Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bách Mị Yêu Cơ liều lĩnh

Phiên bản Dịch · 2436 chữ

Dược Thiên Sầu nhìn về phía Phù Dung và Võ Lập Tuyết, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Hiện tại ta lo lắng nhất đó là các nàng, lần này là ta chuần bị đem các nàng cùng nhau mang về Tiên giới."

Bây giờ hắn đã rút kinh nghiệm xương máu, tình nguyện mạo hiểm cho các nữ nhân gây hấn không hợp nhau cũng phải đem họ cùng nhau mang đi, nếu không để họ lưu lại nhân gian thật quá nguy hiểm. Hơn nữa hiện tại Yến Truy Tinh có năng lực biến ảo dung mạo, quả thực khó lòng phòng bị! Nếu trong số các nữ nhân lại có người rơi vào trong tay của hắn, chỉ sợ không phải mỗi lần mình đều có thể đúng lúc đuổi tới cứu giúp, dù sao Yến Truy Tinh không phải người ngu, vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chính mình chỉ sợ cần hối hận cả đời.

Các nữ nhân đưa mắt nhìn nhau, Lộng Trúc cau mày nói: "Bên phía Tiên giới cũng không yên ổn, người của Tuyệt Tình cung nhìn ngươi chằm chằm, đem các nàng mang đi thuận tiện sao?"

"Ờ bên trong Mê Huyễn Tiên Thành không có vấn đề gì lớn, ít nhất trước mắt càng an toàn hơn so với ở lại nhân gian." Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn Tử Y, ngừng một chút nói: "Ngươi cùng Tử Y cũng đi đi! Ta cùng Yến Truy Tinh đã giao thủ, tên kia thật có chút thủ đoạn, nhất là Ma Nhận trong tay hắn, chỉ sợ hiện tại ngươi cũng không phải là đối thủ của hắn, vì kế an toàn, tất cả mọi người tạm thời rời đi một chút!"

"Phải a! Đúng vậy!" Tử Y hai mắt rạng rỡ sinh huy liên tục gật đầu khuyên sư phụ.

Lộng Trúc tức giận nhìn nàng, biết trong lòng nàng nghĩ cái gì, nhưng đưa mắt nhìn Tử Trúc Lâm chung quanh có vẻ do dự, hiển nhiên không bỏ xuống được, cần biết trúc tím nơi này đều là thứ mà hắn yêu nhất.

Dược Thiên Sầu biết hắn nghĩ gì, lúc này cười nói: "Các đệ tử của Nam Minh không phải cũng ở gần bên sao? Tạm thời nhờ bọn hắn chiếu cố, khi có cơ hội thích hợp mọi người lại trở về, không có gì đáng lo lắng."

Lộng Trúc gật đầu nói: "Cũng chỉ đành như thế." Hai người lại trao đổi vài câu, quyết định việc này không nên chậm trễ lập tức rời đi, Lộng Trúc lắc mình bay đi tìm các đệ tử Nam Minh lão tổ, Dược Thiên Sầu lại lập tức hướng hậu viện Trúc Lang Phúc Địa đi đến...

Đi tới trước cửa một gian nhà sàn bằng trúc, Dược Thiên Sầu còn đang do dự có nên đầy cửa hay không, "dát chi" một tiếng cửa trúc đã bị người mở ra. Bách Mị Yêu Cơ một tay đỡ cửa, mắt nhìn sau lưng hắn không có người, dáng vẻ thật gợi tình tựa vào cửa. Đôi mắt sáng như nước mùa thu nhìn hắn, làm Dược Thiên Sầu chợt cảm thấy hết hồn, ho khan một tiếng nói: "Ờ.., ở trong này có lẽ đã thói quen đi!"

Bách Mị Yêu Cơ kiều mỵ vô hạn che miệng cười khúc khích, lập tức hỏi: "Ngươi là đến xem ta hay là cùng ta cáo biệt, hay là nói, không biết trong đám người ngươi mang đi có phần của ta hay không?"

Dược Thiên Sầu nghe vậy ngần ra, hiển nhiên đối phương đã sớm tỉnh lại từ trong nhấp định, gian phòng này cũng không xa tiền viện phía trước bao nhiêu, muốn nghe cuộc nói chuyện của mình và Lộng Trúc cũng không phải là việc gì khó, rất rõ ràng nên nàng cũng đã nghe được.

"Ngươi đều nghe thấy được?" Sau khi biết rõ còn cố hỏi một câu, hắn cười khổ nói: "Yến Truy Tinh đã sớm biết quan hệ giữa ta và ngươi không cạn, lúc ở Linh Phương cốc từng dùng ngươi uy hiếp ta, ngươi lưu ở nhân gian đã không còn an toàn, vẫn là cùng ta đi thôi!"

Bách Mị Yêu Cơ giờ cánh tay ngọc vén tóc mây, theo sau cười dài lắc đầu nói: "Ta không đi."

"Vì sao?" Dược Thiên Sầu cau mày: "Chờ ta thu thập xong tên kia, ngươi trở về cũng không muộn a! Mời ngươi tin tưởng ta, chỉ là tạm thời rời đi một chút mà thôi,

Sau này muốn trở về là nhất định có thể trở về."

"Ta đương nhiên tin tưởng ngươi, không tin ta cũng không vì ngươi từ bỏ sư môn, từ bỏ hết thày đi với ngươi trốn tại Nam Hải Tử Trúc Lâm này. Hiện giờ ta lẻ loi một mình không chỗ nương tựa, trừ bỏ tin tưởng ngươi, ta còn có thể tin tưởng ai?" Bách Mị Yêu Cơ nhìn hắn phao mị nhãn.

Yêu tinh này thực chịu không nổi! Dược Thiên Sầu quay đầu đi không nhìn mặt nàng, tránh ra con đường: "Ngươi đi đến tiền viện theo các nàng hội họp, ta đi đánh thức Nhan Vũ, sau đó mọi người cùng nhau rời đi nơi này."

Hắn nghĩ đến nàng đã đáp ứng, ai ngờ Bách Mị Yêu Cơ chậm rãi lắc đầu nói: "Các ngươi đi thôi! Ta sẽ không đi, dù sao ta chỉ lẻ loi một mình không ai thương không ai yêu, để cho Yến Truy Tinh giết được thì giết đi! Như vậy miễn cho ngươi đồng tình ta, làm cho bên cạnh ngươi có thêm nhiều rườm rà. Ta cũng không muốn làm rườm rà cho người khác."

"Ách...Dược Thiên Sầu quay đầu lại nhìn không biết nói gì, cười khổ nói: "Ngươi đây không phải là nói nhảm sao? Có phải ta có địa phương nào đắc tội ngươi hay không?"

Lúc này Bách Mị Yêu Cơ nghiêng đầu, nháy mắt nhìn hắn hiếu kỳ nói: "Chẳng lẽ ngươi có địa phương nào đắc tội ta, trong lòng ngươi không rõ ràng lắm?"

Nữ nhân này thật sự là tự vạch áo cho người xem lưng! Dược Thiên Sầu chột dạ một trận, như thế nào lại cảm giác nữ nhân này đang đem mình đẩy lên trên mưu đồ nào đó. Vì thế hắn giả bộ mờ mịt lắc đầu liên tục nói: "Ta thật sự không biết."

Bách Mị Yêu Cơ xuy cười một tiếng, nói: "Được, vậy ngươi tiến vào ta cho ngươi biết." Cánh tay ngọc duỗi ra, trực tiếp túm ngay ngực áo Dược Thiên Sầu, mạnh mẽ lôi hắn vào trong, trực tiếp đóng cửa lại, tùy tay bày ra cách âm kết giới trong phòng, ưỡn ngực hướng Dược Thiên Sầu ép sát nói: "Ngươi cứ tiếp tục giả vờ a!"

Bây giờ nàng đã liều lĩnh bất cứ giá nào, biết không thừa dịp cơ hội này bức Dược Thiên Sầu đem tầng cửa sổ đâm xuyên, sau này sẽ càng khó. Mấy năm nay nàng nghĩ tới nghĩ lui rốt cục đã suy nghĩ cần thận, đã qua thì đã qua, chính mình vẫn là Bách Mị Yêu Cơ dám yêu dám hận, cần gì phải chịu tầng lễ giáo vô hình kia ước thúc, làm cho mình trong đêm khuya thanh vắng không người tâm hồn luôn đau khổ rối rắm.

Cho nên nàng dứt khoát làm trở lại là mình, đồng thời cũng quyết định bức xé mặt nạ của tên tiểu tử có sắc tâm mà không có sắc đảm này, tất cả mọi người đem sự tình phơi bày rõ ràng, không cần tiếp tục che giấu lương tâm hư tình giả ý. Thích thì cứ thích, quan hệ gì tới người khác?

Đương nhiên, làm ra quyết định như vậy phải cần dũng khí lớn lao, dựa vào một mình nàng thật rất khó có quyết tâm này. Chân chính thúc đẩy nàng làm ra quyết định này hoàn toàn là một người khác, mà người này đang ở trong trúc phòng ngay cách vách, nhất là sau khi nghe được Dược Thiên Sầu và Lộng Trúc nói chuyện, người này liền ra chủ ý, mời nàng ngay lúc này nhân cơ hội áp chế Dược Thiên Sầu.

Nhan Vũ đang khoanh chân ngồi trong gian phòng cách vách nghe được hai người sau khi vào phòng liền mất đi động tĩnh, liền chậm rãi mở mắt, cười khổ lắc lắc đầu. Lúc này ở Xuân Miên Lâu chuyện tình nam nữ nàng thấy được thật nhiều, bên trong chuyện này không có gì giấu diếm được ánh mắt của nàng, ở cùng Bách Mị Yêu Cơ một thời gian, đã phát hiện ra bí mật của Bách Mị Yêu Cơ.

Nếu không Bách Mị Yêu Cơ cần gì phải thiên tân vạn khổ chạy đến Tụ Bảo Bồn nương thân tại Xuân Miên Lâu để tìm kiếm Dược Thiên Sầu làm gì? Cần biết là nữ nhân mặt ngoài nhìn nhau lăng nhăng phong tình lả lơi không thể kiềm chế được, nếu đã động chân tình, đó thật là chuyện gì cũng đều làm ra được, chết cũng chỉ là một câu mà thôi, loại nữ nhân này cũng không thể thương tâm nổi.

Nếu chỉ là một mình Bách Mị Yêu Cơ tình nguyện đơn phương thì thôi, nàng cũng sẽ không đi châm ngòi thổi gió làm việc này, không có nữ nhân nào thích nam nhân

Của mình có quá nhiều nữ nhân. Nhưng nàng cũng nhìn ra một mặt chột dạ mà Dược Thiên Sầu chôn kín tận đáy lòng, nếu tâm địa hắn bằng phẳng thì cần gì phải chột dạ? Tên kia chẳng qua bởi vì một ít nguyên nhân đặc thù nào đó làm cho bản thân mình không dám bước tới một bước mà thôi.

Cuối cùng liền có một màn cách vách, chính Nhan Vũ cũng không biết mình làm ra chuyện tốt đẹp cho người khác, hay là đang xúi giục làm chuyện điên rồ. Kỳ thực trong lòng nàng hiểu được nàng làm như vậy thực sự không phải vì mình, mà là do tự ti bản thân mình xuất thân từ thanh lâu, hơn nữa rất sợ mất đi Dược Thiên Sầu, thuần túy là chỉ muốn lấy lòng Dược Thiên Sầu mà thôi. Nhưng trong miệng nàng vẫn có một tia chua xót...

Nhìn thấy bộ ngực lớn của Bách Mị Yêu Cơ, Dược Thiên Sầu chưa bao giờ sợ hãi qua như thế, thất kinh lui về phía sau từng bước, luôn luôn bị dồn tới chân tường không thể tiếp tục lui thêm, nhấc tay cười khổ nói: "Ta đầu hàng, ta đầu hàng, ngươi đứng lại, rốt cục ngươi.., rốt cục muốn thế nào?"

Bách Mị Yêu Cơ chứng kiến bộ dạng nơm nớp lo sợ của hắn vừa bực mình vừa buồn cười, cắn cắn đôi môi đỏ mọng nói: "Trước kia ngươi muốn ta đi đâu ta liền đi đó, mang ta đi đâu ta cũng không có ý kiến khác, nhưng.., nhưng hôm nay ta muốn có lý do, ngươi dựa vào cái gì muốn cho ta nghe lời ngươi nói?"

Vẻ mặt Dược Thiên Sầu lạnh lùng, buông xuống hai tay, đứng thẳng người hờ hững nói: "Ngươi đừng hiếu sai, ngươi ta dù sao quen biết, ta chỉ là không muốn đến lúc đó ngươi bị Yến Truy Tinh lấy ra uy hiếp ta, không có ý tứ gì khác, căn bản không giống như ngươi đã nghĩ."

Lời này nói rõ lẽ ra đã đủ làm tổn thương lòng của nữ nhân, nhưng Bách Mị Yêu Cơ lại không nhìn tới, cười dài ép hỏi: "Còn gì nữa không?"

"Ách..." Dưới cách ép hỏi này, Dược Thiên Sầu cũng không thể tiếp tục giả vờ, cười khổ nói ra lý do mà mình muốn tránh né: "Nguyên nhân lớn nhất tự nhiên là bởi vì ngươi là sư nương của ta, ta có trách nhiệm cùng nghĩa vụ bảo vệ ngươi an toàn."

"Ngươi đi chết đi!" Bách Mị Yêu Cơ nghe vậy tím mặt, một bàn tay lao tới nửa thân dưới của Dược Thiên Sầu, trực tiếp bắt được tiểu huynh đệ của hắn. Dược Thiên Sầu cả kinh trợn mắt há hốc mồm, thiếu chút nữa quên cả đau đớn, thần kinh chết lặng suốt ba giây đồng hồ, lúc này đau tới nước mắt muốn chảy ra, la hét: "Thối tam bát, mau buông tay cho lão tử, con mẹ nó ngươi điên rồi sao! Mau buông tay, còn không buông tay đừng trách lão tử không khách khí!"

"Nam nhân không có ai là đồ tốt, nhất là loại người có sắc tâm mà không có sắc đảm như ngươi, còn sống cũng chỉ là kẻ bất lực." Bách Mị Yêu Cơ bắt lấy tiểu huynh đệ của đối phương chẳng những không buông tay còn bỏ thêm vài phần lực, hận đến nghiến răng nghiến lợi nói: "Bản thân lão nương đã tự mình không biết xấu hổ đưa tới cửa, ngươi còn giả bộ cái gì mà giả bộ. Ngươi nhận thức Hắc Tam Tư bao nhiêu ngày? Lão nương chia tay với Hắc Tam Tư, gia gia của ngươi không biết còn sinh ra đời chưa, khi nào tới phiên ngươi giở trò làm hiếu tử hiếu đồ quản chuyện của lão nương? Loại nam nhân vô dụng như ngươi, lưu lại cũng vô ích, không biết để tự tay lão nương thiến đi, tuyệt sự nhớ nhung hi vọng của lão nương ngày sau."

"Ngươi điên tr!" Dược Thiên Sầu rống lên một câu, trên người mạnh mẽ toát ra Thanh hỏa, muốn bức đối phương biết khó mà lui. Nhưng hôm nay Bách Mị Yêu Cơ đã bất cứ giá nào, chịu bị phỏng, cắn răng nhắm mắt lắc đầu nói: "Hôm nay ngươi không cho lão nương lý do, lão nương có chết cũng không buông, có bản lình ngươi cứ giết ta."

"Con mẹ nó mau buông tay, ôi đau! Đau!" Dược Thiên Sầu thật muốn bứt ra Tử hỏa đốt cháy bàn tay đang nhéo tiểu huynh đệ của mình, nhưng cuối cùng cũng không thể hạ độc thủ, ai u chịu thua nói: "Ngươi nói.., ngươi nói, rốt cục ngươi lại muốn lý do gì nữa?"

Bạn đang đọc Tinh Thần Châu của Thiên Sầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 120

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.