Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 3944 chữ

Một buổi sáng đầu hè, trời đặc biệt trong lành, nắng đặc biệt vàng, mây đặc biệt nhiều, và hoàng cung hôm nay đặc biệt đẫm máu.

Lâm Gia Anh mặc áo giáp nặng nề, tay cầm kiếm hô lớn:" Các anh em, hãy lôi cổ tên cẩu hoàng đế hại nước hại dân ra đây!!!!! Vì vinh quang, vì Tổ quốc, quyết trừ hại cẩu hoàng đế!!!!!!! Sát!!!!!!!!!!!"

" SÁT SÁT SÁT!!!!!!!!!!!"

Gần vạn quân lính dựng binh khí xông lên tiến đánh hoàng cung, cửa cung to lớn chẳng trụ nổi một khắc, quân binh ào ào xông vào chém giết những người đã từng là chiến hữu kề vai sát cánh vào sinh ra tử. Từ trong cung, hơn năm ngàn quân tinh nhuệ đổ ra như lũ, chỉ qua nửa canh giờ đã nắm thế áp đảo, chất lượng đánh bại số lượng.

Tể tướng lái Phi Thiên vượt qua đoàn binh phía dưới lao vào chính điện, bên trong quả nhiên có hơn trăm hộ vệ bảo vệ Phù đế. Tể tướng cười khùng khục tạc đạn xuống dưới, hơn nửa bị trúng đạn liền ngã tại chỗ. Phù đế vẫn bình thản ngồi im trên long ỷ, lạnh lẽo nhìn về phía trước, dường như tiếng đạn nổ, tiếng binh khí va chạm và tiếng hò hét chém giết bên ngoài chẳng ảnh hưởng tới phong thái cao quý của hắn. Tể tướng nhắm đạn về phía hắn, quát lên.

" Sở Hà Dĩnh, có lời gì muốn nói trước khi chết không??"

" Lắm lời." Phù đế chống tay nheo mắt nói vẻ nhức đầu.

Tể tướng phóng đạn đánh về phía hắn, tiếng nổ long trời vang lên, ông sung sướng cười vang. Chợt khói lửa nơi long ỷ bị thu lại chầm chậm, dần dần hiện ra bóng dáng của một nam nhân cao ráo đứng chắn trước mặt Phù đế, tay phải xòe ra hút hết đạn khói vừa bắn ra. Ngay lập tức, từ tay trái của hắn phóng ra một sợi tơ hồng, dây tơ lao đến quấn chặt Phi Thiên kéo giật xuống khiến tể tướng mất thăng bằng chúi đầu đập mạnh vào động cơ điều khiển. Phi Thiên rơi xuống, tể tướng bị lôi ra ngoài, Phù đế nhấc mắt hỏi ông.

" Tể tướng đại nhân, ngươi biết tội mình là gì không?"

Tể tướng giận dữ quắc mắt nhìn Nam Cung Ti và Phù đế, râu dài run run lên.

" Sở Hà Dĩnh, hôm nay chính là ngày chết của ngươi! Đừng vui mừng quá sớm, bây giờ sẽ có thêm một vạn binh tiến đánh hoàng cung, ngươi nghĩ chỉ với năm ngàn quân là có thể đánh bại ta sao????? Ha ha ha ha ha!!!!!!!"

Nam Cung Ti ngoáy tai nói:" Nếu là một vạn quân trú đóng ngoài thành năm trăm dặm ngụ dưới lòng đất thì có lẽ giờ này đã bị diệt rồi."

" Cái gì????? Không thể nào!!!" Tể tướng giật mình gào lên:" Làm sao có thể????"

Phù đế bật cười:" Cửu Tịch hầu vào nửa đêm ngày hôm qua đã lặng lẽ tập kích quân của ngươi, trong lòng đất hẳn là dễ bị ngạt khí độc lắm đúng không?"

Tể tướng trợn ngược đôi mắt, nước mắt chảy ròng ròng, ông đau khổ gào rít muốn giết chết Mộ Tiệp và Phù đế.

Nam Cung Ti tặc lưỡi nghĩ: Giả như thám tử không mò ra cứ địa và kế hoạch của tể tướng sớm như vậy, hẳn là kế hoạch của ông sẽ hoàn hảo, nhưng thời gian gấp rút, sơ hở xuất hiện không ít. Đúng là nhất thất túc thành thiên cổ hận mà.

Hắn lại nghĩ, kì thực mấy cái kế hoạch to lớn của tể tướng cũng chẳng thấm vào đâu so với mấy âm mưu trong 'Tam quốc diễn nghĩa', quả là nhàm chán, còn tưởng tể tướng phải là một âm mưu gia gian kế đầy bụng chứ.

Sau đó, trận chiến kết thúc, Lâm Gia Anh bi phẫn đâm họng tự sát, quân binh xin hàng, tể tướng bị tống giam đợi ngày hành hình. Điều tra nhà của tể tướng và Lâm Gia Anh thì phát hiện những bức thư mật về kế hoạch giết Thái tử Huân Đô quốc cùng một số chuyện cũ khác. Mười ngày sau, tể tướng cùng hai mươi bảy vị quan lại khác có liên quan tới kế hoạch bị phán tội soán vị, làm tổn hại quốc gia, vu oan giá họa cho Thích gia năm xưa cùng đồ sát cả Mộ gia năm xưa nữa,..... xử phạt ngũ mã phanh thây. Theo luật thì phải tru di cửu tộc, nhưng Phù đế xét thấy những người khác vô tội nên đày ngục nam tử, lưu đày nữ nhi cùng lão ấu ra hoang đảo, trong vòng hai trăm năm cấm bước chân lên bờ và phải chịu sự giám sát của Sương Hy quốc.

Nam Cung Ti ngáp dài, mệt mỏi ngóc đầu dậy, thấy Mộ Tiệp đang mặc quan phục thì hắn cầm lấy mũ quan đội cho y.

" Sao mới sớm đã tiến cung rồi??"

" Sự vụ bề bộn, phải tăng ca thường xuyên để nhanh chóng giải quyết." Mộ Tiệp vuốt quan phục chỉnh tề, nghiêng đầu hôn cằm hắn vỗ má:" Chán thì đi chơi đâu đó đi, mệt thì cứ nghỉ. Ta về muộn, không cần chờ."

" Được." Nam Cung Ti hôn má y một cái rồi chỉ tiễn đến cửa phòng.

Mấy ngày nay chẳng mấy khi thấy bóng Mộ Tiệp, Nam Cung Ti rất nhàm chán mà làm một tiểu trận lên dây tơ quấn quanh tay trái, đợi chốc lát liền nói.

" Nặc, dạo này khỏe không?"

Nam Cung Nặc uể oải nói:" Ca ca thân ái, ta thất tình rồi."

" Hả????" Nam Cung Ti ngoáy lỗ tai ngạc nhiên hỏi:" Ngươi và Mộ Uyên hạnh họe cái gì à??"

" Có cãi nhau. Được hơn tháng rồi."

" A?? Sao lại thế? Bây giờ hai ngươi không nói chuyện với nhau à?" Nam Cung Ti rót tách trà hoa huệ, nhấm nháp chút cao hoa quế.

Nam Cung Nặc im lặng lúc lâu mới ậm ờ nói:" Ta.... ta là ai???"

Nam Cung Ti ngồi thẳng lên, nhíu mày hỏi:" Nặc, ngươi sao vậy?"

" Ta... Y nói ta vốn dĩ không đầu thai chuyển kiếp. Vậy có nghĩa là.... gì????"

Nam Cung Ti vuốt trán, day day thái dương rồi ngập ngừng kể lại cho hắn nghe việc mình đã chết ở Thế giới 024 rồi xuyên không đến Thế giới 007, còn nhiều việc khác nữa. Sau khi nghe xong, Nam Cung Nặc im lặng không thốt nổi lời nào, thật sự quá rắc rối và khó tin.

" Vậy là ta đã chết hay chưa??" Nam Cung Nặc có chút thấp thỏm không yên.

" Coi như là chết rồi đi. Ngày hôm đó ở dưới lòng đất, ta đã tận mắt thấy ngươi... tan biến mất mà." Nam Cung Ti đứng dậy đi mấy vòng quanh phòng rồi lại nói." Nhưng điều này cũng không nên lo lắng quá chứ. Ta thề có trời biết đất biết thần linh biết, Mộ Uyên là thật lòng thật dạ đối tốt với ngươi, không nửa điểm dối trá. Thế vì sao mà các ngươi lại cãi nhau??"

Nam Cung Nặc vặn vẹo khuôn mặt, hít sâu mấy hơi mới chần chừ nói lí nhí:" Ta muốn.... khụ..... ngươi hiểu đúng không? Sinh lý bị..... ặc. Chung quy là... y nói không muốn lợi dụng ta, nên....... nên nhất quyết không chịu làm gì dù có bị trúng xuân dược của Bạch Nhu...... Ta phải làm sao đây???"

Nam Cung Ti rú lên:" MÁ NÓ MỘ UYÊN CÁI TÊN ĐÓ ĐÚNG LÀ KHÔNG BẰNG CẦM THÚ!!!!!!! AI ĐỜI THỊT NHÉT TẬN MIỆNG RỒI MÀ CÒN SỢ SỆT NHƯ VẬY? HÒA THƯỢNG CŨNG KHÔNG BẰNG!!!!!!"

Nam Cung Nặc sặc, cái gì không bằng cầm thú chứ???!! Ghê như vậy!!

" Thôi được, ngươi muốn giảng hòa với y?" Nam Cung Ti nhẹ giọng lại:" Không khó. Y là cái dạng ngoài cứng trong mềm, bình thường Cửu Cửu muốn ăn kẹo kéo đều sẽ tỏ vẻ đáng thương trước y. Mộ Uyên cái tên này a, đặc biệt dễ mềm mỏng trước những vật đáng yêu hay yếu đuối."

Nam Cung Nặc:" Ta đường đường một đại lão gia sao có thể giở cái chiêu trò nít ranh như thế??"

Nam Cung Ti:" Gia gia a, năm đó ngươi chính là dùng cái chiêu này mà dụ dỗ y a! Ngươi lúc nào cũng tỏ ra ngờ nghệch đáng yêu đáng thương nên mới được y quan tâm yêu thích tới vậy a~."

" Nhưng....." Nam Cung Nặc ấm ức nghĩ, cũng là do mình manh động không suy nghĩ, khiến y bị tổn thương như vậy... Hắn thở dài:" Được rồi, ta đã biết......."


Mộ Uyên ngồi bên bờ thanh trì, ngơ ngẩn chống má nhìn nắng vàng chiếu trên mặt nước lấp lánh ánh bạc.

Không biết hắn hết giận chưa? Ăn cơm chưa? Có còn bực không? Ngủ chưa nhỉ? Chắc vẫn giận dỗi vì mình đây? Hôm nay hắn có ăn cao nguyệt quế trù phòng mang lên không nhỉ?......

Y xoa mũi trầm tư, trước kia Sinh Cơ ta đã làm hắn tổn thương tới thế sao?? Khiến hắn nhục nhã như vậy..... Hắn có chán ghét ta của bây giờ không????

Chợt trên đầu có tiếng 'loạt xoạt' của lá cây, Mộ Uyên ngước lên nhìn, thấy Nam Cung Nặc đang buồn bã nhìn xuống, ánh nhìn chăm chú hệt như bốn năm trước, khung cảnh giống như bốn năm trước, con người dường như chẳng đổi thay gì cả. Một khoảnh khắc như vậy khiến Mộ Uyên tâm trào cuồn cuộn, tiếng tim đập thình thịch mãi vang bên tai.

Nam Cung Nặc vẫn im lặng nhìn xuống, nội tâm gào thét: Ôi cái mặt ta sắp không giữ nổi rồi!!!! Sao y cứ nhìn mà chẳng nói hay làm gì vậy???!!

Mộ Uyên khẽ cười, sóng mắt lưu chuyển, Nam Cung Nặc đỏ mặt muốn chết. Y đứng dậy, phủi vạt áo rồi hỏi.

" Có muốn đi câu mực bắt ốc với ta không?"

Hắn hơi gật đầu, y nhảy lên ngồi trên

tường, vuốt lọn tóc rơi trước má hắn nhẹ nhàng nói.

" Tối nay ăn bạch tuộc nướng nhé, làm cay cho ngươi ăn."

Nam Cung Nặc hơi nghiêng đầu nói:" Có biết ôn nhu cũng là một loại bệnh không?"

Mộ Uyên ôm hắn lại gần cụng trán, thầm thì lời chỉ hai người nghe được:" Chắc ngươi không biết tương tư cũng tính là bệnh đâu nhỉ?"

Nam Cung Nặc hôn mũi y, dụi dụi hai cái lầm bầm:" Xin lỗi."

" Không có. Ta cũng xin lỗi." Mộ Uyên thở nhẹ, xoa tóc hắn cười:" Đừng buồn."

" Ta thật muốn lấy lại kí ức." Nam Cung Nặc dựa vào vai Mộ Uyên, nheo mắt nhìn ra xa, nếu như nhớ lại được rồi thì y sẽ không cô đơn vì chỉ có mình y nhớ còn hắn thì không, và hắn cũng sẽ không cảm thấy thiếu thốn như khi chẳng nhớ gì.

Mộ Uyên gật đầu:" Không phải vội, chuyện gì đến sẽ đến."

Thích Thiếu Kiên ngồi phía xa xa, gã vò đầu hỏi Bạch Nhu đang ngồi bên cạnh mình:" Tiểu Nhu tử, bọn họ là đang giảng hòa ư?"

" Ừm." Bạch Nhu chống cằm nhìn hai người họ, tự hỏi đến bao giờ Thích Thiếu Kiên mới lãng mạn như người ta đây??? Sốt ruột chết đi được!!! (=,=;)

Quản gia ngồi sau lưng hai người, ngao ngán nghĩ, rốt cuộc đến bao giờ mình mới có thê tử đây??? Lo lắng quá đi!!!!!!

Bạch Thước đi ngang qua thấy cả ba người đang ngồi nhìn Nam Cung Ti và Mộ Uyên đang âu yếm ngọt ngào trên cây phía xa xa, khó hiểu nghĩ: làm cái gì mà đi rình trộm lúc người ta đang hẹn hò ái ân vậy??? Y nhún vai, ôm theo một ít thuốc đem đến cho Bố Khương rồi đi về nhà.

Trong dược quán có mấy cô nương đang ríu rít một chỗ, một nàng bạo dạn hỏi Trần Cư đang ngồi gói thuốc cho họ.

" Vị ca ca này cho hỏi xưng là gì vậy?"

" Tại hạ họ Trần." Trần Cư vẫn như khối đá, đơ mặt trả lời nàng, không có ý xưng tên.

Một cô nương mặc tranh y khẽ cười, tiếng lanh lảnh như hát:" Trần ca ca không biết ngày mai có rảnh không? Có thể đến xem bệnh cho di nương nhà thiếp?"

" Tại hạ chỉ là một người làm thuê, không biết khám bệnh. Xin tiểu thư thứ lỗi." Trần Cư hơi gật đầu rồi đưa thuốc cho các nàng.

Một cô nương khác mặc giả y nhìn thấy Bạch Thước vào quán thì đon đả chào hỏi:" Bạch đại phu đã về a."

Bạch Thước mỉm cười gật đầu, cô nương tranh y che miệng cười nói:" Ai nha nha, Bạch đại phu thuê được một tiểu ca thật ưa nhìn, cho hỏi thuê ở nơi nào để ta đến xem."

Hai cô nương kia khanh khách cười rồi vẫy tay ra về. Trần Cư bẻ miếng thuốc đã phơi khô, nhíu mi hỏi Bạch Thước.

" Các nàng bình thường cũng đến đây sao??"

Bạch Thước xắn tay áo lựa thuốc, gật đầu. Trần Cư giúp y lấy thuốc, thì thào bất mãn.

" Không thấy các nàng trêu ghẹo ta sao?" Ngươi mau ghen đi!

Lắc đầu. Chuyện này có liên quan gì đến ta đâu.

Trần Cư thở dài:" Bạch Nhu nói hôm nay sẽ ăn ở chỗ Thích phó tướng và Bố lão gia."

Gật đầu.

" Lát ta nấu chút canh ngải hầm gà cho ngươi ăn nhé."

Bạch Thước xếp thuốc rồi gói lại, hơi lắc đầu rồi ra dấu:" Phiền phức, ta không muốn ăn gì hết."

" Ăn gì đi. Vừa vào hè nên hơi oi, ăn canh gì cho mát nhé." Trần Cư hơi lo lắng nói, dạo này y chẳng thấy Bạch Thước ăn mấy, Bạch Nhu khuyên mãi cũng không ăn.

" Mệt. Đóng quán thôi." Bạch Thước dọn dẹp rồi đóng quán sớm, mệt mỏi về phòng nằm nghỉ.

Trần Cư vẫn nấu canh ngải hầm gà, tối đến đem vào phòng Bạch Thước. Y gọi người dậy, xoa trán đối phương hỏi.

" Không nỡ gả tiểu muội đi đúng không?"

Bạch Thước lặng thinh nhìn tay mình, uể oải khép mi thở dài, quả nhiên chẳng phải do thời tiết mà là do tâm tình không tốt nên mới biếng ăn.

Trần Cư hơi cười:" Phụ thân ta trước có kể, khi cô cô sắp thành thân ông cũng lo lắng ngày đêm tới biếng ăn mất ngủ, sợ cô cô bị ủy khuất khi về nhà chồng."

Bạch Thước nhấc mắt lên, làm thủ ngữ:" Cấm nói với Nhu Nhu chuyện này!"

" Được, ta đồng ý. Nhưng mau ăn canh cho ta." Trần Cư đẩy bát cho y thúc giục.

Bạch Thước nâng bát lên chầm chậm ăn, đến khi xong mới đuổi được Trần Cư đi. Y đi lại quanh quanh trong phòng, xoa xoa bụng, no quá!

" Bạch đại nhân, muốn ra ngoài hít thở chút không?" Trần Cư đứng ngoài hỏi.

Bạch Thước nghĩ nghĩ rồi đi ra, thấy Trần Cư đang rót rượu ngồi trên ghế mây giữa sân, y đi tới ngồi đối diện.

" Bạch đại nhân, muốn uống chút không?"

Nhận lấy chén rượu từ Trần Cư, Bạch Thước nhấp một ngụm, hơi ngọt. Y nheo mắt nhâm nhi từng chút một, có vẻ thích rượu này. Trần Cư hỏi.

" Ngon không?"

Bạch Thước liếc mắt lạnh te, vẻ thờ ơ thấy rõ. Trần Cư gật gù, quả nhiên Bạch Nhu nói phải, thích còn tỏ vẻ không để ý.

Gió đêm thổi bay tán lá cây trong vườn nghe xào xạc êm tai. Trần Cư hít nhẹ một hơi, cởi ngoại y khoác lên vai Bạch Thước.

" Cẩn thận bị cảm."

Bạch Thước gật đầu, kéo chỉnh cổ áo, khép mi ngáp nhẹ.

Thấy cũng đã đến giờ ngủ, Trần Cư vỗ vai Bạch Thước:" Bạch đại nhân nên nghỉ ngơi thôi."

Bạch Thước day trán đứng dậy, chậm chạp về phòng. Trần Cư trải chăn đệm ra cho y nằm, khép cửa sổ lại tránh gió lùa rồi thả mành che xuống. Bạch Thước cởi trung y ra gấp để lên chiếc bàn tròn cạnh giường, nằm xuống đắp chăn ngang bụng, từ từ khép mắt. Trần Cư vặn tắt đèn, ngoái đầu nhìn qua bức mành trước giường một lúc lâu mới nhẹ bước ra khỏi phòng.

Nửa đêm canh ba, gió thổi mạnh, mây che khuất bóng trăng, xa xa nổi lên từng tia chớp rạch xuống biển đen âm u. Bạch Thước mở mắt ra nhìn trướng đỉnh tăm tối, ngồi dậy vén mành đi giày rồi ra ngoài sân. Y đi tới vườn, nắm một sợi thừng rồi kéo lên, phía góc vườn vang tiếng 'cạch cạch', dần dần một cái bạt hiện ra rồi nhích từng chút một che kín cả vườn. Y kéo mạnh dây thừng cho tới khi nghe thấy tiếng 'cách' rồi móc đầu dây vào một miếng sắt trên tường.

" Sắp mưa rồi." Trần Cư đi ra từ lúc nào, tay cầm chản đèn bão soi sáng một khoảng sân.

Bạch Thước gật nhẹ, loay hoay thu dọn các thứ bên ngoài bỏ vào kho. Trần Cư khiêng giá phơi thuốc vào trù phòng, ôm cái ổ nhỏ mà A Miêu đang cuộn mình nằm ra ngoài để Bạch Thước khóa cửa cẩn thận. A Miêu khẽ kêu một tiếng, chui đầu xuống chân mình dụi ngủ.

" Xong rồi, đi nghỉ thôi." Trần Cư nhấc đèn lên soi đường về phòng.

A Miêu nhấc đầu lên nhẹ kêu ra sau lưng Trần Cư, y quay lại thì thấy Bạch Thước đang dựa tường nhìn mình đánh giá. Trần Cư hơi bối rối, căn bản hiếm thấy đối phương nhìn mình như vậy.

" Sao vậy?"

Bạch Thước lắc đầu, đứng thẳng đi trước. Trần Cư đi sóng vai cùng y, liếc sang nhìn thử. Ánh sáng từ đèn bão hắt lên khuôn mặt cả hai, tạo ra những mảng sáng tối đối lập. Như bị cái gì đó thúc giục, Trần Cư nhẹ kéo đối phương lại, đẩy nhẹ y lùi về sau dựa lưng vào tường. A Miêu nhảy phóc xuống đất, chạy vào màn đêm mất hút. Bạch Thước ngước lên, dùng đôi mắt lành lạnh nhìn đối phương, y thoáng cứng người lại khi bị từng bước ép sát.

" Bạch Thước." Trần Cư đứng thật gần y, chăm chú nhìn thẳng vào đôi mắt kia, nuốt khan nói." Ngươi chắc cũng có một chút hứng thú với ta chứ."

" Nếu không thì làm sao lại để ta ở nhà ngươi mấy tháng liền."

" Nếu không thì sao lại chẳng có phòng bị gì dù biết ta có tình cảm với ngươi."

Bạch Thước cảm nhận hơi thở ấm nóng phả lên mặt mỗi lúc một rõ, y đẩy nhẹ đối phương ra nới rộng khoảng cách. Trần Cư đặt chản đèn và ổ mèo trên tay xuống bên chân, lùi lại nửa bước.

" Ngươi không thấy bất tiện và phiền phức hay sao?" Bạch Thước làm thủ ngữ hỏi y." Ta rất mệt."

" Ta thấy tốt lắm." Trần Cư hơi cười:" Nếu ngươi ngại mình có tật, ta sẽ để ngươi từ từ chấp nhận. Thời gian hãy nhiều lắm."

" Ta từ khi sinh ra đã bị câm, mẫu thân chính vì thế mà rất chán ghét đối diện ta." Bạch Thước vẫn thản nhiên tiếp:" Ta tự biết bản thân có bao nhiêu đáng ghét, rất tự giác mà không nhõng nhẽo, làm nũng, giận dỗi với ai. Phụ thân là một người cha tốt, ông thương ta khuyết tật, thương ta không được mẫu thân yêu nên đặc biệt chiều chuộng ta. Nhu Nhu ra đời, mẫu thân rất hạnh phúc, mỗi ngày vui vẻ yêu thương nó hết mực. Nhờ vậy mà bà đối ta cũng thân thiết hơn, cao hứng thì xoa đầu ta, không cao hứng thì sẽ ôm Nhu Nhu đi chơi." Y dừng lại chốc lát, nhìn ánh sáng đèn mà hơi nheo mắt lại:" Một năm kia trời đổ tuyết lớn, lạnh muốn đông máu. Nhu Nhu trong lúc cùng ta chơi ngoài sân thì bị ngã vào hồ băng, may mắn được phụ thân vớt kịp. Mẫu thân hiển nhiên là giận, trong lúc phụ thân đang chữa cho Nhu Nhu thì bà ném ta xuống hồ đấy."

Trần Cư siết nắm tay lại, mặt lại bất biến. Chỉ cần y để lộ chút thương tâm hay gì khác, y nhất định phải rời khỏi căn nhà này. Bạch Thước sẽ chẳng bao giờ chấp nhận một kẻ yếu đuối bên mình.

" Ta rơi xuống đó, bị ngâm lúc lâu mới được thúc thúc phát hiện mà cứu, kể từ đó sức khỏe ta liền yếu tới nỗi này. Hơi trở lạnh sẽ đau người, hơi ho chút sẽ rát phổi, ốm một lần liền kéo dài mấy tháng, nhiễm chút mưa sẽ bị cảm mạo.... Ta luôn tự hỏi, nếu như sinh ra là một đứa trẻ biết nói, liệu bà ấy có yêu thương ta không? Nhưng ta biết, chuyện đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra." Bạch Thước vuốt tóc, mi tâm hơi giãn ra tỏ vẻ dễ chịu, y mỉm cười mềm nhẹ:" Vậy nên, ta chẳng muốn biết yêu thích một người là gì. Bởi vì nó rất mệt."

Trần Cư cười mà tâm rỉ máu:" Bạch đại nhân, hãy bao nuôi ta đi. Phụ thân ta ngoài biên cương quanh năm suốt tháng không về, mẫu thân ta lại mất từ sớm, đại ca ta đã có mái ấm riêng, vậy nên ngươi hãy thu nuôi ta đi."

Bạch Thước cười, nụ cười y rất lạ, vặn vẹo mà méo mó, hệt như tuổi thơ sứt mẻ lắm rạn nứt của y vậy. Y ôm bụng cười mãi, cho đến khi nước mắt cứ tuôn dài trên khóe mi. Bạch Thước ôm chầm lấy cổ đối phương, mặt vùi sâu vào cổ y, tiếng nghèn nghẹn ngắt quãng, thở khó khăn. Trần Cư ôm bờ vai run rẩy của y, hít sâu một hơi mới nhấc nổi bàn tay lên vỗ vai y như dỗ dành một đứa trẻ.

Mưa rơi xối xả, sấm chớp vang trời, gió thổi mạnh ngoài cửa sổ. Trong chiếc chăn mềm mại êm ấm, Bạch Thước an yên ngủ say, nước mắt còn đọng lại trên má. Trần Cư chống đầu nhìn y, lau nhẹ mặt y, nhìn thật chăm chú.

" Nếu như ta gặp ngươi sớm hơn, ta sẽ bảo vệ ngươi khỏi bà ta, cho ngươi sự yêu thương chứ chẳng phải đau khổ."

Đặt nhẹ một nụ hôn lên mắt y, Trần Cư khẽ thở nhẹ một tiếng, ôm y vào lòng, vỗ về như đang ru ngủ.

Một đêm mộng mị.

Bạn đang đọc Tơ Hồng sáng tác bởi Ủliễu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ủliễu
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.