Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người bình thường, người của Hạo ca.

Phiên bản Dịch · 1628 chữ

Yến Tĩnh ngẩn ra, quay đầu lại, đôi mắt đẹp chớp chớp, cười chế nhạo nói : “Đúng vậy, hắn là bạn trai của em, anh ghen hả?”Đôi môi đỏ mọng bao lấy hàm răng trắng, âm thanh nhu mì, để lộ ra nét hấp dẫn chết người.

“Ồ”Sử Hạo nhẹ giọng đáp, rồi chợt ngẩng đầu lên, nghiêm túc hỏi : “Vậy lần trước hai người đi mướn phòng thật hả?”

“Em thật muốn giết anh”Yến Tĩnh trừng mắt tức giận nhìn Sử Hạo, mình là một đóa tiên hoa còn chưa nở, sao có thể là người tùy tiện như vậy.

“Tới đi, dùng cặp ngực đồ sộ của em giết anh đi”Sử Hạo nuốt nước miếng, cười gian nói, nghĩ thầm, nếu có thể lựa chọn, anh sẽ chọn đập đầu trên hai bầu vú của em.

“Em liều mạng với anh”Yến Tĩnh tức giậm dậm chân, giương nanh múa vuốt vọt về hướng Sử Hạo.

Tầm mắt của Sử Hạo chỉ đang tập trung vào cặp ngực đang đập lên đập xuống của Yến Tĩnh, trong lòng nhộn nhạo, nhìn nó từ từ tới gần mình, theo tiềm thức giơ hai tay lên chụp lấy.

Yến Tĩnh vẫn chưa đến gần Sử Hạo nữa, mà đã cảm thấy bộ ngực của mình đang bị xâm phạm nghiêm trọng, lập tức sửng sốt, cúi đầu xuống nhìn, thấy hai tay của Sử Hạo còn đang nắm lấy bộ ngực của mình, mà còn bóp nhẹ nữa chứ, coi như không có việc gì ấy.

“A...”Yến Tĩnh hét lên chói tay, vội vàng lui về sau mấy bước, thoát khỏi ma chưởng của Sử Hạo.

Yến Tĩnh trừng mắt nhìn Sử Hạo, trong đôi mi thanh tú ấy tràn đầy sự xấu hổ, trên mặt thẹn thùng đỏ ửng đến tận cổ, phảng phất cứ như là sắp chảy máu vậy, khẽ cắn môi đỏ lại, trong con mắt đã đầy nước, hai dòng lệ chảy dọc theo gương mặt kiều mỵ của nàng : “Đồ lưu manh, tôi ghét anh, không bao giờ đến tìm anh nữa”

Con gái kiểu này hả, bề ngoài thì có vẻ cởi mở, nhưng nội tâm dường như rất bảo thủ. Nàng có thể đùa giỡn với mày, làm cho dục hỏa thiêu đốt mày, nhưng không cho mày đụng vào, không thỏa mãn mày. Đối với súng thật đạn thật thì các nàng thường có vẻ đề phòng rất cao độ.

“Này, đừng khóc chứ, là em đánh anh mà, anh cũng... coi như là không kìm hãm được tôi. Anh là lưu manh, chứ hổng phải sắc lang”Sử Hạo thấy nàng khóc, trong lòng hắn cũng mềm đi, hắn cũng không phải cái loại đàn ông mà thấy phụ nữ khóc liền luống cuống tay chân, chỉ có cảm thấy bản thân đầy tội lội thôi. Có câu nói : Nước mắt của đàn bà là vũ khí đối phó tuyệt vời nhất với đàn ông, không phải không có đạo lý đâ. Nhưng mà, ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng đang hưởng thụ cái cảm giác mềm mại khi nãy, vừa định mở miệng giải thích, thì chợt nghe thấy tiếng gọi sau lưng : “Hạo ca, mày ghê thật!”

Long Giang, Trương Thiên Cường, Vương Hoa, Tiền Nhâm Hào bốn người đi tới, vừa rồi bọn họ trốn ở sau cái cây lớn không xa kia, không ngờ rằng Sử Hạo lại làm ra một hành động kích thích như vậy, hình tượng của Yến Tĩnh trong lòng bọn họ rất tốt, mặc dù cũng có chút tính tình của đại tiểu thư, nhưng là một cô gái rất tốt, trong khoảng thời gian Sử Hạo bị thương, nàng ta ngày nào cũng đến chơi với Sử Hạo, mấy người này rất là hài lòng với nàng, có thể làm chị dâu được rồi.

Long Giang vội vàng hô lớn với Yến Tĩnh : “Chị dâu, đừng có hiểu lầm Hạo ca, anh ấy hổng có cố ý đâu, mà là cố tình đấy”

Thân hình Yến Tĩnh đột nhiên lảo đảo về phía trước, suýt té xuống đất, cũng không quay đầu lại, nói : “Các người đều là lưu manh”

“Em không phủ nhận”Long Giang đắc ý gật đầu, nhưng không cẩn thận lại đụng đến vết thương trên miệng, làm đau đến nhe răng luôn, cái hình tượng mặt mũi bầm dập này thật là buồn cười.

Sử Hạo nhìn thấy bọn họ, vừa cười vừa hỏi : “Bọn mày không sao chứ?”

“Chỉ là bị thương ngoài da, tối về thoa chút rượu thuốc là hết”Vương Hoa lơ đểnh nói.

“Bọn mày bị như vậy, người nhà có đến trường làm loạn không vậy?”

“Haha, yên tâm đi, dù sao người nhà của tao cũng quen rồi”Long Giang cười nói.

Cũng đúng thôi, bọn họ lăn lộn trong trường mấy năm, khẳng định là đã đánh nhau không ít, nhất định là càng bị ăn đòn không ít. Thân thể nếu không thể chịu lực được, thì đánh nhau cũng chẳng được đến đâu. Sử Hạo đột nhiên nhớ đến Yến Phi Nam, chợt nói : “Đúng rồi, chuyện tao tham gia đại hội, đừng nói cho người khác biết”

Mặc dù không biết nguyên nhân vì sao Sử Hạo làm vậy, nhưng đám người Vương Hoa đều gật đầu.

Sử Hạo nghiêng đầu nhìn bốn người, chợt hỏi : “Cảm giác hôm nay thế nào?”

Đám người Vương Hoa, Long Giang sửng sốt, mặc dù không nói gì, nhưng sự phẫn nộ trong mắt là không thể che dấu, Tiền Nhâm Hào giận đến nghiến răng luôn, trước mặt mọi người hắn bị người ta tát mà, đánh người không đánh vào mặt, nhất là đàn ông nữa, cho nên đối với cái bản mặt của mình rất là coi trọng, cho nên trong lòng hiển nhiên rất giận dữ.

“Rất bất lực, có phải không?”Sử Hạo vừa cười vừa nói, loại cảm giác này cũng được được thể nghiệm khi đánh với Chung Long, cho nên hắn có thể hiểu được tâm tình của bốn người.

Vương Hoa biết Sử Hạo nói vậy không có ý châm chọc mình, hỏi : “Hạo ca, mày có suy nghĩ gì?”

Long Giang, Trương Thiên Cường, Tiền Nhâm Hào cũng hoang mang nhìn Sử Hạo.

“Khổng Tử từng nói : Trời giáng đại nhâm vu cho người, nhất định là tiên khổ ngoài tâm chí, lao ngoài thân thể, đói ngoài đa, không phạp ngoài thân...”

“Hạo ca, thông tục một chút, dùng từ của mày đi”

“Hạo ca cũng từng nói : Không có bản lĩnh thì thật sự không được, đối mặt với kẻ địch phải kiên quyết, chúng ta phải dùng thái độ cứng rắng mà dẫm nát bọn chúng dưới chân, dùng nắm đấm mạnh mẽ mà đấm cho cái đầu của bọn chúng thành đậu hủ”Sử Hạo nhìn bọn họ vừa hưng phấn lại vừa mê mang, cười nói : “Bắt đầu từ ngày mai, đi theo tao tập huấn, chúng ta chỉ có thực lực mạnh mẽ, thì mới có thể đi xa được”

Lực lượng của một người cho dù lớn, cũng sẽ có hạn. Lực lượng của đá động mới là lực lượng chủ đạo của xã hội, cho nên, cần phải đề cao thực lực của bọn họ.

Vương Hoa rốt cục cũng hiểu Sử Hạo muốn nói gì, hưng phấn nói : “Hạo ca, rốt cục mày cũng đã muốn làm cùng với bọn tao, ha ha ha”Vương Hoa bình thường thấy biến cũng không sợ, nhưng lần này lại cười ha hả lên, không phát hiện ra mình đang thất thố.

Long Giang sửng sốt cả nửa ngày rồi mới kích động kêu lên : “Mẹ kiếp, rốt cục cũng tới, ha ha, trận đòn hôm nay cũng đáng giá!”

Sử Hạo cười nói : “Nếu chúng ta muốn làm, thì không thể làm một chuyện bình thường, nếu đã chơi, thì phải chơi cho tới, chơi cho nổi, chơi cho xuất sắc. Nếu không thì đừng chơi, mục tiêu của học kỳ này là thống nhất trung học”Mấy chữ cuối cùng của Sử Hạo tăng thêm vài phần nhấn mạnh, trong giọng nói chứa đầy cảm xúc.

Sử Hạo mặc dù chỉ là một thiếu niên mười sáu mười bảy tôi, nhưng vài năm trước Phương Thiên Nghị đã nói với hắn rằng, các lĩnh vực trên thế giới này, những người đứng trên đỉnh kim tự tháp rất ít, chỉ có vài người mới có thể chính thức gọi là đứng đầu, còn những người khác, chỉ là lót đường cho những người đứng đầu bước lên đỉnh mà thôi, tùy ý nằm trong tay của người ta, tùy ý bị đùa giỡn, chơi chán rồi thì vứt đi.

Thống nhất Trung Học??? Đám người Vương Hoa cả kinh, cái này không phải là họ không nghĩ qua, chỉ là không bao giờ dám tự tin nói ra như vậy thôi, bất thình lình xảy ra kinh ngạc, lại còn đang trong sự hưng phấn mãnh liệt nữa, bọn họ tựa hồ như cảm thấy cả Nhị Trung đang bị mình dẫm đạp dưới chân vậy, có giấc mộng thì sẽ có động lực, nên những chàng trai trẻ bắt đầu thực hiện giấc mơ của mình.

Sử Hạo nhìn quanh bọn họ một cái, lại nói : “Nhơ kỹ, từ bây giờ trở đi, trong trường chỉ có hai loại người, người bình thường, và người của Hạo ca”Sử Hạo từ tốn nói, rất nhẹ nhàng, không nhanh không chậm, không nóng cũng chẳng lạnh, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác bá đạo.

Bạn đang đọc Tối Hậu Nhất Cá Lưu Manh của Lạt Tiêu Giang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.