Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vừa đá bóng lại vừa tán gái

Phiên bản Dịch · 1680 chữ

Phải chừng mực, không nên sốc nổi, tán gái mới có thể thành công. Giang Hạo chợt hiểu ra điều đó, chủ động rót cho đối phương một cốc nước, mời cô ngồi xuống: "Chương học tỷ tìm tôi có chuyện gì sao?"

"Cậu biết tôi?" Chương Khả Quân có hơi kinh ngạc, biểu hiện của thằng nhóc này ban nãy, cô còn tưởng không biết mình chứ.

"Chương Khả Quân học tỷ là quản lý đội bóng của trường học chúng ta, hoa khôi của khoa, nằm trong top năm hoa khôi của trường. Ngày đầu tiên tôi đến trường đã có học trưởng chỉ vào chị nói với tôi, đó là người con gái xinh đẹp nhất trong khoa của chúng ta!" Giang Hạo miệng lưỡi dẻo quẹo như vậy, thực chất kỳ nghỉ phải đi làm thuê, đến trường báo danh đã là ngày cuối, thiếu chút nữa là báo danh muộn. Học trưởng đều bận giúp các học muội, chả ai đếm xỉa tới kẻ như anh.

Anh vừa nói vừa quan sát Chương Khả Quân, bộ quần áo thể thao thùng thình cũng không che nổi dáng người hoàn mỹ của cô. Không đến mức ngực nở mông cong, tỉ lệ cơ thể lại đặc biệt chuẩn, vừa nóng bỏng lại không chút lẳng lơ, tuyệt đối là một mỹ nữ chẳng chín thì mười.

Đơn giản mà nói, sau khi Chương Khả Quân chứng kiến cú đá của Giang Hạo, liền cho rằng anh là một cầu thủ xuất sắc, quyết định mời anh gia nhập đội bóng của Học Viện.

Mà thành tích của đội bóng càng cao, tiền thưởng nhận được lại càng nhiều. Nếu như giành được chức vô địch, tiền thưởng sẽ lên đến ba trăm triệu, chỉ e dựa vào thực lực hiện tại, qua được vòng loại là cố lắm rồi. Tiền thưởng tầm khoảng hai mươi triệu, cô chỉ nhận được mấy trăm lương bổng.

"Cậu nên đồng ý đi, thành tích tốt cũng có thể được chia tiền nữa mà!" Biểu cảm tội nghiệp của Chương Khả Quân, suýt chút nữa đã khiến Giang Hạo phải gật đầu đồng ý. Thật may anh vẫn còn tỉnh táo, chuyện anh gia nhập không phải vấn đề, chỉ là sẽ khiến người đẹp thất vọng, không phải là chuyện đàn ông nên làm

Chuyển qua chuyển lại chiếc cốc trong tay, anh cười khổ: "Chương học tỷ, chỉ sợ tôi phải khiến chị thất vọng rồi!"

"Tại sao? Cậu có chuyện gì khó nói sao?" Chương Khả Quân mặt đầy ngạc nhiên, cốc nước trên tay lập tức rơi xuống. Nhìn thấy cốc rơi sắp chạm đất, Giang Hạo nhanh chóng lấy chân ra đỡ. Cốc nước yên vị trên mu bàn chân, không có giọt nào bắn ra ngoài cả.

"Quả thực là có chuyện khó nói, trước đây tôi chưa từng đá bóng!" Giang Hạo trả lời có chút lúng túng. Trình diễn ra oai quả là nguy hiểm, lần sau xem ra anh phải tém lại.

"Không thể nào, rõ ràng cậu vừa đỡ được cốc nước, chắc chắn chính là cầu thủ chuyên nghiệp. Còn cả cú đá ở sân bóng nữa, sao có thể chưa đá bao giờ?" Mặt Chương Khả Quân hiển hiện đầy chữ “đừng có gạt tôi”, vốn dĩ không tin lời của Giang Hạo.

Trên thực tế, Giang Hạo cũng biết câu trả lời này vốn không thuyết phục, tuy nhiên đó lại là sự thật. Còn nếu cô vẫn muốn anh gia nhập, vậy thì được thôi, vừa đá bóng lại vừa tán gái, kể ra cũng không tệ.

Trước vẻ mặt lãnh đạm của Giang Hạo, Chương Khả Quân không khỏi buồn bã. Vậy là không ai có thể giúp mình sao?

"Có chuyện gì sao học tỷ?" Giang Hạo trong lòng có chút lo lắng.

"Trước mắt giải đấu mùa thu sắp diễn ra, thực lực đội bóng lại chẳng ra sao cả, giỏi lắm cũng chỉ vào được vòng hai. Nếu như thành tích tốt hơn một chút, tôi sẽ chẳng phải lo nghĩ chuyện học phí kì sau nữa!"

Chương Khả Quân cũng không biết sao mình lại nói hết ra những lời trong lòng, khiến cho Giang Hạo mới từ từ hiểu ra, rằng từ năm nhất đại học cho tới nay, học tỷ xinh đẹp vẫn chưa từng về nhà. Vào các kỳ nghỉ đều đi làm thuê, kiếm tiền sinh hoạt, trang trải học phí. Cũng như anh ngày trước cũng vậy, công việc kỳ nghỉ nhiều hơn mức thường, tiền lương được trả lại chẳng nhiều hơn.

Như mèo mù vớ phải cá rán, Chương Khả Quân vẫn ngỏ ý lần nữa, nói không chừng anh lại đồng ý. Sau khi rời khỏi ký túc xá nam, cô đã trở lại trạng thái bình thường, cười nói vui vẻ như không có gì.

Nếu như là Giang Hạo trước kia, đứng trước nữ thần sẽ thấy tự ti. Nhưng anh hiện nay đã có pháp bảo, lại chẳng mấy ai được anh xem trọng. Chỉ cần là kẻ nói chuyện tự nhiên, không chút kiêu ngạo, không chút nịnh nọt, anh liền rất dễ trở nên yêu mến.

Sau khi hẹn rõ thời gian cụ thể, hai người từ biệt đường ai nấy đi.

Vào buổi tối, Giang Hạo và anh em trong phòng đã lâu rồi mới cùng nhau tụ tập, nghe theo sáng kiến của lão đại Khương Nghiêm, đi ăn đồ nướng ở ngoài trường.

Tiết trời đã không còn trở lạnh, không khí còn có chút mát mẻ, đi ăn đồ nướng lại cực kì hợp lý, uống thêm vài chai bia chai rượu, cùng nhau chém gió thực rất vui.

Những người khác đều đã về trước. Thấy đồng hồ cũng không còn sớm, anh liền trở về tới trước cổng trường, nhìn quanh xem có ai chú ý, trực tiếp nhảy nhanh qua hàng rào, chạy qua ngõ nhỏ để trở về nhà.

Ngõ phố này đã cổ lắm rồi, bình thường vốn cũng chẳng có ai, anh tất nhiên không sợ bị nhìn thấy.

Tuy nhiên, số người nghĩ như vậy lại không ít. Giang Hạo biết rõ ở đây ít người, nhiều người khác lại cũng biết thế. Cho nên khi vừa rẽ được một cái, chợt nghe thấy tiếng con gái kêu cứu.

Trước kia anh vốn không có năng lực, đến cứu cũng chỉ bị đánh như chó. Bây giờ thì nên hành hiệp trượng nghĩa, cũng coi như là bản thân tích đức, huống chi giọng nói lại quen như vậy.

Đi chưa được mấy bước, anh liền nghe thấy có người càn rỡ: "Cứ kêu to lên, ở đây chỉ có quỷ. Kêu rách cổ họng cũng không có ai đến cứu cô đâu, ngoan ngoãn theo mấy anh đây đi!"

"Thả tôi ra... A..."

"Bốp..." Một tiếng, sau đó là giọng của người đàn ông: "Còn dám cắn người sao? Ngoan ngoãn phối hợp đi, sau khi ông đây thoải mái sẽ cho cô một con đường sống. Còn nếu không..."

"Các anh thả tôi ra đi, tôi sẽ cho các anh tiền!" Giọng nói của cô đã trở thành tiếng khóc lóc nức nở. Theo tiếng bước chân, anh có thể phán đoán được cô đang chạy về phía mình.

"Cô bé ngốc, bên này ngõ cụt, cô chạy sang bên này không phải là tìm đường chết à?!" Giang Hạo lắc đầu, bước ra từ bóng tối. Đột nhiên xuất hiện từ đâu một người, Ngu Tố Tâm như nắm được tia hi vọng cuối cùng: "Cứu, cứu tôi!"

Mấy tên lưu manh cũng giật nảy mình, sau khi xác định chỉ có một người, lập tức chúng liền yên tâm trở lại: "Nhóc, ở đây không phải chuyện của mày, gặp lúc ông đây còn đang vui vẻ, mau cút đi!"

Đó chính là Kim Mao, một tên lưu manh đang bị truy nã. Hắn từ trong đám kia sấn sổ bước tới, lấy ra một chuôi đao dính máu.

Người đẹp đang ở ngay trước mặt, Giang Hạo không có hứng đáp lại. Anh nhìn vào cô gái trước mặt, áo quần xộc xệch, vết thương tróc vẩy, tay đầy máu, gương mặt trắng nõn hằn rõ dấu tay.

"Cô không sao chứ, có đau hay không?"

Nghe thấy thứ giọng ôn hòa ấy, Ngu Tố Tâm liền rất muốn khóc: "Đau!"

"Đợi lát nữa liền hết đau, còn có thể sung sướng nữa! Thằng nhóc, đếm đến ba mà mày không lượn thì đừng có trách tao không khách khí!" Kim Mao đã sấn tới, gương mặt nở nụ cười dâm tà.

Cho dù là có ai đi nữa, khi đang nói chuyện cùng người đẹp, một thằng láo lếu tự dưng cướp lời, đương nhiên sẽ cảm thấy không vui. Giang Hạo khe khẽ xoay đầu lại, che chắn cho cô ở đằng sau.

"Bố bảo mày cút, không nghe thấy sao?!"

"Thằng nào vừa nói, tự giác tát bản thân trăm cái. Lũ còn lại tự tát nhau, mỗi người năm mươi, tao đây sẽ tha cho chúng mày một lần!" Giang Hạo vỗ vỗ vai an ủi, Ngu Tố Tâm vẫn run rẩy phía sau, vậy mà ngữ khí anh lại vô cùng bình thản, nói chuyện như hút một điếu Marlboro vậy.

"Tha? Tha cái đầu mày! Một tay Kim Mao tao chém ba mạng người, chém thêm mày nữa cũng chẳng sao cả!" Vẻ mặt Kim Mao trở nên hung dữ, vung đao chém thẳng người Giang Hạo. Chỉ cần chém trúng, anh không chết cũng sẽ trọng thương, đám lưu manh này cũng thật độc ác.

Tiếng hét của Ngu Tố Tâm cất lên, hòa vào tiếng cười khoái chí của những đứa lưu manh. Giang Hạo duỗi cánh tay mình ra, thanh đao quét gió bổ thẳng xuống. Trên mặt khuôn mặt dữ tợn của tên tóc vàng, rộ lên một điệu cười tàn nhẫn.

Bạn đang đọc Tôi Có Điện Thoại Kết Nối Vạn Giới (TroeChouTim Dịch) của Thất Cư Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TroeChouTim
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 332

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.