Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 18

Phiên bản Dịch · 1098 chữ

Bầu trời, thay đổi---- -----

Đùng đoàng một tiếng, vốn trên bầu trời trong xanh đột nhiên sét đánh ầm ầm, chỉ chốc lát sau, nước mưa rơi xối xả, khiến cho học sinh học bên ngoài nhất thời tan tác, chạy về phòng học trú mưa.

Lúc này, Tư Luật đang trong phòng làm việc, bao phủ một cỗ không khí khẩn trương. Chỉ thấy anh nhìn chằm chằm tài liệu mà bạn tốt đưa cho anh, khớp xương các ngón tay không tự chủ trắng bệch, làm lộ ra tâm tình của anh không như mặt ngoài phong vân kinh đạm.

"Shit!" Tư Luật ném tài liệu trên bàn, anh cười như không cười nhìn người ngồi trước bàn làm việc.

Đường Tuấn Bác sắp xếp cho Nhứ Tiệp thật tốt, lập tức tới trường tìm anh, bởi vì đây là yêu cầu của Nhứ Tiệp.

"Cậu bay từ nơi xa xôi trở về, chính là vì cái này?" Tư luật cười hỏi, nhưng anh biết Đường Tuấn Bác đã lâu, sao không biết bây giờ anh đang tức giận như núi lửa bộc phát là không thể ngăn cản.

"Tư Luật, tôi cũng không muốn cùng cậu xé mặt mũi, nhưng những thứ này là yêu cầu của Nhứ Tiệp, tôi không thể cự tuyệt em ấy." Đường Tuấn Bác khổ sở nhắm mắt, anh cảm thấy rất mệt mỏi.

"Ha ha, yêu cầu của Nhứ Tiệp." Tư Luật nhìn chữ viết xinh đẹp của Nhứ Tiệp, ở trên hai phần tài liệu đều có chữ ký của cô ấy, một phần là xin tạm nghỉ học, một phần khác khiến anh tan nát cõi lòng - giấy ly hôn.

Tư Luật càng nghĩ càng cảm thấy thật tốt, mấy giờ trước, Nhứ Tiệp ở trong lòng anh nói chuyện với anh, còn chủ động hôn anh, bây giờ lại nói muốn cùng anh ly hôn!

Tỉnh táo cầm tài liệu trên bàn, một tay xé nó.

"Tôi không ký tên, mặc kệ là tạm nghỉ học hay là ly hôn, để tôi gặp Nhứ Tiệp hỏi rõ ràng nguyên nhân trước đã, tôi tuyệt đối không ký tên, nghe không, Đường Tuấn Bác, tôi không ký tên."

"Tôi rất vui mừng khi nghe cậu nói như vậy, nhưng Nhứ Tiệp cũng không hi vọng như vậy, Tư Luật." Đường Tuấn Bác thở dài nói. "Nếu như không phải bởi vì yêu cậu, em ấy sẽ không đưa ra quyết định này."

Anh trước khi đi còn nghe Nhứ Tiệp đè nén khóc, anh rất muốn giúp em ấy, nhưng anh không làm được gì.

Sao anh có thể lấy trứng chọi đá? Anh một kiến trúc sư nho nhỏ, sao có thể chống lại được bang phái số một số hai châu Á?

"Tại sao?" Tư Luật vẫn chưa hết giận, nhíu mày hỏi.

Anh suy nghĩ một chút xem đôi anh em này đến cùng là đang làm cái gì? Lại dám lấy giấy ly hôn ra hù dọa anh!

"Tư Luật, cậu nguyện ý vì Nhứ Tiệp mà mất mạng sao?" Đường Tuấn Bác điên khùng hỏi.

"Nếu như có cơ hội, tôi thế nào không muốn?"

"Nhưng Nhứ Tiệp không hy vọng cậu bởi vì em ấy mà bị thương, càng không hy vọng cậu bởi vì em ấy mất mạng, cậu hiểu không?"

Tư Luật nguy hiểm nheo mắt lại. "Ý của cậu là, Nhứ Tiệp đang nguy hiểm tính mạng?"

Đường Tuấn Bác không nói lời nào, coi như là chấp nhận.

Tư Luật ngậm chặt môi lại, trên mặt đột nhiên hiện lên khí lạnh.

Là ai dám làm hại đến tính mạng của Nhứ Tiệp, anh trước hết sẽ làm cho hắn biến mất. Tư Luật âm thầm thề.

"Tôi đã hứa với Nhứ Tiệp, không thể tiết lộ cho cậu biết." Đường Tuấn Bác buồn bực nói.

"Cậu đi chết đi!" Tư Luật rốt cuộc không kiềm chế được nổi trận lôi đình, hướng anh ta gào lên. "Đã đến lúc nào rồi, cậu còn nhớ lời hứa với Nhứ Tiệp làm cái gì! Là Nhứ Tiệp quan trọng, hay là lời hứa của cậu quan trọng hơn?"

"Tư Luật. . . . . ."

"Cậu nói rõ xem, chuyện này rốt cuộc là thế nào?"

"Phùng Tư Luật!" Lúc này, một giọng nữ non nớt chen vào tranh chấp của bọn họ.

Là vẻ mặt nghiêm túc của Tích Vĩ, cô ấy lúc này, không phải cô gái bình thường cười đáng yêu - Tô Tiểu vĩ, mà bây giờ đang lo lắng cho người bạn tốt.

"Anh không cần ép anh Bác nói nữa, anh ấy sẽ không nói, anh ấy đã đồng ý với Nhứ Tiệp là không nói thì sẽ không nói, anh còn ép anh ấy cũng vô dụng."

"Tiểu Vĩ. . . . . ." Hai người đàn ông kinh ngạc khi cô đột nhiên xuất hiện.

Tích Vĩ đóng cửa, khóa lại, rồi mới xoay đầu đối mặt với hai người đàn ông này.

"Anh biết không? Phùng Tư Luật, chuyện này có liên quan tới vết sẹo trên lưng của Nhứ Tiệp, đó là nguyên nhân tôi học kiếm Tây Dương." Tích Vĩ nghiêm túc hỏi.

"Tiểu Vĩ!" Đường Tuấn Bác muốn ngăn cản cô.

"Anh Bác, em cảm thấy nên nói chuyện này cho anh ta biết, để xem anh ta quyết định thế nào." Tích Vĩ nhìn thẳng vào Tư Luật, quan sát trên mặt anh có xuất hiện sợ hãi hay không.

Như cô mong muốn, cô thấy gương mặt thản nhiên không sợ của anh ta, vì vậy, Tích Vĩ tháo xuống đề phòng với Tư Luật.

"Anh có biết bang Hào Cười không? Phùng Tư Luật."

Bang Hào Cười? Nghe cái tên là biết bang phái này có tiếng xấu, lại được nói ra từ trong miệng một học sinh cấp ba sao, ánh mắt của Tư Luật không khỏi trầm xuống.

"Không phải Nhứ Tiệp tự mình trêu chọc bang Hào Cười, là bang Hào Cười trêu chọc Nhứ Tiệp, chỉ vì ông già hội trưởng bang Hào Cười, thèm muốn sắc đẹp của Nhứ Tiệp."

Nghe đến đó, lý trí của Tư Luật đã đứt.

"Cô nói bang Hào Cười nào?" Anh âm trầm cười một tiếng.

"Trừ bang Hào Cười ra, còn có một người nữa." Tích Vĩ cười quỷ dị một tiếng. "Tạo ra vết sẹo trên lưng Nhứ Tiệp và gần như khiến cậu ấy mất mạng, thúc đẩy tôi học tập võ thuật để bảo vệ Nhứ Tiệp."

"Người nào?"

"Diệp Thượng Lương, cha đẻ của Nhứ Tiệp.

Bạn đang đọc Tình Yêu Bay Lượn của Lê Tiêm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.