảm giác này một cách chọn vẹn nhất thôi!

-Không lên tiếng tức là đồng ý rồi nhé!_Hắn vẫn giữ nguyên tư thê, nói nhỏ vào tai cô, khoé môi cong lên một nụ cười mãn nguyện. (Lại cái lí lẽ này rồi!)

Đã bao lâu rồi? Cô vẫn luôn tồn tại đơn độc trên đường đời! Từ khi mẹ mất, mặc dù có cha nuôi nhưng cũng có những chuyện cô không thể nói với ông, ông đối xử với cô rất tốt nhưng suy cho cùng giữa cô vào ông vẫn không phải là máu mủ ruột già gì! Có phải đã đến lúc cô cho phép một người đến bên cạnh mình rồi không? Nhưng còn chuyện của cha nuôi, và cả chuyện của chính cô nữa. Những việc đó cô chưa làm xong. Có lẽ bây giờ vẫn chưa phải lúc!

-Xin lỗi!Cô nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay hắnBên cạnh cậu có rất nhiều người con gái tốt. So với họ tôi chẳng là gì cả! Tôi không xứng đáng với cậu đâu. Cậu tìm người khác đi!_Từ từ xoay người bước đi. Trong cái không khí lạnh lẽo đầu đông, từng làn gió vô tình lướt qua, thổi bay mái tóc cô, nhìn bóng dáng cô đơn đang lặng lẽ bỏ đi, tim Phong bất giác nhói lên. Ngay lúc này, điều hắn muốn làm nhất là đem cô giam lại trong vòng tay mình, mãi mãi yêu thương, bảo vệ cô, vì hắn biết người con gái ấy cũng yếu đuối như bao người khác, cũng cần có một nơi để dựa dẫm. Chỉ là…hắn không biết phải làm gì để cô chấp nhận hắn đây? Cô luôn nhốt mình vào cái vỏ bọc lạnh nhạt ấy, làm sao mới có thể phá bỏ nó?....

Bạn đang đọc Tôi Không Phải Thiên Thần! của heomapnghichngom
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.