Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có Nên Nói Ra Chân Tướng Hay Không?

Phiên bản Dịch · 1916 chữ

- Ớ, sao bọn họ chạy sạch hết rồi?

Tay Lý Tao còn đang giơ giữa không trung, hắn cười cười hơi có chút xấu hổ.

Thế nhưng...

Ánh mắt mấy bác gái lớn tuổi xung quanh đột nhiên đều lóe lên tia sáng giảo hoạt.

- Bà thấy chưa? Mới vừa rồi anh chàng đẹp trai này sờ soạng mấy cô bé đó một cái, ngực của các nàng đột nhiên lớn lên.

- Đúng đúng đúng... Bà cũng nhìn thấy sao? Tôi còn tưởng là mình hoa mắt cơ.

- Sờ một cái liền trở nên lớn hơn? Trời ạ, thật… thật sự lợi hại như vậy sao?

- Một người có thể là ngoài ý muốn, hai người có thể là trùng hợp, nhưng mà ba người, bốn người... Tổng cộng tám cô gái ngực phẳng lại được cậu ta sờ cho biến lớn. Chuyện này... Đây chẳng phải là “Bàn tay ngực lớn” trong truyền thuyết hay sao?

- Vậy cũng quá thần kỳ! Sờ một cái là to ra, chuyện này... Thật sự mê người!

...

Các bác gái, các cô, các dì phảng phất như bầy sói đang nhìn chằm chằm con mồi khiến cho Lý Tao không nhịn được nổi da gà khắp người.

- Cái đó... Chàng trai, cậu xem cô đã lớn tuổi rồi, ngực đều rũ xuống, cậu có thể… giúp cô sờ một cái hay không?

- Đúng vậy, em trai à! Mặt mũi em đẹp trai như vậy thì giúp các chị một chút đi.

- Ôi, cậu chạy đi đâu thế? Chàng trai trẻ, bảo cậu sờ ngực thôi chứ có phải làm chuyện gì xấu xa đâu. Nhanh quay lại đây!

- Tôi cho cậu tiền! Chàng trai, quay lại đây được không? Sờ một cái một ngàn tệ, hai ngàn tệ… hay năm ngàn tệ nhé.

...

Giữa tiếng kêu gào của các chị cô thím… Lý Tao kéo Tiêu Tác Thu chạy mất.

Tiêu Tác Thu chạy phía sau vừa bực mình vừa buồn cười, đợi lúc Lý Tao dừng lại mới lắc đầu nói:

- Lý Tao, không nhìn ra anh lại thâm tàng bất lộ như vậy. Học được tay nghề làm cho ngực to lúc nào thế?

- Cái gì mà làm cho ngực to? Tiêu Tác Thu, tôi nói... Tôi cũng không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, cô có tin không?

Lúc này, Lý Tao thật sự là có trăm miệng cũng không thể giải thích được.

Bởi vì ngay cả chính hắn cũng không biết, mới vừa rồi xảy ra chuyện gì, tại sao mình vừa sờ một cái thì ngực của bọn họ liền trở nên lớn.

- Anh cảm thấy tôi sẽ tin sao?

Biểu tình buồn cười, hai tay Tiêu Tác Thu ôm ngực, cứ như thế nhìn Lý Tao.

- Tiêu Tác Thu, cô đừng nhìn tôi như vậy, nhìn đến mức trong lòng tôi cũng phải khiếp sợ. Còn nữa, phiếu xét nghiệm đó là chuyện gì? Sao cô lại mang thai?

Nghĩ tới chuyện này, lửa giận trong lòng của Lý Tao lại dâng lên. Hắn đột nhiên phát hiện mình có một cái nón xanh nằm chễm chệ trên đầu nên cảm thấy có chút đần độn u mê.

- Lý Tao, ai nói với anh là tôi mang thai hả?

Cười lạnh một tiếng, Tiêu Tác Thu chỉ chỉ phiếu xét nghiệm trên tay Lý Tao rồi nói:

- Chính mình không cẩn thận nhìn thì đừng có vội kết luận.

- Tôi không nhìn cẩn thận? Rõ ràng trên này ghi là HCG dương tính, ý tứ chính là mang thai còn gì? Chờ chút,… Sao trên phiếu xét nghiệm không phải tên cô? Là một người tên Chu Huệ Mỹ.

Sửng sốt một chút, Lý Tao vẫy vẫy tờ xét nghiệm, nhìn về phía Tiêu Tác Thu hỏi:

- Chu Huệ Mỹ là ai?

- Là mẹ tôi! Mẹ vợ của anh!

Khẽ mỉm cười, Tiêu Tác Thu đáp.

- Mẹ vợ tôi mang thai? Thì ra... Hôm nay cô cùng mẹ tới bệnh viện à? Vậy thì tốt!

Biết rõ chân tướng sự việc, trong lòng Lý Tao giống như tháo xuống một tảng đá lớn, hoàn toàn yên tâm.

- Nếu không thì sao? Lý Tao, trong đầu của anh suốt ngày cứ suy nghĩ lung tung, có thể nghĩ đến chuyện gì có chút ý nghĩa hay không?

Tiêu Tác Thu với tư thế trên cao nhìn xuống, hai mắt lấp lánh có thần nhìn chằm chằm Lý Tao, lần nữa chất vấn:

- Tốt rồi! Lý Tao, nghi vấn của anh đã không còn. Hiện giờ đến lượt tôi, thành thật khai báo đi. Thứ nhất, tám cô gái kia rốt cuộc có quan hệ thế nào với anh? Thứ hai, vừa rồi anh làm sao làm được như thế, chỉ sờ các nàng một cái thì chanh đột nhiên biến thành bưởi?

- Ồ!

Hai vấn đề này, Lý Tao thật sự là không trả lời được.

- Ồ cái gì? Hỏi thì mau mau trả lời, đừng hòng kiếm cớ nói dối.

Cùng Lý Tao đấu qua đấu lại nhiều lần nên cái tâm địa gian xảo kia của hắn, Tiêu Tác Thu làm sao có thể không biết.

- Làm gì có. Tôi đâu phải loại người hay nói dối chứ? Chuyện đó...

Xem ra không có biện pháp lừa bịp nữa rồi, Lý Tao quyết định lấy ra tuyệt chiêu sau cùng.

- Tôi còn có chút việc, hôm nay chúng ta trò chuyện đến đây thôi.

Nói xong, Lý Tao thừa dịp Tiêu Tác Thu sơ ý nhanh chân bỏ chạy, trong ba mươi sáu kế thì chạy là thượng sách.

- Này, Lý Tao! Anh quay lại cho tôi... Nếu không nói rõ ràng thì tôi sẽ không để yên đâu.

Tiêu Tác Thu ở sau lưng uy hiếp nhưng Lý Tao cũng không lo lắng được nhiều như thế. Hắn thuận theo hành lang chạy nhanh như một làn khói rồi biến mất.

Mà lúc này, Liễu Tử Lãng cùng Triệu Kiến Vũ đỡ thầy Chu thành công trốn ra khỏi bệnh viện, đang ở cổng sau gọi xe.

- Làm sao đây? Anh Lãng, chúng ta có nên chờ Tao Thần không?

Sau khi an ổn ngồi vào xe, Triệu Kiến Vũ nhìn đồng hồ rồi lo lắng nói:

- Nhưng mà, thời gian không còn kịp rồi.

- Không cần đợi, anh Kiến cứ đưa thầy Chu qua đó trước đi. Tôi... Tôi còn có chút việc phải trở lại bệnh viện, lát nữa sẽ cùng Tao Thần đi tìm hai người.

Trong lòng vẫn một mực nhớ mong nữ thần “nước sôi để nguội". Liễu Tử Lãng xoay người xuống xe, đi thẳng về phía đại sảnh tầng một của bệnh viện.

Vừa vặn lúc đó, hắn nhìn thấy mấy người anh Vịt với vẻ mặt kinh hoảng chạy từ trên tầng xuống.

- Là cô ấy, thật sự là cô ấy...

Gặp được anh Vịt, cả người Liễu Tử Lãng đều trở nên hưng phấn.

Nhưng mà, mấy người anh Vịt chạy quá nhanh, Liễu Tử Lãng không đuổi kịp nên trong lòng gấp muốn chết. Mắt thấy các nàng sắp chạy mất dạng, Liễu Tử Lãng vội vàng lấy điện thoại di động ra hướng về phía bóng lưng anh Vịt chụp một tấm.

- Nữ thần nước sôi để nguội của anh, không cần biết em chạy đến đâu thì anh cũng sẽ tìm được em, đuổi theo em.

Nhìn ảnh chụp mơ hồ trong điện thoại di động, Liễu Tử Lãng âm thầm phát xuống ý nguyện vĩ đại.

- Này! anh Lãng, làm sao vậy? Hai người thầy Chu và anh Kiến đâu?

Xuống tới tầng một, nhìn thấy Liễu Tử Lãng đang ngẩn người, Lý Tao mới nhớ tới nhiệm vụ hôm nay của mình.

- Ê, đang gọi cậu đấy! Anh Lãng, nói chuyện đi. Nhìn gì mà nghiêm túc vậy?

Áp sát tới, Lý Tao vươn tay đoạt lấy điện thoại di động của Liễu Tử Lãng.

Nhìn vào thân ảnh mơ hồ trong hình, đây không phải là tám cô gái vừa nãy bị mình sờ chanh thành bưởi sao?

- Trả nữ thần lại cho tôi.

Liễu Tử Lãng vội vàng đoạt lại điện thoại di động, tức giận la lên.

- Nữ thần? Anh Lãng, cậu có ý gì? Nơi nào có nữ thần?

Lý Tao sững sờ, cảm giác hình như mình đã phát hiện ra cái gì đó ghê gớm lắm.

- Tao Thần, độc thân cẩu như cậu tuyệt đối sẽ không hiểu được cảm giác hiện tại của tôi. Hôm nay, ở trong cái bệnh viện này, tôi đã gặp phải chân mệnh thiên nữ của đời mình. Nàng là nữ thần của tôi, là nước sôi để nguội của tôi, mặc dù tôi còn không biết nàng là ai, nàng đi đâu. Nhưng mà... Tôi nhất định sẽ tìm được nàng ...

- Nước sôi để nguội? Nữ thần? Ha hả… Hóa ra, nữ thần khiến cậu hồn bay phách lạc cả ngày hôm nay, chính là cô gái trong hình kia?

Lý Tao lập tức ôm bụng cười lớn. Duyên phận trên thế giới này quả nhiên là tuyệt không thể tả.

Lý Tao đang nghĩ, rốt cuộc mình... có nên nói chân tướng cho anh Lãng hay không?

- Này này! Tao Thần, cậu cười cái khỉ gì thế? Nhất định là đang ghen tỵ khi tôi tìm được chân tình có đúng không?

Liễu Tử Lãng liếc mắt nhìn Lý Tao, khịt mũi coi thường nói:

- Con người khi còn sống sẽ gặp phải 29.200.000 người trong cuộc đời, xác suất để cậu gặp được chân tình chỉ có 0,000049%, thậm chí có những người này cả đời đều không gặp được. Chỉ có 0,000049% thôi đó Tao Thần à, cậu ở một bên hâm mộ tôi đi! Tôi mới hai mươi ba tuổi đã tìm được chân tình của đời mình...

- Chân tình?

Lý Tao lắc đầu ngán ngẩm, hắn thật sự chưa bao giờ tin tưởng loại chuyện hoang đường "Vừa thấy đã yêu" hay “tình yêu sét đánh”.

Dù là lúc trước ở nửa đêm gặp phải "Tiêu Vãn Thu" đang uyển chuyển nhảy múa thì cảm giác đầu tiên của Lý Tao cũng tuyệt đối không phải là "Tình yêu sét đánh" hay “vừa thấy đã yêu”, mà là kinh sợ "Má ơi! Muộn như vậy chẳng lẽ đụng phải quỷ sao".

Lý Tao từ đầu đến cuối luôn tin tưởng, tình yêu chân chính là thật lòng, dùng trái tim để cảm nhận.

Đối phương dáng dấp đẹp hay xấu có vai trò quyết định bạn có tới lui giao thiệp hay không..

Mà nội tâm linh hồn đối phương có phù hợp với bạn hay không, mới là nhân tố trọng yếu quyết định hai người có thể chân chính ở bên nhau lâu dài hay không.

Cái thế giới này, thành lập gia đình cũng đã có thiên thiên vạn vạn, nhưng tình yêu chân chính lại không biết có thể có bao nhiêu.

Nếu không, từ cổ chí kim cũng sẽ không có nhiều thiên tình sử xúc động lòng người xảy ra như thế.

Chính bởi vì người thường cũng khó mà tìm được tình yêu chân chính, hầu như chỉ là gần gũi tụ lại với nhau sống qua ngày mà thôi. Đến lúc đó mới cảm thấy những câu chuyện tình yêu này đáng quý.

------------------

Dịch: Ánh Châu

Beta: B

Team: MBMH Translate

Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com

Bạn đang đọc Thao Tác Tao Mạnh Nhất (Dịch - Free) của Ngô Đồng Hỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi OverLordKing
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.