Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 30

Phiên bản Dịch · 3175 chữ

Sao anh ta cứ thích làm người khác khó xử thế nhỉ , hai lần trong một ngày . À không , hai ngày sát nhau . Và …khoảng cách giữa hai người có phải cũng quá gần . Nhìn một người bằng đôi mặt , bằng thực tâm , bằng cả trái tim . Tay chân rụng rời

- Anh say rồi đấy …Đi ngủ đi , trông anh tệ quá .( Tiểu Khiết khẽ đẩy người Vương Tử ra quàng tay anh dìu lên phòng )

-

Cái cục thịt ấy chuyển động và cười : Thấy anh đóng kịch giỏi không , cái này trong CF quảng cáo đấy , thay mỗi cái tên Tiểu Uy vào thôi , perfect, anh ngồi nghĩ cả đêm đấy ….Dù sao thì cũng được em quan tâm , còn đang dìu anh này …Bây giờ gọi em là bà xã được chưa ?

Tiểu Khiết nóng bừng cả mặt bởi hai cái từ nhạy cảm” Bà xã”, cũng chen cả một chút hơi bực nữa . Đêm không dài nhưng mắt thâm quầng vào rồi , buồn ngủ quá . Tiểu Khiết mặc cho Vương Tử muốn nói gì thì nói lao ngay lên trên nhà ….ngủ ngủ và ngủ …Cho đến khi Vương Tử kịp định thần và nhận ra “bà xã” của mình đi lên lầu

…..

- Này , ê, em ngủ rồi hả , thật là mất hứng ….này . Em nói thích anh thì cũng phải chứng ……

-

Và ….sẽ chẳng có chuyện gì khi một người cứng đầu chạy trốn cả , nhưng ở đây ngay tại đây thì khác .

- Chứng minh chứ gì , tôi buồn ngủ lắm , để khi khác đi ……( Tiểu Khiết quay đi miệng khẽ nhoẻn cười)

-

Còn Vương Tử thì loay hoay lắy thêm cái chăn trong tủ , không lạnh nhưng nếu đắp chung chăn sợ Tiểu Khiết sẽ nổi máu anh hùng lên và “cắn” anh như ngày hôm nào . Lần đầu tiên . Trên một chiếc giường sang trọng và một nụ hôn bánh kem , ngọt …đó là tất cả những gì có thể nói về những nụ hôn Vương Tử dành cho Tiểu Khiết . Bỗng dưng những ngày tháng một thời trực về . Một dòng cảm xúc chợt qua khiến taam trạng Vương Tử không ổn định cho lắm . Anh thấy giận chính bản thân mình . Gịân cái tính sao quá trẻ con để ngwfi mình yêu , người cũng vì mình làm tất cả ….để cuối cùng hận .Cực chẳng đáng , nhưng anh đã làm vậy .

- Này , em ngủ chưa …Anh xin lỗi nhé

-

Khẽ chuyển mình qua nhìn Vương Tử , đôi mắt mệt mỏi vẫn cố nhìn xem những biểu hiện trên khuôn mặt anh đầy những nét …..

- Vì anh làm tổn thương tôi hả …. Quên đi ….( cười , một nụ cười hiếm hoi , trông thật hiền lành và có chút gì đó từng trải , cam chịu . Đây không phải Tiểu Khiết một năm về trước . Nhưng là một Tiểu Khiết khác một năm về sau . Có thể là trong tương lai nữa)

-

- ừ , nhưng nếu em không nghĩ vậy ….Chỉ cần em biết một điều …anh yêu em , thế là đủ rồi .Còn nữa , có thể gọi anh là Vương Tử, hay “anh” và xưng em được không . Như vậy giống hai người đang yêu hơn đấy ( Vương Tử gật gù đan hai tay vào nhau )

-

Im lặng và im lặng , ….hồi lâu cho đến khi Vương Tử như kẻ thất bại , anh tắt đèn ống và lại gần chiếc giường , khéo léo nhấc chiếc gối khỏi . Anh không muốn làm Tiểu Khiết ghét mình , điều duy nhất khi này …Không lại gần cô , mọi lần vẫn thế mà , cứ mỗi lần anh lại gần là không thể được năm phút . Nhưng hình như hôm nay thất bại rồi . Anh còn nhớ khoảnh khắc cuối ấy . Cái khoảnh khắc day dứt biến mất tất cả . Chỉ khi quay lại , Vương Tử cảm giác ấm áp ngay phía sau . Là Tiểu Khiết . Cô đang vòng tay ngang qua Vương Tử , anh cựa mình vốn để quay người ôm lấy cô , nhưng Tiểu Khiết xiết mạnh quá , nó làm anh chẳng thể nghĩ hay hành động gì hơn ngoài việc đứng yên và tận hưởng cảm giác này , không khỏi là một câu hỏi

- Em làm sao thế ?

-

Câu hỏi thốt ra khi anh cảm nhận thấy những giọt nước mắt đang rơi và thấm vào vai , lưng của mình , ban đầu là ấm nóng , sau là mát lạnh . Chắc mặn lắm . Chắc Tiểu Khiết khó chịu lắm . Con người - không phải cái máy . Cũng đến lúc nên dừng lại thôi , thừa nhận và gạt qua tất cả , mệt mỏi cũng sẽ chẳng là gì hết , chỉ khi ta là chính ta . Anh tháo bàn tay đang ôm chặt mình vòng qua ôm lấy Tiểu Khiết . Còn cô , vòng tay xiết lấy cổ áo Vương Tử , lại khó c ..khóc vf khóc …..Tiểu Khiết thấy đau lắm , cái cảm giác được thấy người thân mà không thể nhfao tới ôm họ , không thể cười vui vẻ ….Cảm giác như mất tất cả , đau khổ và đau khổ …Cho đến khi anh định thần . Tiểu Khiết cũng vậy , vung tay và đẩy anh ra ….

- Sao em như vậy thế nhỉ , anh làm em mệt mỏi đến thế sao ….( Vương Tử lại lần nữa gắt lên)

-

Anh nhào tới chống hai tay bên giường , khuôn mặt chạm tới Tiểu Khiết “ hôm nay , em không thể chạy thoát”. Qủa như Vương Tử dự đoán chăng . Sau tất cả chuyện này là gì . Là một nụ hôn vô cùng ngọt . Cái dư hiếm hoi đọng lại đầu lưỡi , nhẹ nhàng mềm mại và đầy mê hoăc là những gì có thể nói . Tiểu Khiết mất hết sức lực rồi . Chẳng lẽ đây chính là cái kết , một kết cục sau những chuyện nhảm nhí này . Trốn chạy , hiểu lầm …Thật dễ chịu . .Tiểu Khiết kéo chặt lấy cổ áo Vương Tử , không phải vì muốn đảy anh ra khỏi mà là kéo anh lại sát mình hơn . Hơn bao giờ hết , …cả hai đã chờ giây phút này . Lâu lắm rồi mà .

- Lần này em thua rồi đấy … không ngờ , em cũng mạnh dạn đấy chứ ….

-

Tiểu Khiết thấy nóng ….ca cơ thể như phát hoả vậy . Xấu hổ hay hạnh phúc hay chăng là hồi hộp . Tất cả đấy , không thiếu thứ gì đâu . Vì ngay bây giờ , cũng cũng muốn nói với anh ba từ ấy , chính thức và rành rọt , n hưng mà cái kiểu hôn ngấy nghiến của anh khiến cô chẳng thể cựa quậy chứ đừng nói có thể nói thêm câu gì . Lần thứ mấy có cái cảm giác này nhỉ

- Em muốn nói với anh một chuyện …!

-

“Em” …Chỉ chờ có thể Vương Tư ngừng lại . Chắc chỉ có tiếng nói từ cô mới đủ sức mạnh làm con “mãnh thú “dừng tay .Chấm hết . Vương Tử bắt đầu thấy lạnh , chỉ sợ rằng , lại một lần nữa cô bắt anh chơi trò mèo vờn chuột , hy vọnh không phải thế ,

- Anh với Judy đã có chuyện gì chưa vậy ….?Cô ấy nói , anh và cô ấy .. ý em là có con …?

-

Vương Tử đang hồi hộp chuyển sang nóng mặt và cáu giận thực sự . Hai bàn tay nghiến chặt :

- Và em tin ? ….

-

Tiểu Khiết chỉ quay qua :

- Không , nếu em tin thì em đã chẳng ở đây ..khi này ?

-

Vương Tử khẽ cười , thực sự vui và mãn nguyện . Lẽ ra haoi người đã nên thế này từ lâu rồi , lẽ ra , lẽ ra lẽ ra . Thật cực chẳng hay nếu chuỵen này đơn giản . Mỗi chút chịu đựng có vẻ hay hơn . Con người bỗng chốn ngộ ra “mình thực sự trưởng thành”.

Vương Tử cũng thấy nhẹ nhõm , cái cảm giác khó chịu lẫn hoài nghi chẳng tồn tại . Ngủ thôi , chẳng phải tất cả đã kết thúc đẹp đẽ rồi sao . Những người cô đơn tìm lại được tình yêu , hết những mệt mỏi , ưu phiền , day dứt và trốn chạy . Ai mà biết chuyệng ì sẽ xảy ra , cũng có thể hôm nay , cũng có thể ngày mai . Cũng có thể không bao giờ . Nhưng …

Buổi sáng trời thật đẹp , sắp hết mùa xuân nên dường như vận vật là sức sống . Những ngày hè nóng oi , sắp tới thôi , nhưng đã đau đầu từ sáng . Người trang điểm , một đòa người những trang phục sặc sỡ , sang trọng chạy qua chạy lại trong phòng Tiểu Khiết

- Tôi nói rồi , cái váy đó chật quá , tôi không ních nổi . ( Không ai nói cho các người biết sao , tôi chưa mặc cái thứ này bao giờ , à có đây , khi đi học mẫu giáo …Tại Tiểu Thiên nói muốn nhìn thấy nên tôi mặc) …Á, đừng kéo nữa , tôi sắp tắt thở rồi

Phía ngoài Vương Tử liếc qua đồng hồ ái ngại , anh liên tục đảo ánh mát về phía David như thăm dò “ thật sự ổn chứ quý ông?” và dáp lại ánh mắt ấy chỉ là nụ cười mỉm cùng ánh mắt cảm thông của ông quản lý . Sẽ không sao … ít nhất là không ai hỏi gì nếu những tiếng kêu thất thanh từ trong phòng kia liên tục phát ra . Nhiều lần Vương Tử chỉ muốn chạy ngay vào xem trong ấy thực sự có chuyện gì .

Nhưng chỉ một tiếng sau , cánh cửa đáng nguyền rủa ấy cũng bật mở , và Tiểu Khiết ….trông không giống lắm đang nhăn nhó , bám vào thành cửa mà đi cho vững , chỉ sợ không kịp . “Chúâ sẽ luôn ở bên và ban phước lành cho con” . Lúc này thì lẩm nhẩm vài câu sao cho bớt run lên là được . Chỉ là tuyên bố với bái giới thôi mà . Lẽ ra nó chỉ là một cuộc họp báo thông thường , ít nhiều cũng chỉ là vì giả làm vợ chưa cưới cho tin đồn lắng xuống . Nhưng bây giờ thì nó trở thành sự thật rồi ….

Vương Tử cũng thật quá bất ngờ khi trông thấy Tiểu Khiết như vậy …trang điểm , giày cao gót , váy dạ hội ….

Anh nhìn thấy vài giọt mồ hôi của sự chịu đựng và cố gắng đứng vững trên gương mặt Tiểu Khiết . Cánh tay liên tục quờ ra như muốn tự mình đi một cách tự tin nhất có thể . Vậy nhưng chẳng ích gì .

- Hãy để cô ấy mặc gì mình muốn , tôi không muốn thấy vợ mình bị “hành hạ” như vậy đâu( Vương Tử hắng giọng nói qua David)

-

Có lẽ cũng không quá lâu để David hiểu được con người của Vương Tử , nhưng phải thừa nhận ông ấy là một trong số những người quản lý xuất sắc và tâm lý nhất .

- Tôi nói rồi , nhưng cô ấy nói muốn giúp anh đóng hết vở kịch này …

-

“Vở kịch” câu nói ấy theo như David thì chỉ cách đây hai tiếng , khi đòan người kéo vào . Vương Tử thpáng chút lo lắng , thấtự lo lắng khi nghe chuyện này . Hai từ ấy giờ đây trở nên quá “nhạy cảm “. Có phải khi vở kịch hạ màn , tất cả chỉ còn là một màu tối . Có thẻ lắm chứ . Tiếng David đả động

- À quên , Tiểu Khiết ấy , trên lưng cô ấy có một vết sẹo khá dài , nên tôi cho người choàng khăn qua …Không hiểu cô bé này ngày trước gây hè hấn với ai mà …

-

Vương Tử vô hồn nói bâng Quơ:

- Là do cúu một người con trai đấy …!

-

David lắc đầu than thở

- Đáng tiếc , mà cái thằng bỉ ổi nào để một cô gái yếu đuối bị thương sâu như thế chứ . Đáng chết ( Ong qua nhìn Tiểu Khiết từ xa ánh mắt cảm thông)

-

Còn Vương Tử , anh thấy nhói đau lạ thường , chỉ là cảm xúc nhất thời hãy bỗng chốn khơi lại khung cảnh ấy , giữa một nơi ngyuy hiểm và chơi trò nguy hiểm này . Tuỳ , muốn nghĩ sao cũng được :

- Đáng chết lắm đúng không , tôi cũng nghĩ vậy ….

-

………….Xe tới , máy ảnh ở bên ngoài lia lịa , Vương Tử và Tiểu Khiết bước cạnh bên nhau , Tiểu Khiết thấy nhói đau ở gót chân và mệt mỏi , nhưng vẫn cố tỏ ra vui vẻ nhất có thể . Chẳng thể hiểu nổi cô đang nghĩ gì , khi nói yêu Vương Tử , khi nói tất cả chỉ là một”vở kịch” . Con người sao quá mâu thuẫn.

Nếu thực sự con người mâu thuẫn ……

Nơi trang hoàng và lịch lãm , một nơi quá nhiều người , phải cười và liên tục trả lời ….Tạm khi máy ảnh quay qua hướng khác , Vương Tử ghé tai Tiểu Khiết :

- Lát nữa anh muốn nói chuyện với em …. chờ anh ở hồ nước hôm nọ , vì sau khi họp báo anh phải đi lấy một thứ ….Không gặp không về …

-

Tiểu Khiết khẽ gật ddaafu rồi đảo mắt qua lại như để bớt lo lắng ….Còn Vương Tử , anh thoáng đưa mắt nhìn qua sau lưng Tiểu Khiết …một chiếc khăn Voan …nhưng cũng đủ đẻ”thủ phạm “ gây ra vết vẹt sẹo thấy nó ro hơn bao giờ hết “ Anh chẳng biết nói gì nữa , chỉ muốn ông trời biết , anh cảm ơn ông ấy rất nhiều vì tạo ra một tạo vật như em … người cứu anh khỏi cuộc sống tẻ nhạt và nhàm chán…Cứu sống anh ngay cả khi chúng ta chẳng là gì … Nhưng đó có phải sự cảm thông thôi không … hay là tình yêu , hay anh đã hiểu lầm …? Anh tin lời em nói , tin … dù cho như thế nào..”

Buổi họp báo qua nhanh quá , cả buổi , Tiểu Khiết chẳng phải nói câu gì vì Vương Tử đã giúp cô trả lời tất cả ….Chỉ cho đến cuối buổi họp báo .. và một thông tin như làm báo giới không biết nên vui hay buồn nữa . Lời tuyên bố của Vương Tử :

-Cũng nhân đây tôi công bố giải nghệ … tôi thực sự không muốnvì sự nổi tiếng của mình mà Tiểu Khiết luôn thấy khó xử , cũng cảm phiền các vị phóng viên không làm phiền cô ấy về sau nữa. Tiền thưởng từ các cuộc đua đàu năm tới giờ , chúng tôi xin được quyên hết cho hội bảo trợ xã hội những người vô gia cư . Nơi Tiểu Khiết hay lui tới . Xin cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi trong suốt thời gian qua ….

Tiếng vỗ tay , có cả nước mắt của “ông bầu David” – không phải mỉa mai và giả tạo , chi là ông thấy được , hạnh phúc mới đang thực sự xuất hiện trong con người Vương Tử .

Tiểu Khiết theo xe “hộ tống “ về nhà trước , sau khi tẩy trang . Còn Vưiơng Tử , anh tới Đài Nam , tiệm kim hoàn cổ số một hoàng cung để lấy chiếc nhẫn càu hôn có lẽ cũng đặc biệt nhất . …

Tiểu Khiết theo xe trở về và thực sự chờ đợi . Thoáng chút tủi thân nghĩ tới cha mẹ mình , không bít họ có thấy Tiểu Khieeest không , nghĩ gì khi đứa con gái hư hỏng này còn dám vác mặt lên truyền hình ….

Note: đang bấn loạn , chap có thể không hay ....Chap tặng một người bạn mới mất của negi . Người luôn theo dõi fic negi và ủng hộ negi cho dù thế nào . Cảm ơn , vĩnh biệt ...tớ sẽ mãi nhớ cậu . Yên tâm nhé , tớ sẽ luôn cố gắng , viết nhiều fic nữa , vì tớ biết , ở đâu đó , cậu cũng đang đọc và dõi theo tớ

Tiểu Khiết quy qua khi nhận ra Vương Tử đứng ngay phía sau mình . Khuôn mắt trông không mấy vui vẻ lắm :

- Hai người , kể chuyện vui vẻ quá nhỉ … có lẽ còn mong anh ta hơn cả anh đấy

Tiểu Khiết như thất thần tiến lại

- Ai nói vậy chứ . Anh có biết em chờ ở đây bốn tiếng rồi không hả …hả .. hả …

Cho đến khi hoàn toàn trong vòng tay Vương Tử . Tiểu Khiết mới như thức tỉnh

- Như vậy đựoc chưa . Bốn tiếng và một cái ôm

Tiêru Khiết như con người khác vậy , Tình yêu là chỉ cần như vậy thôi , đôi khi quá lớn để không ôm nổi , chi bằng nhỏ như vậy , sẽ dễ dàng hơn nhiều . Ở đây không phải một nhà hàng theo kiểu châu Âu và lãng mạn theo kiểu Pháp hay Italy . Nhưng tự nhiên , chỉ có ánh đường cũng tỏa sáng đến lạ kì . Chuyệng ì ư , Vương Tử đã cầu hôn Tiểu Khiết

To be continue..

Sân bay vào đêm , chàng trai có kjhuoon mặt thanh tú bước qua cánh cửa tự động sân bay thủ đo , ánh mắt ước chừng muốn ôm lấy cả cảnh Đài Bắc và những gì lưu luyến nhất còn lại . Nói cũng cảm nhận được cảm giác cay cay ở sống mũi và ẩm ướt từ khóe mắt . Lâu lắm rồi , anh tưởng như chôn sâu những kỉ niệm ấy vào quá khứ . Anh vừa chia tay thực sự nguwowfin gái ấy . Nhui Triết , có lẽ Tiểu Khiết đã nói cho Nhu Triết chuyện gì đó . Anh nghiễm tưởng cô gái “ cao quý” kia sẽ chẳng mảy may mà bỏ đi . Nhưng không , bằng chứng chính là việc cô ấy đang trọn vẹn trong vòng tay của anh .

Chúc hạnh phúc . Tất cả mọi chuyện . Hôm nay và tương lai . Tin ta có thể nắm bắt hạnh phúc , tình bạn và đẹp hơn cả . Tình yêu

HOÀN

Bạn đang đọc Tình Yêu Hoàng Tộc của huganegi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.