Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tái Ngộ

Tiểu thuyết gốc · 1278 chữ

10 năm sau...

Thiếu niên mười sáu tuổi tay cầm đoản kiếm, gương mặt đen xạm toát ra nét ngỗ nghịch cũng có chút trưởng thành. Dực Phàm cưỡi con ngựa nâu phi như bay trên đồng cỏ, phía sau hắn là một thiếu nữ y phục đỏ, gương mặt thanh tú diễm lệ cưỡi ngựa chạy theo..

"Phong ca ca, đợi muội" - Thiếu nữ hét lên, gắng sức thúc ngựa đuổi theo phía sau hắn

Dực Phàm khẽ nhíu mày, hắn phi ngựa chạy nhanh hơn.

"A" - Một tiếng hét vang lên.

Dực Phàm quay đầu lại nhìn, hắn thấy một màn thiếu nữ bị con ngựa hất văng xuống đất, ngã xuống đất, lăn vào trong đám cỏ xanh rì.

Dực Phàm: "..." Ngu ngốc.

Hắn thở dài chán nản, quay lại tiến về chỗ thiếu nữ, nhảy xuống ngựa, ngồi xổm xuống nhìn thiếu nữ mặt mày nhăn nhó đang nằm dưới đất, cất giọng nhàn nhạt: "Có thể quay về chưa ?"

"Phong ca ca, muội rất đau" - Thiếu nữ mếu máo nhìn hắn, hai tay ôm lấy chân

Dực Phàm: "..."

Hắn đứng dậy, quay lưng đi thẳng, tuyệt nhiên không để ý đến thiếu nữ.

"A, Phong ca ca, đừng đi mà" - Thiếu nữ vội vàng bật dậy chạy theo hắn. Dực Phàm không thèm ngoảnh lại, nhảy lên ngựa phi thẳng đi.

Thiếu nữ nhìn con ngựa đã đi xa dần, bực bội dậm chân bành bạch, một lát sau cũng nhảy lên ngựa chạy theo hướng nam nhân vừa rời khỏi.

Dực Phàm dừng lại bên một nhà trọ hẻo lánh nằm ở lưng chừng núi.

"Tiểu nhị, ở đây còn phòng không ?" - Hắn gọi tiểu nhị lại hỏi, tiện tay lấy ra một đĩnh bạc đưa cho hắn..

"Đại gia, mời đi bên này" - Tiểu nhị cười xuề xòa, dẫn hắn lên gian phòng thoáng mát, rộng rãi. Dực Phàm nhìn xung quanh, từ cửa sổ của căn phòng này, hắn có thể dễ dàng quan sát bên ngoài quán trọ.

Chợt ánh mắt hắn dừng lại, khẽ nhíu mày nhìn thiếu nữ một thân y phục trắng từ bên ngoài bước vào, đột nhiên hắn thấy...hình như có chút quen mắt. Nhưng sự chú ý của hắn nhanh chóng rời đi, bởi từ ngoài, thiếu nữ y phục đỏ chói mắt bước vào.

Dực Phàm: "..." Biến thái...

"Đông Phong ca ca" - Từ bên dưới, thiếu nữ nhanh chóng nhìn ra Dực Phàm đang lấp ló đầu qua cửa sổ, hét lên một tiếng giơ tay lên vẫy vẫy rồi chạy một mạch lên. Dực Phàm đỡ trán, đi vào trong phòng nhắm mắt dưỡng thần, không buồn để ý đến con người phiền phức này.

Liễu Diệp nghe thấy hai tiếng "Đông Phong", thoáng sững lại nhìn về phía cửa, ánh mắt của nàng dừng lại nhìn bóng lưng nam nhân, chỉ thoáng thấy một tà áo đen lướt qua, cửa sổ đóng lại. Liễu Diệp lẩm bẩm: "Là huynh sao?"

Thiếu nữ y phục đỏ một phát đạp tung cửa phòng đã bị Dực Phàm khóa lại, cười híp mắt: "Phong ca"

Dực Phàm: "..." Hắn không có tiền đền cửa...cũng may, chưa đạp hỏng.

Thiếu nữ nhảy vào phòng, thoải mái nằm lên giường lăn qua lăn lại: "A, thoải mái quá, bám đuôi huynh một ngày một đêm, cơ thể muội muốn phế luôn rồi, đói quá"

Dực Phàm thở dài, cất giọng nhàn nhạt: "Minh Ca, muội có thể đừng bám theo ta nữa không ?"

"Không." - Thiếu nữ y phục đỏ tên Minh Ca bĩu bĩu môi - "Muội thích Phong ca, cả đời này muội sẽ bám theo huynh, cưới huynh về làm vợ."

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

Dực Phàm mím môi nhìn thiếu nữ nằm lăn trên giường không có ý định đứng dậy, bất lực đi ra mở cửa. Thiếu nữ mặc y phục trắng đứng trước cửa, ngẩng đầu nhìn hắn, khóe môi khẽ gợi lên: "Đông Phong sư huynh, là huynh đúng không?"

Dực Phàm thoáng ngẩn ra nhìn thiếu nữ. Minh Ca bật dậy từ trên giường chạy ra: "Phong ca ca, chuyện gì thế ?" Khi ánh mắt Lưu Ly rơi vào Liễu Diệp thì thoáng tối lại: "Vị tỷ tỷ này là..."

"Liễu cô nương, đã lâu không gặp" - Dực Phàm khóe môi gợi lên chút ý cười, nhẹ giọng nói.

Lưu Ly ngẩng đầu nhìn hắn: "Phong ca, người quen của huynh à ?"

"Liễu cô nương mười năm trước đã cứu ta" - Hắn khẽ cười, ánh mắt vẫn rơi trên người Liễu Diệp - "Có ơn rất lớn đối với ta"

"Đông Phong sư huynh khách sáo rồi" - Liễu Diệp khẽ cười - "Có thể mời huynh ăn bữa cơm không ?"

"Được." - Hắn cất giọng nhàn nhạt - "Nhưng hôm nay không tiện lắm, ta còn có việc phải làm"

"Rất quan trọng sao ?" - Liễu Diệp nhìn hắn, âm thầm đánh giá thiếu niên trước mặt, sau mười năm, hắn thật sự thay đổi rất nhiều, làn da đã xạm đi, nhưng gương mặt hắn vẫn toát lên sự trưởng thành, trầm tĩnh...vẫn như mười năm trước..xa lạ như vậy. Liễu Diệp âm thầm đánh giá một hồi, một lát sau liền hỏi:

- Đông Phong sư huynh, huynh học võ sao ?

- Biết đôi chút.

Liễu Diệp mím môi thành một đường thẳng, năm cô mười tuổi, khi lão nhân sư qua đời đã nói với cô phải tìm bằng được hắn, bởi vì chỉ có hắn, mới có thể bảo vệ cho cô, bây giờ đột nhiên cô có chút nghi ngờ lời của lão nhân sư...

Hắn nhẹ giọng nói. Một lát sau, dường như nghĩ đến chuyện gì, quay đầu nói với Liễu Diệp: "Liễu cô nương nên rời khỏi đây rồi."

"Tại sao ?" - Liễu Diệp khó hiểu nhìn hắn, dẹp đi dòng suy nghĩ vừa rồi, lão nhân sư đã nói thì không sai được, có lẽ là hắn khiêm tốn thôi...

"Nếu cô không muốn gặp nguy hiểm" - Hắn khẽ cười nhìn nàng, tuy vậy ánh mắt vẫn sâu thẳm như trước, không lộ ra tia cười.

"Đối mặt một chút nguy hiểm cũng không nhằm nhò gì" - Liễu Diệp cười nhẹ - "Dù sao, cũng có Đông Phong sư huynh bảo vệ ta rồi, đúng không ?"

Hắn dừng lại một chút, một lát sau khẽ mấp máy môi: "Ừm"

Minh Ca nhìn một màn này, trong lòng sớm đã hậm hực, cô kéo kéo tay áo hắn, nói: "Phong ca, muội đói rồi"

Dực Phàm thở dài một hơi, quay qua nhìn Liễu Diệp: "Liễu cô nương, không tiễn" Liễu Diệp nhún nhún vai rồi đi về phòng.

Dực Phàm đóng cửa, nhìn Minh Ca một hồi: "Huynh có chuyện phải làm, muội có thể đừng phiền phức như vậy không ?"

Diệp Minh Ca bĩu bĩu môi nhìn hắn, hất tay hắn ra rồi ngồi lên giường, hậm hực: "Nhưng lần này huynh nhận nhiệm vụ ám sát thiếu chủ Minh giáo, rất nguy hiểm, muội lo cho huynh mà"

Hắn cất giọng lạnh nhạt: "Muội đã mười tám tuổi rồi, cũng không còn là trẻ con nữa, muội nên biết muội đi theo chỉ mang phiền phức cho ta"

"Hừ" - Thiếu nữ hồng y bĩu môi hừ lạnh một tiếng

Dực Phàm thở dài trong lòng, tiến lại gần, tháo lá bùa đeo trên cổ ra đeo lên cho cô, giọng nhàn nhạt: "Chú ý an toàn, không được rời khỏi huynh nửa bước"

"Được" - Minh Ca sờ sờ lá bùa, khóe môi gợi lên nụ cười tươi rạng ngời.

Bạn đang đọc Tình Yêu Của Ma Quân sáng tác bởi demokun
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi demokun
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.