Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Muốn tu luyện? Còn không mau trả tiền?

Phiên bản Dịch · 1764 chữ

Trong nháy mắt, lập tức vang lên tiếng kêu gào đau đớn của Âu Long, sau đó là tiếng kêu la của Tần Phương. Giang Hạo cười khẩy, anh lạnh lùng bước đi không quay đầu.

Sau khi trở về ký túc xá, ba người bạn cùng phòng lại không hề đi chơi, thi nhau chúi mắt vào màn hình máy tính, chỉ chỉ trỏ trỏ.

“Ha, lão Tam dạo này ít gặp thật đấy. Còn tưởng được phú bà nào bao nuôi rồi!” Khương lão đại chỉ tay vẫy anh lại.

Anh em cùng phòng cũng an ủi anh: “ Trên đời này thiếu gì phụ nữ, sao cứ phải đâm đầu vào cô ta làm gì!” Sau khi chắc chắn mọi chuyện đều ổn, bọn họ không biết lại chạy đi đâu.

Giang Hạo tiếp tục nằm dài trong phòng, tay nghịch điện thoại. Anh thử sử dụng một năm Thần lực, mở rộng ô chứa của túi không gian.

Ngay sau đó, một dòng nhắc nhở lại hiện lên. Thần thú đã tu luyện một trăm năm, tạm dừng tu hành, xin hãy giải phóng không gian.

Không biết đã rơi vào trạng thái tu hành này bao lâu, Thần Thú mới dần dần hồi tỉnh, phát giác thấy mình đã trở về thực tại, sức mạnh cũng tăng lên hơn nửa.

Sau khi tra hỏi thuộc hạ dưới trướng, hắn mới hay rằng, bản thân thật ra chỉ mới tu luyện có một năm.

“Ha ha ha…” Cả Thần điện lập tức vang lên một tiếng cười khoái chí. Vậy ra một năm tu luyện này, lại có thể gấp tới trăm lần công lực so với bình thường.

Tuy nhiên, nghĩ đi nghĩ lại thì, không gian thần bí đó rốt cuộc vào lại bằng cách nào? Vận may như vậy bao giờ mới lại trên trời rơi xuống chứ! Chắc chắn vì hắn đã quá keo kiệt, cho nên tiền bối có chút không vui.

Quả nhiên xem lại, trong giao diện trò chuyện đã không còn thấy bóng dáng Thần Thú. Trong mục tìm kiếm bạn bè, thật may là hắn vẫn còn đó.

Cân nhắc một lúc, anh nhập tin nhắn: “Thần thú ngươi đã tu hành được trăm năm tu vi, nay có thể tự mình cảm ngộ. Có duyên gặp lại!”

Từng chữ một liền hóa thành một đạo thanh âm, vang xa ngàn dặm, khiến cho tất cả tướng lĩnh trong Thần Thú điện đều nhất nhất nghe được, dáo dác tìm quanh. Khi đã xác định được chủ nhân giọng nói không phải người thường, bọn họ liền lập tức lĩnh ngộ rằng, đây là một cách truyền âm vô cùng cao thâm, nên mới liên tục dập đầu bái lạy.

Hiện tại thì chiếc điện thoại di động này đã có thể coi là pháp bảo. Bởi vì cấp bậc quá thấp, mỗi lần tìm kiếm bạn bè lại chỉ có thể mời được một vị thần cùng nhau tu luyện. Bằng không thì Giang Hạo đã không phải khổ sở mỗi ngày, sớm đã đạt đến đỉnh cao nhân loại.

Xem ra trước mắt liền có thể phán đoán được, mười ngày tu luyện ở nơi đây lại tương đương với trăm năm tu luyện ở trong đó.

Quả nhiên nút tìm kiếm đã có thể hoạt động lần nữa. Cá âm dương lại không ngừng xoay tròn, phát ra một nguồn năng lượng bí ẩn, lan tỏa ra khắp chư thiên vạn giới.

Đã hơn mười giây trôi qua, vậy mà hệ thống vẫn chưa có phản hồi. Sẽ không có vấn đề gì chứ? Giang Hạo không khỏi có chút lo lắng, nhưng chỉ chưa đầy một phút sau: “ Đã tìm thấy Thần Tài, có muốn thêm vào bạn bè không?”

Cứ tưởng ai, đang lúc thiếu tiền gặp ngay Thần Tài, đương nhiên là đồng ý ngay và luôn ấy chứ!

Trong giao diện, Thần Tài đã xuất hiện ngay phía trên. So với khi kết bạn với Thần Thú, tâm trạng anh lại phấn khích hơn hẳn. Anh cũng hiểu rằng, ở trên Thiên Đình, vị trí Thần Tài vốn được cạnh tranh vô cùng khốc liệt.

“Nơi đây nguyên khí đất trời mạnh mẽ, ẩn chứa sức mạnh Phật pháp tiềm tàng. Không biết là vị đạo hữu nào đã mời gọi tiểu thần đến đây, xin hãy ra mặt!” Thần Tài thực không hổ đã lăn lộn chốn Thiên Đình lâu năm, lời lẽ vừa có chút kích động, đã sớm trở lại điềm đạm, từ tốn.

“Nơi này một tay bản tôn sáng lập, tâm huyết bỏ ra là không nhỏ. Thần Tài ngươi cảm thấy, nếu được tu luyện ở đây thì thế nào?”

“Đại thần có thể tạo ra nơi này, tiểu tiên thập phần bội phục. So với tu luyện trên Thiên Đình, thật đáng để mở rộng tầm mắt. Đa tạ đã ban cho tiểu thần vinh hạnh này.” Xem ra Thần Tài đã cảm động đến suýt khóc. Chức vụ quản lý tiền tài của hắn, số kẻ dòm ngó không phải là ít, phía Tây còn có Bồ Tát của La Hán môn, sớm muộn cũng khiến hắn thất nghiệp như chơi.

“Nói hay lắm! Bản tôn cũng không muốn làm khó tiểu thần ngươi, nhưng muốn tu hành thì phải bỏ ra một chút thần lực và tiền của, tất nhiên sẽ nhận được thành quả xứng đáng. Tu luyện liền có thể hấp thu được linh khí đất trời, công lực lại gia tăng gấp bội. Ngươi có ý kiến gì không?”

“Không có, tiểu thần không có ý kiến gì hết. Đại thần quả là rất khảng khái!” Đối với chút thần lực và tiền của này, xem ra đại thần cũng không mấy giàu có. Hắn coi như giúp mình giúp người, ra tay tương trợ. Mà Thần Tài làm thần trên Thiên Đình như hắn, tích trữ đến thần lực Vạn năm, tiền tài vô số, bỏ ra chút vốn cũng chẳng đáng là bao.

Sau vài giây, hệ thống quả nhiên hiện thông báo, Thần Tài gửi tặng thần lực Năm trăm năm, năm trăm cân vàng, bạn có muốn nhận không?

Có đang nghe nhầm không vậy? Những năm trăm cân vàng? Sau khi bấm nhận, anh thầm tính toán. Một gam vàng hiện nay tầm khoảng hai trăm tám mươi nhân dân tệ, rồi những năm trăm cân? Nghĩ đến con số đã thấy hoa cả mắt rồi, cứ cho là rất nhiều tiền đi.

Thần Tài không thấy Giang Hạo nói gì nữa, liền chủ động tự mình tu luyện. Giang Hạo cũng cứ để kệ hắn, không quan tâm nữa.

Sau khi nhấn mở túi không gian, quả nhiên thần lực đã tăng lên bảy trăm chín mươi năm. Kỹ năng điều khiển thần thú cũng đã biến mất, thay vào đó lại là thỏi vàng hình cá năm trăm cân.

Sau khi xác nhận ổn thỏa xong xuôi, anh chắc chắn đã nắm được số vàng lớn này, tuyệt nhiên không thể để mất. Mà điều nan giải bây giờ, lại là làm sao có thể rút được đống vàng đó. Tùy tiện đi rút nhiều vàng như vậy, chắc chắn sẽ bị điều tra truy tố.

Vậy thử rút một ít vàng xem: “Trực tiếp rút vàng hoặc chuyển đổi thành tiền Nhân dân tệ!”

Đúng là pháp bảo có khác! Giang Hạo hăm hở lựa chọn một cân vàng chuyển thành Nhân dân tệ, cùng lắm cũng chỉ mấy chục vạn mà thôi, sẽ chẳng ai để ý tới số tiền ít ỏi này. Mà quan trọng hơn cả, chính là thẻ ngân hàng Hoàng Gia của anh cũng chỉ còn lại vỏn vẹn vài đồng.

Tuy nhiên, phải tận hơn mười phút qua đi, di động mới reo lên thông báo. Chiếc điện thoại này vốn dĩ đã hỏng, ngoài tính năng này ra lại chẳng thể sử dụng được vào việc gì khác.

Sau khi xuống giường, anh chỉnh trang quần áo rồi đến thẳng cây ATM gần nhất, chẳng buồn xem xem có phải ngân hàng Hoàng Gia hay không. Chi phí rút tiền lại tương đối cao, anh cũng không thèm để ý.

Khi đã kiểm tra được số dư, anh rút tạm hai ngàn, tim đập nhanh một cách rõ rệt. Trong lòng anh đang gào thét dữ dội, mình giàu to rồi! Nhưng lại ngại nên không dám hét thật, hai ven đường lại chỉ toàn hoa cỏ, anh cư nhiên tự mình tận hưởng niềm vui sướng.

Anh đi taxi đến thẳng trung tâm mua bán điện thoại gần đó. Thương Hoa là tập đoàn điện thoại lớn nhất Trung Quốc, sản xuất ra chiếc điện thoại đứng đầu thế giới – Huazun 2 đang được giao bán. Nếu không phải vì mức giá mang tầm cỡ quốc tế, anh sớm đã mua về một chiếc, đâu phải chờ tới lúc giàu to như hôm nay.

Yali chính là một cửa hàng độc quyền về thiết bị điện tử. Ngẫm nghĩ một lúc, Giang Hạo liền bước vào để ngắm nghía. Rất lâu trước đây, anh từng ước muốn mua được chiếc Yali 4. Chỉ là bây giờ thời đại thay đổi, làm gì còn ai dùng đồ Yali nữa.

Trong cửa hàng tương đối nhiều người, nhân viên nhìn vào Giang Hạo liền đánh giá, nếu cộng tất cả quần áo người anh lại, chắc cũng chỉ tầm ba trăm nhân dân tệ. Vậy nên bọn họ liền giả bộ, không thèm đếm xỉa tới anh nữa.

Thực tế rằng, mỗi ngày đều đầy rẫy những học sinh siêu nghèo, lấy cớ mua điện thoại mà tới đây dùng chùa mẫu mới nhất của Yali, giả vờ chụp ảnh, thật sự khiến người ta chán ghét.

Đứng trước máy thử nghiệm, Giang Hạo còn định nói: “Lấy ra cho tôi xem”.

Không ngờ rằng, đối phương lập tức nói: “Có mua hay không? Không đủ tiền thì đừng có mà nhìn. Nhỡ may làm hỏng thì lấy đâu ra tiền mà bồi thường? Rồi lại khóc lóc mà gọi bố gọi mẹ chứ gì!” Mồm miệng la lớn một tràng như vậy, e rằng kẻ điếc cũng đều nghe được.

Giang Hạo quả thực rất bực mình, không lẽ mua tận mười cái đập vào mặt cô ta! Chỉ là một nhân viên phọt phẹt mà cũng dám lên mặt, lên mặt cái con khỉ!

Bạn đang đọc Tôi Có Điện Thoại Kết Nối Vạn Giới (TroeChouTim Dịch) của Thất Cư Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TroeChouTim
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 426

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.