Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cậu ấy đã nhường học bổng cho tớ (2)

1461 chữ

Phần 2: Cậu ấy đã nhường học bổng cho tớ

Tớ không biết nữa, chỉ là tưởng tượng tiền học ba năm liền, rất là lớn. Thử hỏi ba năm tới nếu ba mẹ chỉ phải nuôi tớ ăn, có phải sẽ nhẹ gánh đi rất nhiều không? Rồi nếu học tốt được đi du học, mai sau kiếm được rất nhiều tiền còn gì? Tiền, tiền, tiền. Buổi tối đầu óc tớ toàn tiền thôi, động lực mạnh mẽ kinh khủng khiếp. Tớ ngay lập tức lên mạng tìm đề các năm trước về làm thử. Khổ nỗi, nhà không có máy tính, có mỗi con điện thoại ghẻ anh họ không xài nữa vứt cho, nhiều lúc toét cả mắt. Mà chẳng sao sất, có để dùng là tốt lắm rồi.

Từ hôm ấy ngày nào tớ cũng ôn tập mải miết tới ba giờ sáng mới dám đi ngủ. Chỉ sợ nếu không cố gắng thì cả đời sẽ hối hận. Những người quen toàn chê tớ già trước tuổi. Nói chung tớ cũng không quan trọng chuyện đó, giờ tớ già, xấu vậy thôi, khi nào có tiền tớ sẽ đẹp và trẻ ra , nhất định thế!

Vòng đầu tiên của kỳ thi tuyển sinh vào lớp Mười là một bài trắc nghiệm tổng hợp tất cả các môn, vòng thứ hai là thi viết luận, vòng thứ ba thi Toán 180 phút, điểm tối đa là 20 một vòng. Ba vòng này quyết định tuyển trò vào học. hôm vừa rồi tớ cũng đạp xe ra trường rồi chụp lại kết quả rồi về cộng của tất cả các bạn. Hiện tại tổng điểm của tớ là 52 ba vòng, tiếc là chỉ đứng thứ hai, kém bạn thứ nhất 5 điểm lận. Tất nhiên là tớ đỗ trường này rồi, nhưng đỗ hay không có nghĩ lý gì đâu? Quan trọng là có học bổng thì mới được học. Tớ là một trong mười người cầm tấm vé vào vòng thi tiếng Anh cuối. Vẫn có khả năng bứt phá, nhưng thực sự hơi nản, bởi vì giám khảo sẽ đặt một câu hỏi bất kỳ, thí sinh trả lời trong vòng năm phút, mà ở trường tớ các cô toàn dạy ngữ pháp thôi, tớ nói không tốt lắm đâu. Nhưng tớ sẽ cố gắng hết sức!

Tới ngày thi, bên ngoài sân xe hơi hạng sang, hội trường cũng đông kín, các bạn đi với phụ huynh.Tớ thì không dám hé răng gì với người nhà cả, mất công ba mẹ bỏ một buổi bán hàng, với lại tớ sợ thi dở làm xấu mặt hai người. Thí sinh ngồi hàng ghế đầu tiên, tớ đưa mắt tìm cái bạn được điểm cao nhất. Không ngờ luôn, lại chính là bạn Cún. Trí nhớ của tớ tốt mà, chắc chắn không thể nhầm được. Ngồi cạnh bạn là cô tóc vàng hoe, hình như là giáo viên của bạn ấy thì phải, thấy cô ấy mặc áo có logo của trung tâm tiếng Anh nổi tiếng lắm. Thôi, tớ thầm nghĩ kiểu này mình tiêu luôn rồi. Tớ thi thứ chín, bạn ấy thi thứ mười. Chẳng cần tới bạn ấy thì nghe tám bạn kia hùng biện tớ đã thấy choáng váng, buồn thúi ruột.

Tới lượt, câu hỏi của tớ là: Lý do lớn nhất khiến em dự thi vào trường này? Tớ lúc đó uể oải chán nản lắm rồi, biết là mình không có suất nên chẳng hề khen trường đẹp, nổi tiếng, bề dày thành tích này nọ, một phát đáp bừa luôn. Đại loại dịch ra tiếng Việt nghĩa là, nhà em nghèo quá nên muốn thi giành học bổng để ba mẹ đỡ phải mất tiền đóng học phí. Nói xong đang định đi xuống thì một thầy trong ban giám khảo lại hỏi tiếp, đại ý là nếu không được học bổng thì có học ở ngôi trường này nữa không? Không hiểu sao lúc ấy mắt mũi tớ cay xè, tiếc quá mà. Giây phút nhìn thấy dòng chữ “Viet Duc International High School” ngoài cổng trường, tim tớ đã đạp mạnh tới nhường nào, tớ đã khát khao được học ở ngôi trường này biết bao!

  • My answer would be no. Thank you!

Thầy ấy gật đầu, lòng tớ nặng trĩu xuống. Chắc cũng về ship tào phớ luôn đây, ngồi nghe kết quả làm gì cho mất thời gian. Không ngờ, vừa đi được một nửa đường thấy loa thông báo thí sinh thứ mười vì sức khỏe không tốt nên bỏ thi. Trời ơi , mừng như bắt được vàng luôn, ba chân bốn cẳng chạy về chỗ ngồi, đợi các thầy cộng điểm. Khiếp, chắc đó là hai mươi phút dài nhất trong cuộc đời tớ mất!

Mọi chuyện cứ như là mơ vậy. Tớ thì nói kém nhưng điểm ba vòng kia cao kéo lại, tổng vừa hay hơn người về sau một điểm. Lúc đó còn được gọi lên sân khấu trao giải, đứng trên bậc cao nhất nữa chứ. Ôi giời ơi, sướng hết cả người! Bế mạc, tớ thấy có người đứng sau cánh gà, lặng lẽ nhìn mình, thực sự vừa bủn rủn vừa choáng váng. Cậu ấy trông vẫn khỏe mạnh mà, chẳng giống bệnh tật gì cả. Có người bắt gặp ánh mắt của tớ thì toan bỏ đi, tớ liền tò mò đuổi theo, gọi với:

  • Này Cún, Đứng lại đã…

Cậu ấy càng đi nhanh hơn, khiến tớ vừa phải vác cái tấm bảng khen thưởng to đùng vừa đuổi theo.

  • Là cậu nhường tớ à?

  • Ê…

  • Ê, cậu Cún ơi, cậu không nghe thấy tớ gọi à?

Cậu ý chẳng trả lời tớ gì cả, tiến thẳng tới cái xe sang trọng đậu ngoài cổng trường. Xe vụt đi mất, tớ cũng không đuổi theo nữa. Các cậu xem chương trình Đường lên đỉnh Olympia bao giờ chưa? Cái tấm bảng khen thưởng của tớ to như cái tấm của người được trao giải nhất trong chương trình đó ý. Cồng cà cồng kềnh, không làm sao mà mang được về. Nhưng cũng không muốn bỏ đi, cái này nó không đổi được ra tiền nhưng nó là danh dự nha, nhất định phải tha về cho hai người ở nhà mát lòng mát dạ. Loay hoay mãi, may mà có ông lão sửa xe đạp bên vỉa hè cắt cái săm xe hỏng làm thành sợi dây chun dài giúp tớ buộc chặt đằng sau xe.

  • Con cảm ơn ông, mai con đi giao hàng sẽ mang cho ông tào phớ miễn phí.

  • Ừ, đi cẩn thận đấy!

Tớ vui vẻ về nhà, bầu trời thật trong xanh, cao và đẹp lắm. Ôi, các cậu không tưởng tượng được ba mẹ tớ hôm đó sướng tới mức nào đâu. Ba tớ cầm bảng khen thưởng đi từ đầu chợ tới cuối chợ khoe miết, “Các bác xem này, con Tây Thu nhà em đấy, tên nó trên đây này”. Về đến nhà, ba tớ đóng đinh treo song song cùng cái biển tào phớ đậu phụ. Mẹ tớ thì gọi là nước mắt như suối, làm tớ rơm rớm theo. Rồi buổi tối, bà con cô bác hàng xóm láng giềng đều sang chơi cả. Người cho cái bút, người cho quyển vở, có anh sộp còn cho hai mươi nghìn cơ. Mọi người cứ vỗ vai liên tục, “Tây Thu giỏi quá”, “Tây Thu sau này dạy con cô học nhé”, rồi thì “Tây Thu mà phát đạt đừng quên các bác” …

Đỗ được trường cao, vui thì vui mà cũng hơi sợ. Căn bản có năm môn học bằng tiếng Anh, tớ sợ lạc hậu không theo kịp rồi bị các bạn chê cười, đâm ra vừa đi giao hàng vừa cắm tai nghe nghe bài suốt ngày luôn. Càng tới gần ngày nhập học, tớ càng hồi hộp ghê gớm, tò mò trường mới, lớp mới, bạn bè mới. Mấy hôm tập dượt đội hình đội ngũ cô chủ nhiệm cho bình bầu ban cán sự, tớ muốn làm chức gì đó lắm mà không được phiếu bầu nào cả. Nhưng nói chung là được mở rộng tầm mắt. Lớp tớ có hẳn ba bạn nổi tiếng, trong đó có hai bạn nữa là hot girl, chụp ảnh cho tạp chí suốt. Thiết nghĩ, thân thân mà dụ được hai bạn ý PR hộ cho quán đậu phụ nhà mình thì đắt hàng phải biết! Bạn còn lại là thần đồng, đọc báo thấy bảo bạn này ba tuổi đã biết dịch sách tiếng Anh cho nhà xuất bản rồi, hoành tá tràng lắm!

Bạn đang đọc Tớ Thích Cậu Hơn Cả HARVARD của TrầnThuHà714
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrầnThuHà714
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 3169

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.