Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 3063 chữ

Tể tướng tức giận đạp lên vai Lâm Gia Anh đang quỳ run rẩy trên đất, ông ta trắng cả môi chửi rủa.

" Ngu độn!!! Thám tử của Mộ gia đã thoát được, ngươi ở đó sợ hãi lo nghĩ được cái mẹ gì??? Bây giờ việc quan trọng là tập kết binh lực lại, nội trong năm ngày phải bao vây được hoàng cung!!"

Lâm Gia Anh sợ hãi kêu lên:" Đại nhân, hiện tại Cửu Tịch hầu gia đang ở hoàng thành!!!"

" Y ở đó thì làm được cái thá gì??? Có triệu tập được binh sĩ Tầm Ly đảo đến đó trong năm ngày được không?? Cấm vệ quân trong tay ta, binh lực tổng lại cũng gần vạn, sợ mẹ gì!!!!!"

Lâm Gia Anh run run bò dậy:" Hạ nhân lập... lập tức chuẩn bị!!!!"

Tể tướng đại nhân luôn đắc ý về kế hoạch hoàn mĩ không tỳ vết của mình, ai ngờ vẫn bị thám tử của Mộ gia nắm được thông tin, còn bị lộ cứ điểm nữa. Bây giờ chắc hẳn thám tử cũng sắp vào hoàng thành rồi, còn không lo dấy binh tạo phản ngay thì còn đợi tới bao giờ???

Nghĩ thoáng một chút, tể tướng quyết định nhanh chóng nhập cung, xin được về quê nghỉ ngơi mấy tuần. Phù đế nhấc mắt nhìn ông, lòng thầm nghĩ chẳng lẽ lão muốn chạy. Hắn quanh co nửa ngày mãi vẫn không làm cho cái lưỡi của tể tướng quẹo đi, không còn lý do gì đành phất tay phê chuẩn.

" Thần xin lui."

Tể tướng bình tĩnh rút lui, vừa ra đến cửa cung liền vắt giò lên cổ chạy vào xe, thúc giục bỏ chạy nhanh.

Nam Cung Ti đứng trên lầu cao hóng gió, miệng ngậm mứt đào, mắt nhìn theo bóng xe lao như bay. Y nhếch môi cười lạnh, nghiêng đầu nhìn thám tử đứng sau lưng, nghe họ báo cáo hết thảy.

" À a~, lão cáo già này muốn chạy thì cứ để lão chạy. Ta cũng muốn xem lão định làm gì kế tiếp. Mọi chuyện cũng sắp kết thúc rồi."

Mộ Tiệp ngồi vắt vẻo trên lan can, thở dài phất tay cho thám tử lui. Nam Cung Ti quay lại chống tay sau lan can, nhai nhai mứt hỏi.

" Cửu Cửu, ngươi không định vào cung báo cho Phù đế à?"

" Sao ta phải đi? Ám vệ sẽ thay ta diện kiến hắn." Mộ Tiệp nhấp ngụm trà, chép miệng liếc hắn:" Ta sợ kẻ nào đó ghen lồng lộn lên lắm."

Nam Cung Ti hất cằm tự đắc:" Ngươi biết thì tốt. Nhưng ta tin ngươi sẽ không hồng hạnh vượt tường."

Mộ Tiệp hừ mũi phồng má, mò đậu phộng muốn ăn. Nam Cung Ti ngồi bên y, ôm vai hít cổ y, mập mờ nói vào tai đối phương.

" Thật thơm!"

" Thật thối!" Mộ Tiệp xua tay đẩy người ra:" Lượn đi cho lành. Ngươi chẳng thơm tho chút nào!"

Nam Cung Ti nũng nịu ôm y cọ cọ:" Cửu Cửu cầu sủng ái ta!!!!"

" Ai nha!" Mộ Tiệp giật đuôi tóc hắn ra, gầm gừ nói." Cút vào góc nào đó cho gia gia nhờ!!! Phiền phức!"

Nam Cung Ti hai mắt mở to tỏ vẻ thật tội nghiệp, Mộ Tiệp cắn răng quay phắt đi, lại bị hắn oa oa ôm hông giữ lại.

" Cửu Cửu, ngươi cứ nằm trên đi ta không kháng cự đâu!"

Mấy hôm nay Mộ Tiệp tức tối mãi việc này: Khi Nam Cung Ti tỏ ý muốn làm chuyện thân mật đó, y muốn thượng mà hắn chẳng muốn hạ, vậy là mãi cái chuyện ấy vẫn chưa làm được khiến hai bên dục hỏa công tâm, không chỗ phát tiết.

Mộ Tiệp bóp cằm hắn:" Là ngươi nói đó!" rồi lôi lôi kéo kéo Nam Cung Ti về phòng ngủ, đẩy hắn lên giường.

Y vừa mới chạm vào thắt lưng hắn liền kêu:" Cửu Cửu, để ta chuẩn bị tâm lý đã!"

" Đây là lúc nào rồi cần chuẩn bị tâm lý??" Mộ Tiệp muốn hộc máu với tiểu tình nhân, hốc tốc xé y phục hắn ra, để lộ cơ thể tráng kiện đẹp mắt dưới thân.

Nam Cung Ti tỏ vẻ ngượng ngùng ôm mặt:" Nhẹ..... khụ... nhẹ thôi."

Mộ Tiệp run hết cả gáy nhìn cái tên nam nhân đậm mùi nam tính trước mắt nói cái câu ẻo lả của mấy tiểu muội trong xuân cung đồ, âm thầm thổ huyết. Tha cho ta đi, còn làm bộ mình bị bức lương vi xướng vậy.

Y hùng hổ cởi trung y ra, đè vai hắn xuống điên cuồng hôn, hận không thể nuốt luôn người vào bụng. Mứt đào thật ngọt!!!

Nam Cung Ti ôm cổ y, nghiêng đầu đón nhận. Tay vói vào lý y đối phương để lộ bờ vai và ngực y. Mộ Tiệp hơi dừng lại thở dốc, cả người đỏ lên, hít thở trầm lại, y nhích xuống liếm cổ hắn, cảm nhận bàn tay phía dưới đang tạo khoái cảm cho mình. Từng cơn run rẩy kéo dọc sống lưng, y khẽ rên lên.

" A.... Chậm lại!"

" À. Cưng phải thả lỏng ra." Nam Cung Ti cười nhẹ, chống khuỷu tay phải lên hôn trán y." Nào, chậm rãi...."

Hắn vẫn nằm dưới, tay lại chuyên nghiệp tới dọa nát con tim đối phương. Mộ Tiệp không chịu nổi mà khẽ kêu, cả người đổ ụp lên hắn, sức lực rút hết. Y thở dốc hổn hển, mồ hôi rơi ướt mai tóc, vai run lên.

Lúc này, Nam Cung Ti nhanh chóng lật người áp y xuống, vừa luồn tay ra sau vừa hôn trấn an người trong lòng.

" Thả lỏng ra.... Cưng à, anh sẽ làm em sướng rên lên........" Nam Cung Ti vừa âm tà cười vừa hôn lên cổ cùng ngực y, tay đã 'thành sự'.

Mộ Tiệp sợ hãi co người lại, chuyện gì đang xảy ra thế này??? Mọi chuyện không như y tưởng tượng. Y hơi giật mình kêu.

" Dừng lại!! Dừng!!!!!"

" Bình tĩnh, rất nhanh sẽ không khó chịu nữa." Nam Cung Ti vỗ về an ủi tình nhân, giọng ngọt ngào mị hoặc.

" Nhưn.... a! Này!!" Mộ Tiệp ôm chặt cổ hắn không dám mở mắt, y bật khóc chợt nhớ lại hơn chín năm trước, lắc đầu cố xua tan mấy hình ảnh ghê răng ấy." Ta xin ngươi......"

Nam Cung Ti thở dốc khó chịu, hắn chẳng muốn nghe gì cả, trực tiếp làm luôn. Mộ Tiệp kinh hãi kêu lên, nước mắt trào ra lăn dài xuống chăn. Những hình ảnh kia mập mờ tan biến rồi lại xuất hiện. Y cảm nhận cơn đau khủng khiếp truyền khắp cơ thể, đau tới khó thở. Dần dần, y không còn thấy thảm thiết như lúc đầu mà thay vào đó là khoái cảm kì lạ lan tràn tâm trí cùng nhục thể, tiếng kêu đau đớn xé giọng cũng trở nên ái muội, ám dục khó tả, khiến Nam Cung Ti như trúng ma túy, lâng lâng mà nhẹ bẫng.

Đến khi tỉnh lại thì trời đã tối, Mộ Tiệp đau đớn chẳng buồn nhích người, an ổn cuộn mình trong lòng nam nhân. Y chớp mắt nghĩ, không tệ, rất tốt!! Nghe nói có cặp vì lần đầu làm chuyện ấy không tốt bèn chán nản chia tay. Giờ xem ra mình và hắn không đến nỗi.

Nam Cung Ti mơ màng mở mắt tỉnh dậy, thấy trước ngực ấm nóng liền cúi đầu, xoa xoa mấy cái. Mộ Tiệp hừ mũi.

" Ngon nhỉ? Dám lật lọng trâng tráo với bản hầu, tội chết!"

Nam Cung Ti:" Baby a, bây giờ xã hội văn minh, ai lại dùng cái cách ấy. Huống hồ ta đã là người của ngươi, là thể tử tương lai của ngươi rồi, ngươi bỏ ta thì ta biết tìm ai nương tựa."

Mộ Tiệp bĩu môi cười nhạt:" Thôi đi. Bây giờ cho ngươi chút bạc, cút."

Nam Cung Ti liền lùi xuống rúc vào ngực y, ủy khuất nỉ non nói ngọt:" Phu quân a, đừng bỏ rơi ta~."

Mộ Tiệp hừ cười, hôn tóc hắn lành lạnh nói:" Hiền thê dễ bảo." Nể mặt cái từ 'phu quân' của ngươi vậy.

Nam Cung Ti rất (\=◇=/) cạn lời.

Hắn ngồi dậy, vuốt tóc ra sau đầu nói." Đi tắm đi."

Y nằm phơi bụng nhìn trướng đỉnh, nheo mắt liếc ra ngoài:" Có người."

" Ai?" Nam Cung Ti nhìn hướng cửa phòng, đỡ Mộ Tiệp dậy.

Trước cửa vang tiếng nói:" Hầu gia, Hoàng thượng triệu kiến ngài."

Mộ Tiệp hất tóc nói:" Đợi đi." rồi cùng Nam Cung Ti tắm nước nóng.

Nam Cung Ti vừa cọ vừa chà cơ thể Mộ Tiệp cẩn thận, chuyên tâm công việc massage còn rất tận tình hỏi.

" Có dễ chịu không?"

" Ừm." Mộ Tiệp nhắm mắt lầm bầm:" Rát họng."

" Đau lắm không?" Hắn đặt tay lên eo y, nghiêng đầu cười dịu dàng.

Mộ Tiệp xùy một tiếng:" Nhờ phước nương tử mà ta cảm thấy sống không bằng chết. Chẳng qua vẫn ổn. Phạt quỳ trên sỏi."

Nam Cung Ti cứng miệng nói:" Phu quân xấu tính! Rõ ràng lúc đó sướng rên lên cơ mà, sao giờ lại phạt ta!!"

" Có ý kiến thì cút." Mộ Tiệp trừng mắt lườm." Ta không bao dưỡng nam nhân!"

Nam Cung Ti lật y lại đè trên sàn, hôn lên cằm y hừ hừ hờn dỗi:" Không bao nuôi ta thì mau cho ta cái danh phận đường hoàng đi. Làm sốt ruột chết đi được!"

Mộ Tiệp ngóc đầu lên cắn tai hắn ậm ờ nói:" Làm như ta đang ngoại tình không bằng. Sẽ cho."

" Ai nha!" Nam Cung Ti lắc tai mấy cái, mày cau lại tỏ vẻ không thích.

Mộ Tiệp ôm lưng hắn liếm nhẹ vành tai đối phương:" Ta phải nhập cung."

" Được rồi."

Nam Cung Ti kéo y lên bờ, cả hai lau khô thân thể rồi mặc quan phục cho y. Nhìn những vết hồng ngân trên da y, ôn nhu xoa mấy lần mới mặc y phục chỉnh tề, vỗ vỗ ngực y.

" Đi sớm về sớm. Ta muốn ăn cơm tối cùng ngươi."

Mộ Tiệp nắm đuôi tóc hắn hôn lên rồi cười nhẹ:" Đợi ta."

Mộ Tiệp không nhanh không chậm tiến cung bằng lối tắt để tránh bị theo dõi, Lưu công công vội vã chỉ dẫn đường. Cửu Tịch hầu gia này cũng thật là, sao có thể bảo người ta đợi gần nửa canh giờ chứ!!! Có còn muốn giữ cái mạng không vậy?? (>▪<)

Qua nửa nén nhang, Lưu công công dẫn y vào Nguyệt Hòa cung nay đã chẳng như xưa, vắng lặng tới cô tịch, nhưng vẫn có điểm hoa lệ và sang quý của hoàng thất. Phù đế bỏ đi hoàng bào rườm rà thay vào một bộ tơ tằm mềm mại dễ chịu, hắn đang nhâm nhi ly rượu hảo hạng chờ người. Mộ Tiệp chậm rãi nửa quỳ, hơi cúi đầu dõng dạc nói.

" Tham kiến hoàng thượng."

Lưu công công sốt sắng, vế 'hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế' đâu rồi??? Khi quân đó hầu gia!!!! (○◇○)

Phù đế gật đầu:" Bình thân đi ái khanh."

" Tạ hoàng thượng." Mộ Tiệp đứng lên, nghiêm nghị đứng nhìn thẳng đối phương:" Hoàng thượng đã nghe mật thám của thần thông báo, ngươi đã có kế hoạch gì chưa?"

Phù đế phất tay cho Lưu cômg công lui ra ngoài, Lưu công công biết ý đóng cửa lại để lại không gian riêng cho hai người. Hắn hơi cười nhìn Mộ Tiệp vẫn đứng im tại chỗ, nhẹ nhàng nói.

" Ngươi không cần đa lễ, ở đây chỉ có hai ta, ngồi đi."

Mộ Tiệp cười:" Tạ hoàng thượng, thần nào dám phạm thượng."

Phù đế thở dài, nhìn y nói:" Cho ta mượn năm ngàn quân."

" Được." Mộ Tiệp gật đầu đáp ứng.

Phù đế nhíu mi nhìn y:" Ngươi có thể giúp ta không?"

" Thần tuân mệnh." Mộ Tiệp vẫn lành lạnh nói, thần sắc không đổi.

" Mộ Tiệp......"

" Xin bệ hạ cứ ra lệnh."

" Ngươi..... không thể gọi ta như trước đây sao?? Chí ít cũng đừng tỏ vẻ xa lánh như vậy chứ." Phù đế nghiêm mặt tức giận nhìn y vẫn một bộ xa cách.

Mộ Tiệp liếc nhìn hắn, cười mà như không cười nói:" Hoàng thượng là thiên chi kiêu tử, là bề cao cao tại thượng, thần thân phận thấp hèn không dám phạm thượng khinh quân."

Phù đế cười lạnh, tay bất giác run rẩy:" Ta..... Ha ha ha....... Trẫm hiểu rồi." Hắn gật đầu, nụ cười chua chát. Ta đã mất y thật rồi. Hối hận thì được cái gì đây???? Hắn lạnh lẽo nghĩ: Chi bằng cứ biến thành người của mình đi. Hắn ngẩng đầu lạnh nhạt ban lệnh:" Đêm nay ái khanh ở lại thị tẩm cho trẫm."

Mộ Tiệp cúi đầu nói:" Lệnh vua không thể cãi." Y đi theo Phù đế vào giường, nhìn hắn ngồi trên giường mặt đối mặt với mình.

" Ái khanh đã biết lệnh trẫm là gì, còn không mau làm đi." Phù đế ngậm cười lạnh lùng nhìn y. Chưa từng nghĩ sẽ trở thành như thế này, chưa từng biết thì ra khoảng cách đã xa đến không thể vãn hồi. Lỗi lầm và hối hận, căn bản đã là của dĩ vãng. Bây giờ dùng hành động nực cười và tàn nhẫn này để níu lại y, quả thực đáng thương tới đáng cười!

Mộ Tiệp quỳ xuống cách hắn một thước, vừa cởi áo vừa nói:" Quân lệnh thần chết thần phải chết, quân ban ân sủng thần buộc phải nhận. Chỉ là....." Y mở áo ra, để lộ những vết hồng ngân còn mới, Phù đế liền biến sắc nhìn trân trân, khuôn mặt thống khổ tới méo mó." Thần đành kháng lệnh, dẫu vạn kiếp bất phục cũng không từ."

Y nâng chủy thủ vẫn luôn giắt bên mình lên, nhấc mắt nhìn Phù đế đang đau khổ nhìn mình, nhẹ nhàng nói:" Bệ hạ, Mộ gia bao đời nay vẫn luôn tận chức tận trách bảo vệ biển đảo Tổ quốc, lão hoàng đế cũng từng phong hiệu rất nhiều, vinh quang vô ngần. Thần không còn gì để lo về thân nhân. Chỉ là thần có một vị hôn phu đang đợi quay về ăn cơm, sợ rằng không thể giữ lời trở lại được. Thần mong bệ hạ hãy gửi lời nhắn này tới hắn, rằng ta y......"

" Đủ rồi!!!!!" Phù đế không nhịn được mà quát lên, môi run bần bật, mặt trắng bệch. Hắn quay phắt đi ôm ngực, tim đau đớn đến bật khóc, cố kìm nén lại mà nói:" Lui ra, trẫm muốn nghỉ ngơi."

Mộ Tiệp đứng lên, mặc lại áo rồi chậm rãi nói:" Hà Dĩnh, ta từng thích ngươi. Nhưng ta yêu hắn. Ta không bao giờ muốn phụ hắn. Bên hắn, ta an tâm vô cùng..... Những năm tháng trước kia, cứ xem như là một hồi mộng đi."

Tiếng cánh cửa khép lại vang lên, Phù đế ôm chặt ngực nức nở khóc, nước mắt chảy vào miệng mặn chát. Hắn ném hết chăn gối xuống, đập tường mỉa mai bản thân.

Tình yêu là vậy, ích kỷ hoặc rộng lượng, cay đắng hoặc ngọt ngào, dứt khoát chỉ được chọn một trong hai, bởi lẽ nó vốn là phải triệt để. Nếu ta phân vân, do dự, ta sẽ mất tất cả.

Nam Cung Ti ngồi nhìn cơm canh đã nguội, hắn cụp mi rũ rượi nghĩ, thật lâu!! Trước đây hắn vẫn luôn đợi chờ y như vậy, luôn cảm thấy không lâu như ngày hôm nay. Hắn buồn chán làm một tiểu pháp trận, một con nai vàng nhảy phốc lên cao, nó chạy mãi chạy mãi trên những nẻo đường gập ghềnh nơi núi rừng, mỗi bước chạy lại hiện ra vô vàn hạt bụi lấp lánh ánh kim. Bầu trời hiện ra, sao lung linh vây quanh mặt trăng tròn trĩnh, một ngôi sao rơi xuống tạo ra một dải sáng xinh đẹp kéo rách bầu trời, ngàn vạn những ngôi sao rơi xuống như mưa rào, đẹp tới mê ảo. Con nai chạy qua con suối trong, hoa cỏ liền mọc lên qua những bước chân nó chạy đi, rồi cây cối trở nên xanh tốt trong nắng vàng ươm. Con nai ngừng chạy, ngoảnh đầu vẫy đuôi giữa lá vàng rơi và gió heo may, nó chỉ dừng chốc lát rồi lao mình qua khe sâu, tuyết rơi trắng xóa cỏ cây hoa lá. Nó tung tăng nhảy trong tuyết trắng, hoa tuyết bay lên hóa thành những vì sao bay về trời, lại vây quanh vầng trăng tròn vành vạnh.

Mộ Tiệp vỗ tay mấy cái, khuôn mặt rạng rỡ hệt như lần đầu tiên nhìn thấy Nam Cung Ti làm tiểu trận như thế cho y xem. Nam Cung Ti vui vẻ quay sang.

" Về rồi à? Đói lắm không??"

" Đẹp thật." Mộ Tiệp đi tới nhìn tiểu trận đang dần tan biến, y đột ngột ôm chầm lấy hắn, hôn lên má hắn thì thầm." Ta yêu ngươi. Bốn năm nay cảm ơn ngươi đã luôn kiên trì bên ta, theo đuổi ta. Niềm may mắn nhất trong cuộc đời này của ta chính là được làm người của Mộ gia, niềm hạnh phúc nhất của đời ta chính là được ngươi yêu."

Nam Cung Ti nhắm mắt tựa cằm lên vai y, thở ra một hơi thoải mái:" Vậy ngươi phải trân trọng ta đó. Vì ta đã đặt cược ái tình cả đời vào ngươi rồi. Ta không yêu nổi ai nữa đâu."

Đặt cược canh bạc lớn thì phải đưa ra cái giá lớn tương xứng, được thì ăn cả vốn lẫn lời, không được thì mất cả chì lẫn chài.

Bạn đang đọc Tơ Hồng sáng tác bởi Ủliễu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ủliễu
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.