Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có Muốn Làm Rồng Không?

Phiên bản Dịch · 1803 chữ

Hình ảnh trước mắt!

Rất bình thường!

Bình thường đến mức không thể bình thường hơn được.

Đương nhiên, đó là đối với lớp giải phẫu của học viện y học mà thôi.

Trên bàn đều không phải rải rác các bộ phận thân thể thì cũng là tứ chi, được giải phẫu một cách vô cùng tỉ mỉ và chăm chú, căn bản không hề giống như một bộ thi thể, ngược lại có vẻ giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy.

Nhưng mà... Tình cảnh này, đối với Lý Tao và Chu Vân Kỳ, cùng với... Liễu Tử Lãng đang ở trên trong chai nước khoáng mà nói thì, tuyệt đối chính là một đả kích vô cùng nặng nề.

Mặc dù bọn họ đã dốc hết sức không ngừng chạy đến nhưng cuối cùng vẫn không đến kịp.

- Lý tao, cái này... cái này phải làm sao bây giờ? Cậu nhìn kìa... đầu của Liễu Tử Lãng cũng bị cắt ra rồi, con ngươi còn trừng lớn nhìn tôi chằm chằm nữa, sao mà tự dưng tôi lại cảm thấy sợ hãi đến vậy nhỉ?

Chu Vân Kỳ rất là nhát gan, giọng nói cũng run run.

- Anh sợ cái gì cơ chứ? Anh Chu, hồn ma của anh Lãng vẫn còn ở ngay trong chai đây này, chỉ có mỗi cái xác thì có gì đáng sợ chứ.

Lý Tao bất đắc dĩ xòe tay.

- Tao thần! Mau thả tôi ra ngoài! Bây giờ phải làm sao đây? Thi thể của tôi đều bị người ta cắt thành như vậy...

Liễu Tử Lãng ở trong chai nước, dùng góc nhìn của bên thứ ba đến xem thi thể của chính mình, các bộ phận hoàn toàn bị cắt thành từng đoạn từng đoạn vô cùng tinh tế, cái cảm giác này... thật sự rất hiếm có, người bình thường căn bản không có cơ hội nhìn thấy, ặc... được rồi! Là cá nhân phỏng chừng đều không nhìn thấy tình cảnh này.

- Uầy! Anh Lãng, chính cậu cẩn thận nhìn cho thật kỹ! Hãy nói lời từ biệt với thân thể của chính mình đi!

Mở nắp chai nước khoáng ra, Lý Tao phóng thích Liễu Tử Lãng ra ngoài.

- Trời ạ! Đây là tay của tôi... Còn có...

- Đầu của tôi! Mịa nó, ngay cả da đầu của tôi cũng lột ra luôn sao?

- Còn có bụng của tôi nữa, mở lồng ngực cắt bao tử, thật mẹ nó tàn nhẫn quá đi mất! Nhưng mà sao vết cắt lại xinh đẹp đến vậy chứ? Sao lại có thể đối xứng đến thế nhỉ?... Quên đi! Nể tình tay nghề của ông cắt tôi được đẹp đẽ như thế, tôi tha thứ cho ông đấy...

...

Lơ lửng bên trên bàn giải phẫu, không biết là Liễu Tử Lãng mang theo loại tâm tình như thế nào khi nhìn thấy tình cảnh này.

Mà hai người Lý Tao và Chu Vân Kỳ đột nhiên xông vào, cũng làm cho vị giáo sư đang giải phẫu có chút khó chịu.

- Hai người các cậu là sinh viên lớp này à? Sao lại đến muộn như vậy?

Lưu giáo sư lớp giải phẫu còn đang cầm dao phẫu thuật trên tay, vô cùng nghiêm nghị chất vấn.

- À? Không phải. Thầy gì ơi, chúng em không phải học sinh của học viện y học... Chúng em đến đây là… để tìm bạn thôi ạ!

Lý Tao nghe giáo sư nói thế thì hơi sửng sốt, vội vàng giải thích.

- Tìm bạn? Hiện tại là thời gian lên lớp của mọi người, nếu cậu muốn tìm bạn thì chờ hết tiết rồi hãy đến đi!

Giọng nói của Lưu giáo sư rõ ràng rất không vui.

- Không không không... thầy à, người bạn này của chúng em, chỉ có khi thầy lên lớp thì chúng em mới có thể nhìn thấy thôi.

Lý Tao nói với vẻ bất đắc dĩ.

- Hả? Có ý gì?

- Ý tứ chính là, người bạn của chúng em hiện tại ở ngay... ừm! Ở ngay kia kìa…

Lý Tao vừa nói vừa chỉ chỉ bàn giải phẫu.

- Ồ? Ý của cậu là, vị lão sư cơ bản này chính là bạn của cậu à? Đúng! Đây là thi thể mới vừa được đưa tới hồi sáng, các cậu vội vội vàng vàng chạy tới như vậy, chính là vì người này sao?

Lưu giáo sư bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Lý tao gật gật đầu, nói rằng:

- Đúng vậy ạ! Thưa thầy, người bạn này của chúng em ra đi có hơi đột ngột. Chúng em còn chưa kịp nhìn thấy cậu ấy một lần cuối thì cậu ấy đã bị đưa đến đây mất rồi. Lại nói, bản thỏa thuận tự nguyện hiến tặng di thể này của cậu ấy còn là do em đề nghị cậu ấy ký tên lên nữa!

- Thật là cao thượng! Mỗi một người đồng ý hiến tặng di thể của mình sau khi chết, đều là những người cao thượng vô tư. Xin các cậu hãy thay thế người bạn kia của các cậu, nhận lấy sự tôn kính của tôi và tất cả học sinh lớp chúng tôi đối với tấm lòng cao cả của cậu ta!

Sau khi biết được mục đích và thân phận của hai người Lý Tao, Lưu giáo sư đổi giận thành cười, mang theo mười mấy sinh viên trong lớp, thành tâm cúi đầu nói lời cảm ơn Lý Tao và Chu Vân Kỳ.

- Này này này... Tao thần, rõ ràng thi thể hiến tặng chính là của tôi, tại sao lại biến thành hai người nhận được lời cám ơn vậy chứ? Thế còn tôi thì sao hả? Thi thể của tôi cũng đã bị cắt ra thành tám mảnh rồi, tôi còn có thể... còn có thể sống lại được nữa không?

Nhìn từng đoạn từng đoạn thi thể của mình trên bàn giải phẫu, Liễu Tử Lãng khóc không ra nước mắt.

Lý Tao xòe xòe tay, lắc lắc đầu, ý tứ chính là nói với Liễu Tử Lãng rằng, cũng đừng nghĩ đến việc sống lại nữa.

- Vậy thì cậu... vậy thì cậu hãy nói với lão đầu kia là, những bộ phận khác trên cơ thể tôi, ông ta có thể tùy tiện xử lý như thế nào cũng được. Nhưng... riêng JJ của tôi thì nhất định phải hảo hảo bảo tồn cho thật tốt đấy! Cái đó chính là vũ khí mạnh mẽ nhất của tôi! Không biết nó đã đi theo tôi chinh phục được bao nhiêu mảnh ruộng tốt rồi nữa, nhất định phải sử dụng Formalin hảo hảo ngâm nó rồi cất giữ cho cẩn thận đấy!

Liễu Tử Lãng lưu luyến bay đi, sau đó nói với Lý Tao như vậy.

Thế nhưng sau khi Lý Tao hàn huyên mấy câu với Lưu giáo sư thì chuẩn bị rời đi, hắn hướng về phía Liễu Tử Lãng đang một mặt u oán luyến tiếc không nỡ rời xa, bảo rằng:

- Đi thôi! Đều cắt rồi! Anh Lãng, cậu cứ yên tâm... mỗi một vị trí trên thi thể của cậu đều sẽ không lãng phí, đều sẽ được bảo tồn thật tốt, sau đó mỗi người trong đám học sinh kia đều sẽ học tập phải động dao như thế nào để giải phẫu thi thể của cậu...

- Nói như vậy, chẳng lẽ tôi phải ở đây chịu đựng ngàn đao bầm thây sao?

Vừa nghĩ tới chỗ này, Liễu Tử Lãng đột nhiên cảm thấy không rét mà run.

- Vậy cũng có gì đâu? Dù sao thì cũng chẳng có một mao tiền nào quan hệ với cậu, hiện tại cậu là một hồn ma. Thi thể này chỉ là thân thể khi còn sống của cậu thôi, hiện tại cậu vừa không cảm giác được đau đớn trên cơ thể, cũng không cần dựa vào cơ thể mà sống nữa.

Sau khi đi ra lớp học, Lý Tao nói với Liễu Tử Lãng.

- Vậy làm sao bây giờ? Cứ thế này thì chẳng phải bảy ngày sau tôi sẽ hoàn toàn biến mất rồi ư? A không! Hẳn là sáu ngày sau đó... tôi chỉ có thể tồn tại trên thế giới này thêm sáu ngày nữa thôi sao? Tao thần, cậu đưa tôi về thăm cha mẹ tôi được không?

Khóe mắt Liễu Tử Lãng nhất thời cũng đỏ lên, hết thảy ký ức khi còn sống hiện lên từng chút từng chút một trong đầu.

- Anh Lãng, đừng nên bi quan như vậy, thân là bạn bè của cậu, sao tôi có thể để cho cậu cứ thế mà ngỏm củ tỏi chứ?

Nói rồi Lý Tao thoáng trầm ngâm cân nhắc một lúc, lát sau mới hỏi:

- Tôi hỏi cậu này, cậu có muốn làm rồng không?

- Á? Tao thần, cậu nói cái gì? Làm rồng ấy à? Làm sao làm được chứ?

Liễu Tử Lãng sửng sốt, không biết những lời Lý Tao nói là có ý gì.

- Thì là cái con rồng vừa chạy mất lúc tối hôm qua ấy, chúng ta lại đi bắt nó về. Dùng thân rồng của nó làm thân thể cho cậu, như vậy... vừa có thể cứu vớt thế giới, vừa có thể trả lại một cơ thể cho cậu, thế nào?

Đây là biện pháp Lý Tao vừa nghĩ ra trong một phần tư giây lúc nãy.

Cũng không biết có thể thành công hay không, hắn thông qua năng lực của phán quan, phán đoán ra mạng của Liễu Tử Lãng vẫn còn chưa tận, dương thọ vẫn còn ít nhất là năm mươi năm nữa!

Vì vậy...

Kéo dài tính mạng, Tá Thi Hoàn Hồn.

Thủ đoạn như vậy, tuyệt đối không thành vấn đề.

Ngược lại, nếu như muốn sử dụng biện pháp Tá Thi Hoàn Hồn thì không bằng làm một vố thật lớn cho Liễu Tử Lãng, thi thể của người bình thường thì có gì đặc biệt cơ chứ, thử nghĩ được hồi sinh từ thi thể rồng xem, đó mới gọi trâu bò ấy!

Chỉ nghĩ thôi cũng làm cho người ta hưng phấn rồi, đúng không?

Đây chính là Tao thần Lý Tao, xưa nay không đi con đường tầm thường, các loại thao tác tao tầng tầng lớp lớp, không ai có thể nghĩ ra được bước kế tiếp cậu ta sẽ làm gì.

- Thật sự có thể à? Được thôi! Vậy thì tôi cũng muốn thử làm rồng một lần xem sao…

Vừa rồi tâm trạng của Liễu Tử Lãng vẫn còn chán nản ủ rũ, bỗng chốc mưa tạnh trời quang.

------------------------

Dịch: Ánh Châu

Beta: B

Team: MBMH Translate

Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com

Bạn đang đọc Thao Tác Tao Mạnh Nhất (Dịch - Free) của Ngô Đồng Hỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi OverLordKing
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.