Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người đợi chết

Phiên bản Dịch · 1608 chữ

Chương 1: Đợi người chết

Bờ biển phía Đông nước Hoa Hạ,ở thành phố Cầm Đảo xa xôi, Trần Văn ngồi trên một nấm mộ đợi chết

Không sai, đợi chết.

Mặc dù không biết bản thân bị bệnh gì, nhưng Trần Văn biết bản thân chẳng sống thêm được vài giờ nữa,bây giờ mỗi bước chân của anh đều cảm thấy mệt mỏi, phải cố gắng lắm mới có thể mở miệng được, da mắt càng ngày càng nặng, Trần Văn hiểu rõ, lần này mắt đã nhắm lại rồi thì sẽ chẳng bao giờ mở ra được nữa.

Đối với căn bệnh quái quỷ của bản thân, tất cả các bác sĩ đều nói vô phương cứu chữa,vừa không biết nguyên nhân gây bệnh lại không nắm rõ bệnh lí. Trần Văn biết, y học hiện đại thực tình không phát triển, giống như bản thân, những căn bệnh kì quái mà bệnh viện không biết gì về nó còn rất nhiều.

Cái huyệt trước mắt là lúc Trần Văn còn sức lực đã dùng rất nhiều ngày để đào nó, bên trong chưa có quan tài,Trần Văn không muốn lãng phí tiền mua quan tài, vì anh vẫn còn một cô em gái đang học tiểu học, bố mẹ hai người cũng vì tai nạn xe vài năm trước mà ra đi, tự mình nỗ lực có thể giành dụm được một khoản tiền để lại cho em gái, cho nó có một cuộc sống tốt.

Nhìn bầu trời đêm, Trần Văn đang nghĩ đến lúc khi mình chết đi thì em gái hẳn sẽ rất buồn, anh không giám nghĩ đến những ngày tháng tương lai em mình sẽ sống một mình như thế nào, dù gì nó cũng chỉ là một đứa bé đang học trung học,những ngày tháng tương lai…

Trần Văn không dám nghĩ tiếp…chẳng thể cầm nổi nước mắt, dựa vào điều gì mà mới hai mươi mấy tuổi đã phải chết? Tại sao ông trời lại bất công thế? Anh còn rất nhiều điều nuối tiếc, trong thời khắc đối diện với cái chết, những điều nuối tiếc đó lần lượt hiện ra trong đầu… hết cơ hội rồi…sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa…

Thứ mà khiến Trần Văn không an tâm nhất chính là cô em gái Tiểu Ảnh, anh của hiện tại sẵn sàng đánh đổi tất cả để đổi lấy cơ hội được sống tiếp! Nhưng hết cách rồi, thực sự hết cách rồi,…xin lỗi Tiểu Ảnh, anh thực sự không muốn chết, nhưng anh cũng hết cách rồi.

“haiz”Trần Văn thở dài bất lực, chầm chậm nằm xuống lỗ huyệt chờ đợi cái chết, còn phải phủ đất lên nữa, bản thân không thể làm nổi nữa rồi.

Trong đêm đen mù mịt,Trần Văn lôi từ túi áo ra một chiếc điện thoại, gửi đi một tin nhắn: “ Bàn Tử, tao đi đây, rảnh thì đến lắp đất xuống mồ cho tao, bãi tha ma ở ngoại ô Đông Nam, rất dễ tìm, nếu có thể, Tiểu Ảnh nhờ mày giúp tao chăm sóc nó nhé, nói với nó anh nó xin lỗi.”

Bàn Tử họ Lưu, có thể coi là một trong đám bạn ít ỏi của bản thân.

Sau khi nhấn gửi, Trần Văn từ từ nhắm mắt, gửi một đoạn tin nhắn đó đã tiêu hao của hắn rất nhiều thời gian, rất nhiều sức lực.

Thế giới này…tạm biệt.

Tiểu Ảnh…anh không thể chăm sóc em nữa rồi.

Chẳng ai để ý đến thời khác Trần Văn nhắm mắt đã có một giọt nước mắt trào ra,tôi rất muốn sống tiếp! Tôi vẫn còn đứa em gái thân yêu cần chăm sóc! Nó mới học tiểu học, nó vẫn chưa biết chăm sóc bản thân…Tôi không muốn chết! Tôi không muốn chết!

Tôi rất muốn sống!

Trần Văn không còn sức lực để hét lên câu ấy nữa.

“ Chào mừng đến với Hoạt Nhân điện” một giọng nói dường như vọng từ không gian rộng lớn.

Trần Văn đột nhiên bừng tỉnh, nhận ra bản thân đã không còn ở lỗ huyệt nữa, lúc đó không biết làm sao lại ngồi trên chiếc ghế trường cổ hình vuông, ngồi trước mặt là một người kém bản thân vài tuổi, chỉ có điều trên cơ thể người thanh niên này toát lên một vẻ yêu ma quỷ quái.

“Đây là đâu?”

“Hoạt Nhân Điện.”đối diện nhắc lại câu nói lúc nãy, “Một cửa hàng chỉ mở cho người đã chết.”

Chỉ mở cho người đã chết? Trần Văn nhận thức được bản thân đã chết rồi.

Không ngờ rằng sau khi chết không phải mọi thứ đều là hư không, có lẽ nào thực sự có tồn tại cõi âm gian? Nếu không thì thế nào để giải thích những cảnh tượng trước mắt đây? Nghe có vẻ đây là một tiệm tạp hóa, người trẻ tuổi đó chính là ông chủ, chỉ có điều không biết chỗ này bán cái gì.

“ Ông chủ bán cái gì?”

“ Ở đây cái gì cũng bán,” cậu thanh niên cười một cách ma quái “Chỉ cần anh bỏ ra đủ một cái giá.”

“ Cái gì cũng bán? Tôi muốn sống lại!” Giống như người sắp chết vì khát tìm được ốc đảo giữa hoang mạc rộng lớn, Trần Văn thậm chí chẳng thèm phân biệt thật giả.

Anh muốn sống lại! Anh muốn trở về cái thế giới mà buổi sáng có thể nhìn thấy mặt trời! Anh muốn nhìn thấy Tiểu Ảnh.

“ Được chứ.” Cậu thanh niên đó nhẹ nhàng gật đầu, “ nhưng có đi có lại, anh sẵn sàng trả cái giá như thế nào?”

“Tôi…” sau khi kích động qua đi Trần Văn dường như nhận ra mình chẳng có cái gì cả, muốn sống lại nhất định phải trả một cái giá rất lớn đúng không nhỉ? Trần Văn sống đã nhiều năm như thế nhưng vẫn không nghe thấy chuyện có người chết sống lại.

“ Không bằng dùng linh hồn của anh để đổi, thấy thế nào?” chàng trai lại tiếp tục cười, giống y với ma quỷ mà Trần Văn đã đọc được trong sách lúc còn nhỏ.

“Linh hồn?”

“ Đúng, linh hồn của anh rất đáng tiền, đủ để đổi lấy cơ hội được sống lại.”

“ Đổi thế nào?” Trần Văn nuốt nước bọt.

“ Linh hồn của anh sẽ giao cho cửa tiệm này, anh sẽ trở thành chủ mới của nó.”

“ Còn cậu thì sao?”

“ Tôi? Đương nhiên sẽ được giải thoát.”

“ Giải thoát?”

“ Quý khách, anh hỏi quá nhiều rồi.”

“…” Trần Văn trầm lặng một lúc, Giao linh hồn cho cửa tiệm này sẽ đổi được cô hội sống lại sao?” Bóng hình đáng yêu ngoan ngoãn của Tiểu Ảnh hiện ra trước mắt, sau đó, hắn gật đầu lia lịa. “ Đổi!”

“ Tốt lắm!” Cậu thanh niên cười lớn “ Giao dịch thành công!”

Tiếng nói vừa dứt, trước mặt Trần Văn hiện lên một mảnh mai rùa, bên trên khắc nguệch ngoạc những chữ chẳng thể hiểu nổi, sau đó tấm mai rùa bốc cháy, phút chốc bỗng hóa thành tro.

“ Lấy linh hồn của anh để trao đổi, sau khi sống lại, anh sẽ thọ được 7 ngày, có điều đừng có lo, cái tiệm này có thể giúp anh tiếp tục sống.” Cùng với lúc câu nói kết thúc cậu thanh niên đó cũng biến mất theo, trong đầu Trần Văn, xuất hiện mô hình thu nhỏ của cửa tiệm, bên cạnh còn có chú thích.

Hoạt Nhân điện: Lv1 (đối tượng trao đổi trước mặt: người chết, sau lv5 có thể tách tiệm)

Vật chủ: Trần Văn( Vì người đã chết nên không được gọi là chủ nhân)

Trao đổi trước mặt: không

Đặc biệt: Không

Thành phần thu lợi: 10%

Điểm hiện tại: 0

Trần Văn suy nghĩ kỹ những lời nói vừa rồi của cậu thanh niên trước khi biến mất, cửa tiệm này có thể giúp bản thân sống tiếp… rõ ràng ý của câu nói đó tương tự như một trao đổi, nếu có người dùng mệnh của mình để trao đổi thì bản thân có thể sống tiếp, chỉ có điều xem ra bản thân trước mặt chỉ có thể đạt được 10%

Nhưng đây chẳng phải ở âm gian sao? Tiệm này chẳng phải chỉ mở cho người chết sao? Người chết thì làm gì còn mạng để trao đổi với bản thân?

Chẳng lẽ nào sau 7 ngày sống lại vẫn sẽ phải chết?

Trong lúc Trần Văn vò đầu bứt tai, một giọng nói điên dại vảng vất bên tai: “ Hoạt nhân Điện! Hoạt Nhân Điện! Ta đợi 1 năm rồi! Ta đợi 1 năm rồi!Ta đã đợi được 1 năm rồi! Cuối cùng cũng mở rồi! Cuối cùng! Cuối cùng…”

Anh lấy lại tinh thần nhướn mày, không hiểu từ lúc nào bản thân lại ngồi nơi cậu thanh niên kia ngồi lúc đầu, còn chỗ mà hắn vừa ngồi thì lại là một người đàn ông trung niên 30 tuổi, khuôn mặt thô kệch, đôi mặt đỏ ngầu, nhìn có vẻ rất hung tợn.

“ Anh là?”

Nghe thấy câu hỏi của Trần Văn, người đàn ông liền trầm hẳn xuống, hắn thở dài, ánh mắt đem theo vẻ tuyệt vọng vô cùng: “ Ta tên Mãn Quốc Kiến”

“ Mãn Quốc Kiến?” Trần Văn lặng người 1 lúc, “ là người thị trấn Cầm đảo?”

“ Cậu biết ta?”

Bạn đang đọc Ta Có Cửa Tiệm Ở Âm Phủ của Cục Gạch Xào Cay
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhubinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 241

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.