Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mất mặt xấu hổ

Phiên bản Dịch · 2328 chữ

"Khả năng chỉ là cùng tên mà thôi, huống chi sáng lập thương hội cũng không xem như làm bậy, chỉ có thể nói người này có lòng tiến tới." Cơ Vũ cũng không đồng ý, nói: "Hơn nữa ngươi cũng rõ ràng, nhất giới kia dựa vào tu vi Hóa Thần kỳ trên cơ bản không có khả năng đi tới Tiên giới, hắn hẳn không phải là Dược Thiên Sầu của nhất giới kia."

"Thế nào không có khả năng?" Ngạc Tuyết Quân đưa ra bàn tay đếm đếm: "Thứ nhất cái tên Dược Thiên Sầu này thật sự là quá lạ, thứ hai cả hai người không ngờ trùng hợp đều có tu vi Hóa Thần kỳ, dựa vào tu vi Hóa Thần kỳ dám sáng lập thương hội, phỏng chừng cũng chỉ có tên kia mới làm ra. Thứ ba, ngươi đừng xem hắn chỉ có tu vi Hóa Thần kỳ, kỳ thực thủ đoạn của thầy trò bọn họ đều không giống người thường, hoàn toàn có thể thi triển pháp thuật đến Tiên giới không chừng."

"Thầy trò? Ngươi gặp qua sư phụ hắn?" Nghe hắn tán dương hai thầy trò kia, Cơ Vũ nhịn không được hỏi: "Sư phụ hắn là ai?"

"Ách..." Lời nói hỏi ra làm Ngạc Tiên Quân có chút quấn quýt, nên trả lời hay không trả lời mới tốt đây? Hình dạng này của hắn làm cho Cơ Vũ càng trở nên hiếu kỳ, trong đôi mắt sáng hiện lên một tia giảo hoạt nói: "Chẳng lẽ không phương tiện tiết lộ với muội tử sao? Nếu như không phương tiện tiết lộ, vậy thì không cần nói."

Nàng vừa nói như vậy, Ngạc Tuyết Quân lại ngại ngùng che giấu, dù sao người ta cứu tính mạng của mình, do dự một phen nói: "Không phải ta không muốn nói cho ngươi, chỉ sợ nói ra ngươi sẽ tức giận."

"Tức giận?" Cơ Vũ đột nhiên ha ha cười, cười đến run rẩy: "Ngươi nghĩ chúng ta bị giam lỏng ở đây còn có tư cách để tức giận sao? Ngạc đại ca cũng quá không hiểu muội tử, muội tử không phải người có khí lượng hẹp hòi, không đáng chuyện gì đều tức giận. Nếu như nói có người nào mà ta không thể tha thứ, đó là đệ tử La Sát của Dạ Niểu, không nghĩ tới bọn hắn cũng về tới Tiên giới, đừng cho ta ra khỏi đây, một ngày ly khai nơi này, ta sẽ không bỏ qua một người nào."

Nói đến đây, ánh mắt Cơ Vũ sắc bén nhìn chằm chằm Ngạc Tuyết Quân nói: "Ngươi đừng nói cho ta biết, sư phụ Dược Thiên Sầu là La Sát? Nếu là như vậy, vậy xin lỗi Ngạc đại ca, ngay cả Dược Thiên Sầu ta cũng sẽ không bỏ qua, chỉ cần người của La Sát, ta cũng sẽ không bỏ qua một người nào."

Trong giọng nói oán khí sâu, quả thực đã tới nông nỗi khắc cốt mình tâm, có thể thấy được ngày trước đám người La Sát đánh lén đã làm nàng rất tổn thương. Ngạc Tuyết Quân liên tục xua tay nói: "Muội tử đừng hiểu lầm, sư phụ Dược Thiên Sầu tuyệt đối không phải là La Sát, chỉ bằng tên La Sát kia, ngay tư cách xách giày cho sư phụ hắn cũng không có."

Cơ Vũ ngần rạ, hồ nghi nói: "Dược Thiên Sầu còn có sư phụ lợi hại như vậy? Chẳng lẽ là một trong mười hai đại Tiên Quân? Sai, ta và mười hai Tiên Quân đều không oán không cừu, không đáng vì bọn họ tức giận."

"Kỳ thực nói cho ngươi cũng không sao, chỉ là hi vọng ngươi có thể bảo thủ bí mật, tên Dược Thiên Sầu dù sao có ân đối với ta, ta không muốn hại chết hắn."

Ngạc Tuyết Quân cười khổ nói, Cơ Vũ có chút hiếu kỳ gật đầu, rốt cục như bảo chứng. Ngạc Tuyết Quân biết nàng đã hứa sẽ làm, không còn cố kỵ chậm rãi nói: "Kỳ thực sư phụ của hắn ngươi cũng từng gặp qua, từng giao thủ với ngươi, sư phụ hắn là người đã đánh trọng thương ngươi trong Thiên Địa Càn Khôn đại trận."

"Tất Trường Xuân." Cơ Vũ kinh ngạc thất thanh kinh hô: "Sư phụ của hắn chính là Tất Trường Xuân khiêu chiến Minh Hoàng tại Minh Giới?" Nhớ tới thanh bào lão giả, đến bây giờ trong lòng nàng còn sợ hãi, thân hình cao gầy kia ẩn chứa bàng bạc chiến

Ý, làm cho người vừa kính vừa sợ, thật sự là một đại nhân vật. Bên trong Thiên Địa Càn Khôn đại trận, một màn bao nhiêu cao thủ liên thủ chiến đấu với hắn, đến nay Cơ Vũ vẫn còn nhớ rõ ràng.

"Chính là hắn, hắn chính là sư phụ của Dược Thiên Sầu." Thần tình Ngạc Tuyết Quân phức tạp thở ra một hơi nói: "Người này từ ngày đầu tiên nhìn thấy hắn bắt đầu, ta liền biết hắn là phần tử hiếu chiến, nhưng xác thực cũng có vài phần bản lĩnh thông thiên triệt địa, thế nhưng không nghĩ tới hắn lại điên cuồng tới nông nỗi như vậy, không ngờ có dũng khí đi khiêu chiến nhân vật kinh khủng như Minh Hoàng, thật cũng phục hắn, bị Minh Hoàng đánh trọng thương còn có thể đào tẩu, lần này xem như Minh Hoàng mất mặt lớn. Tất Trường Xuân không thể nghi ngờ đã làm lay động quyền uy của Minh Hoàng, làm người trong Minh Giới biết được Minh Hoàng cũng không phải là không thể khiêu chiến, chỉ sợ những lão quái vật tiềm tu trong Minh Giới lần này sẽ rục rịch, Minh Giới nhiều ít cũng sẽ rối loạn."

Cơ Vũ hết chỗ nói, nàng thực sự nghĩ không ra sư phụ của tên tiểu tử mà nàng cũng không nguyện ý liếc mắt nhìn lại là Tất Trường Xuân, sư phụ đánh mình trọng thương, mà đệ tử lại ở thời khắc mấu chốt cứU Minh một mạng, đây là chuyện gì? Bất quá hiện tại nàng tin tưởng lời Ngạc Tuyết Quân nói, Dược Thiên Sầu kia rất có thể là Dược Thiên Sầu hôm nay trên Tiên giới.

"Ngạc đại ca, ngươi không cần nhìn ta như vậy." Cơ Vũ lắc đầu cười khổ nói: "Lại nói, tên kia cũng có ân cứu mạng đối với ta. Sư phụ hắn là sư phụ hắn, hắn là hắn. Ta còn chưa tới mức nhỏ mọn như vậy, đem nợ của sư phụ hắn đổ lên đầu hắn. Nếu hắn đã tới Tiên giới, lại đối với chúng ta đều có ân cứu mạng, hôm nay Thiên Hạ thương hội của hắn sắp khai trương, chúng ta có nên tặng một phần hạ lễ đến không?"

Ngươi tặng lễ cho hắn? Ngạc Tuyết Quân hết lời để nói, hắn nhớ tới chuyện lúc Cơ Vũ còn hôn mê bị Dược Thiên Sầu sờ mông, nếu như vị Cơ Vũ biết, chỉ sợ Cơ Vũ tình nguyện buông tha cho đám người La Sát cũng không chịu buông tha cho Dược Thiên Sầu.

"Khái khái, hạ lễ thì miễn đi, hai người chúng ta nếu tặng lễ, chỉ sợ lập tức khiến Kim Thái quan tâm, trái lại sẽ hại hắn." Ngạc Tuyết Quân nhanh miệng ngăn trở, Cơ Vũ bị tên kia phi lễ, hắn đang băn khoăn nếu để Cơ Vũ còn đi tặng lễ cho người phi lễ nàng, bảo Ngạc Tuyết Quân hắn làm gì mới tốt, cho nên nhanh miệng tìm một lý do hợp tình hợp lý đến ngăn trở.

Chuyện Cơ Vũ bị Dược Thiên Sầu sờ mông, Ngạc Tuyết Quân quyết định đập nát nuốt vào trong bụng, tuyệt đối không thể nói cho bất luận kẻ nào, bằng không Cơ Vũ không trở mặt với hắn mới lạ. Mỗi khi nghĩ tới việc này, Ngạc Tuyết Quân liền hận đến nghiến răng, tên tiểu tử kia làm chuyện không dám gặp người, còn muốn lão tử chủ động giúp hắn giấu diếm...

Cơ Vũ nghe vậy chậm rãi gật đầu nói: "Chính Ngạc đại ca suy nghĩ chu đáo, như vậy đích xác sẽ hại hắn."

Trong nội tâm Ngạc Tuyết Quân thẹn thùng, thật sự không biết nói gì mà chống đỡ, tiện tay kéo qua cây đàn trên bàn, ngón tay thô to như cây củ cải lại kéo ra thanh âm như lão trâu già kéo xe, dùng thanh âm gào khóc thảm thiết đến che giấu nội tâm xấu hổ: "Ta hữu nhất đóa, chủng tại ngã tâm trung, hàm bao đãi phóng ý u u, triêu triêu dữ mạc mạc, ngã thiết thiết đích đẳng hậu, hữu tâm đích nhân lai nhấp mộng..."

Tiếng hát như kèn bể, cộng thêm giống như gào khóc thảm thiết, lập tức khiển Cơ Vũ nghe đến biến sắc, lúc này liền đứng dậy định cáo từ, nhưng tiếng ca Ngạc Tuyết Quân tuy rằng khó nghe, nhưng ca từ rống hết sức rõ ràng, từng lời chấn động lòng người, Cơ Vũ vừa nghe rõ lời ca, cũng trong nháy mắt thất thần, kiên nhẫn nghe xuống phía dưới.

Nghe nghe, Cơ Vũ không ngờ có chút thất thần thì thào lặp lại lời bài hát của Ngạc

Tuyết Quân: "Có yêu mới biết tình trọng, có say mới biết rượu nồng, duyên phận không đình lưu, lại giống gió xuân bay đi, nữ nhân như mộng...

Hát xong một khúc, Ngạc Tuyết Quân phát hiện Cơ Vũ lại đang chăm chú nghe hắn đàn hát, lúc này vui mừng hỏi: "Cơ Vũ muội tử, ngươi nghĩ thế nào? Lần này có phải ta tiến rất xa hay không?"

Cơ Vũ nghe vậy phục hồi lại tinh thần, bàn tay vỗ về trán vô lực nói: "Phi thường khó nghe, vẫn khó nghe như cũ, thế nhưng...

Nghe được hai câu phía trước, tinh thần Ngạc Tuyết Quân nhất thời xìu xuống, nhưng khi nghe được hai chữ "thế nhưng", nhất thời lại khởi lên tinh thần, đôi mắt sáng lên truy hỏi: "Thế nhưng cái gì? Lão ca chăm chú lắng nghe, nguyện ý tiếp thu chỉ điểm."

Cơ Vũ nhàn nhạt cười, có chút quan sát hắn với cặp mắt khác xưa, lộ ra thần tình khó thể tin nói: "Tiếng hát tuy rằng khó nghe, nhưng thật sự là nhìn không ra, không nghĩ tới Ngạc đại ca là một người tinh tế với vẻ ngoài thô lỗ, không ngờ có thể làm ra ca từ đẹp như thế, thật sự là ý cảnh sâu xa, hiểu rõ lòng dạ nữ nhân vô cùng, muội vừa hãm sâu trong đó khó có thể tự kiềm chế, thật vô cùng mỹ lệ. Nói ra thật xấu hổ, muội đúng là đã xem nhẹ đại ca."

"Vậy hiện tại ngươi đã xem cao ta?" Ngạc Tuyết Quân trợn tròn mắt, miệng co quắp, khô cằn hỏi: "Ta ca hát lẽ nào ngoại trừ lời ca ra, không còn có chỗ nào tốt hơn?"

"Cái này...Cơ Vũ thấy hắn như vậy, có chút không đành lòng nói nặng kích thích hắn, vì vậy uyển chuyển nói: "Năng lực thưởng thức cá nhân khác nhau, hơn nữa năng lực giám định và thưởng thức của muội có hạn.., hay là xướng pháp tục tằng hào sảng của đại ca sẽ có không ít người thích cũng không chừng, nhưng có một điều không thể nghi ngờ, nghe đại ca sáng tác ca từ muội thực sự rất thích."

Nghe lời đánh giá, Ngạc Tuyết Quân thiếu chút nữa rơi lệ đầy mặt, lời này cũng quá vẽ mặt, còn uổng cho mình tự cho là đúng, run đôi môi nói: "Ta.., ta.., ta sáng tác ca từ cái rắm a, ca từ không phải ta sáng tác, là tên vô liêm sỉ Dược Thiên Sầu ăn no không việc làm sáng tác, ta chỉ mượn dùng một lát mà thôi." Nói xong vung tay hô to: "Trời ạ, ca ca không còn mặt mũi gặp người nữa, xấu hồ, không bao giờ làm chuyện mất mặt xấu hổ này nữa." Sau đó vỗ mạnh xuống, "cách cách" dây đàn hung hăng đứt đoạn, cây đàn cũng vỡ nát hoàn toàn.

Tuy rằng Ngạc Tuyết Quân vẫn xem Cơ Vũ như muội muội, nhưng dù sao người ta cũng là đại mỹ nữ, trước mặt đại mỹ nữ mà xấu hổ như vậy, thật sự là không chịu nổi, đánh vỡ cây đàn, hắn che mặt tự mình bần thỉu chính mình.

Cơ Vũ cũng khom người nhặt lên một dây đàn kéo thẳng trong tay, lầm bầm nói: "Ta có một đóa hoa, hương hoa thơm ngát, ai tới thật tình tầm phương tung...

Ngạc Tuyết Quân buông hai tay, ngạc nhiên nói: "Ngươi nói cái gì?"

Cơ Vũ ngần rạ, lập tức dáng tươi cười đầy mặt nói: "Ta nói nhìn không ra, không nghĩ tới Dược Thiên Sầu là một người thật tài hoa."

"Ai." Ngạc Tiên Quân hất mạnh mái tóc bạc ra sau vai, lắc đầu cười khổ nói: "Đừng nói ngươi, ta và hắn ngây người thời gian dài như vậy, cũng không thấy được. Lần đó sau khi hắn bộc lộ tài năng, ta mới phát hiện người này còn có thể đùa trò chơi này, bất quá ngươi cũng đừng nói, ngay cả tên quê mùa như ta còn cảm thấy tiểu tử đàn hát thật sự là dễ nghe, quả thật như âm thanh của tự nhiên. Lúc đó nghe những người bên cạnh nói, nói hắn làm vài từ khúc, khúc khúc đều là có một không hai trong nhân gian."

Bạn đang đọc Tinh Thần Châu của Thiên Sầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 113

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.