Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không muốn rời xa

Phiên bản Dịch · 8946 chữ

Lúc chiếc đồng hồ treo trên tường điểm 8 giờ, Tố Tố mới ngồi dậy xoa xoa hai bên thắt lưng đã mỏi nhừ. Cô nhìn mặt sàn nhà bóng loáng như mới, trên mặt bỗng lộ ra một nụ cười rất tươi. Tối hôm qua, mọi người ở lại chơi rất muộn, nên cô cũng chưa kịp dọn dẹp gì nhiều, chỉ dọn qua loa ở phòng khách. Sáng sớm hôm nay, vừa tỉnh dậy, cô đã nhìn thấy phòng khách lộn xộn hết cả lên. Cô bắt đầu thu dọn rồi làm vệ sinh. Hiện tại mọi thứ vô cùng hoàn hảo, cuối cũng cũng khiến cô vừa ý. Cả tháng qua đều ở nhà ba mẹ chồng, cả căn phòng đã tích đầy bụi, nhân dịp hôm nay là chủ nhật, tốt nhất vẫn nên dọn dẹp, sửa sang lại mọi thứ.

Liếc mắt về phía cửa phòng ngủ đang đóng chặt kia, Tố Tố mỉm cười, con heo lớn nào đó nhất định vẫn còn đang lười biếng nằm ngủ đây. Cô cầm theo chổi lau mang vào phòng vệ sinh rũ sạch, sau đó mới rửa tay đi ra.

Tố Tố khẽ đẩy cửa phòng ngủ đi vào, rồi đi tới bên giường, thấy Chung Bình vẫn còn đang ôm một chiếc gối đầu, ngủ rất say. Cô chợt cúi người xuống để nhìn anh kĩ hơn. Hàng lông mi dài mảnh hơi cong lên trông rất an tĩnh, sống mũi cao thẳng nhìn có chút ương ngạnh hơn lúc thức. Có lẽ là do hai mắt anh đang nhắm nghiền, nên lúc này thoạt nhìn có mấy phần dịu dàng hơn. Nhưng điều khiến người ta động lòng nhất phải nói tới đôi môi kia, vô cùng hoàn mỹ gợi cảm, khoé miệng lại như có như không mà thấp thoáng một nụ cười, khiến cho người ta mất hồn. Tố Tố cẩn thận nhìn, trong lòng âm thầm nghĩ, nào có người đàn ông nào mà lông mi còn dài hơn của phụ nữ chứ, vừa nhìn đã muốn gảy. Tố Tố liếc mắt nhìn đôi mắt đang khép lại của anh, có vẻ anh ngủ rất sâu. Nghĩ vậy, ngón tay cô chậm rãi đưa về phía mặt anh, nhẹ nhàng trêu chọc hàng lông mi dài mảnh kia. Mí mắt anh giựt giựt một cái, cô sợ đến mức nhanh chóng rút tay về, nín thở không dám nhúc nhích.

May quá, anh ấy chỉ động một chút, chứ vẫn chưa tỉnh dậy. Tố Tố tự nhiên muốn trêu anh, nên tiếp tục dùng tay chọc chọc lên lông mi. Mỗi lần khẽ chạm vào thì mí mắt anh lại giựt lên, thế nhưng anh vẫn ngủ rất say, giống như chả có ý định tỉnh lại gì cả. Tố Tố nghịch nghịch mãi, không khỏi nhíu mày lại, người này sao có thể ngủ được nhỉ, bị làm phiền đến như vậy mà cũng không tỉnh. Cô đảo mắt, quyết định đổi loại phương thức khác thử xem.

Tố Tố dè dặt dùng ngón trỏ che ở trước mũi anh, ngăn không cho anh hô hấp, một giây, hai giây, rốt cục người nào đó nhíu mày, rồi hơi nghiêng đầu. Tố Tố khẽ cười, vội vàng rút tay về. Khi còn bé Chung Bình nhất định là là một con heo vừa lớn vừa lười, bị quấy rầy đến mức này mà anh còn có thể ngủ được nữa. Tố Tố dùng tay chống bên mép giường, định dùng tay con lại lay anh tỉnh. Nhưng tay cô vừa mới động nhẹ vào vai anh, thì cả người anh giống như vì bị cô đẩy mà lăn vào bên trong giường. Bàn tay đang đặt trên người anh đột nhiên bị mất đi nơi tựa, cả nửa người liền nghiêng về phía trước, cô cuống cuồng định chống tay xuống mép giường, không ngờ từ bên hông lại bị một lực rất mạnh hung hăng kéo cô lại, tay cô mềm nhũn đặt trên người anh.

Tố Tố thất thanh kêu nhỏ, giùng giằng muốn đứng dậy, thì từ trên đỉnh đầu lại phát ra một giọng buồn buồn, “Em quấy rầy mộng đẹp của anh.” Tố Tố âm thầm khinh bỉ, nhất định là mơ tới mỹ nữ, nhìn anh vừa ngủ vừa cười đến ngọt ngào như vậy, thiếu chút nữa nước miếng cũng chảy ra luôn rồi. Tố Tố khó khăn muốn ngồi dậy, cô tỏ ra vui vẻ rồi cười với anh, “Vậy anh cứ tiếp tục mơ đi, em không làm phiền nữa.” Vừa dứt lời, cô định chống tay lên ngực anh để ngồi dậy.

Bàn tay bên hông lại mãnh liệt thắt chặt lại, cả người cô lộn ngược, còn chưa kịp phản ứng gì, anh đã cô đè xuống giường rồi. Nụ cười mê hoặc khiến cho người ta chết không đền mạng kia phóng tới phía cô, “Anh đang mơ tới…em mát xa cho anh.” Ánh mắt lại hạ thấp xuống nhìn lướt qua quần áo của cô, khoé miệng cong lên một nụ cười đầy tà ý, “……Mặc đồng phục y tá.” Tố Tố ngẩn ra, trong đầu nhanh chóng lướt qua hình thành khung cảnh theo lời miêu tả của anh, cả khuôn mặt cô lại nhanh chóng đỏ bừng, cắn môi trừng anh, “Sắc lang.” Trong đầu lại miên man nghĩ, sau đó cô khẽ lẩm bẩm, bác sĩ với y tá quả nhiên dễ nảy sinh gian tình, nhất định là do sớm chiều gặp mặt với một đám các cô y tá, trong lòng có tà niệm, ngày suy nghĩ đêm nằm mơ. Nói gì mà mơ tới cô chứ, không chừng là mơ tới mấy mỹ nữ kia, lại cố ý nói mấy lời này với cô cho có lệ mà thôi. Trong lòng càng nghĩ càng tức, cộng thêm cả thẹn quá lại hoá giận cô càng muốn đẩy anh ra.

Chung Bình lại không biết trong lòng cô đang suy nghĩ gì, nhìn bộ dáng hờn giận của cô, trong lòng càng nổi lên khát vọng. Đêm hôm qua anh ngủ rất muộn, phải nói là thật vất vả mới đi ngủ được, rồi mơ thấy được hưởng thụ sự dịu dàng của cô, không ngờ lại bị mấy động tác mờ ám của cô làm cho tỉnh hẳn. Cô vừa gảy lông mi thì anh đã thức rồi, nhưng nhìn bộ dạng bướng bỉnh này của cô, anh cũng muốn trêu chọc cô một chút. Lại không nghĩ tới hôm nay cô mặc một chiếc áo phông free size, vừa hơi cúi người thì cổ áo đã mở rất rộng, vừa vặn có thể nhìn thấy bộ ngực sữa kiều diễm được che đậy dưới lớp áo lót thuần màu trắng kia. Ánh mắt khẽ chuyển, hô hấp của anh cũng bắt đầu có chút gấp gáp, cả người từ từ căng cứng lại, trong lòng thấp giọng kêu một tiếng. Sáng sớm thường thường là thời gian bộc phát dục vọng của đàn ông, nhìn một màn hình ảnh mê người thế này, dục vọng dưới thân cũng từ từ thức tỉnh. Anh không khỏi nhớ tới một thứ mà mình đã từng đọc qua ở trong sách, hình như lúc sáng sớm mà vận động yêu đương là rất có lợi cho sức khoẻ thì phải.

Chung Bình nắm tay cô đặt ở hai bên, vì mới tỉnh dậy nên giọng nói có chút khàn khàn, “Tố Tố, tối hôm qua em chưa chờ anh đã đi ngủ rồi.” Tố Tố vì vẫn còn giận nên không cảm thấy có điều gì không thích hợp, “Em mệt.” Chung Bình cười nửa miệng, cả người từ từ dính sát và cô, đôi môi như chuồn chuồn lướt nước lướt qua gò má của cô, “Dậy sớm như vậy, nghĩa là em ngủ rất đủ rồi?” Ngữ điệu có chút lười biếng dịu dàng, cô thấy anh vẫn chưa phát hiện ra sự tức giận cùa mình, thì trong lòng càng cảm thấy không vui, cô khẽ nghiêng đầu đi không cho anh hôn. Hừ, nghĩ đến người khác rồi lại dịu dàng, ngọt ngào như mật với cô, cô mới không cần ấy!

Chung Bình nhìn cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, hai gò má vì tức giận mà phính lên, bộ dáng cực kì đáng yêu càng khiến lòng anh khẽ động thêm, anh nhịn không được, khẽ liếm quanh môi cô, rồi từ từ hôn lên đó, trong miệng khẽ thì thào, “Hôm nay anh phải bổ túc lại giờ học của ngày hôm qua.” Tố Tố bực mình nghiêng đầu, không hiểu hỏi anh, “Cái gì giờ học chứ.” Có chuyện gì thì nên từ từ nói, không nên lại gần. Nhưng mặc cô trái trốn phải trốn, môi của anh vẫn có thể chuẩn xác mà dán lên môi cô, nhẹ nhàng khẽ dính chặt, “Tối hôm qua còn chưa giao bài tập về nhà.”

Trong đầu cô đang không ngừng suy nghĩ giờ học gì không biết, anh đã tự “lên lớp” cho cô xem, cho cô mọi giải đáp! Giờ học, giờ học, hoá ra là, là cái kia sao……

Đầu lưỡi ẩm ướt, ấm nóng ấm vẽ một đường trên vành tai cô, cô có thể rõ ràng nghe được tiếng anh ồ ồ hít thở. Cô yếu ớt muốn đẩy anh ra. Người đàn ông này thật vô sỉ, không muốn nói chuyện với phụ nữ thì quay ra dùng chiêu dịu dàng mê hoặc này khiến người ta choáng váng. Cô còn lâu mới khinh địch như vậy, cho dù có bị anh quấy nhiễu vẫn tiếp tục hỏi, “Anh…có đúng là….đặc biệt thích…..phụ nữ mặc…..đồng phục y tá không?” Giọng nói của anh ở bên tai cô không rõ ràng vang lên, “Ừ, nhìn rất thuần khiết.” Cô vừa nghe xong, cơn tức giận lại muốn phát, đẩy đầu anh ra, trừng mắt nhìn, “Đúng vậy, váy càng ngắn càng thuần khiết.” Cứ nghĩ tới việc anh lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào mấy cô mặc váy ngắn, trong lòng cô lại ngập tràn chua xót. Anh nhìn cô nhăn mặt lại, cực kì giống một đứa bé bị đoạt đi món đồ mình yêu thích. Trong lòng khẽ anh khẽ cười thầm, mặc dù nhìn Tố Tố bây giờ rất đáng yêu, nhưng anh cũng biết rõ không nên tiếp tục trêu cô nữa. Ghen đùa cũng nên một vừa hai phải, bằng không, phụ nữ mà đã nổi máu ghen lên thì không thể nào bù đắp được nữa, “Anh chỉ muốn nhìn em mặc thôi.” Cô đảo mắt, khẽ hừ một tiếng, ngoài miệng thì nói vậy, không chừng trong lòng lại nghĩ về hình dáng của em y tá nào đó.

Anh chậm rãi vuốt ve gáy cô, rồi nhẹ nhàng xoa bóp hai bên cổ cho cô, “Em mặc cái gì cũng đều dễ nhìn, đều thuần khiết nhất.” Trong lòng cô lúc này cũng có chút chút dao động, Chung Bình lại tiếp tục thổi khí nóng bên tai cô, “Không có người nào có thể dịu dàng hơn em, không có ai mỉm cười mà có thể khiến người ta cảm thấy ấm áp hơn em, ánh mắt trong suốt của em khiến cho người ta cảm thấy an tĩnh. Mỗi ngày chỉ cần nghĩ đến việc về nhà là có thể thấy em cười, thì anh chỉ mong mau mau đến giờ tan tầm, bởi vì ở nhà có em.” Anh thâm tình nhìn thẳng vào mắt cô, dịu dàng cười nói, “Anh rất thích cảm giác về nhà.” Anh rất tự hào thích khoe khoang nhẫn kết hôn của mình trước mặt đồng nghiệp, đó là một loại cảm giác hạnh phúc tràn đầy, nhìn thấy bọn họ kinh ngạc vì không ngờ còn có lúc anh không thể rời xa gia đình nhỏ của mình như thế. Mỗi lần như vậy anh đều luôn luôn âm thầm khẽ cười, đó là vì họ còn chưa biết có gia đình là ấm áp cỡ nào. Mỗi ngày chỉ cần có thể cùng người mình yêu ở một chỗ, cho dù chỉ là quay ra nhìn thấy cô cười, cũng khiến anh thoả mãn rồi, đây chính là sức hấp dẫn của gia đình.

Tố Tố nhìn vào trong mắt anh, nghe từng lời nói của anh, mọi ghen tức trong lòng cũng chậm rãi xoá nhoà. Phụ nữ, vĩnh viễn sẽ vì những lời dỗ ngon dỗ ngọt trước mắt mà tước vũ khí đầu hàng, huống chi còn là từ người đàn ông mà cô ấy yêu thương nhất nói ra, làm sao có thể không cảm động đây? Cô còn tức giận cái gì chứ? Người đàn ông đã từng có rất nhiều phụ nữ bên cạnh này, giờ đã hoàn toàn thuộc về cô, luôn buộc chặt bên người cô, cô còn có gì không yên lòng chứ? Nghĩ rồi lại nghĩ, trong lòng cô cũng cảm thấy tốt lên rất nhiều.

“Chung Bình.” Cô thì thào khẽ gọi anh, tay từ từ nâng lên xoa mặt anh, “Cám ơn anh đã cho em gia đình.” Thật sự, gia đình này đối với cô rất rất quan trọng. Mỗi lần nửa đêm thức giấc, nhìn thấy gương mặt đang ngủ say của anh, thì cô vô cùng hạnh phúc, anh không chỉ cho cô một mái ấm, mà còn cho cô sự can đảm để yêu thương, có niềm tin mạnh mẽ để đi qua mọi trắc trở. Cô thực sự thực sự muốn yêu thương anh.

Chung Bình mỉm cười nháy nháy mắt, chậm rãi ngậm lấy đôi môi cô, dùng hành động để trực tiếp để trả lời. Vật nhỏ đáng yêu, cô luôn luôn chỉ cảm ơn chứ không bao giờ đòi lấy, vĩnh viễn nghĩ rằng người khác cho cô quá nhiều, còn mình thì trả lại quá ít. Anh biết rất nhiều người nghi ngờ tại sao anh lại chọn một người bình thường như cô? Họ đều nói rằng Tố Tố đang trèo cao. Thật ra, bọn họ đều không biết, người may mắn nhất chính là anh! Anh biết bất kể mình bỏ ra nhiều hay ít, Tố Tố sẽ đáp lại tuyệt đối không thiếu lấy một phân, thậm chí còn có thể nhiều hơn nữa. Đây mới là điều khiến anh cảm động nhất.

Trong lòng xúc động hoá thành tình ý dạt dào, chân tay quấn quýt si mê làm nhiệt độ dần dần nóng lên.

Anh khẽ cắn, kéo chiếc áo phông của cô ra, ngay lập tức làm lộ cả một phần lớn ở vai, dọc một đường từ vành tai gặm cắn xuống. Cô mềm nhũn ôm lấy đầu anh, đầu ngón tay nửa kéo nửa vịn, không biết nên ngăn cản hay là thuận theo anh. Cô chỉ cảm thấy trước ngực ngày càng trở nên mát hơn, rồi rất nhanh đôi môi nóng bỏng của anh đã đem cảm giác mát mẻ ấy xua đi, da thịt nhạy cảm bị lúc lạnh lúc nóng kích thích đến run rẩy.

Anh dường như lại không hề thoả mãn với một nửa bờ vai này, bàn tay từ bên hông khẽ đẩy vạt áo của cô lên phía trước, cô thẹn thùng giương mắt chống lại ánh mắt tối đặc của anh, sâu trong đôi mắt ấy toát ra hai ngọn lửa càng lúc càng rõ ràng, “Chung Bình.”, bây giờ là ban ngày, anh vừa mới tỉnh dậy , lẽ nào, lẽ nào anh muốn? Cô muốn nói gì đó nhưng mấy lời xấu hổ kia hoàn toàn mắc nghẹn ở trong cổ họng, chỉ có thể dùng ánh mắt ngượng ngùng của mình cự tuyệt anh.

Khoé miệng anh khẽ cong lên, “Anh muốn ăn điểm tâm.” Đinh đinh, một lời nói đơn giản lại hoàn toàn không cất giấu được dục vọng đang cháy đỏ bừng trong mắt anh, không để cô che đậy, chống cự nữa. Bàn tay anh cũng dần trở nên suồng sã, rất nhanh đem áo phông của cô cuộn lên trên ngực, cô bị động đành phải giơ tay lên, mặc anh cởi bỏ quần áo ngủ của cô ra. Bỗng chốc bị một luồng không khí lạnh như băng vây quanh, da thịt tự nhiên nổi lên phản ứng, cả người cô không nhịn được mà run rẩy. Anh đưa tay ra, kéo cô ôm chặt vào trong ngực, lồng ngực nóng bỏng hoàn toàn dính sát lên người cô. Cô chỉ có thể run rẩy mà khẽ kêu, tay cũng vô ý thức mà choàng lên cổ anh, nỗ lực tìm kiếm sự ấm áp.

Anh vùi đầu xuống ngực cô, đôi môi ấm nóng di chuyển qua lại ở trên no đủ của cô, bàn tay cũng theo sát mà xoa nắn, đem nơi mềm mại của cô nặn thành đủ thứ kì lạ. Cô cắn chặt môi, để cho từng tiếng rên rỉ quanh quẩn bên miệng, bộ ngực sữa nửa được chơi đùa nửa được anh ngậm lấy lại khiến cô run rẩy, chỉ có cánh tay từ từ ôm lấy, ôm anh càng lúc càng chặt hơn.

Cách một tầng nội y, vừa liếm vừa thổi, lại không vội vàng mà thả nó ra, cô khó chịu khẽ vặn vẹo người, cố nhịn nơi nụ hoa bị anh kích thích mà dần trở nên mẫn cảm yếu đuối. Anh tiếp tục vừa cắn vừa dằn vặt nơi mềm mại của cô, ngón tay từ thắt lưng chậm rãi đi xuống bụng vẽ một vòng rồi đi tiếp xuống dưới. Từng chút từng chút khơi mào sự khô nóng trong thân thể cô, sau đó như có như không xẹt qua chiếc quần lót màu trắng của cô. Tố Tố cắn môi, hơi mở mắt nhìn anh, đối diện cặp mắt tà từ của anh, vừa cắn cô vừa nhìn cô. Mặt Tố Tố đỏ lên tiếp tục nhắm chặt mắt lại, dục vọng trong đôi mắt anh đã hoàn toàn đánh gục lý trí của cô. A, thân thể cô trở nên tê rần, cô đảo mắt trừng anh, sao anh lại có thể cách một lớp áo mà cắn, cắn nụ hoa của cô.

“Chung Bình.” Cô vừa xấu hổ vừa giận dữ muốn nhấc đầu anh ra, muốn kéo anh cách xa dải đất mẫn cảm này. Chung Bình khẽ ngẩng đầu lên, thanh âm khàn khàn gợi cảm chậm rãi vang lên, “Đừng nóng vội.” Cô ngượng ngùng nhắm chặt mắt lại, khẽ cắn môi.

Ngón tay anh rõ ràng đang trượt xuống phía chân của cô, Tố Tố hoảng sợ nhanh chóng kẹp chặt hai chân lại, hai mắt run run nhưng không dám mở. Nhưng sự tiếp xúc của anh vô cùng chân thật, sinh động khiến cho trái tim cô nhảy loạn lên như khiêu vũ, vừa có sợ, vừa chờ mong, ở trong lòng vòng vòng chuyển chuyển, lại càng khổ sở hơn vì không có cách nào nói rõ với anh.

Anh nắm lấy tay cô, ở trong lòng bàn tay cô khẽ vuốt ve, động tác chậm chạp không gì sánh được, khi thì hôn môi, khi thì nhẹ bóp, khiến cả người cô đều ngứa ngáy, cô từ từ nhắm chặt hai mắt, thở hổn hển, “Đừng.” Anh thật đáng ghét, luôn luôn khiến cô trở nên không giống bản thân mình nữa. Anh nắm tay cô đặt tay trước ngực mình, chạm đến thân thể nóng hừng hực kia, cô nhịn không được khẽ nắm tay lại. Anh cười nhẹ, cầm tay cô khẽ vuốt ve trên người anh, môi anh lại cúi xuống bên tai cô nói nhỏ, “Anh vừa mơ tới em mát xa cho anh như vậy.” Lòng của cô ầm một tiếng như nổ ra, đây không phải là mát xa được không, rõ ràng là vuốt ve, bàn tay nhỏ bé của cô ở trên người anh chậm rãi lướt nhẹ qua lồng ngực, da thịt rắn chắc, đàn hồi.

Năm ngón tay anh dây dưa nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, cả người toàn bộ đều đè lên cô, cô cảm giác không khí trong lồng ngực mình từng chút từng chút đều bị ép ra ngoài, khó khăn thở gấp. Anh hôn lên môi cô, nhỏ giọng lẩm bẩm mấy lời linh tinh, chỉ mơ hồ nghe thấy anh gọi tên cô, đầu gối anh mạnh mẽ tách hai chân đang khép chặt của cô ra, cô khó chịu mở miệng cầu xin, “Nóng quá, em khó chịu.”

Anh nhỏ giọng nói, “Anh biết, anh biết.” Đầu lưỡi linh hoạt đi vào trong miệng cô, trêu chọc cô khiến cho cả người cô đều nóng lên, cả người đều suy yếu, nửa tỉnh nửa mê cảm nhận được bàn tay anh lại lần nữa lướt qua cái bụng bằng phẳng của cô. Hai chân cô run lên, cả người mãnh liệt bị mở ra, những tiếng rên rỉ không kìm được mà vang thành tiếng. Nhưn cũng rất nhanh lại bị đầu lưỡi anh chặn lại, tay càng lúc càng suồng sã trêu đùa ở dưới hai chân cô, mỗi lần đụng chạm lại khiến cô tê dại mà run rẩy không ngừng, ngón tay cô càng bám chặt vào trong từng sợi tóc của anh.

Cách một tầng quần lót mỏng manh trêu đùa nơi thần bí của cô, ngón tay tuỳ tiện khi vuốt khe vẽ, quá đáng hơn còn dùng sức khẽ nhéo tiểu hạch nhạy cảm của cô, chọc cho cô khó chịu khẽ ưỡn người lên, càng làm cho hai người dính chặt lấy nhau. Anh không ngừng cướp đoạt hô hấp trong miệng cô, không ngừng dịu dàng vỗ vễ phía dưới. Cô chỉ cảm thấy trong người có một cỗ sóng nhiệt như đang muốn tìm đường để thoát ra. Cô cũng không kìm nén được khoái cảm trong người nữa, giãy dụa ôm sát anh, tay càng ôm chặt hơn nữa.

Cảm giác được đầu ngón tay mình ẩm ướt, anh mới chậm rãi đưa tay ra phía sau cởi nút áo lót ra, trước ngực liền buông lỏng, nụ hoa nhạy cảm run rẩy đứng thẳng. Ngón tay thon dài từ từ gạt chiếc quần lót sang một bên, tiếng thở dốc không thể đè nén từ bên môi cô lặng lẽ phát ra.

Lửa nóng của anh chậm rãi gần kề, những tiếng rên rỉ của cô đều được anh nuốt hết vào bên trong miệng. Anh hơi ngồi dậy, để hạ thân của mình xâm nhập vào giữa hai chân cô, đứng vững trước nơi ra vào. Cô nhấc tay khẽ ôm chặt bên miệng, ngăn cản những tiếng rên rỉ không ngừng tuôn ra. Chung Bình nhấc hai chân của cô lên, chậm rãi đem chúng kẹp chặt bên hông mình, rồi khẽ hạ người xuống, chậm rãi đi vào.

A~ một tiếng thở dốc bật ra, cảm giác được lấp đầy truyền đi khắp tứ chi, trong đầu cô như hiện lên vô số ánh lửa, sóng lửa ở trong máu lao nhanh ra. Mười ngón tay anh bóp chặt, đè ép hai tay cô đặt ở hai bên, từ từ luật động. Mãnh liệt ma sát mang đến cảm giác kích thích rung động, từng tế bào trong cơ thể đều kêu gào muốn xông về nơi ngọn nguồn dao động kia, làm cho cô càng lúc càng mẫn cảm, cảm nhận được từng động tác của anh, từng lần từng lần thâm nhập. Cô cắn chặt môi, rất sợ những tiếng kêu đáng sợ sẽ thốt ra, đầu ngón tay chỉ cô thể ôm chặt lấy anh, khẽ cong người lên, nỗ lực giảm thiểu sự tê dại. Anh nói nhỏ bên tai cô, “Đừng kiềm chế, kêu ra, anh thích nghe em kêu, rất dễ nghe.” Trái tim cô bỗng nhiên co rút cực nhanh, trên môi khẽ thả lỏng, tiếng kêu càng lúc càng rõ ràng. Anh mỉm cười ngậm nụ hoa tươi đẹp của cô, ấm áp ngậm mút mang đến từng cảm giác mãnh liệt, trực tiếp làm cả người cô trở nên căng thẳng, còn anh lại bình tĩnh, từng tiếng rên rỉ phát ra, có chút khó chịu, có chút sung sướng, cô giật mình không dám nhúc nhích. Đầu lưỡi anh khẽ đảo, bắt đầu du ngoạn vòng quanh nơi nụ hoa, cô khó chịu hơi đong đưa cơ thể mình để trốn tránh sự giày vò của anh, nhưng không ngờ động tác ấy lại làm cho dưới thân càng ma sát mãnh liệt hơn, anh vui sướng gầm nhẹ, “Tuyệt quá, bảo bối, em thật chặt.” Anh bắt đầu không cảm thấy đủ thoả mãn với cử động của cô, ngón tay buông ra, hai tay nắm lấy hông cô, bắt đầu thu hồi quyền chủ động.

Anh giống như một con dã thú điên cuồng lâu ngày bị bỏ đói, mỗi lần đều thúc lên tới đỉnh, mỗi lần đẩy đều giống như muốn phá huỷ cô, cô chỉ có thể gắt gao bấu vào lưng anh, hai chân cũng sít sao ôm chặt hai bên hông anh, để anh từ từ mang theo cô lên đến thiên đường. Trong cơ thể từng đợt sóng qua rồi tập kích tới, đem lý trí cô toàn bộ đều thiêu đốt, từng đợt tiến công mãnh liệt như sóng cuồng giống như hoàn toàn cắn nuốt lấy cô, trong cơ thể có một luồng nhiệt dữ dội càng lúc càng nhiều. Loại đau khổ cùng vui vẻ này thay nhau xẹt qua thân thể cô, khiến cô cực độ khát vọng một loại giải thoát.

Anh đẩy hai chân cô áp xuống ngực, cả người dùng sức đè nặng lên cô, trước ngực bị gắt gao áp lên, trong lòng càng khó chịu đến điên cuồng, mỗi một lần xâm lược của anh giống như vĩnh viễn không kết thúc, thậm chí còn càng lúc càng mãnh liệt, cô không biết phải đem sự khó chịu ở trong lòng và thân thể cùng với sự khô nóng kia tiêu trừ thế nào, mỗi một lần anh đâm vào rồi rút ra cũng có thể làm cho cô khó chịu muốn thét chói tai, cả người bị đè nặng không thể nhúc nhích, chỉ có thể để những tiếng rên rỉ trong miệng liên tục phát ra. Mà loạt thanh âm mê người kia lại càng khiến anh vui vẻ, động tác cũng dần trở nên điên cuồng hơn, làm cho cô không ngừng kêu to hơn, không khí trong phòng lưu chuyển một loại gợi cảm đến chết người.

Anh bỗng nhiên kìm chặt bên thắt lưng cô, gia tốc luật động, cả người cô run rẩy chỉ có thể thuận theo từng đợt xâm nhập mãnh liệt của anh, khoái cảm nhanh chóng tràn ngập toàn bộ trái tim, thân thể lại giống như càng lúc càng trống rỗng, móng tay bấu chặt trên vai anh, đáy mắt hiện lên từng tia đau đớn khó nén, cô rất muốn rất muốn anh ôm chặt lấy cô. Anh gầm nhẹ một tiếng, điên cuồng ra vào, càng lúc càng nhanh, đột nhiên trước mắt hiện lên một luồng ánh sáng trắng, cô thét một tiếng, ưỡn người lên, đầu ngón tay ngón chân đều bị một luồng điện mãnh liệt làm cho bó chặt lại, anh dùng sức ôm lấy cô, ở trong lòng anh vô cùng ấm áp, Tố Tố thở gấp, cả người từ từ nới lỏng, toàn bộ người anh thoáng chốc lại ép lên trên người cô, nặng nề nhưng lại ngập tràn cảm giác an toàn. Cô vuốt ve tấm lưng trần của anh, cảm thụ được anh ở trong ngực mình thở dốc, trái tim từ từ thả chậm tốc độ, anh cúi đầu xuống dịu dàng hôn lên môi cô, “Anh rất yêu em.” Cô cũng tinh tế hôn trả lại, một nụ cười ở khoé môi cũng từ từ vẽ lên.

Buổi trưa ngày chủ nhật kia hai người họ ôm nhau tiến vào những giấc mơ ngọt ngào đắm say Ngoại truyện Tưởng Tình 2

Chung Tình đang ngồi ở nhà đọc sách, điện thoại ở trong phòng khách liền reo lên, mẹ cô ở bên ngoài gọi, “Tiểu Tình, điện thoại của Tưởng Tưởng này.” Chung Tình khẽ nhíu mày, gì nữa đây? Cô bất đắc dĩ từ trong phòng đi ra, tiếp nhận điện thoại từ tay mẹ mình, thấy mẹ mình mỉm cười, cô đành mở miệng trả lời, “Ừm?”

Thanh âm của Mạnh Tưởng nhanh chóng vọt vào tai cô, “Tình Tình, anh lấy được một thứ mà em vẫn luôn muốn này.” Giọng nói dồn dập mang theo một chút hưng phấn, Chung Tình đành miễn cưỡng hỏi, “Thứ gì vậy?” “Em qua đây, anh cho em biết.” Anh Tưởng ở đầu dây bên kia quyến rũ cô, Chung Tình lại chả quan tâm, liếc mắt một cái, “Không muốn nói thì thôi đi.” Tại sao cô phải qua, sao anh không tự mình qua chứ? Nói xong cô định cúp luôn điện thoại, Mạnh Tưởng ở đầu dây bên kia lại ồn ào, “Này, này, đừng cúp máy đấy, em qua đây, anh đảm bảo em nhất định sẽ kích động cho mà xem.” Chung Tình liếc mắt lườm vào ống tai nghe, khẽ hừ một tiếng vẻ mặt âm u tối sầm nhìn Chung Duệ đang đi qua trước mắt, liền dùng ánh mắt ý bảo em trai mình lại đây, Chung Duệ nghiêng đầu nhìn cô, rồi tiếp tục đi vào phòng mình.

“Tình Tình, em còn ở đó không? Thật sự, cái này, anh đảm bảo em sẽ thích, nếu không tới, nhất định sẽ hối hận.” Mạnh Tưởng lại ở đầu bên kia kêu to, Chung Tình không nhịn được đáp lại, “Nếu như em không hối hận thì sao?” Anh toàn thích phóng đại, đặc biệt là ở trước mặt cô, luôn luôn thề thốt son sắt.

“Là liên quan đến người em muốn gặp nhất.” Mạnh Tưởng nghĩ là cô không tin, quyết định ra đòn sát thủ.

Quả nhiên, vẻ mặt cô lập tức chăm chú, “Châu Kiệt Luân?” Anh biết cô mê Châu Kiệt Luân, từ đầu đến chân đều thích mê.

“Ha, ha, trước tiên em cứ tới đi.” Anh cố ý thừa nước đục thả câu, Chung Tình do dự một chút, đành đáp ứng đến ngay lập tức.

Một loạt tiếng chuông cửa vang lên, Mạnh Tưởng nhanh chóng chạy ra khỏi phòng mở cửa. Cửa vừa mở ra, vẻ mặt hưng phấn của anh liền thay đổi luôn, Chung Tình đúng là có tới, thế nhưng cô còn mang theo Chung Duệ, sao cô lại đưa cả Tiểu Duệ đến chứ.

“Có thứ gì hay ạ?” Chung Duệ nhanh chân chen vào phòng, vừa đi vừa nói.

Mạnh Tưởng buồn bực liếc mắt nhìn Chung Tình, hai tay cô đan vào nhau, “Nó nghe được, không phải em bắt.” Thật ra, là cô kiên quyết kéo Chung Duệ tới đây, dù sao tiểu Duệ cũng thích Châu Kiệt Luân mà.

Mạnh Tưởng không thể làm gì hơn, đành đóng cửa lại, nhìn hai chị em nhà nọ ngồi trên ghế salon, đành đi vào trong phòng mình lấy ra món quà đầy tình cảm của mình ra, “Vé vào cửa concert của Châu Kiệt Luân!”

A!!! Nguyên bản là một Chung Duệ lạnh lùng giống như băng tuyết, vừa nhìn thấy vé trên tay anh, cả người đều hưng phấn nhảy dựng từ trên ghế, kích động đoạt lấy vé, “AAAA, lại còn là vé VIP, anh Tưởng Tưởng, anh quá*.” Chung Tình cũng đứng lên, hung hăng đánh một phát vào đầu cậu, “Không được nói bậy.” Tiểu Duệ ôm đầu nhìn chị mình, “Này, thế mà cũng?” Chung Tình lại muốn đánh thêm một cái, Tiểu Duệ đã nhanh chóng vọt đến đằng sau Mạnh Tưởng, “Anh Tưởng.” Mạnh Tưởng chỉ biết cười cười nhìn cô, che cho Tiểu Duệ.

Chung Tình rút tay về, liếc nhìn anh hỏi, “Anh lấy ở đâu vậy?” Thật ra trong lòng cô cũng có chút kích động, nhưng Tiểu Duệ kia hưng phấn quá mức hoàn toàn làm cô hết muốn kích động luôn, nên cô mới có thể che đậy, bày ra một bộ dáng không quan tâm

“Ba anh cho, người khác đưa cho ba làm khách mời. Nghe nói là vé nội bộ, bên ngoài không có bán.” Mạnh Tưởng vừa nghe có người muốn đưa cho ba mình vé thì lập tức bảo ba anh lấy, định hẹn Tình Tình, cô nhất định sẽ vui đến phát điên.

“Có hai vé thôi ạ?” Chung Tình đoạt lấy vé từ trong tay của Chung Duệ, người này còn liếc mắt với cô.

“Ừ, vé rất khó kiếm.” Nghe nói người phụ trách chương trình này có chút việc làm ăn với ba anh, nên mới cố ý tặng hai vé làm khách mời.

Chung Tình dương dương tự đắc cầm hai vé trên tay, suy nghĩ một chút, “Tiểu Duệ nhất định muốn đi, em cũng muốn đi. Vậy anh làm sao đây?” Chung Tình đáng yêu nhướng mi, tỏ vẻ khó xử.

Mạnh Tưởng hít vào rồi lại thở ra, hừ, tại sao anh lại quên tiểu Duệ chứ. Ban đầu, anh dự định cùng Tình Tình đi xem Châu Kiệt Luân mà cô mê nhất, nhưng lại quên mất tiểu Duệ cũng mê Châu Kiệt Luân, Tình Tình muốn đi, tiểu Duệ không có khả năng sẽ không đi.

Tiểu Duệ cầm vé cười trộm hai tiếng, “Anh Tưởng, anh định hẹn chị em cùng đi chứ gì.” Chung Tình trừng mắt liếc tiểu Duệ một cái, quay mặt lại suy nghĩ, “Quên đi, em không đi nữa. Vé của anh, lại hại anh không được đi, như thế sao được.” Nói xong, cô đem vé đặt vào trong tay Mạnh Tưởng.

Mạnh Tưởng chợt quýnh lên, vừa định kéo Chung Tình, tiểu Duệ đã nhanh chóng đoạt lấy vé trong tay anh, “Coi như thế đi, chị không đi, anh đi cũng không có ý nghĩa, cứ dứt khoát đưa cho em hai vé này là được, em mời bạn cùng đi.” Nói xong cậu cầm vé vọt vào trong phòng anh vui mừng hớn hở. Mạnh Tưởng trừng mắt nhìn một lát, sau đó nhanh chóng ngồi cạnh Chung tình, “Em thật không đi sao? Không phải em muốn nhìn thấy người ta hát lắm sao?”

Chung TÌnh liếc mắt nhìn anh, “Ai bảo anh lấy được có hai vé.” Mạnh Tưởng nhìn cô oán giận, nhanh chóng cười nói, “Anh thử đi hỏi lại ba, nói không chừng còn có thể lấy thêm.” Không nghĩ tới, vất vả lấy được lại để cho tên Tiểu Duệ kia hưởng hết.

“Quên đi, như thế phiền phức lắm, tự mình đi mua thôi.” Chung Tình không cảm kích gì cả liền đứng lên, gọi to lên, “Tiểu Duệ, còn đắc ý gì ở bên trong nữa, về nhà.” Chốc lát sau, Tiểu Duệ lại lạnh lạnh lùng lùng đi ra.

“Em lấy vé của anh ấy, cũng không cảm ơn một tiếng. Không lễ phép gì cả, đem vé trả lại đi.” Chung Tình quát. Tiểu Duệ liền vội vội vàng vàng cầm chặt vé ở trong túi, nói, “Anh Tưởng, cám ơn anh nhé. Thật ra, em cũng là giúp anh thôi, vừa mới rồi em nhìn kỹ thì hai vé hình như không phải là ngồi gần nhau, nếu như anh cùng chị đi, nhất định cũng không thích hợp.” Mạnh Tưởng trừng mắt với cậu ta, đúng là đã được tiện nghi còn khoe mẽ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Tình Tình, anh cũng không tiện nói thêm.

“Đừng nói vớ vẩn nữa, đi.” Chung Tình lại muốn đánh lên đầu tiểu Duệ, cậu đã nhanh chóng nhảy lên đến canh cửa, trộm cười nói, “Anh Tưởng, chị em phỏng chừng không xem được sẽ rất buồn bực, anh nhanh nghĩ biện pháp dỗ đi, em tránh trước nhé.” Nói xong cậu kéo cửa ra, chạy đi trước.

Chung Tình giậm chân một cái, mặt đỏ bừng lên, “Chung Duệ!” Đảo mắt cô lại thấy Mạnh Tưởng đang nhìn chằm chằm mình, mặt cô càng đỏ hơn, cô quýnh lên nhằm ngay phía cửa, cũng muốn rời đi.

Không ngờ, Mạnh Tưởng đã nhanh kéo lại, “Tình Tình.” Còn chưa nói rõ ràng, sao cô đã muốn đi.” Chung tình giương mắt trừng anh, mặt đỏ vẫn chưa hết, ánh mắt xấu hổ hơi rũ xuống, “Lấy thêm vé đi rồi nói.” Nói xong cô đã muốn giựt ra khỏi tay anh.

Mạnh Tưởng lại dùng sức kéo lại, cô nhất thời không đứng vững, toàn bộ lưng đều nằm gọn trong lòng anh, “Tình Tình, gần đây vì sao em không để ý đến anh nữa?” Gần đây đi tìm cô, cô đều nói bận, tan học cũng không muốn đi cùng anh. Hơn nữa, ngày hôm qua còn thấy một cậu nam sinh quấn ở bên cạnh cô. Mạnh Tưởng càng nghĩ trong lòng lại như có ngọn lửa thiêu đốt, cố không phải bảo bận lắm sao? Sao lại có thời gian mà để tâm đến người khác.

“Nào có?” Chung Tình khẽ đẩy, rời khỏi vòng tay của anh. Số lần cô gặp anh còn nhiều hơn số lần gặp ba mẹ mình. Cô không biết là mình và Mạnh Tưởng thật có duyên, chính là do hai bên cha me tận lực an bài, từ mẫu giáo đến tiểu học, rồi đến trung học, bây giờ là cao trung, cô và Mạnh Tưởng vẫn luôn là bạn cùng trường. Mỗi ngày gặp mặt đều thấy phiền, hơn nữa Mạnh Tưởng ngày nào cũng bảo hộ cô dính chặt ở bên người, các bạn học khác đều cười cô, mỗi lần đều khiến cô lúng túng. Kết qủa, bây giờ, càng gặp anh cô càng thấy phiền, có lúc thật muốn có thể làm bộ không nhận ra anh.

“Cậu học sinh hôm qua là ai?” Tất nhiên anh không để cô lảng tránh như vậy, chỉ cần một vài người khả nghi xuất hiện bên cạnh cô, anh đều canh phòng nghiêm chặt, giữ khư khư.

Chung Tình nhíu mày, “Nam sinh nào?” Sao cô lại không nhớ rõ.

“Người đưa thư tình cho em ấy.” Hừ, cô còn giả vờ, từ xa anh đã nhìn thấy người kia chặn trước mặt cô. Thật quá mức, Tình Tình mới học lớp mười, những nam sinh này thì như sắp điên lên rồi.

Chung Tình phì một tiếng nở nụ cười, “Anh mới có người đưa thư tình ấy, đấy là người hỏi đường.” Mạnh Tưởng sửng sốt một chút, khoé miệng bất giác cong lên, thì ra là thế.

“Anh cho là người khác đều rảnh rỗi như vậy giống anh sao, mỗi ngày không có việc gì cũng đều nhận thư tình.” Chung Tình lườm anh một cái, Mạnh Tưởng ở trong trường rất nổi tiếng, từ lớp mười đến cấp ba đều có nữ sinh viết thư tình cho anh. Nhưng người này đáng hận nhất là mỗi lần nhận thư tình đều ném cho cô, nói để cho cô tự loại bỏ, còn nói nếu như cô không xem thì có thể trực tiếp vứt đi. Bạn nói người này khoe khoang thật nhàm chán, làm hại cô không muốn xem nhưng lại không dám vứt, cuối cùng chỉ có thể xách hết mang đến nhà anh.

Mạnh Tưởng lại hi hi ha ha nói, “Toàn bộ anh đều nộp cho em còn gì.” Nhìn anh cỡ nào thẳng thắn cùng thành khẩn.

Chung TÌnh vô cùng khinh bỉ, ai muốn lấy thư tình của anh, đem đi làm giấy vụn người ta cũng không lấy! Chung Tình đẩy anh ra, định mở cửa. Mạnh Tưởng lại khẽ cười kéo cô lại, “Nói thật, nếu em muốn đi xem Châu Kiệt Luân, anh sẽ đi mua vé, tìm ba anh cũng phiền thật.” Anh thực sự rất muốn cùng cô đi xem ca nhạc này.

“Không cần đâu, Chu Đồng nói nạp tiền điện thoại có thể được tặng vé, cậu ấy có thể giúp em lấy vé đấy.” Tuy rằng có vé VIP thật tốt, nhưng nếu Mạnh Tưởng phải đi tìm ba nuôi, cô lại cảm thấy không ổn. Ngược lại , Chu Đồng cũng đang giúp cô nghĩ cách rồi.

Mạnh Tưởng vừa nghe thấy tên Chu Đồng, mặt liền đen đi, đầu heo này tại sao mỗi lần đều phải cướp trước mặt anh như vậy. “Anh nhất định có thể lấy được vé, không cần cậu ta lo đâu.” Thực sự là kỳ lạ, cái tên Chu Đồng tai to mặt lớn kia, làm sao Tình Tình của anh cứ thích quấn quýt lấy cậu ta chơi vậy, lại còn coi cậu ta là bạn tri kỷ nữa, có việc gì đều gọi cậu ta đầu tiên chứ không phải anh.

“Anh giữ lại cho mấy em gái cùng học kia đi.” Chung Tình biết mình nhắc tới Chu Đồng, anh lại muốn phát điên. Hai người bọn họ chả biết có chuyện gì, lại còn ai cũng xem không vừa mắt. Thật ra, tính cách của Chu Đồng rất tốt, rất hay đỏ mặt, thậm chí so với cô còn ôn hoà hơn, nhưng mỗi lần đối mặt với Mạnh Tưởng lại toàn đen mặt. Chính là bởi vì cá tính của Chu Đồng tốt, cô với cậu ấy mới có thể làm tri kỷ, không, phải nói là càng giống chị em phụ nữ tốt với nhau. Chu Đồng ngay cả người mình thích cũng muốn hỏi ý kiến cô đầu tiên. Nhưng Mạnh Tưởng hình như cực kỳ không thích gặp Chu Đồng, thậm chí còn nhất quyết yêu cầu cô không được để ý đến cậu ấy, bạn nói người này quá bá đạo, quá quá bá đạo ấy. Cô mới mặc kệ mấy cái yêu cầu dở hơi của anh, bên cạnh anh thì toàn bạn bè xấu không, dựa vào đâu còn quản cô.

Mạnh Tưởng thấy cô nói vậy, liền kéo cô lại giải thích, “Anh chỉ muốn đi với em.” Chung Tình bĩu môi, nửa câu ở lại trong bụng chưa nói ra, cô tình nguyện cùng Chu Đồng đi chứ không muốn cùng anh đi Nếu như cùng anh đi xem ca nhạc, không chừng còn có thể gặp mấy cô nữ sinh hoa si anh lúc ẩn lúc hiện trước mặt, ảnh hưởng đến tâm tình của cô.

Hai người vừa kéo vừa đẩy, đúng lúc cữa kẽo kẹt một tiếng, ba mẹ Mạnh Tưởng đã trở về. Vừa nhìn thấy hai người đứng ở cạnh cửa lôi lôi kéo kéo thì liền nở nụ cười, mẹ nuôi nói, “Ô, Tiểu Tình tới à.” Chung Tình nhanh chóng giựt tay ra khỏi tay anh, đỏ mặt kêu một tiếng, “Chào ba nuôi, mẹ nuôi.” Trước đây khi còn bé gọi như vậy đã thành thói quen, nhưng bây giờ lớn rồi, lại gọi như vậy cô thấy không được tự nhiên. Cho nên, hiện tại cô cũng không thích đến Mạnh gia nữa, chính là sợ nhìn thấy hai người họ, lại không biết xưng hô gì. Hơn nữa ba mẹ hai nhà chỉ cần nhìn thấy cô và Mạnh Tưởng ở chung với nhau, đều sẽ thần thần bí bí cười, ánh mắt kia trần trụi như muốn nói giữa hai người họ thể nào cũng phải có gì đó.

“Sao lại đứng ở cửa, đi vào trong ngồi nói.” Lộ Hiểu Vụ vừa cười vừa đi vào trong, nhìn hai đứa còn đang bất động đứng ở một bên, “Nếu như thấy không tiện, hai đứa về phòng chơi đi. Chúng ta không quấy rầy đâu.” Nói xong, Lộ Lộ liền kéo Dịch Nam đi khỏi.

Chung Tình bị mẹ nuôi nói như vậy, mặt càng đỏ hơn, Mạnh Tưởng lại ở một bên trộm mừng. Chung Tình lúng túng đứng ở cạnh cửa, muốn chạy lại cảm thấy không ổn lắm, mẹ nuôi ba nuôi vừa mới về, chưa gì đã nói phải đi, thế cũng không lễ phép gì. Nhưng nếu ở lai đây, lại không biết Mạnh Tưởng muốn nói gì nữa, thực sự cô có chút không tình nguyện.

Mạnh Tưởng khoác tay ôm lấy vai cô, ở bên tai cô nói nhỏ, “Nhìn anh đi lấy vé này.” Nói xong anh liền đi về phía ba mình kêu lên, “Ba, vé concert của Châu Kiệt Luân còn không ạ? Cho con hai vé khác đi.” Mạch Dịch Nam trả lời, “Không phải đã đưa cho con hai vé rồi sao?” “Tiểu Duệ cũng muốn đi, thiếu vé mà.” “Ừ. Mai ba đi hỏi.” Mạch Dịch Nam thuận miệng nói.

Mạnh Tưởng nhìn Chung Tình, trông chả có vẻ vui mừng gì cả, lại nhanh chóng kêu, “Không được, ba đi hỏi ngay được không, chậm một chút là hết vé. Tình Tình rất muốn đi xem.” Nói xong anh còn quay ra nhìn Tình Tình chớp mắt cười. Chung Tình nghiến răng nghiến lợi, sao anh lại phải kéo cô vào, liền vung tay anh ra đi vào phòng khách. “Ba nuôi, nếu như quá phiền thì thôi ạ, bạn con cũng có thể lấy được vé.” Mạch Dịch Nam vừa muốn mở miệng, liền thấy biểu tình mãnh liệt của con mình ở phía sau Chung Tình, bảo ông nhất định phải gọi. Mạch Dịch Nam hiểu ý cười cười, “Không phiền, ba đi gọi điện hỏi xem.” Nói xong thì lại nháy mắt nhìn con trai, quả nhiên đứa con trai liền mặt mày rạng rỡ.

Mạch Dịch Nam gọi điện nói rằng, không muốn nợ nhân tình người khác, nên muốn người ta bán. Người kia đồng ý sẽ kiếm thêm hai vé nữa, Mạnh Tưởng liền làm khẩu hình với ba mình, “Phải gần nhau.” Mạch Dịch Nam gật đầu, cố ý mua hai vé liên tiếp, người kia cũng vội vàng đáp ứng.

OK, thế là xong. Mạnh Tưởng vui vẻ vỗ mạnh lên vai ba mình, “Thank you!” Mạch Dịch Nam nhìn con, trong lòng khẽ cười, tiểu tử này một khi vui thì đều nói tiếng Anh. Xem ra, nếu như không lấy được hai vé kia, tối nay nhất định nó sẽ bày ra cái bộ mặt kinh khủng gì không biết nữa.

Mạnh Tưởng ôm chặt vai của Tình Tình, “Anh đã nói mọi việc đều ổn mà. Nói cho đầu heo kia biết, bảo cậu ta cứ giữ lấy từ từ mà xem.” Vừa nghĩ đến việc có thể cùng Tình Tình đi xem, Mạnh Tưởng lại vui vẻ muốn nhảy lên.

Tình Tình hơi giận, lại mắng Chu Đồng là đầu heo, nhưng nhìn thấy mặt của ba nuôi ở đây, cô cũng không tiện phát tác, chỉ có thể mỉm cười nói, “Cám ơn ba nuôi.” Sau đó cô nói chuyện vu vơ rồi rời khỏi vòng ôm kia, thoát ly khỏi sự kiểm soát của Mạnh Tưởng.

Kết quả, hôm đó Chung Tình vẫn bị mẹ nuôi bắt ở lại Mạnh gia ăn cơm tối. Gọi điện thoại về nhà, mẹ cô hỏi cũng chả thèm hỏi đã nói được thôi, Chung Tình điên cuồng đổ mồ hôi, sao mẹ cô lại có thể như vậy, kết quả mẹ còn từ từ ném nốt một câu cuối cùng sang đây, “Nhớ kỹ để Mạnh Tưởng đưa con về.” Chung Tình cực kỳ không biết nói gì, quả nhiên chỉ cần người nhà biết cô ở Mạnh Gia, liền cảm thấy việc cô không về nhà là một điều dĩ nhiên.

Mạnh Tưởng chen vào ở bên cạnh cô, “Mẹ nuôi yên tâm, con nhất định sẽ đưa em ấy về.” Chung Tình mặt tối sầm lại, trực tiếp cúp máy. Cố sức đẩy Mạnh Tưởng ra, thật ra không gọi về cũng chả sao, chỉ cần tiểu Duệ về nhà và nói cô ở lại Mạnh gia, ba mẹ cô phỏng chừng cả cơm tối cũng sẽ không thèm chuẩn bị cho cô nữa. Chung Tình càng nghĩ càng giận, vì sao tất cả mọi người đều cho là cô và anh có gì đó, bọn họ càng nghĩ vậy cô càng phản kháng.

Mạnh Tưởng nhìn thấy vẻ mặt không vui của cô, liền đi đến gần cô hơn, “Sao vậy? Vé lấy được rồi còn không vui à?” Anh tưởng cô còn muốn đi cùng Chu Đồng, cho nên mất hứng. Chung Tình còn chả thèm cười, “Vui, em có thể không vui sao? Sớm biết rằng kiếm được vé tốt như vậy, để anh lấy nhiều một chút, cho cả Chu Đồng đi thử xem hiểu quả của cái vé VIP này nữa.” Ha ha, quả nhiên sắc mặt anh đã trầm xuống, “Em động tí là lại muốn dính lấy cái đầu heo kia.” Mỗi lần cứ nhìn thấy bóng dáng béo ú ấy thoáng qua ở cạnh Tình Tình thôi, trong lòng anh đã thấy chán ngấy rồi, tiểu tử này thực sự là từ bé còn chưa có bị đánh cho sợ, đến bây giờ vẫn còn quấn lấy Tình Tình.

“Mạnh Tưởng, anh còn kêu cậu ấy là đầu heo, em gọi anh là pháo xịt!” Chung TÌnh hung tợn uy hiếp anh.

Khi còn bé, một đám người chơi với nhau, tất cả mọi người đều có một biệt danh, bởi vì Chu Đồng béo cho nên mọi người đều gọi cậu ấy là, “Heo béo hoặc Mập” đương nhiên cái tên heo béo khó nghe là do Mạnh Tưởng đặt. Mà Chu Đồng cũng không hề tỏ ra yếu thế, cũng tặng cho anh một biệt danh là pháo xịt. Bởi vì anh kêu là Mạnh Tưởng, đọc gần giống với “Hưởng”, hoá ra từng có người gọi anh là “Hưởng pháo.” (nghĩa là Pháo vang), kết quả lại bị Chu Đồng đổi thành pháo xịt, giễu cợt anh chỉ được cái hào nhoáng bên ngoài mà thôi. Sau này, mọi người cũng đều gọi như vậy, làm cho Mạnh Tưởng cực kì tức giận. Thù hận hai người càng kết lại càng sâu đương nhiên chủ yếu vẫn là vì Chung Tình, hai người không bao giờ chịu ngừng. Mạnh Tưởng ỷ vào quan hệ giữa hai nhà Mạnh- Chung, thường tự cho mình là người bảo vệ cho Tình Tình, mà Tình Tình không thích nhất là bị anh trói buộc, ngược lại lại cô rất thân với Chu Đồng, điều này làm cho Mạnh Tưởng vừa tức vừa buồn bực.

Mạnh Tưởng biến sắc, “Sao em phải bảo vệ cậu ta như vậy?”

Chung Tình lườm anh, “Ai bảo anh bắt nạt cậu ấy.” Đừng thấy Chu Đồng béo, cả người đều là thịt giả, muốn động thủ cũng không phải là đối thủ của anh, cho nên từ bé không ít lần bị anh đấm. Chu Đồng được Tình Tình cứu nhiều lần, cũng liền đối với cô tốt hơn. Mạnh Tưởng không nghĩ tới đáng nhẽ mình phải đánh cho Chu Đồng chạy mất, kết quả lại làm cho hai người càng trở nên thân hơn.

“Đần thì không có cách chữa đâu. Em cứ ở cùng cậu ta, thể nào cũng bị lây cho mà xem.” Mạnh Tưởng đối với Chu Đồng mà nói thì độc miệng nặng tay, mỗi lần đều khiến cho Chu Đồng kia phải đi đường vòng.

“Em tự thấy mình đần rồi.” Chung Tình hừ nhẹ một tiếng, Mạnh Tưởng ngẩn ngơ nhìn cô, “Mỗi ngày đều bị người ngu ngốc như anh quấn lấy.” Nói xong cô liền đi vào trong phòng ăn. Mạnh Tưởng nhìn theo bóng lưng cô, càng nghĩ càng phiền muộn, anh đã chọc cô gì vậy? Vì sao cô có thể đối xử tốt với Chu Đồng, lại hết lần này đến lần khác chán ghét anh? Mạnh Tưởng trăm nghĩ cũng không hiểu được vì sao.

Nhiều năm sau, lúc Mạnh Tưởng gặp lại Chu Đồng. Rốt cục liền đi hỏi cậu ta, kết quả, một câu nói của Chu Đồng kia đã làm anh tỉnh ngộ, “Anh muốn làm bạn trai của Tình Tình, làm bạn hay là làm người giám hộ của cậu ấy?”

Nhưng không nghĩ tới, chờ đến lúc anh rốt cục chuyển biến suy nghĩ, dự định sẽ thật tâm đối đãi với Chung Tình thì, sự chán ghét của cô đối với anh đã ăn sâu bén rễ không có cách nào thay đổi được nữa, cô đã chạy trốn tới nước ngoài rồi!

Số anh thật khổ, dù có đuổi nhiều năm như vậy, nhưng càng đuổi người càng chạy! Được rồi, nói như thế nào Mạnh Tưởng anh cũng là đội trưởng đội đá bóng, lại là một người chạy Marathon cự ly dài, TÌnh Tình, em dù có chạy đến chân trời góc biển, nhất định anh vẫn sẽ đuổi được em, em cứ chờ xem!

Bạn đang đọc Tình Yêu Judo của Hốt Nhiên chi Gian
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.