Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 25

Phiên bản Dịch · 3033 chữ

Một kế hoạch khác lại được đưa ra . Chánh Hạo, Anh Thục và Nguyệt Hoa cùng hẹn nhau ở nhà hàng . Họ ngồi bàn tròn trong những tư thế khác nhau . Chánh Hạo rít thuốc :

- Hai người có ý kiến đi chứ ! Im lặng đâu phải là vấn đề .

Anh Thục lên tiếng :

- Em không nghĩ mọi chuyện có thể trở nên như vậy .

- Tất cả đều có thể mà .

- Nhìn nụ cười của họ mà em thấy căm tức làm sao . Những tưởng kế hoạch suôn sẻ thì chúng ta sẽ có những ngày tháng vàng son . Nào ngờ đùng một cái, Thế Đình cầu hôn Như Thiên, và còn tặng vương miện thành công cho người mình yêu . Thật là người tính không bằng trời tính .

Anh Thục quay sang Nguyệt Hoa :

- Bạn vẫn không giữ được Thế Đình thì thật là thất bại .

Nguyệt Hoa mím môi :

- Mọi chuyện đâu kết thúc một cách dễ dàng như thế .

- Bạn định làm gì ?

Ánh mắt Nguyệt Hoa ánh lên vẻ căm tức :

- Họ sẽ phải trả giá cho những gì họ đã từ chối tôi . Tôi muốn họ phải đau khổ như chính tôi đau khổ .

Chánh Hạo chen vào :

- Nhưng việc làm của em, cần phải sáng suốt một chút . Nếu không, cả ba chúng ta đều phí công một cách vô ích .

Anh Thục hỏi :

- Bạn định trả thù cho tình cảm của mình à ?

Nguyệt Hoa im lặng . Anh Thục nói tiếp :

- Sao bạn coi trọng chuyện tình cảm thế ? Bạn định hại luôn cả hai chúng tôi sao ? Chúng ta đang làm gì, bạn biết không ?

- Bạn không cần phải nhắc nhở .

- Chẳng lẽ bạn yêu Thế Đình thật lòng như thế sao ?

- Nếu có xảy ra chuyện gì, tôi cũng không để liên lụy đến hai người đâu .

- Được sao ?

Nguyệt Hoa lớn tiếng :

- Chứ bạn muốn tôi phải làm gì đây ?

- Không nên quan tâm đến Thế Đình và Như Thiên nữa . Họ yêu nhau như thế nào, mặc họ đi . Chuyện quan trọng của chúng ta là cuộc sống sau này như một bà hoàng kìa .

Nguyệt Hoa nhếch môi :

- Tham vọng của bạn thật là quá lớn .

- Trên đời này không tham vọng làm sao mà sống .

- Nhưng tôi không giống như bạn . Tôi không thể giết chết tình cảm mình .

Anh Thục chồm lên :

- Bạn nói gì ?

- Tôi không muốn tham gia vào trò chơi của bạn và Chánh Hạo nữa . Hai người làm gì thì làm đi, đừng kéo tôi vào .

- Bạn nói thật hay đùa vậy ?

- Nguyệt Hoa này chưa biết nói đùa .

- Vậy bạn đừng trách Anh Thục này nhé .

Nguyệt Hoa đề phòng :

- Bạn định làm gì ?

- Không cho bạn còn sự lựa chọn thôi .

Khuôn mặt Anh Thục lúc này trông thật đáng sợ . Nguyệt Hoa bật đứng lên :

- Xin lỗi, tôi không có gì để nói cả .

Chánh Hạo vỗ bàn :

- Đủ rồi ! Hai người có còn thấy tôi không vậy ?

Anh ra lệnh :

- Ngồi xuống đi !

Đợi Nguyệt Hoa và Anh Thục ngồi xuống, Chánh Hạo mới nói :

- Tôi gọi hai người ra đây đâu phải để hai người gây cãi và kê nhau . Tôi muốn hai người giúp tôi giải quyết vấn đề mà .

Anh nhìn Nguyệt Hoa :

- Em thật sự không muốn liên can gì đến bọn anh nữa à ?

- Em cảm thấy mình mệt mỏi lắm rồi .

Chánh Hạo dễ dãi :

- Vậy thì anh không ép em .

Anh Thục phản đối :

- Không được, anh để Nguyệt Hoa ra đi như vậy, còn chuyện của chúng ta thì sao ?

- Anh nghĩ cô ấy không khờ đến nỗi chỉ ra tội danh của mình đâu .

- Ai biết đâu được, một khi đã xem tình cảm nặng hơn .

Chánh Hạo xoa cằm :

- Nếu đúng Nguyệt Hoa xem tình cảm nặng hơn, thì chúng ta không còn gì để mất . Có chết, tất cả cùng chết .

Nguyệt Hoa cau mày :

- Các người dọa tôi ?

- Em biết anh mà, phải không ? Ai tốt với anh thì anh cũng sẽ tốt lại . Còn bằng không ... Chánh Hạo này sẽ không tha thứ .

Anh Thục nhắc lại :

- Bạn nghe rõ rồi chứ ?

Nguyệt Hoa ôm lấy đầu :

- Bây giờ, tôi phải làm sao đây ?

- Đơn giản thôi . Vẫn tiếp tục công việc của mình đang làm . Cuộc sống tốt đẹp của chúng ta đang ở phía trước .

- Tôi không cần gì cả ngoài sự tự do . Tôi xin anh đó Chánh Hạo .

- Phải chi cung mới lắp tên thì còn dừng lại được . Đằng này, đã bắn đi rồi, phải làm sao đây ?

Chánh Hạo đặt tay lên vai Nguyệt Hoa :

- Chúng ta chỉ còn một ít thời gian nữa thôi là như ước muốn rồi . Em không nên như thế này, như thế khác nữa .

Nguyệt Hoa ngẩng lên nhìn Chánh Hạo :

- Chúng ta có quá tàn nhẫn không anh ?

- Chỉ bấy nhiêu với "Thế Kỷ" thì nghĩa lý gì, nhưng với chúng ta là cả một gia tài và một đời sống sung sướng đấy .

- Đánh cắp vật đi, "Thế Kỷ" đâu tham dự triển lãm được . Như thế ...

- Đó là chuyện của An Thế Đình . Tham dự hay không tham dự, "Thế Kỷ" cũng đâu mất mát gì .

- Tại sao không ? Đó là cả một sự đầu tư của bao nhiêu con người trong "Thế Kỷ" .

Chánh Hạo cau mày :

- Sao em cứ mãi bênh vực cho "Thế Kỷ" thế ?

- Tại em không nhẫn tâm .

- Cướp có nói đến lương tri bao giờ đâu . Em đừng làm anh phải nổi giận .

Anh Thục chêm vào :

- Cô ta muốn phản thì trước sau gì cũng phản thôi . Anh nói nhiều với cô ta làm gì .

Chánh Hạo trừng mắt :

- Em có im đi không ! Anh đâu cần em chỉ cách anh phải làm gì .

Bị quát, Anh Thục ngồi nín thinh . Cô nhìn Nguyệt Hoa bằng đôi mắt căm tức .

Chánh Hạo trầm giọng :

- Chẳng lẽ em không nhận ra được Thế Đình đâu có yêu em, vậy em còn nghĩ đến anh ta để làm gì nữa ? Anh không xứng đáng lo lắng cho em hay sao ? Nguyệt Hoa ! Tỉnh mộng đi em . Thế Đình không yêu em, anh ta đã cầu hôn với Như Thiên rồi .

Nguyệt Hoa gục mặt vào lòng bàn tay, nước mắt cô chảy dài . Sự thật là thế ư ? Cô không ngờ mình yêu Thế Đình nhiều đến như vậy . Bấy lâu, cô yêu chỉ là một tình yêu đơn phương mà thôi . Đau đớn thật !

Chánh Hạo ân cần đưa khăn giấy cho Nguyệt Hoa :

- Cứ khóc đi, nếu em thấy vơi đi nỗi buồn, nhưng chỉ khóc một lần này thôi nhé .

Ngồi nhìn cảnh ấy, Anh Thục cảm thấy bực bội vô cùng . Cô cũng yêu Chánh Hạo, hỏi sao cô không tức .

Anh Thục kéo tay Chánh Hạo :

- Anh định làm chuyên gia tình cảm à ? Nguyệt Hoa đau khổ bởi vì cô ấy đặt tình yêu không đúng chỗ . Bây giờ, giọt nước mắt của Nguyệt Hoa quan trọng hay chuyện làm ăn của chúng ta quan trọng ?

Nguyệt Hoa gạt nước mắt :

- Anh lo chuyện của mình đi, đừng quan tâm đến em nữa . Xin lỗi .

Cô đứng lên bỏ chạy ra ngoài . Chánh Hạo định theo, nhưng bị Anh Thục ngăn lại :

- Mặc kệ cô ta đi .

Chánh Hạo ngồi xuống ghế mà lòng không yên . Trái tim anh cũng rất đau khổ đây . Tình yêu cho đi, nhưng không được đáp lại .

Ánh mắt anh trông theo dáng Nguyệt Hoa mà nghe xót xa

Nguyệt Hoa rời khỏi nhà hàng . Cô phóng xe như điên dại . Trước mắt cô cứ thấp thoáng hình ảnh Thế Đình và Như Thiên bên nhau .

Đến một ngã tư đèn đỏ, Nguyệt Hoa bỗng nhìn thấy Như Thiên từ đâu băng qua đường . Cô mím môi, vô số .

Trời ơi ! Bất ngờ bàn tay ai đó kéo Như Thiên né đi . Nếu không thì ...

Người đi đường sững sờ, ai nấy đều kêu lên :

- Chút nữa là có tai nạn rồi .

- Cô ta có sao không mà phóng xe dữ vậy ?

Mỗi người một tiếng, Như Thiên vẫn chưa hết hoảng hồn . Cô đưa tay chặn ngực, nói với cô gái bên cạnh mình :

- Suýt nữa là tao tiêu rồi, Bửu Ngọc ơi .

- Số mày còn đỏ đấy .

Bửu Ngọc nhíu mày :

- Tao thấy cô gái kia cố ý thì đúng hơn .

- Nhưng tại sao, cô ấy muốn đụng tao ?

- Cái đó có trời mới biết .

Bửu Ngọc níu tay bạn :

- Thôi, không đi bộ nữa . Gọi tắc xi về nhà cho chắc ăn .

- Cũng được .

- Mày mà có gì, chắc anh Hai tao chết sống .

Như Thiên so vai . Cô cố nghĩ xem bản thân mình có gây thù oán với ai không, nhưng vẫn nghĩ không ra . Đành chịu thôi, có lẽ cũng chỉ là một tai nạn .

Đằng này Bửu Ngọc và Như Thiên đón tắc xi về, thì ở một trụ đèn đỏ khác, Nguyệt Hoa bị cảnh sát giao thông thổi lại phạt vì tội chạy quá tốc độ, dễ gây nguy hiểm cho người khác . Kiểm tra bằng lái không có, xe đành phải đưa về đồn .

Nhìn Nguyệt Hoa bây giờ, cô giống như người từ cõi nào về vậy . Không nghĩ gì được cả .

Nguyệt Hoa ngồi bẹp xuống vệ đường . Một hồi lâu sau, cô mới lấy điện thoại, bấm số .

- ...

- Anh Hạo ! Là em đây .

Giọng Chánh Hạo có vẻ lo lắng :

- Nguyệt Hoa ! Em ở đâu vậy ?

- Em không biết nữa .

- Bình tĩnh đi nào Nguyệt Hoa ! Bây giờ, em cố gắng để ý xem mình đang ở đâu rồi nói cho anh biết .

Nguyệt Hoa nhìn quanh, rồi lẩm nhẩm tên đường :

- Nguyễn Thị Minh Khai .

- Khúc nào ?

- Góc Phạm Ngọc Thạch . Em bị cảnh sát giao thông giữ xe rồi .

- Sao đến thế ?

- Em không biết mà .

- Vậy, em không sao chứ ?

- Không sao .

- Được rồi . Em ở đó đi, anh đến ngay .

Nguyệt Hoa tắt máy, cô không ngờ mình lại có ngày hôm nay .

Sự mệt mỏi phủ vây, Nguyệt Hoa gục đầu xuống tay, lòng đau đớn .

Nhìn bộ đồ tươm tất của anh Hai, Bửu Ngọc biết là anh có hẹn với Như Thiên, nhưng cô vẫn hỏi

- Anh ra ngoài à ?

- Ừ . Có gì không ?

- Cũng không có gì quan trọng lắm . Nhưng khi nào anh đưa Như Thiên về nhà ra mắt mẹ ? Hôm qua mẹ mới nhắc, mẹ muốn gặp mặt con dâu tương lai .

Thế Đình cho hai tay vào túi quần :

- Có lẽ chủ nhật tuần này, anh đưa Như Thiên về đây . Em hãy lựa lời nói với mẹ nha . Gần đến ngày tham dự triển lãm, công ty khá nhiều bận rộn và Như Thiên cũng thế .

- Em biết mà, nhưng anh cũng phải quan tâm Như Thiên nhiều hơn nữa . Đừng quá vì công việc, không khéo anh phải ân hận .

Câu nói của Bửu Ngọc làm Thế Đình cau mày . Thay vì anh đẩy xe ra để đi, nhưng lại ngồi xuống xa lông .

- Em vừa nói gì ?

Bửu Ngọc lắc đầu :

- Không, em chỉ nhắc nhở anh thôi .

- Anh không tin . Hình như em có chuyện gì giấu anh thì phải .

Thấy Bửu Ngọc im lặng, Thế Đình thúc giục :

- Em nói đi !

Bửu Ngọc ngập ngừng :

- Như Thiên dặn em không nên cho anh biết . Nhỏ ấy sợ anh lo lắng .

- Nhưng úp mở như thế, anh càng lo lắng hơn .

- Hôm qua, em và Như Thiên đi ra Dinh Thống Nhất về . Băng qua đường lúc đèn đỏ, thì bất ngờ có một chiếc xe rồ máy, phóng thẳng vào Như Thiên . Cũng may em nhanh tay kéo Như Thiên lại, nếu không, không biết sẽ ra sao nữa

Thế Đình hấp tấp :

- Em có nhìn được mặt người lái xe đó không ? Bảng số xe nữa . Là nam hay nữ ?

- Lúc đó, hai đứa đều hồn vía lên mây, thì còn nhìn được gì . Thoát chết là may mắn lắm rồi .

Bửu Ngọc chợt nhớ :

- À ! Hình như người lái xe là nữ, vì em nghe người đi đường mắng "con gái gì chạy xe như ăn cướp" .

Thế Đình lẩm nhẩm :

- Con gái ư ? Họ có thù oán gì với Như Thiên mà cố tình đụng cô ấy ?

- Em cũng đang muốn biết đây nè . Như Thiên tuy ngang bướng thật, nhưng chuyện xích mích với người này, người kia thì tuyệt đối không có đâu . Họa chăng họ ghét Như Thiên vì anh đấy .

- Tại sao là vì anh ?

- Anh không biết hay thật tình không biết vậy ? Tại anh lúc trước quá đào hoa, cô nào cũng có thể làm bạn gái . Bây giờ anh lại cầu hôn Như Thiên, họ ganh ghét căm hận thì Như Thiên lãnh hậu quả .

Thế Đình tức giận :

- Không ai có quyền làm điều đó cả . Anh yêu Như Thiên, trái tim anh không có lỗi .

- Nhưng họ thích làm, anh có cấm cản họ được không ? Bây giờ Như Thiên đi đâu cũng thấy nguy hiểm cả . Anh đưa đón Như Thiên, đó chỉ là một cách tạm thời . Như Thiên còn có việc riêng của mình nữa mà .

Thế Đình ôm đầu :

- Vậy bây giờ anh phải làm sao đây ? Như Thiên mà có gì, anh ân hận suốt đời .

Bửu Ngọc tự trấn an :

- Tại chúng ta quá lo lắng thôi . Có lẽ sẽ không như chúng ta nghĩ đâu . Họ đối đầu với Như Thiên cũng chẳng ích lợi gì . Tình yêu ở anh không có, họ cũng đâu ngu dại đánh mất cả tương lai .

Trong đầu Thế Đình bỗng văng vẳng tiếng nói nhẹ nhàng thua cuộc, nhưng đầy hăm dọa của Nguyệt Hoa làm giật mình :

- Không được .

Bửu Ngọc nhìn anh trai :

- Anh sao vậy ?

- Nguyệt Hoa ... Chỉ có Nguyệt Hoa mới dám làm điều ấy với Như Thiên thôi .

- Anh khẳng định không ? Không phải anh nói anh không có gì với chị ta sao ?

- Đúng vậy . Giữa anh và Nguyệt Hoa chỉ có thể là một tình bạn, nhưng cô ấy không chấp nhận .

- Như thế thì anh phải làm sao chứ ? Chẳng lẽ để Như Thiên bị đe dọa à ?

Thế Đình nhỏm dậy :

- Anh phải đi gặp Nguyệt Hoa thôi .

- Ngay bây giờ à ?

- Ừ .

- Còn cái hẹn với Như Thiên ?

- Anh sẽ gọi điện báo anh đến trễ một chút .

Nói là làm ngay, Thế Đình cầm máy bấm số . Sau một hồi chuông dài cũng có người bắt máy .

- ...

Nhận ra giọng nói của người lớn tuổi, mà ở nhà Như Thiên chỉ có hai người, không phải Như Thiên thì là mẹ cô ấy thôi . Thế Đình lễ phép :

- Dạ, cho cháu gặp Như Thiên ạ .

Bà Mai cũng nhận ra giọng nói quen :

- Cháu là Thế Đình phải không ?

- Dạ .

- Như Thiên không có ở nhà, cháu ạ .

- Vậy cô ấy đi đâu, hả bác ?

- Nghe nói bỏ quên tài liệu quan trọng gì ở công ty . Con bé đã đến đó rồi .

- Thế Như Thiên có mang theo di động không bác ?

- Không biết nữa . Cháu gọi thử xem .

- Dạ .

- Như Thiên có hẹn với cháu, phải không ?

- Vâng .

- Cái con bé này ! Có hẹn mà cũng đi .

- Dạ, không sao đâu bác . Để cháu gọi cho cô ấy .

- Ừ .

- Cháu chào bác ạ .

Thấy Thế Đình gác máy, Bửu Ngọc hỏi nhanh :

- Như Thiên không có ở nhà hả, anh Hai ?

- Bác gái nói cô ấy đến công ty .

Bửu Ngọc nhíu mày :

- Giờ này còn đến công ty làm gì ?

- Nghe nói Như Thiên bỏ quên tài liệu quan trọng gì đó .

Thế Đình cầm máy lên, anh bấm số một lần nữa . Có tiếng chuông reo, nhưng không có người nghe .

Sao lạ vậy ? Chẳng lẽ Như Thiên bỏ máy ở nhà ? Mà nếu bỏ máy ở nhà thì bác gái biết chứ ?

Bỗng mắt Thế Đình giật liên tục, anh linh tính hình như có chuyện gì xảy ra .

Thế Đình dập máy, anh chụp nhanh chìa khóa xe . Bửu Ngọc gọi :

- Anh Hai !

Thế Đình lên xe mở máy, trước khi cho xe chạy anh còn nói :

- Em gọi điện cho Vũ Hùng, bảo đến công ty ngay nhé .

- Nhưng mà có chuyện gì ?

Thế Đình đã đi mất .

Bửu Ngọc lập tức bấm số gọi Vũ Hùng . Rồi cô cũng rời khỏi nhà mà quên nói với mẹ .

Bạn đang đọc Tình Yêu Nào Cho Em của Trần Thị Thanh Du
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.