Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một Tờ Giấy

Phiên bản Dịch · 1865 chữ

- Trời ạ! Chẳng lẽ là do mấy người kia làm? Bọn họ... thật sự có sức mạnh có thể chống lại Thần Long sao? Rốt cuộc bọn họ là ai vậy? Chẳng lẽ là Tu Chân giả trong truyền thuyết?

Bình thường những lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, Triệu Hoa Niên cũng hay lên mạng tìm đọc vài truyện online giải buồn, đúng lúc này hắn đột nhiên nhớ tới bản thân từng xem qua một quyển tiểu thuyết tên là “đô thị siêu cấp tu chân yêu nghiệt”, trong đó có miêu tả qua tình cảnh chiến đấu giữa nhân vật chính và Thần Long.

Bên trong miêu tả những thể loại thần thông ghê gớm có thể lên trời xuống biển, chính là năng lực của những người tu chân.

- Nếu như vậy thì có lẽ trái đất được cứu rồi. Nhưng mà... Không đúng! Bọn họ cũng không hề giết chết con Thần Long kia, mà là bị nó trốn thoát.

Vốn là trong lòng Triệu Hoa Niên còn vui mừng, vừa nhìn những dấu vết còn lại ở hiện trường thì không khỏi lo lắng lên.

Bao nhiêu năm nay, Triệu Hoa Niên đã nhân bản ra biết bao nhiêu con Thần Long nên hắn rất rõ ràng, trong ngày đầu tiên Thần Long được sáng tạo ra, cũng không mang bất kỳ năng lực mạnh mẽ nào.

Nhưng theo thời gian khi nó từ từ lớn lên, trong vòng bảy ngày, Thần Long sẽ thức tỉnh các loại năng lực và thần thông khiến người ta không thể nào tin nổi.

Lý do lúc trước bộ xác rồng kia xuất hiện ở bờ sông Thích Vị là bởi vì sau khi Thần Long trưởng thành, nó đã thức tỉnh đủ loại năng lực nên có thể dễ dàng xuyên qua kính thủy tinh chống đạn bỏ chạy dưới trạng thái không có ý thức, cuối cùng bởi vì không thích ứng với hoàn cảnh mà chết bên bờ sông.

- Trời ạ! Hiện tại Thần Long đã chạy trốn... vậy thì bảy ngày tiếp theo chính là thời khắc mấu chốt nhất để tiêu diệt nó. Một khi quá bảy ngày, để cho thần thông của nó khôi phục thì lúc đó sẽ không còn cách nào chống lại nó nữa!

Càng nghĩ, trong lòng Triệu Hoa Niên càng thêm hãi hùng khiếp vía, vận mệnh của toàn bộ trái đất, tính mạng của hơn sáu tỷ con người đều như ngàn cân treo sợi tóc!

- Không được! Mình nhất định phải hành động, có lẽ trên thế giới, người duy nhất biết chuyện này lại có năng lực tiêu diệt Thần Long cũng chỉ có mỗi mình mà thôi. Sợ rằng mấy người vừa mới rời khỏi kia, cũng không hề biết tính chất nghiêm trọng trong chuyện này...

Thở dài một hơi, dường như Triệu Hoa Niên đã hạ quyết tâm thật lớn, muốn vận dụng một vài biện pháp đặc biệt tiêu diệt Thần Long.

...

Lại nói về Lý Tao và Liễu Tử Lãng, sau khi hai người rời khỏi khu nhà xưởng bỏ hoang thì lập tức nhìn thấy Chu Vân Kỳ bị doạ tè ra quần đang ở bên ngoài.

- Lý Tao, Liễu Tử Lãng... tốt quá rồi. Hai người các cậu không có chuyện gì, tôi còn tưởng rằng... các cậu ở trong đó đã bị Thần Long ăn thịt luôn rồi!

Chu Vân Kỳ cũng không phải loại người lâm trận vứt bỏ đồng bạn tự mình bỏ chạy, lúc nãy chạy trốn hoàn toàn chỉ là hành động theo bản năng, thêm vào Lý Tao bảo hắn chạy trước, ở lại chỗ này cũng chỉ liên lụy mà thôi, vì vậy hắn mới không suy nghĩ gì mà chạy đi ngay lập tức, ở bên ngoài bảo vệ thật chặt.

Sau đó, anh ta đã nhìn thấy con Thần Long kia phá tan vách tường, bay thẳng lên trời rồi mất hút.

Chỉ có điều...

Lúc này dáng vẻ của Thần Long đã không còn sáng láng như lúc đầu, ngược lại trên người còn đầy rẫy vết thương, xem ra cực kỳ mệt mỏi, mặc dù lúc bỏ chạy nó đã phát hiện ra Chu Vân Kỳ nhưng cũng không hề lao xuống ăn thịt hắn.

Thật sự, Chu Vân Kỳ cũng nhìn đến choáng váng.

Đây là một con rồng chân chính đó!

Mãi đến tận lúc nhìn thấy hai người Lý Tao và Liễu Tử Lãng bình yên vô sự từ bên trong đi ra, Chu Vân Kỳ mới phục hồi lại tinh thần, thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng chạy tới hỏi hang.

- Chúng tôi không có chuyện gì, anh Chu, hồi nãy anh có nhìn thấy Thần Long chạy về hướng nào không?

Lý Tao vừa hỏi vừa phủi phủi bụi trên người.

- Phía đông. Bây giờ chúng ta nên làm gì? Có cần đuổi theo không? Lý Tao, hai người các cậu... thật sự đã đánh cho Thần Long phải bỏ chạy à?

Chu Vân Kỳ nói với vẻ mặt vô cùng sùng bái.

- Cứ coi như vậy đi! Trước tiên không đuổi, hai chúng tôi đều mệt muốn chết, hiện tại tìm một gian phòng khách sạn nào đó nghỉ ngơi một chút, ngày mai lại nói tiếp!

Tiêu hao tinh lực cả một buổi tối, thật sự Lý Tao cũng mệt không chịu nổi, tuy rằng hắn có thể dùng năng lực bền bỉ tăng lên sức chịu đựng của mình, nhưng mà sự uể oải trên tinh thần thì không thể nào che lấp được.

- Tôi cũng thế! Cho dù tôi là ma thì cũng cảm thấy mệt mỏi. Anh Chu, bây giờ đến căn phòng trước đó chúng ta thuê đi, ngủ một giấc thật ngon đã rồi tính tiếp...

Liễu Tử Lãng trôi nổi giữa không trung, nói xong liền ngáp một cái.

Kết quả là, hai người và một ma cùng cưỡi trên một chiếc xe đạp quay trở về...

...

Tại một nơi khác, trong nhà xác bệnh viện Lương Hương.

Anh Vịt lại không hề tỏ ra sợ hãi bầu không khí âm trầm trong nhà xác chút nào. Hai mắt nàng rưng rưng ngấn lệ, một đường đi theo bước chân nhân viên y tế đưa thi thể của Liễu Tử Lãng vào nhà xác.

Thế nhưng, nàng cũng không cam lòng, không muốn phải rời đi ngay, tựa mình bên cạnh thi thể Liễu Tử Lãng, dịu dàng nhìn hắn, cẩn thận từng li từng tí một xoa xoa khuôn mặt lấm lem có vài vết bỏng của hắn, nước mắt rơi như mưa.

- Tử Lãng, em không biết nên nói với anh như thế nào... nhưng anh đúng là người mà em yêu nhất trong đời. Thật ra em cảm thấy vô cùng tự ti... anh tốt đến như vậy! Nhưng mà, trước đây em lại chẳng phải là con gái!

Từ lúc vừa mới bắt đầu, anh Vịt đều luôn từ chối lời bày tỏ của Liễu Tử Lãng, cảm thấy hắn rất biến thái. Nhưng về sau, đặc biệt là thời điểm bị vây ở trong kho lạnh, nội tâm của nàng bắt đầu từ từ chuyển biến.

Song... Vào lúc này, nàng đột nhiên lại cảm thấy sợ hãi.

Nàng sợ Liễu Tử Lãng phát hiện ra trước đây nàng là nam. Nếu thật sự phát hiện ra... liệu anh ấy còn có thể chấp nhận mình nữa không?

Chỉ sợ... anh ấy sẽ cho rằng mình là một kẻ biến thái, sau đó lập tức chạy trốn thật xa!

Vì vậy nên anh Vịt vẫn luôn che giấu bản thân, cũng đau đầu rốt cuộc phải làm sao mới có thể tiếp tục mối quan hệ này với Liễu Tử Lãng.

Nhưng hiện tại đã không còn cơ hội nữa.

Liễu Tử Lãng đã đi rồi!

Vĩnh viễn rời khỏi thế giới này, dù cho anh Vịt có muốn nói ra chân tướng thì cũng đã muộn màng rồi!

- Tại sao? Tại sao anh lại bỏ em lại một mình mà đi như thế? Đây chính là trừng phạt với em sao?

Nằm nhoài trên thi thể Liễu Tử Lãng, anh Vịt không cam lòng thoáng vuốt ve người hắn, nhưng đúng lúc này... bàn tay nhỏ nhắn của nàng lại bất cẩn thận đụng phải dây lưng trên hông Liễu Tử Lãng.

Đột nhiên một cái móc khóa rơi xuống, anh Vịt ngạc nhiên liền nhặt lên xem, nhìn thấy bên trong cái túi nhỏ trên móc khóa có một tờ giấy, trên đó viết rằng:

“Tôi tên Liễu Tử Lãng, tự nguyện ký tên trên bản hiệp nghị này. Sau khi xảy ra bất trắc gì, tôi bằng lòng miễn phí quyên tặng các bộ phận cơ thể mình cho nền y học, nhằm tạo điều kiện cho việc nghiên cứu và giải phẫu... hy vọng có thể trợ giúp càng nhiều người hơn. Nếu tôi xảy ra bất trắc thì xin hãy gọi vào số điện thoại bên dưới nói về việc quyên tặng với viện y học.”

- Cái này là gì thế nhỉ? Hửm? “Giấy xác nhận quyên tặng di thể miễn phí” sao? Phải chăng đây chính là nguyện vọng khi còn sống của Tử Lãng?

Nhìn thấy nội dung trên tờ giấy này, anh Vịt lau lau nước mắt, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi vào dãy số liên lạc được ghi bên trên.

- Xin chào! Đúng... tôi muốn hỏi, bệnh viện các vị có ghi chép về một người tên là Liễu Tử Lãng đã từng ký tên trên hiệp nghị tự nguyện quyên tặng di thể hay không? A! Đúng là vậy à? Vâng... thật là bất hạnh, hôm nay anh ấy đã gặp nạn. Tôi tình cờ phát hiện hiệp nghị quyên tặng trên người anh ấy, đó là lý do tại sao tôi liên hệ với các vị…

Kỳ thực, gọi số điện thoại này, trong lòng anh Vịt cũng đang chảy máu, nào có ai muốn người yêu của mình đã chết rồi mà còn bị người ta phân thây cơ chứ?

Có điều, sau khi nhìn thấy chữ viết trên tờ giấy, nàng có thể cảm nhận được lòng thành của Liễu Tử Lãng lúc ký tên lên hiệp nghị này, cũng tin tưởng nhất định Liễu Tử Lãng cũng rất vui lòng hiến di thể của mình ra để trợ giúp càng nhiều người hơn.

Thế nên anh Vịt không chút do dự liên hệ bệnh viện nói về việc quyên tặng...

- Ừm! Phải, tôi… tôi là bạn gái của anh ấy. Đúng vậy, khi nào các vị có thể đến đây, ở nhà xác của bệnh viện Lương Hương, ồ, sáng sớm ngày mai đúng không? Được thôi! Như vậy cũng tốt, chí ít tôi còn có thể ở cùng anh ấy thêm một đêm...


*Chú thích:

(1) Đô thị siêu cấp tu chân yêu nghiệt: một tác phẩm khác của Ngô Đồng Hỏa.

------------------------

Dịch: Ánh Châu

Beta: B

Team: MBMH Translate

Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com

Bạn đang đọc Thao Tác Tao Mạnh Nhất (Dịch - Free) của Ngô Đồng Hỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi OverLordKing
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.