Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 4133 chữ

Trời quang, nhưng lòng người không quang nổi.

Thái tử Huân Đô bị ám sát trên quốc thổ của Sương Hy quốc- là việc nghiêm trọng!

Mộ Tiệp thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng sớm chiếu lên khuôn mặt y một tầng êm dịu hiếm hoi, đáng tiếc hàng mi lại nhíu lại, xem qua có một phần ám trầm và lạnh nhạt. Mộ Tiệp hít một hơi, xoay người vò đầu, cởi lý y ra đi tắm rửa cho tỉnh táo.

Nước lạnh thấm nhuần qua từng thớ thịt, nhưng lại khiến tinh thần sảng khoái hẳn, đầu óc cũng minh mẫn. Mộ Tiệp thở ra một hơi nhiệt, vấn tóc lên tránh nước.

" Cửu Cửu! Có đây không?" Nam Cung Ti thò đầu vào cửa gọi, thấy hơi nước nóng bốc lên sau bức bình phong.

" Có. Chuyện gì à?" Mộ Tiệp xoay người dựa thành, chống cằm nhìn bóng mờ đang tiến vào.

Nam Cung Ti duỗi lưng nói:" Lưu công công đến bái kiến."

" Việc gấp?"

" Không. Xem ông ta vẻ hãy tản nhàn lắm." Nam Cung Ti ngồi trên ghế ngoài, vắt chân dựa ra sau thở nhẹ." Đến Hoàng thành cũng một tháng rồi mà Phù đế vẫn chưa cho diện kiến. Hắn định làm cái gì??"

Mộ Tiệp chà cọ cánh tay:" Chúng ta cũng đâu nhàn. Mười thám tử của ta mãi vẫn chưa quay về báo tin."

" Ngươi nói xem, người đứng sau là kẻ nào?" Nam Cung Ti không hiểu nhiều về chính trị ở đây, đương nhiên cũng không biết được mấy chuyện đấu đá cấu xé của các quan lại thần trong triều chính.

" Ha." Mộ Tiệp gọi:" Nam Cung, giúp ta cọ lưng. Phù đế chín phần là nghi ngờ Tể tướng."

Nam Cung Ti cầm khăn lau chà lưng cho y, nghiêng đầu nhìn vành tai đỏ lên vì nước nóng của ai kia." Sao lại là Tể tướng. Ông ta không phải là cánh tay phải đắc lực giúp Phù đế đăng cơ hay sao??"

" Ài, ông ta đắc lực cái nỗi gì." Mộ Tiệp cúi lưng cho hắn cọ, vuốt tóc mai bị ướt nói:" Thu đế ngày nhỏ là do một tay Tể tướng bồi dưỡng, hắn chính là một nhân tài. Chẳng là, ông ta sớm nhận thấy hắn không có tài trị quốc, lại mang tâm nghịch ý mình nên đã vứt bỏ hắn, đi tìm mầm non trẻ khác là Phù đế. Nhưng Thu đế vẫn được truyền ngôi....."

Nhìn Mộ Tiệp đột nhiên trầm mặc, Nam Cung Ti hơi dừng tay:" Sao vậy?"

Y tiếp, giọng khàn khàn:" Thu đế nổi tiếng vô năng, quốc khố cứ dần hao mòn, thuế má đánh nặng, và nhiều điều vô lý nữa. Nếu nói điểm tốt của hắn thì chắc là không phải là một hôn quân bạo tàn, việc đối ngoại bất ngờ lại là điểm mạnh của hắn."

" Vậy thì sao?" Nam Cung Ti dừng tay đứng nhìn hàng mi khẽ rủ của y.

" Ta... trước kia ta đã giúp Thu đế thuận lợi đăng cơ. Ta đáng nhẽ ra nên nghe lão tiên đế, không nên kỳ vọng vào hắn."

Nam Cung Ti im lặng mất một hồi, mãi mới nuốt xuống một ngụm nước bọt nghẹn tromg họng, hắn cười.

" Cửu Cửu, đời không có cái gọi là 'giá như', 'đáng nhẽ ra' hay 'ước gì'..... Ngươi biết đó, kỳ vọng vào một người là không sai, chỉ là người được kỳ vọng không đáp lại được ý niệm đối phương thôi."

Mộ Tiệp cúi đầu:" Hà Minh hắn...... Ta có lỗi với hắn.... lỗi lầm là do ta." Y ôm mặt thở hắt ra, giọng hơi nghẹn:" Hà Minh chỉ vì ta mà bị buộc ngồi vào vị trí đó, nếu không thì hắn đã sống một cuộc đời an ổn......"


Mộ Uyên nhìn Thích Thiếu Kiên, sự chần chừ lộ rõ qua đôi mắt y. Thích Thiếu Kiên lo lắng một hồi mới dám hỏi.

" Chủ thượng, có chuyện gì tìm ta??"

" Thiếu Kiên......" Mộ Uyên cúi đầu chốc lát, mân môi nói nhẹ:" Ngươi cũng đã là người trưởng thành..... Ta.... Thiếu Kiên, ngươi có bao giờ tò mò... và muốn tìm kẻ đã........ đã làm cho nhà ngươi......."

Thích Thiếu Kiên đơ ra mấy phút, mãi mới ngắc ngứ đầu lưỡi:" Ta.... đã từng."

Mộ Uyên gật đầu, lắng nghe tiếp.

" Ta lúc xưa.... ta quả thật rất hận kẻ độc ác đó......" Thích Thiếu Kiên ngồi xuống ghế, tay siết nhẹ đầu gối, gã chậm rãi nhắm mắt nói." Ta từng nghĩ sau này lớn lên sẽ báo thù cho Thích gia, sẽ bắt kẻ đó sống không bằng chết! Nhưng mà.... khi Mộ gia.... khụ..... nhìn các ngươi đau khổ như vậy, ta quả thật không dám nghĩ tới gia đình kẻ đó sẽ ra sao.... A Uyên, A Tiệp, các ngươi đều là người thân chí mệnh của ta, ta thà cả đời bảo vệ các ngươi còn hơi phí hoài tâm gan đi truy tra kẻ thù. Vậy nên, ta từ lâu đã bỏ đi khát khao báo thù đó......."

Mộ Uyên mỉm cười, ôm gã vỗ vỗ đầu. Đã hơn hai mươi năm rồi y chẳng ôm nghĩa đệ này như thế, phần vì đều là nam nhân, phần vì cả hai rất ngại. Nhưng bây giờ họ cũng chẳng quan tâm chuyện ôm hay không, chỉ là rất vui, rất bồi hồi và biết ơn lẫn nhau.

" A Uyên, ta không cần biết kẻ thù là ai, vậy nên không phải nói cho ta biết, cũng không cần lo lắng như thế." Thích Thiếu Kiên vỗ vai y cười sang sảng.

" Ừ." Mộ Uyên gật đầu, Thiếu Kiên à, ngươi không cần phải tự tay nhúng chàm, đã có kẻ khác thay ngươi làm cả.

Bạch Nhu đứng ngoài sân ngóng vào trong, lo lắng không biết Thích Thiếu Kiên đang làm gì mà mãi chưa ra. Nam Cung Nặc ngồi trên bậc tam cấp, cười cười với nàng.

" Bạch cô nương, đừng lo mãi thế. Có muốn ăn cao hoa quế không?"

Bạch Nhu nhớ rõ đối phương là tên điên bị câm đáng ghét năm nào, lại có chút ngượng ngùng khó nói. Quả thật, tên này bọ dáng giống với trước kia nhưng cũng chẳng giống với xưa: biết nói biết làm việc, lại rất tài giỏi nữa. Nàng đã từng mấy lần chứng kiến hắn trên chiến trường, thật sự đáng sợ!

" Đa tạ, ta không ăn." Bạch Nhu cúi đầu nói nhẹ." Công tử ở đây làm gì ạ?"

" À ha." Nam Cung Nặc phủi vụn bánh trên tay." Đợi người."

" Mộ đại ca ạ?" Bạch Nhu ngước mắt hỏi. Nàng nghĩ mối quan hệ của Mộ Uyên với Nam Cung Nặc không tệ, nhiều khi thấy hai người đi trên phố chơi đùa với nhau.

Nam Cung Nặc như nhớ ra điều gì, vỗ tay cái bốp chạy tới thì thầm với Bạch Nhu. Nàng nghe xong hơi ngại ngùng nhưng vẫn gật đầu, nói.

" Có thì vẫn có ạ. Lát nữa ta sẽ đem sang cho công tử."

" A vậy thì đa tạ cô." Nam Cung Nặc phá lệ cười gian, tóc gáy của Bạch Nhu dựng lên hết ráo.

Đến tối, Mộ Uyên ngồi trong phòng tắm kì cọ cơ thể, dội nước ấm lên người rồi lau thân thể cho khô. Y đang lấy quần ra mặc thì nghe tiếng mở cửa, biết là ai tới nên mặc đồ nhanh chút để ra ngoài.

Nam Cung Nặc ngồi trên giường vắt chân chống tay ngửa cằm nhìn trướng đỉnh, nghe tiếng bước chân của y liền cúi đầu cười.

" Vừa tắm à?"

" Ừm. Sao sang đây?" Mộ Uyên rót trà ra uống, tháo tóc xuống để xõa.

Nam Cung Nặc nheo mắt cười:" Đã ngjix ra cách giúp ta nhớ lại chưa?"

" Hừm....." Mộ Uyên rất muốn ngửa đầu kêu gào với trời." Hồng lang, ta vô pháp."

" Không hề gì." Nam Cung Nặc hào phóng nhún vai cười." Từ từ rồi nhớ. Người đó đã nói hoặc đợi mấy năm rồi nhớ hoặc để ngươi giúp ta nhớ ra."

Mộ Uyên ngồi bên bàn, vuốt mi hỏi:" Là người đã giúp ngươi quay về?"

" Đúng. Lúc ta mở mắt ra đã thấy mình đang nằm một nơi trắng toát, người đó nói phải phạt ta tội gì đó rồi bảo đã phong ấn kí ức của ta, muốn tìm lại thì đi tìm Thất lang."

" Không có gợi ý à?" Mộ Uyên nhăn mày.

Nam Cung Nặc chống cằm:" Chịu thôi."

Mộ Uyên đứng dậy mở ngăn tủ, lấy ra một mộc hạp không nắp, cầm một con dấu nhỏ ấn vào một góc, mộc hạp tự động mở ra theo hình xoáy tròn, bên trong là một cây sáo bạc tinh xảo mà nhỏ nhắn. Nam Cung Nặc liền bị thu hút.

" Cái gì vậy?"

Mộ Uyên mang cây sáo tới, cây sáo đã được treo với dây tơ hồng, đặc biệt đẹp đẽ. Y ngồi bên cạnh hắn nói.

" Đây là món quà hai chúng ta làm cho Cửu lang."

" À. Ta chẳng nhớ được." Nam Cung Nặc đột nhiên cảm thấy chạnh lòng, tâm thắt lại đau nhói lạ.

Mộ Uyên đặt vào tay hắn:" Ngươi cứ giữ lấy."

" Nhưng đây không phải là của Cửu lang sao...??" Nam Cung Nặc hơi xoắn xuýt nhìn y.

" Ý ta là Cửu lang trước kia....." Mộ Uyên cười nhạt, mắt ảm đạm như nhớ lại gì đó." Cửu lang bây giờ đã được ngươi tặng một món quà quý giá hơn cả cây sáo này, xem như chúng ta thiệt đi."

Nam Cung Nặc không quá rõ ý tứ của y nhưng vẫn không hỏi, nắm chặt cây sáo bạc. Mộ Uyên vuốt ve má hắn, cười ý nhị. Nam Cung Nặc nhận ra, đắc ý cười lại y: cắn câu rồi!!

" Hồng lang...." Mộ Uyên thâm tình nhìn hắn, hắn gật đầu háo hức chuẩn bị đè người ra. Y nhe răng cười âm tà:" Ngươi được ai cho xuân dược?"

Nam Cung Nặc:".........." Sao ngươi biết ta cho xuân dược vào nước???? Vô lý!!!!!

Nam Cung Nặc tặc lưỡi:" Sao ngươi lại sát cảnh như vậy hả? Phiền phức!!"

Mộ Uyên xoa đầu hắn thở dài nao núng, làm như ngươi ngoan ngoãn lắm a.

" Muộn rồi, về phòng nghỉ ngơi đi."

" Muộn cái mẹ gì!!? Mới giờ Tuất." Nam Cung Nặc gào thét trong tâm, đúng là già khụ!!!! (>□<)

Mộ Uyên gãi đầu:" Nhưng ta muốn ngủ."

Nam Cung Nặc lăn vào góc giường, đá bay giày xuống sàn, kéo chăn chùm người.

" Vậy ta cũng ngủ ở đây!"

Sau hai khắc năn nỉ ỉ ôi hắn về phòng, nhận thấy đối phương rất kiên trì và có xu hướng muốn ngủ, y không thể làm gì hơn giúp hắn cởi ngoại và trung y, còn tháo ngọc quan cho hắn dễ nằm. Làm xong hết việc, y lên giường đắp chăn an tĩnh nằm, chưa được mấy giây đã nhập mộng ngủ say như chết, hại ai đó lay tới mệt bở hơi cũng không được kết quả như ý.

Nửa đêm canh hai, Mộ Uyên đá chăn ra, nghiêng người nằm, mồ hôi túa ra ướt đẫm cổ áo. Qua nửa khắc y nằm ngửa người, kéo kéo cổ áo ra hít thở, mồ hôi chảy ướt mi mắt và cổ. Thêm nửa canh giờ nữa lăn qua lăn lại, Mộ Uyên chẳng thể ngủ nổi.

Nam Cung Nặc đang ngủ thấy người bên cạnh cứ trở mình không ngừng, hắn nhập nhèm tỉnh dậy, dùng giọng ngái ngủ hỏi khẽ.

" Sao thế? Khó ngủ à??"

" Ừm...." Mộ Uyên vẫn nhắm mắt, nhưng hơi thở nặng nề khó chịu. Cả người không hiểu sao cứ nóng như bị thiêu, cổ họng khô rang.

Nam Cung Nặc mơ màng nghĩ, sao thế nhỉ?? Rồi hắn bừng tỉnh khỏi cơn buồn ngủ, mở to đồng tử nhìn Mộ Uyên cả người đỏ như tôm luộc, mồ hôi chảy mãi. Hắn sờ thử trán y, giật mình vì sức nóng kinh người của y.

" Thất lang...?" Hắn trở mình ngồi dậy, hí hửng gọi một tiếng.

" Ừm." Mộ Uyên mở mắt ra, một tầng nước mờ khiến mắt y trở nên mê muội mà quyến rũ chết người.

Nam Cung Nặc hoan hô trong lòng, chống một tay bên tai y, cúi xuống hỏi.

" Khó chịu sao?"

" Ừ. Nóng lắm.........." Mộ Uyên vẫn mê man như tỉnh như mộng, giọng khàn nói.

" Ta giúp ngươi nhé." Nam Cung Nặc nén phấn khích lại, thổi gió qua tai y." Sẽ nhanh thôi, dễ chịu cực!" (^◇^)

Mộ Uyên hơi nhấc đầu lên:" Ta.... muốn uống nướ..... ừm!!" Y còn chưa nói xong đã bị hôn chặn, còn chưa kịp phản kháng đã bị lưỡi quấn mút.

Nam Cung Nặc sờ từng múi cơ trên bụng y, sung sướng quá sung sướng quá!!!!! Ôi chao, thật săn chắc!!!!!! Ôi u u thật đáng yêu!!!!"

Hắn nghiêng đầu đè mạnh đối phương trên giường, liếm đi sợi bạc trên môi.

Bạch cô nương, Bạch thần y, thuốc của cô quả nhiên đáng gờm a!!! Thì ra ngấm lâu như vậy, lại ngấm đến triệt để như thế!!!! Đa ta đa tạ. Hồng bao của cô đảm bảo dày!!!!!!!

Mộ Uyên không hổ là cứng rắn, lúc này rồi vẫn đưa tay chặn môi Nam Cung Nặc, kỳ quái hỏi.

" Hồng.... khụ... Sao lại nữa rồi??? Đã bảo đây không phải lúc."

Nam Cung Nặc cởi lý y vứt xuống sàn, giật kéo áo y cười nói:" Cưng à." Cái này là hắn học được từ Nam Cung Ti, thấy cái từ này nghe đặc biệt lạ và hay nên dùng luôn." Không phải ngươi thấy xuân dược kia nhẹ lắm sao, nên khinh thường uống hết đúng không?"

" A!" Mộ Uyên xấu hổ đẩy bàn tay đang sờ chỗ nào đó của hắn." Cấm động!!!"

" Này, ngươi nếu đã biết xuân dược là gì vậy chắc cũng biết tình trạng hiện tại là gì đúng không?" Nam Cung Nặc ngồi trên bụng y, hôn lên tóc y liếc mắt ái muội.

Mộ Uyên cắn răng ngồi dậy:" Ta có thuốc trong ngăn tủ..... Hừ, lấy qua giúp ta......"

Nam Cung Nặc cắn mạnh cần cổ y, liếm nhẹ làn da đối phương thủ thỉ bên tai.

" Chao ôi, cưng không thấy ta là thuốc tốt nhất ở đây hay sao?"

Mộ Uyên chóng mặt muốn chết, ngã xuống giường thở mệt nhọc, cảm nhận khí nóng đốt cháy bụng dưới của mình. Y nghĩ: Hay là cứ làm luôn đi cho rồi! Không được, đây chính là hành vi lợi dụng!!! Nhưng hắn tình nguyện!!! Hỗn xược, đây là tổ huấn Mộ gia!!!! Nhưng hắn muốn! Mình cũng muốn! Nhưng.....!!

Mộ Uyên thở hổn hển đẩy hắn ra, run chân lăn xuống giường, vai đau điếng. Nam Cung Nặc nhổm dậy, bức bối lẫn xấu hổ khiến hắn tức giận. Sao lại không muốn làm cùng hắn!!??? Y không thích mình sao??? Vậy suốt những ngày qua là tự mình đa tình!!!!??

" Thất lang.... ngươi ghét ta ư?"

" Hưm..." Mộ Uyên bò dậy, mê man lắc đầu:" Ta... ta sẽ không lợi dụng ngươi."

Nam Cung Nặc cắn răng nói:" Không phải đã từng làm rồi sao???"

Mộ Uyên run rẩy kéo ngăn tủ ra, nặng nhọc cầm lọ thuốc lên, ù tai nói:" Làm gì cơ???"

Nam Cung Nặc quay mặt đi, mày cau lại thật chặt, hắn quát lên:" Ngươi, ta, hai chúng ta đã từng ngủ.... A, chính là thế đấy!! Sao bây giờ ngươi lại tỏ vẻ đạo mạo như thế!!!? Ha ha, không phải luôn là ngươi, ngươi luôn đè ta ra sao!!!?"

Nói xong những lời xấu hổ ấy, hắn cũng đủ muốn chết rồi. Nói ra như vậy, nghe qua giống như là hắn là một kẻ ham mê những chuyện chăn gối vậy! Quả thật rất đáng hổ thẹn và nực cười....

Thuốc trong tay rơi xuống sàn vang 'lạch cạch' đến rõ ràng trong đêm khuya tĩnh mịch, Mộ Uyên kinh hoảng nhìn hắn, lắp bắp không nên câu.

" Ngươi!!! Ngươi..... n... nói gì???"

Nam Cung Nặc với vô vàn hổ thẹn chẳng thể thốt nổi câu, vội vã mặc y phục muốn đi. Mộ Uyên chặn tay hắn, ngập ngừng nói.

" Hồng lang....."

" Đừng khiến ta mất mặt thêm nữa!!!" Nam Cung Nặc khó nhịn nước mắt, chắc hắn sẽ chẳng bao giờ xấu hổ như ngày hôm nay.

" Ta...." Mộ Uyên buông tay ra, ủ rũ cúi đầu." Sao ngươi cứ luôn nhớ về y...?"

Nam Cung Nặc ngước lên cười mỉa mai, giọng đắng nghét:" Mộ Uyên, ngươi cũng đừng tưởng ta mất ký ức mà tỏ vẻ trong sạch lắm. Trước kia..... ha! Không phải lúc nào ngươi phát điên lên là lại chà đạp cơ thể ta sao? Sao bây giờ lại tỏ vẻ liêm chính như thế, quân tử ư??? Ngươi đừng có khinh khi ta!"

Môi y run lên, yết hầu lên xuống mấy lần mới nói được trọn vẹn:" Người ngươi nói là Sinh Cơ."

" Ai??" Nam Cung Nặc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn y:" Không phải ngươi??? Là song sinh???"

Mộ Uyên siết nắm tay, run rẩy vuốt mái tóc rơi trước trán ra sau đầu, hít sâu một hơi:" Sinh Cơ là Thất lang..."

" Vậy........ ngươi....." Nam Cung Nặc bắt đầu bối rối lên. Chẳng lẽ mình nhận nhầm y với cái người trong ký ức kia, thế chẳng khác gì xem y là thế thân.... Vậy những tình cảm mình đối y là giả cả sao????

" Ta là Mộ Uyên." Mộ Uyên nhắm mắt lại che đi tia đau khổ của mình, nắm tay hắn, cẩn thận xoa nhẹ." Y là tiền kiếp của ta."

Nam Cung Nặc:"●•●???????" Hả??????

Hắn nhìn lên trên nghĩ chốc lát: Người mà mình nhớ được là trong quá khứ, y rất giống Mộ Uyên, y gọi là Sinh Cơ hoặc Thất lang, và y là tiền kiếp của Mộ Uyên. Vậy có nghĩa là..........?????????

" Ý ngươi là?" Nam Cung Nặc nuốt khan.

" Ý ta là, Sinh Cơ là Thất lang và là tiền kiếp của ta trăm ngàn năm trước. Tuy không phải là Mộ Uyên ta bạc đãi ngươi như Sinh Cơ.... khụ... ta." Mộ Uyên khó xử nhìn cái mặt thối của hắn.

Nam Cung Nặc cứng ngắc nhìn y:" Thế... ta là ai???"

" Ngươi vẫn là ngươi. Nhưng Sinh Cơ ta đã không phải của trước kia, mà là Mộ Uyên của bây giờ. Ngươi...." Mộ Uyên nắm chặt tay hắn, khó khăn nói." Ngươi không chuyển kiếp đầu thai."

Nam Cung Nặc:".........................."


Trần Cư khoanh chân ngồi trên tấm phản gỗ, giữa chân đặt một cái giá nhỏ đựng rau chân vịt, bên cạnh là một cái giá đựng rác thực vật, tay y linh hoạt nhặt cuống và lá úa của rau bỏ đi. Bạch Nhu đứng trong trù phòng nhìn ra ngoài, liếc sang đại ca mình đang xoa đầu A Miêu.

À phải, A Miêu là một con mèo đen không một mảnh lông tạp, ngoại trừ đôi mắt màu lục bảo ra thì chỗ nào cũng đen thùi. Kể cũng lạ, một hôm Trần Cư đi mua đồ ăn sáng, con mèo nhỏ này cứ lẽo đẽo theo y kêu gào, gào đến tận khi về tới Bạch Y dược quán vẫn không dừng. Vốn Trần Cư không có ý định mang nó vào, chỉ là đột nhiên nổi chút tâm thương hại nên đá mông nó vào cửa, nó liền im thin thít. Sau đó Bạch gia huynh muội cũng không có nói gì, tối đó còn đặt một bát cơm cá và rau cho nó xem như chào đón thành viên mới trong nhà.

A Miêu nằm an yên trong lòng Bạch Thước, cả người tỏa ra một mùi thảo dược giống hệt Bạch Thước. Bạch Nhu nói.

" Đại ca, cái vị Trần đại ca kia....... ừm..... huynh ấy sao vẫn ở đây vậy??"

Bạch Thước ngước lên nhìn, mắt hơi đảo ra cửa trù phòng, y nhún vai. Bạch Nhu cúi đầu ra ngoài, vừa lúc Trần Cư đang cầm giá rau đi vào, y gật đầu nói.

" Bạch tiểu thư, có tiện nói chuyện chút không?"

" Vâng." Nàng không có biểu hiện gì, gật đầu đáp." Vậy ở sau vườn đi."

Trần Cư đặt giá trên kệ bếp, vuốt ve cổ A Miêu một chút, mu bàn tay khẽ chạm vào ngón tay Bạch Thước. Bạch Thước không biểu cảm nhấc ngón tay ra đằng khác, đặt A Miêu xuống bên chân, uể oải đứng dậy đi về phòng.

Bạch Nhu đứng giữa thảo dược, nàng hơi cúi đầu sờ lá cây, mái tóc đen nhánh giống hệt Bạch Thước. Trần Cư đứng cách nàng đúng sáu bước chân, nói.

" Bạch tiểu thư."

" Trần đại ca, muội mong huynh sẽ nói rõ ràng. Liệu đó có phải như muội nghĩ không?"

Trần Cư thấy nàng thẳng thắn như thế cũng chẳng ngạc nhiên, nghiêm túc gật đầu:" Bạch tiểu thư, ta thành tâm thật ý thương mến lệnh huynh. Mong tiểu thư chấp nhận."

Bạch Nhu mày khẽ nhíu, nàng vẫn không thể tin được đại ca mình lại được một ai đó yêu thích. Nàng biết Bạch Thước bản tính lãnh đạm với một số chuyện, tỷ như tình cảm. Y đối đãi với ai cũng một mặt lịch sự, khách sáo. Nhìn qua có vẻ thân thiện, nhưng thực ra y chẳng có mấy yêu thích thật sự. Nếu y yêu thích ai hay cái gì thì sẽ càng tỏ ra lãnh cảm hơn, thờ ơ hơn chứ chẳng có vẻ hòa đồng như bề ngoài.

" Trần đại ca...... Từ khi nào và tại sao vậy ạ???"

Trần Cư hơi cười:" Ta không biết."

" Vậy gia huynh có gì đáng để huynh để tâm tới vậy???? Huynh ấy tàn tật bẩm sinh, lại lãnh cảm nhiều mặt, huynh cảm thấy huynh ấy tốt chỗ nào??"

" Có đôi khi, y khiến ta nhớ lại gia mẫu. Bà là người lãnh đạm, ít cười ít nói, tính cách khá giống với y. Có lẽ vì tính tình ấy mà ta cảm thấy rất quen thuộc với y."

Bạch Nhu cúi đầu nhìn tay mình, nàng hơi cười nói:" Ta mong huynh sẽ mãi giữ cảm xúc này với gia huynh. Việc chấp nhận hay không thì là việc của cả hai chứ chẳng phải muội. Còn việc chúc may mắn......" Nàng hơi ngước lên, khuôn mặt lại vô cảm, nàng gật đầu nói." Chắc không cần thiết đâu."

Trần Cư:"........" Vì sao?? (□.□)

Trần Cư đờ mặt đi vào trù phòng, thấy Bạch Thước đang lấy nồi múc nước, y vội bước tới cầm lấy.

" Để ta. Xuống đây làm gì?"

Bạch Thước đẩy giá rau đã rửa tới, làm thủ ngữ:" Nấu ăn."

Trần Cư nhóm bếp lên:" Ta vừa xin lệnh muội cho phép theo đuổi ngươi."

Y liếc khóe mắt nhìn thử, Bạch Thước vẫn một bộ lạnh nhạt nhìn lửa đang cháy, nhưng mắt hơi nhìn sang hướng khác, Trần Cư hơi cười nói.

" Lệnh muội nói tùy ý chúng ta."

" Không cần thông báo." Bạch Thước ra dấu:" Nấu ít muối lại."

" Hôm trước mặn à?" Trần Cư đập trứng vào tô, đứng nhích sang cho Bạch Thước đứng.

Bạch Thước cho gia vị vào tô khuấy lên, đạp cái chân của ai kia đang đập nhịp đều đều. Trần Cư hơi cúi xuống hỏi.

" Nói thật nhé, ngươi thích mẫu hình người như thế nào?"

Đổ trứng vào chảo rán xong, Bạch Thước quay sang ra dấu:" Hay nói cười, ngây thơ chút, tốt nhất giống với Thiếu Kiên hoặc A Tiệp."

Trần Cư nhướng mày:" Ghét thì sao?"

" Vậy phải xem đối tượng." Bạch Thước chọc chọc chảo, đứng lùi lại nửa bước để Trần Cư lấy lọ muối.

Trần Cư thì thầm vào tai y:" Tối nay qua phòng ta đi. Ta xoa bóp cho."

Bạch Thước cười cười, quay sang làm khẩu ngữ:" Cút."

Bạn đang đọc Tơ Hồng sáng tác bởi Ủliễu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ủliễu
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.