Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ghét cô ấy!

Tiểu thuyết gốc · 1788 chữ

Khi San chuyển đi, tôi đã tỏ rõ thái độ là ghét cô ấy dù trong lòng không thực sự nghĩ như vậy nhưng cứ mỗi khi nhớ đến cảnh San kiên quyết xin mẹ chuyển chỗ, rời xa tôi là máu nóng lại bốc lên. Tôi cảm thấy khó chịu lắm cứ như thể cô ấy muốn tránh tôi như tránh tà vậy!

Kết thúc năm lớp 6, tôi và San nói chuyện rất ít, tôi đứng đầu lớp về thành tích học tập còn cô ấy có kết quả đáng thất vọng khi chỉ đạt ở mức trung bình. Có vẻ San cũng lười học nhưng không thông minh được như tôi nên không thể có kết quả tốt. Đáng đời!

Đầu năm lớp 7, tôi được cô giáo cho ngồi cạnh Minh Ngọc – cô bạn khá thân học chung từ cấp một. Tính cách của Minh Ngọc tốt hơn Kiều San rất nhiều! Cảm giác ngồi cạnh cô ấy vẫn còn tốt hơn ngồi cạnh cái "bà chằn" kia! Kiều San ngồi cạnh một bạn nam là học sinh mới, nghe nói là bị đúp, hơn chúng tôi một tuổi. Tôi ở lớp không để ý gì bạn nam đó nên thông tin cũng không nắm bắt được nhiều, đại khái là anh chàng đó thường xuyên trốn tiết, học hành bê tha, lúc nào cũng bị cô giáo trách mắng.

Sáng nay vừa đến lớp đã nhìn thấy Kiều San ngồi ngay bàn đầu, mắt chẳng nhìn tôi lấy một cái. Mặc kệ nên tôi đi thẳng về phía bàn cuối dãy đầu tiên. Tiếng trống trường vào tiết vang lên, bạn lớp trưởng đứng nói cái gì đó rồi viết dòng chữ "MTT" lên bảng, tôi khá khó chịu vì thường vào giờ là miệng tôi như "tép nhảy" không nói không chịu nổi. Có lẽ tôi là đứa tăng động thật! Mặc kệ! Tôi bày trò gì đó nghịch vậy.

Say sưa nghịch ngợm không biết cô giáo vào lúc nào mà tai chỉ nghe được lời lớp trưởng:

- Cả lớp đứng!

Thế là tôi vứt tất cả ra bàn, đứng lên. Cô giáo Sinh học mang cái bụng như bụng bầu gật gù lên tiếng:

- Các em ngồi xuống đi!

Tôi ngồi xuống và tiếp tục bày trò nghịch ngợm. Tôi có một biệt tài đó là dù không ngồi yên nghe giảng cũng có thể hiểu được cô giáo đang nói những gì, kể ra thì ai cũng trầm trồ bảo tôi thông minh. Ừ thì tính ra tôi thông minh thật! Ông trời quá ưu ái nên cho tôi một trí tuệ thông minh đủ để bản thân không bị người khác dồn ép, tính ra cũng được. Ai cũng nói tính tôi kiêu kỳ vì trí thông minh tuyệt đỉnh nhưng bản thân lại thấy ngược lại, tôi như kẻ điên chứ đâu giống một thằng "chảnh chọe"

- Những bạn nào nghỉ hôm trước mau lên đây để làm bài kiểm tra bù! Những bạn khác tự lấy bài tập môn khác ra làm đi!

Nghe phong phanh lời cô giáo nói, tôi vẫn chẳng ngẩng đầu lên tiếp tục chú ý vào mấy cục tẩy. Tôi đang lấy tẩy và dùng thước để cắt nát tẩy ra. Đó chẳng phải là trò chơi "ngu ngốc" mà San hay nói mà đơn giản vì tôi muốn trộn tẩy với bút xóa xem nó thú vị như thế nào. Bỏ tiền và thời gian ra để làm bản thân hứng thú thì cũng đáng mà!

Tôi vẫn tập trung vào món đồ chơi của mình thì..

Cạch.. cạch..

Nghe thấy tiếng động ở đằng sau, tôi quay xuống thì đập vào mắt là gương mặt bẽn lẽn rồi biến thành lạnh lùng của Kiều San. Cái cảm giác khó chịu nó lại bủa vây lấy, tôi bỏ tẩy với bút xóa ở đó, quay xuống nhìn cô ấy với đôi mắt khinh khỉnh. San lại lờ tôi đi, lấy trong chiếc cặp sách màu hồng phấn ra tập vở môn Địa lý rồi ngồi làm. Tôi khá ngạc nhiên vì cô ấy bình thường đâu có chăm chỉ như vậy. Tôi đã bỏ lỡ điều gì rồi chăng? Tôi mặc kệ, quay lên tiếp tục trò chơi của mình. Được một lát thì Minh Ngọc bất ngờ lên tiếng:

- Tớ nghĩ San thật chăm chỉ! Cả lớp ngồi chơi còn mình bạn ấy ngồi học!

Kèm theo lời nói là thái độ khó chịu không kém tôi của Ngọc. Bản thân lại như bị ai châm kim vào người, ngứa ngáy vô cùng, tôi quay xuống nhìn San khinh miệt:

- Con này chăm đột xuất! Sao không ra chỗ khác ngồi đi?

Khi nói ra những lời đó, bản thân thấy hả hê lắm. Tôi ghét San khi cô ấy dám yêu cầu chuyển chỗ, tôi ghét cô ấy lắm! San càng khổ, tôi càng sướng. Thế nhưng cô ấy vẫn chẳng quan tâm, cũng không nhìn tôi thêm một cái, lòng lại thêm phần khó chịu khi cái cảm giác mình như người vô hình bủa vây. Cô ta học thì dốt, thông minh không, xinh đẹp cũng không lấy gì mà đòi kiêu kỳ với tôi? Quá khó chịu, tôi liền với tay lấy cây bút trên bàn San, cô ấy ngẩng lên nhìn với ánh mắt vô hồn. Bàn tay ném thẳng bút vào mắt cô ấy rồi quay lên.

"Hahaha! Đáng đời!"

Tôi hả hê lắm! Khi quay xuống thì nhìn thấy cô ấy đang gục đầu xuống bàn, sách vở, bút bỏ ra một góc. Lòng dâng lên cảm xúc khó chịu nhưng cái suy nghĩ San đáng bị như thế bủa vây khiến tôi gạt bỏ đi những day dứt.

Chuông hết tiết vang lên, tôi nhìn theo bóng lưng cô ấy đi về chỗ của mình rồi lại mặc kệ tiếp tục nói chuyện với đám bạn xung quanh.

Từ ngày hôm ấy, San tiếp tục duy trì cái gương mặt lạnh như tiền của mình. Đồng tiền đã vô tình, lạnh giá khiến con người sẵn sàng chà đạp lẫn nhau rồi mà cô ấy còn có gương mặt lạnh hơn cả nó. San biến thành cô nàng băng giá từ khi nào vậy? Liệu trong đó có lỗi của tôi không?

Tôi khá để ý: Năm nay cô ấy lại chỉ chơi với Hiền - con bé học dốt hơn cả Kiều San. Nhiều khi tôi lắc đầu ngán ngẩm, không biết cô gái này bị "mù" hay thực sự ngốc đến nỗi không biết chọn bạn mà chơi. Những người mà San chơi cùng đều học hành không tốt thế nên thành tích học tập của cô ấy lại tiếp tục đi xuống không phanh. Thấy San hờ hững với mình quá, lại thấy cô ấy không chịu chơi với ai ngoài Hiền, tôi quyết định chơi trội đó là trêu San. Tôi thường hay trêu cô ấy, có lẽ chỉ mình tôi là như vậy thôi. Nhưng mỗi lần trêu là mỗi lần tôi nhận "chấn thương" khi một là cô ấy lạnh băng lờ tịt, hai là lấy cái gì trên tay có thể đập được, đập liên tiếp vào người tôi. Ấy vậy mà tôi vẫn cứ không bỏ được cái thói quen ngốc nghếch đó đi. Tôi thích trêu San!

Dù thích trêu là vậy chứ ghét là vẫn ghét thôi! Ai nói tôi giận dai cũng kệ vì ai bảo cô ấy làm tôi tổn thương. Nhưng khi còn nhỏ thì đúng là tôi ích kỷ thật, chỉ nghĩ cho mình thôi. Giờ thể dục, khi một vài bạn nữ bày trò chơi, ngạc nhiên khi có sự tham gia của Kiều San, sau đó họ lại rủ tôi. Sẵn khó chịu, tôi phán một câu xanh rờn:

- Tao không thích chơi chung với con San đâu nhé!

Một đứa tên Loan cũng lên tiếng hưởng ứng:- Tao cũng không thích chơi chung với con San! Bọn mày liệu đường mà làm!

Cả đám còn lại nhìn nhau, San cúi mặt xuống hiện rõ nỗi buồn. Tôi hất mặt lên nhìn đôi chân cô ấy bước đi xa dần. Sau khi San đi, cả đám chơi với nhau rất vui, vô tình tôi nhìn về phía gốc cây phượng vĩ gần nhà thể chất, cô ấy đang ngồi đó một mình nhìn về phía đám bạn đang ngồi ở những dãy ghế đá đối diện với lớp học. Hiền hôm nay không đi học nên San chỉ lủi thủi một mình. Tôi mặc kệ. Đó là cái giá mà cô ta phải trả!

Ngày hôm sau, tôi bất ngờ khi cô giáo chuyển chỗ San về gần chỗ mình kèm theo một lời đe dọa:

- Chị San và anh Thái đừng có mà gây gổ với nhau nữa đấy! Nếu không anh chị biết tay tôi!

Tôi nhìn San cười khẩy còn cô ấy chỉ đáp lại cô giáo với cái dáng vẻ tội nghiệp giả tạo đó. Thực sự tôi vô cùng khó chịu khi thấy cô ấy chuyển đến ngồi dưới. Trong đầu ngay lập tức bày trò để có thể đuổi San đi sớm.

"Kiều San! Cậu sẽ biết tay tôi! Đừng hòng sống yên ổn!"

Chẳng phải cô giáo chủ nhiệm rất quý vì khả năng học Toán một cách xuất sắc của tôi hay sao. Tôi có nên tận dụng điều này để cô cho Kiều San một bài học không nhỉ? Chắc chắn là có rồi!

Kể từ hôm đó, tôi liên tục làm mọi cách để Kiều San khó chịu và gây gổ với tôi nhưng cô ấy đều kiềm chế. Khá thông minh! Nhưng chắc chắn lần này, San sẽ không thể kiềm chế được nữa khi tôi đẩy tay cô ấy ra khỏi một trò chơi bốc thăm do đám bạn xung quanh tổ chức. San tức giận còn tôi ném về phía cô ta vẻ mặt như "đổ thêm dầu vào lửa", không thể kiềm chế, cô ấy và tôi lại cãi nhau, đánh nhau to.

Đúng như kế hoạch của tôi, San bị cô giáo quở trách đến mức không còn đường lui còn tôi thì chỉ bị nhắc nhở nhẹ.

- Cô San cút xuống cuối ngồi cho tôi!

Kế hoạch thành công một cách mỹ mãn, "bà chằn" cuối cùng cũng bị đuổi xuống cuối của một dãy khác, quá tuyệt vời! Tôi thực sự thông minh quá mà! Lòng lại thấy hả hê vô cùng, mặc kệ Kiều San ném ánh mắt hình viên đạn vào người, tôi dửng dưng và tỏ vẻ vui sướng trước quyết định của cô giáo.

Bạn đang đọc Tớ cũng thích cậu mà sáng tác bởi Sansan1004

Truyện Tớ cũng thích cậu mà tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Sansan1004
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.