Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 99

Phiên bản Dịch · 2011 chữ

Bởi vì thân phận cùng gia thế đã hấp thụ ánh sáng nên hiện giờ trên weibo Sở Tự có không ít người bình luận trêu chọc: ‘Sở Tự, anh có nhớ người cha già đang ngồi trên văn phòng cao nhất của Thôi Xán làm việc không? Vì sao ông nói mười câu mà anh chỉ đáp lại bốn câu vậy, yêu thương người già là trách nhiệm của mỗi người a!’

Lúc đầu Sở Tự cũng không chú tâm, chỉ là cứ đọc mãi cũng khơi dậy không ít hứng thú, Sở Tự liền dành ra chút thời gian xem bài phỏng vấn của Sở Tùng Bách, xem xong, cậu không biết nói gì, chỉ là cảm thấy thực cảm động.

Đã qua cái thời phản nghịch, cái thời bướng bỉnh ương ngạnh… cha con bọn họ rốt cuộc cũng có thể hòa hảo.

Sau khi thân phận bị lộ, Sở Tự trở thành tiêu điểm chú ý của cả tinh tế, ngay cả nhóm nghệ nhân nổi tiếng duới trướng cũng không nổi bằng cậu, đi đâu cũng có truyền thông cùng phóng viên đi theo, làm Sở Tự được thể nghiệm sự buồn bực của nhóm minh tinh, một chút riêng tư cũng không có.

Cuối cùng Sở Tự chỉ đành mở họp báo, nhấn mạnh với giới truyền thông: “Làm một người đại diện, tôi hi vọng mọi người chú ý tới nghệ nhân của tôi hơn, bớt chú ý tới cá nhân cùng gia thế của tôi đi.”

“Sở Tự, cha anh nói ông nói với anh mười câu mà anh chỉ đáp lại có bốn câu thôi… xin hỏi quan hệ của hai người không được hòa thuận lắm à?”

“Sở Tự, anh có bài xích thân phận con trai thủ phủ không?”

“Có phải vì phản cảm với thân phận người Sở gia nên anh mới bỏ nhà đi tự gầy dựng sự nghiệp không?”

Sở Tự vừa xuất hiện, nhóm phóng viên đã giống như oanh tạc dồn dập hỏi Sở Tự. Mở họp báo chính là để trả lời câu hỏi của phóng viên nên mặc dù bị hỏi một loạt vấn đề nhạy cảm, Sở Tự cũng không để ý, ngược lại vì muốn tạo quan hệ tốt với bên truyền thông mà thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bọn họ: “Tôi không có bất hòa gì với ba mình cả, ông ấy nói mười câu nhưng tôi chỉ đáp lại bốn câu là vì ông ấy là dạng người nói nhiều.”

“Tôi cũng không bài xích hay chán ghét gì thân phận cùng gia thế của mình, bởi vì không có Sở gia thì sẽ không có tôi, mà tôi cũng không có khả năng trưởng thành thế này.” Cậu lịch sự trả lời.

Phóng viên thấy Sở Tự không bài xích mình đặt câu hỏi, liền vội vàng hỏi tiếp: “Vậy trước kia vì sao cậu lại mai danh ẩn tích bỏ nhà đi tự gầy dựng sự nghiệp?”

“Đại khái là vì đeo đuổi ước mơ đi.” Sở Tự sờ sờ cắm: “Lúc trẻ ai cũng có một giấc mộng, muốn theo đuổi nó để chứng minh chính mình.”

“Vậy cậu có bài xích chuyện trở về kế thừa sự nghiệp gia tộc không?”

Sở Tự nghĩ nghĩ đáp: “Nếu trong nhà cần thì tôi sẽ về.”

“Vậy cậu có tiếp tục làm công việc liên quan tới giới giải trí không?”

Sở Tự lập tức khẳng định đáp: “Đương nhiên rồi, trở thành cha đỡ đầu trong giới giải trí chính là giấc mộng thời trẻ của tôi.”

“Kia vì sao ngài Sở lại chuyển giao một số lớn tài sản cùng cổ phần công ty cho cậu, ý là muốn cậu tiếp nhận gia nghiệp sao?”

Sở Tự cười: “Tôi cũng không biết vì sao ba ba lại chuyển cổ phần cho tôi, nếu bảo tôi nghiêm túc suy nghĩ thì có lẽ là vì sắp tới đại hội cổ đông khá nhiều mà ông ấy không muốn đi nên để tôi đi thay ấy mà.”

Buổi phỏng vấn của Sở Tự vừa được đăng lên, một loạt bài nóng sốt nhanh chóng xuất hiện trên mạng #Sở Tự không bài xích chuyện kế nghiệp gia tộc#, #thủ phủ thực ra là người nói nhiều#, #thủ phủ ghét bỏ đại hội cổ đông quá nhiều, không muốn đi#, #giấc mộng của Sở Tự# làm cái tên Sở Tự, Sở Tùng Bách lại một lần nữa nổi danh.

Bất quá đối với ngôn luận của dân mạng, Sở Tự không có lòng dạ, cũng không có thời gian nghiên cứu. Sau buổi họp báo, Sở Tùng Bách nhanh chóng dành thời gian giới thiệu Sở Tự với nhóm cổ đông lớn, xem như hai cha con chính thức giải hòa, đồng thời cũng công bố thân phận thừa kế của Sở Tự.

Vì sớm dung nhập công ty cùng nhận được sự tin phục của nhóm cổ đông, mỗi ngày Sở Tự đều bận tới xoay mòng mòng, ngay cả Viên Tiệp muốn gặp cũng khó.

Sở gia cùng Ân gia có một hạng mục mới cần hợp tác, làm người thừa kế của hai nhà, Sở Tự cùng Ân Giác cùng tham dự nghi thức cắt băng khánh thành. Nhờ có Trầm Triệt nên quan hệ của hai người đã dịu đi rất nhiều, chẳng những trò chuyện vui vẻ mà còn cùng nhau bắt tay chụp hình trước mặt nhóm phóng viên.

Bất kể quan hệ của hai nhà thế nào nhưng trước mặt truyền thông chắn chắc phải giữ vững mặt mũi. Đồng thời chuyện này cũng là một cái tát đau điến lên mặt giả thiếu gia Ân Tử.

Thoạt nhìn quan hệ của Ân Giác cùng Sở Tự rất tốt, nói chuyện cung kính hòa khí lại còn vui vẻ bắt tay, rõ ràng là quen biết đã lâu, thế mà Ân Tử ngay cả Sở Tự là ai cũng không biết, thế mà còn giả vờ thượng lưu hiểu biết nói người ta bị bao dưỡng này nọ, đúng là buồn cười mà.

Nói đơn giản là, Sở gia từ bỏ đứa con ương ngạnh Sở Tự? Thủ phủ tự mình lên tiếng… đó là chuyện không có khả năng.

Còn Ân gia từ bỏ đứa con riêng ăn chơi phá hoại Ân Tử là chuyện chắc chắn.

Trước kia có rất nhiều người từng bị Ân Tử nói xấu, bất quá vì e ngại Ân gia nên không dám nói năng gì, bất quá sau khi nhìn thấy tin tức này thì cả đám lập tức hăng máu xông vào weibo của vị giả thiếu gia này mắng chửi.

Vô luận Ân Tử đăng cái gì cũng bị mắng… làm gã tức tới suýt hộc máu, lại còn nhiều tới mức xóa mãi mà không hết.

Sở Tự vất vả lắm mới dành ra được chút thời gian chạy tới chỗ cấp dưới nghe tin tức về Lâm Khinh Vũ. Quả nhiên không ngoài dự đoán, cái chết của Hiên Viên Hoàng có dính líu tới Lâm Khinh Vũ, trước lúc Hiên Viên Hoàng chết, Lâm Khinh Vũ từng tới một cửa hàng ở chợ đen mua thuốc trợ hứng làm tinh thần hỗn loạn, thậm chí sinh ra ảo giác, rất có thể đây là nguyên nhân làm Hiên Viên Hoàng trượt chân ngã xuống đầu… Sở Tự đang định bảo cấp dưới dùng lý do này tống Lâm Khinh Vũ vào tù thì lại nghe cấp dưới báo cáo một tin tức…

Giống như nội dung vốn có của nguyên tác, Lâm Khinh Vũ một lần nữa gặp gỡ hoàng thái tử, hơn nữa lại dính vào cùng một chỗ.

“Sở đổng, bây giờ chúng ta có dựa theo kế hoạch nguyên bản tống họ Lâm kia vào tù không?” Cấp dưới hỏi ý Sở Tự.

Dù sao thì hiện giờ Lâm Khinh Vũ cũng đang ở cùng một chỗ với hoàng thái tử.

Sở Tự nghĩ nghĩ nói: “Không, tạm thời đừng manh động, chứng cớ cứ giữ lại đó…”

Nhìn bằng chứng kết giao của hoàng thái tử cùng Lâm Khinh Vũ, Sở Tự gõ nhẹ mặt bàn suy tư, cuối cùng quyết định gửi ảnh chụp cho Viên Hà.

Đây có lẽ là cơ hội tốt nhất để Viên Hà thoát khỏi hoàng thái tử.

Sở Tự không rõ Viên Hà có muốn giải trừ hôn ước với hoàng thái tử hay không nên không tiện chủ trương, tốt nhất là giao quyền quyết định lại cho Viên Hà.

Vô luận là âm thầm hòa giải rồi tiếp tục làm thái tử phi hay nhân cơ hội nháo lớn để giải trừ hôn ước… Sở Tự tin tưởng Viên Hà sẽ có quyết định sáng suốt nhất.

Mà cậu, vô luận thế nào cậu cũng sẽ ủng hộ Viên Hà…

Viên Hà nên có một cuộc sống hạnh phúc thực sự chứ không phải cái danh hiệu thái tử phi hay hoàng hậu tương lai hữu danh vô thực.

Trước kia Sở Tự vẫn không biết làm thế nào xử lý số đồ cổ mà ông ngoại để lại, hiện giờ thân phận thật sự đã bị công khai, sau khi bàn bạc với Viên Tiệp, Sở Tự liền mở một viện bảo tàng trưng bày toàn bộ số đồ cổ tranh cổ mà Phùng Thiên Hoành cùng Phùng Vận Chi để lại, mà tiền vé thu được thì chuyển hết vào quỹ hỗ trợ người nghèo khó được thành lập bởi cậu cùng Viên Tiệp.

Bọn họ vốn cũng không thiếu tiền, chỉ là hi vọng quỹ này có thể giúp đỡ được nhiều người hơn, cũng coi như hành thiện tích đức.

Tin tức Sở Tự thành lập quỹ hỗ trợ người nghèo vừa lộ ra lập tức được mọi người khen ngợi, gay cả nhóm văn nhân trí thức như Phùng Thiên Hành cũng rất ủng hộ hành động của Sở Tự.

Thậm chí còn có không ít người quyên góp tác phẩm cùng đồ sưu tầm của, cùng gia nhập sự nghiệp từ thiện với Sở Tự.

Cũng có không ít người châm chọc: ‘Có nhiều tiền như vậy mà chỉ quyên góp có chút xíu, đúng là bủn xỉn!’

Bất quá đại đa số đều là đánh giá tốt, đối với Sở Tự mà nói, vậy là đủ rồi.

Hai tháng này Sở Tự giả vờ bận rộn, thậm chí còn cố ý gây chuyện bất hòa, kì thực cậu đang lén lút tìm vài người bạn hỗ trợ bố trí một khung cảnh cầu hôn thực lãng mạn, muốn tạo một bất ngờ trong ngày sinh nhật của Viên Tiệp.

Vừa vặn trước sinh nhật Viên Tiệp một ngày chính là lễ trao giải Tinh Tượng.

Nhờ ‘Ngân Hà II’, Sở Tự cùng Biện Huy đồng thời được đề cử cho giải ảnh đế Tinh Tượng. Lần này Sở Tự ăn mặc thật chỉnh chu tới tham dự lễ.

“Xin giới thiệu người sẽ trao cúp ảnh đế Tinh Tượng đêm nay chính là ảnh hậu Tinh Mã, nữ diễn viên xinh đẹp Phan Nghiên Nghiên, cùng đạo diễn nổi danh khắp tinh tế, có thể nói là danh đạo chuyên tạo ra ảnh đế… đạo diễn Uông Hiệp!” Sau khi công bố danh sách diễn viên đề cử, MC liền mời hai vị khách quý lên đài để trao giải.

Thường thì khách quý trao giải và diễn viên nhận cúp sẽ có quan hệ khá thân thiết. Phan Nghiên Nghiên cùng Uông Hiệp… một là nghệ nhân công ty, một là đạo diễn từng hợp tác…

Vừa thấy hai người này lên sân khấu trao giải, Sở Tự liền đoán được cúp ảnh đế sẽ không lọt vào nhà khác, khẳng định là cậu hoặc Biện Huy.

Chỉ là không biết sẽ là ai đây?

Không biết vì sao, Sở Tự vẫn luôn ung dung bình tĩnh tự dưng có chút khẩn trương.

Bạn đang đọc Tối Cường Kinh Kỷ Nhân (Người Đại Diện Xuất Sắc Nhất) của Vũ Lạc Khinh Trần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.