Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lòng dạ hẹp hòi

Phiên bản Dịch · 1799 chữ

Cố gắng kiềm chế sự khó chịu trong lòng, anh quay người rời khỏi cửa hàng Yali.

Kẻ sau lưng vẫn cố nói tiếp: "Đã là loại khố rách áo ôm còn thích ra vẻ, tính mua sản phẩm nội địa với giá mấy trăm chắc?!"

Bước chân anh thoáng khựng lại, vẫn không quay đầu, lão tử đây không thèm so đo, cho các cô đắc chí.

Khách quan mà nói, phục vụ bên Thương Hoa vẫn tốt hơn nhiều, mấy cô em trắng trẻo dễ thương, nhìn qua đã thấy vô cùng khả ái. Khu thể nghiệm lớn lại có rất nhiều người, mua hàng hay không thì đều được coi là khách hàng tiềm năng.

Cho dù anh mua không nổi dòng Hua Zhizun đắt tiền, thì vẫn còn những dòng điện thoại khác rẻ hơn. Cũng chẳng có ai đuổi khéo, mấy cô bé bán hàng vẫn tươi cười giới thiệu điện thoại cho khách.

Zhizun 2 đương nhiên đã có sẵn trên thị trường, cơ mà bây giờ đa số thường lựa chọn mua qua mạng, giá cũng lại rẻ hơn mấy trăm. Bán hàng trực tiếp thường bán được rất ít, nhưng tiền hoa hồng lại tương đối nhiều. Một chiếc Zhizun bán được, liền có thể kiếm được đến mấy trăm.

Sau khi lượn qua hai vòng, Giang Hạo dừng lại trước quầy Zhizun 2. Một người đẹp bán hàng cách đó không xa, vội vàng đi tới : "Tiên sinh, anh muốn thử nghiệm Zhizun 2 sao? Chúng tôi ở đây có máy để thử nghiệm đó!"

Thái độ phục vụ tốt như vậy, tâm tình Giang Hạo tự nhiên cũng tốt, phẩy phẩy tay : "Không cần thử nghiệm, trực tiếp đưa tôi một chiếc đi, cơ mà cũng đừng đưa chiếc hỏng, nếu không tan làm người đẹp phải mời tôi ăn cơm đấy!"

Thẻ nhân viên trên ngực áo người đẹp có ghi tên, Ngu Tố Tâm.

Cô thoáng đỏ mặt, cười lấy lệ. Cô cũng hiểu rằng, Giang Hạo đây chỉ đang trêu ghẹo một chút thôi.

Cô thuận tay lấy ra chiếc Zhizun 2 hoàn toàn mới từ quầy trước mặt, mở hộp ra thử, tất cả đều bình thường, nhưng muốn khởi động lại cần phải có CMND: "Tiên sinh, nhập thông tin của anh vào là chắc chắn sẽ phải mua, anh suy nghĩ kỹ chưa?"

"Người đẹp, dù sao cô cũng đã mở ra rồi. Nếu như bây giờ tôi mà không mua, cô có chắc không bị ông chủ trừ lương không?"

Lúc này, Ngu Tố Tâm mới cảm thấy có gì đó sai sai. Bình thường đều phải trả tiền đặt cọc trước rồi mới mở hộp, không biết vì sao ban nãy cô lại quên mất, trực tiếp mở hộp mới ra. Nếu bây giờ anh ta mà bỏ đi, có lẽ tiền lương sẽ bị trừ đi không ít.

Thấy mặt đối phương đã đỏ tận mang tai, Giang Hạo cũng không đùa giỡn nữa, lấy ra CMND của mình. Sau khi quét lên, điện thoại đã được nhập thông tin của anh vào, sau này mỗi lần khởi động đều cần quét lại CMND, khi đó mới có thể tiếp tục sử dụng, nếu không sẽ trở thành đống sắt vụn.

Dưới sự giúp đỡ của Ngu Tố Tâm, chiếc điện thoại đã được khởi động, tất cả đều thuận lợi. Từ giờ trở đi, chiếc điện thoại đã chính thức thuộc về Giang Hạo là anh.

Sau khi dùng thử, Giang Hạo cảm thấy rất hài lòng, không hổ là nhãn hiệu lớn: "Người đẹp, nếu điện thoại có gì không hiểu, tôi có thể liên hệ cô hỗ trợ được chứ?"

"Anh có thể đến cửa hàng chúng tôi, sẽ có đội ngũ nhiệt tình giúp đỡ anh!" Đã quá quen với kiểu xin số điện thoại này, Ngu Tố Tâm cũng phải cảnh giác cao độ.

Quẹt thẻ trả tiền rất dứt khoát, anh để điện thoại vào túi áo, mang hộp đóng gói và số quà tặng kèm rời đi.

Sau khi rời khỏi cửa hàng Thương Hoa, Giang Hạo liền ngẫm nghĩ một lát, quay lại cửa hàng Yali lần nữa. Anh đến trước mặt cô gái lúc nãy, tuy nói chuyện quá quắt như vậy, nhìn qua thấy cũng khá xinh đẹp, chỉ là trang điểm lại quá đậm.

"Người đẹp, cám ơn cô đã nhắc nhở nhé! Người như tôi, đúng là dùng điện thoại trong nước thì tốt hơn!" Nói rồi anh đặt chiếc hộp đóng gói Zhizun 2 xuống quầy, tay lấy điện thoại ra ngắm nghía.

Nhân viên bán hàng lòng không khỏi cảm thấy hối hận, cũng bởi vì mồm miệng chanh chua mà đã lỡ mất bao tiền hoa hồng. Cũng phải biết rằng, Zhizun 2 này còn đắt hơn Yali 7 mấy trăm ấy chứ. Nếu đối phương có thể mua được Zhizun như vậy, một chiếc Yali cũng không thành vấn đề. Nghe Giang Hạo nói vậy, mặt cô ta lập tức đỏ bừng.

Sắc mặt các nhân viên bán hàng bên cạnh đều rất khó coi. Ai mà biết được cái tên thoạt nhìn nghèo kiết xác như vậy, lại lập tức vung tay mấy nghìn để mua điện thoại chứ.

Mang theo chiếc hộp lượn qua lượn lại trong cửa hàng, anh giả vờ giả vịt ngắm nghía giá cả mấy chiếc Yali: "Lúc nãy các cô nói như vậy, tôi còn tưởng là một chiếc điện thoại mấy trăm vạn, sợ quá liền bỏ đi, bây giờ mới thấy hóa ra cũng không đắt cho lắm, còn rẻ hơn cả cái này của tôi!"

Anh vừa nói vừa lắc đầu, tay lại không ngừng vuốt ve Zhizun 2, vẻ mặt khinh khỉnh hờ hững, quay người rời khỏi Yali.

Lòng dạ anh chính là hẹp hòi như vậy đấy. Thấy mình bị người ta lên mặt, cho dù vô tình hay cố ý, cũng phải nghĩ cách trả đũa bằng được. Cho bọn họ chống mắt lên mà biết, người như anh không phải loại dễ động vào.

Trên đường trở về trường, anh vừa đi vừa nghĩ, trong nhà đã không còn ai, cũng không qua lại gì nhiều với họ hàng, đương nhiên là chẳng có số điện thoại.

Vậy mà, anh lại chỉ nhớ kỹ số của Tần Phương, nhưng giờ đây chắc đã không còn cần thiết nữa rồi. Sau khi suy nghĩ một hồi, anh thật sự phát hiện mình không có số của ai cả, bạn bè thuộc kiểu có việc thì trực tiếp nói chuyện, không có thì chẳng ai quấy rầy.

Bảo sao điện thoại hỏng lâu như thế, bản thân lại không thấy vấn đề. Hóa ra là do chính mình sống quá nhạt nhẽo, cơ mà đó đã là chuyện trước đây rồi.

Anh lập tức tải xuống phần mềm chat, thông báo với mọi người, rằng điện thoại anh xảy ra vấn đề, mất hết liên lạc, xin mọi người gửi lại số và thông tin của mình.

Chiếc xe taxi nhanh chóng dừng lại trước cổng trường học, anh bước xuống, tiện tay lấy ra ba mươi đồng: "Không cần trả lại tiền thừa!"

Tài xế làm mặt cười vui vẻ, cảm thấy mình may mắn vì đã gặp khách sộp: "Cảm ơn!"

Chờ sau khi Giang Hạo rời đi, tài xế mới bất giác nghĩ lại, cúi xuống nhìn đồng hồ tính tiền: "Không thối cái đầu mày ý, chỗ này vẫn còn thiếu ba đồng!"

Đáng tiếc Giang Hạo đã biến mất từ bao giờ. Anh chắc chắn vẫn còn nhớ rõ, trước đây bản thân đang vội báo danh, đã từng bị ông tài xế này lừa bịp. Bây giờ trả thù là hoàn toàn đúng đắn rồi, ai bảo anh lòng dạ hẹp hòi chứ.

Giang Hạo sảng khoái chạy vào trong trường, toàn thân đều thấy nhẹ nhõm vui vẻ. Nhìn quanh bốn phía, khung cảnh đại học lại đẹp cứ như tranh vẽ vậy.

Đặc biệt là các em gái khóa dưới, bởi vì tiết trời đã chuyển lạnh, cặp đùi trắng nõn lại đi tất chân đủ màu, thật sự đẹp mắt.

Tục ngữ có câu, đi đêm lắm có ngày gặp ma. Vì mải nhìn lúc lâu nên không để ý đến, xuất hiện trước mặt hai chân đen thô, chắn ngay mất tầm nhìn eo thon của em gái trước mặt. Phải mau về rửa mắt thôi, tránh cho bản thân bị mù. Giang đại thiếu gia che mắt chạy bán sống bán chết.

Ai ngờ vận may lại đến rồi, anh vừa chạy mấy bước đã thấy người đẹp Dư Thi Vũ ngay trước mặt, còn chưa kịp mở miệng, mắt đối phương đã sáng lên : "Anh chính là người… tôi nhặt được từ bờ sông…"

Cô còn chưa nói xong, Giang Hạo đã đen mặt : "Đừng~ Dư đại tiểu thư, cô còn nói thêm gì nữa, người ta lại tưởng cô nhặt được một con mèo hoang đấy!"

"Hừ hừ, anh còn không bằng mấy bé mèo con đáng yêu đâu. Tôi cứu anh, lại giúp anh trả tiên thuốc men. Tính ra bây giờ còn nợ tôi đấy, anh tính thế nào?" Dư Thi Vũ liếc mắt.

"Người xưa có câu, ơn cứu mạng phải lấy thân báo đáp, cô thấy thế nào?" Giang Hạo ra vẻ thuần khiết chớp chớp mắt, chỉ thấy Dư Thi Vũ lập tức đỏ mặt.

"Nói hay đấy, mau cho tôi số của anh. Chờ tôi suy nghĩ xong sẽ tới tìm anh!"

Ấy, tự dưng lại được xin số, chẳng phải một tiếng trước, anh bắt chuyện còn bị từ chối sao. Chẳng lẽ gương mặt này tự dưng lại đẹp trai ngời ngời rồi?

Sau khi lưu lại số Giang Hạo, Dư Thi Vũ cảm thấy hài lòng, nhướn mày: "Ra ngoài hóng gió cùng tôi đi!"

Sau khi nghe được câu này, Giang Hạo bất chợt lại nhớ đến kỹ thuật lái xe của Dư Thi Vũ, cảm giác chân có hơi mềm nhũn, lập tức quay người chạy như điên: "Ấy, cơ mà tôi phải đi WC, để khi khác!"

"Tôi đâu có lái xe tệ đến vậy, đáng ghét thật!" Dư Thi Vũ bực bội lầu bầu. Thật đáng tiếc, bộ dáng tức tối đến đáng yêu của cô lúc này lại không có ai đủ diễm phúc để chứng kiến.

Anh chạy nhanh về ký túc xá, bản thân quả nhiên là người phàm, cho dù có thêm thần lực, tiền cũng không ít, vậy mà vẫn giang sơn không đổi bản tính khó rời, cơ mà như vậy cũng không sao cả.

Bạn đang đọc Tôi Có Điện Thoại Kết Nối Vạn Giới (TroeChouTim Dịch) của Thất Cư Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TroeChouTim
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 11
Lượt đọc 426

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.