Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trình diễn thành công, người đẹp tới cửa!

Phiên bản Dịch · 1622 chữ

“Lão Tam, mau đến đây xem, có con chó báo thù cho anh này. Chẳng phải là chó của Âu Long sao! Mới hôm nào rình rập xó tường cắn anh, nay tự dưng lại rồ lên phản chủ. Phập ngay giữa háng mới đau chứ, xém chút đã thành hoạn quan rồi!” Vừa mới trở về kí túc xá, lão tứ Mạnh Luân đã hớn hở chào đón, tiện tay chỉ cho anh vào màn hình.

Anh liền bước tới nhìn kỹ, toàn là những ảnh be bét máu chảy, vị trí chụp lại đặc biệt rõ ràng, ngay cả “cái ấy” cũng không bị che khuất.

Anh thầm than thở, chuyện này đúng là… Ai mà biết được con chó kia lại nghe lời đến thế. Bảo cắn đũng quần là cắn đũng quần, một phát cũng không lệch. Sớm biết vậy anh đã nói chỗ khác, cũng đỡ cho tên kia một phen đau đớn.

Trong phòng VIP của bệnh viện hàng đầu Bắc Kinh, Âu Long nằm dựa nửa người trên giường, mặt mày tái nhợt. Hắn đang nghĩ lại sự việc hôm đó, sống lưng liền bất giác tê cứng. Chỉ cần nhát cắn cao hơn chút thôi, đời này của hắn liền coi như bỏ.

Quanh hông được quấn nhiều vòng băng gạc, hắn động một chút đã cực kỳ đau đớn. Ngay cả tiểu tiện cũng không dám dùng sức, chỉ thể tùy ý cho nước tự chảy. Nếu không phải vì chiếc giường bệnh này công nghệ tiên tiến, hắn liền chỉ muốn chết quách cho xong.

Nghĩ lại thì, chó hắn nuôi lâu năm như vậy, sao lại có thể đột nhiên nổi khùng, bệnh dại bùng phát như lời bác sĩ, phản chủ một cách trắng trợn như thế!

Kể ra lúc phát điên phát tiết, nó lại có thể xông vào Giang Hạo thì tốt biết bao nhiêu. Còn tên tiểu tử chó ngáp phải ruồi đó, hại cho lão tử sống dở chết dở, sau này khỏe lại nhất định trả thù. Nghĩ đến đây, hắn lại hơi nhớ tới Tần Phương, có cô ở đây thì vui vẻ biết mấy.

Tiếc rằng hôm nay bố mẹ hắn đến, hắn liền lập tức bảo cô đừng tới, đỡ phải giới thiệu lằng nhằng mắc mệt. Đối với những cô bạn gái như vậy, bố mẹ hắn chắc chắn không vui, thậm chí còn kịch liệt phản đối.

Về phía Tần Phương, cô vốn dĩ đã không yêu Âu Long. Sau khi thấy hắn bệnh nặng nằm chỗ, trong lòng cô lại không mấy quan tâm. Nhưng dẫu sao, cô vẫn còn rất cần đến hắn, nhất là hắn lại trẻ đẹp giàu có. Vì vậy, cô vẫn là nên nhắn tin gọi điện, hỏi thăm người bệnh là hắn như thường.

Nằm dài trong phòng, nhìn quanh ngổn ngang toàn là hàng hiệu, nào điện thoại sịn, mỹ phẩm cao cấp, quần áo đắt tiền,… Nếu như cô vẫn ở bên Giang Hạo, e rằng cả đời cũng không có được. Thế mới thấy, trước đây cô đã mù thật rồi, còn khen anh ta đẹp trai, tốt bụng. Rốt cuộc cũng chỉ khố rách áo ôm, là tên quỷ nghèo kiết xác mà thôi.

Tiền tiêu vặt của cô hiện giờ, chỉ e cả đời Giang Hạo kiếm cũng không đủ. Cô lấy ra xấp tiền trong ví và các hóa đơn hàng trăm dola, rải đầy trên giường. Ngay lúc này đây, cô thấy sung sướng đến mê mẩn. Tuổi trẻ vốn ngắn ngủi biết bao, tại sao cô không tha hồ mà tận hưởng chứ!

Rồi đến khi đã chơi đủ rồi, kết hôn với một kẻ yêu mình, chẳng phải là hoàn mỹ nhất sao? Đáng tiếc Giang Hạo kia sẽ chẳng chịu đợi đến khi cô chơi đủ, chơi chán rồi sẽ lại về bên anh, làm người phụ nữ của riêng anh.

Giang Hạo lúc này cũng đang có ý tưởng, anh tính trải tiền ra đầy giường, chụp lấy một tấm ảnh để khoe. Nhưng khi mở ví lại chỉ còn có một ngàn tiền mặt cùng vài xu lẻ tẻ, rải đầy ra giường thì thật là mất mặt. Vậy là lại phải nhịn cơn khoe của, mất hết cả hứng!

Phòng ngủ thì như cái chuồng lợn, anh cũng nhàn rỗi không biết làm gì, tốt nhất là nên sớm tìm bạn gái, muốn đi chơi là rủ đi chơi, muốn đánh game là rủ đánh game. Cũng chẳng sợ tin đồn tình ái, anh căn bản là không thèm để ý.

Chỉ uổng thân anh Thần lực dồi dào, muốn thi triển lại không có chỗ, chẳng khác nào áo gấm đi đêm, đâu còn gì là thú vị nữa. Ít nhất cũng phải làm chuyện gì đấy kinh thiên động địa, đỡ phí công anh tu luyện mới phải.

Sau khi thay lấy đôi giày thể thao cùng bộ quần áo vận động thể dục, anh đi bộ đến sân bóng trường, thử xem ở đó diễn ra cái gì. Với những nơi náo nhiệt như vậy, trước nay anh không thường lui tới.

Trước mặt đã là sân bóng rổ, xung quanh đều kín mít người xem, tiếng hò reo lại đặc biệt vui vẻ.

Sân bóng đá cách đó không xa, số người tới xem lại đông hơn hẳn. Các cầu thủ đang giao tranh quyết liệt, cũng không quên vén áo khoe cơ, khiến cho chị em phải hò reo kích động. Giang Hạo bày ra vẻ mặt khinh bỉ. Nếu có cơ hội, anh thật rất muốn để cho họ thấy, thế nào mới là cơ bắp thật sự.

Còn đang mải nghĩ đi những đâu, đột nhiên anh thấy có gì không ổn. Tiền đạo trên sân đã tung cú sút, đáng tiếc lại là một đường bóng xấu, hướng chỗ anh mà bay thẳng tới.

Nói chính xác, nó đang bay tới ngay sau anh, vài nữ sinh đã la lối om sòm. Giang đại thiếu lại vô cùng bình tĩnh, cơ hội trình diễn đã tới rồi!

Quả bóng đang phi tới với tốc độ cực nhanh, nhưng trong mắt anh lại cực kì chậm chạp. Anh tung chân trái chuẩn bị đón bóng, sau một tích tắc mới biết đã hụt, chân trái anh nhanh chóng rút về, toàn thân bật nhảy, hất ngược quả bóng bằng một cú đá, tiếp đất hoàn hảo.

Thành công rồi! Thật may là anh đã cơ trí, nếu không lại thành trò hề trước bọn họ. Biểu cảm nhất định phải ngầu lòi, thái độ nhất định phải ôn hòa, tư thế nhất định phải lịch lãm!

Khi anh quay lại, một người đẹp đang ngây ngốc nhìn anh: “Người đẹp, chị không sao chứ?”

Cô gái ấy vẫn không nói lời nào, khiến cho Giang Hạo phải huơ tay trước mặt: “Này, người đẹp?”

Giang Hạo chưa biết phải xử trí ra sao, không lẽ đánh thức bằng một nụ hôn? Lúc này, cô ấy cuối cùng đã tỉnh táo lại, chỉ có đôi mắt vẫn ngơ ngẩn nhìn anh, so với vừa nãy không chút khác biêt.

Người đẹp không phải đã bị vẻ ngoài mê người của anh hấp dẫn đấy chứ? Liệu có tính cướp sắc không? Nếu cướp thật thì phải làm sao? Anh vẫn nên giả vờ phản kháng rồi ngầm đồng ý nhỉ, hay là không cần phản kháng mà đồng ý luôn? Giang đại thiếu tự dưng lâm vào vấn đề rất nan giải.

Quả nhiên, người đẹp liền giơ tay bắt anh, đây rõ ràng chính là cướp sắc, là cướp sắc giữa ban ngày ban mặt a! Tuy rằng trường học cũng không có cấm, một chút đạo lý không nói thì thôi, nhưng xung quanh đây vốn rất đông người, dù có ỷ mình xinh đẹp thế nào, cũng nên chú ý cảm tình của đối phương chứ!

Vì thế, không khỏi khiến người ta phải trợn mắt há mồm, Giang đại thiếu cắm đầu cắm cổ, xoay người bỏ chạy như bị chó đuổi.

Chớp mắt đã trở về ký túc xá, anh tu một mạch nửa chai nước khoáng, tâm trạng mới bình tĩnh trở lại. Gái đẹp bây giờ đúng là quá đáng sợ!

Sau khi rửa mặt thay xong quần áo, anh mới lấy ra chiếc Huazun 2, khoan khoái trải nghiệm tính năng cao cấp.

Khoảng mười phút sau, tiếng cửa phòng bất chợt vang lên. Anh em ký túc xá từ khi nào lại lịch sự gớm nhỉ? Lần nào vào cũng hết đập lại đá cửa, cũng biết thế nào là gõ cửa cơ à? Hay là còn có ai khác tới thăm?

“Cửa không khóa, vào đi!” Anh nói câu này cũng không buồn ngẩng đầu, người vẫn để trần, quần mặc lại ngắn, tay cầm điện thoại thản nhiên như thường.

Cánh cửa ọp ẹp được mở ra, theo sau là tiếng hét chói tai đến ghê người, khiến cho Giang Hạo anh phải giật mình hoảng hốt. Chẳng phải là người đẹp lúc nãy sao? Chương Khả Quân, quản lý trưởng câu lạc bộ bóng đá, kiêm luôn danh hiệu hoa hậu giảng đường.

“Tôi đang mặc quần áo, đừng có nhìn lén!”

“Hứ, ai thèm nhìn trộm chứ, cậu mau lên đi!” Chương Khả Quân xoay ra chỗ khác, trong lòng lại thấy không khỏi tò mò, không nhịn được liền ngoái đầu lại.

Vừa mới ngoái lại được một chút, Giang Hạo đã lập tức nhìn cô, miệng cười toe toét đầy gian xảo, mặt cô hóa thẹn mà đỏ bừng.

Bạn đang đọc Tôi Có Điện Thoại Kết Nối Vạn Giới (TroeChouTim Dịch) của Thất Cư Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TroeChouTim
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 404

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.