Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuồng tấu

Phiên bản Dịch · 2296 chữ

Còn đang cảm thấy kỳ quái, ánh mắt liếc thấy hai tay Dược Thiên Sầu trống trơn, nhất thời sửng sốt. Hung quang trong đôi mắt nhỏ chợt lóe, hai mắt Dược Thiên Sầu híp lại, biết không xong, thế nhưng vẫn ngạnh cứng không thiểm người. Quả nhiên không ngoài sở liệu, Vi Xuân Thu đã biến mất tại chỗ, vùng cổ hắn chợt căng thẳng, toàn thân lập tức không thể nhúc nhích. Thanh âm Vi Xuân Thu ghé vào lỗ tai hắn âm hiểm cười liên tục nói: "Tiểu thỏ tể từ, muốn theo ta so chiêu, ngươi còn yếu lắm. Nội đan ở nơi nào, thành thành thật thật giao ra đây."

Lão vương bát đản! Trong bụng Dược Thiên Sầu điên cuồng mắng, vùng cổ bị Vi Xuân Thu bóp chặt, trong cổ họng rừ rừ nói không nổi một lời nào. Nhưng mặc dù là như vậy, hắn vẫn không hề quay về ô Thác Châu.

Vi Xuân Thu cũng lười dài dòng với hắn, trực tiếp động thủ túm túi trữ vật của hắn xuống, bàn tay thò vào kiểm tra, nhất thời sửng sốt, bên trong rỗng tuếch, ngay chút cọng lông cũng không có. Lúc này tiện tay ném ra sau, lắc mạnh cổ Dược Thiên Sầu mắng: "Tiểu tử ngươi có mao bệnh sao! Không có vật gì còn đeo cái túi không để làm gì?"

Đang khi nói chuyện bàn tay liên tục, thanh phong ngũ trảo lợi hại bay lượn, "tê tê bá..." thanh âm vang lên, tiếng vải bị xé nát bay loạn trong cung điện, đảo mắt đã xé nát y phục toàn thân Dược Thiên Sầu sạch sẽ. Nhưng vẫn không tìm được thứ mà mình muốn, Vi Xuân Thu bóp cổ Dược Thiên Sầu, tựa như bóp cổ một con vịt chết, ra vẻ điên cuồng lắc mạnh, điên cuồng gào thét: "Ờ nơi nào? Ngươi giấu nội đan của ta ở đâu rồi? Mau giao ra đây cho ta."

Vương bát đản! Ngươi là trư a! Kháp cái cổ lão tử, còn bảo lão tử làm sao nói? Dược Thiên Sầu cảm giác cái cổ đều bị hắn lắc muốn đứt, con mắt cũng choáng váng, trợn trắng mắt, nhưng đối phương đã điên cuồng đến đỏ mắt hồi lâu cũng không phát hiện.

Người này không thề nghi ngờ, tuyệt đối là một người độc ác, dù cho bị đối phương xé sạch quần áo, bị nhục nhã đến như vậy, hắn vẫn cắn răng ngạnh kháng mà không bỏ chạy. Bằng không chỉ cần một ý niệm, hắn liền có thể bình yên vô sự thoát ly ma trảo quay về ô Thác Châu, thế nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại không làm...

"Ách...Thần tình Vi Xuân Thu từ trong vẻ vội vàng xao động chợt cứng đờ, cũng phát hiện sự sai lầm của minh, lúc này buông lỏng ra ngũ trảo, bóp trên vai Dược Thiên Sầu. Cũng may Dược Thiên Sầu không phải người bình thường, bằng không đã sớm treo.

Dược Thiên Sầu vẻ mặt đỏ bừng liên tục ho khan vài tiếng, hít mấy hơi thở hồi phục lại, tuy rằng bị khống chế không thể nhúc nhích, nhưng vẫn đứng trần truồng nghiến răng nghiến lợi nói: "Vi Xuân Thu, ngươi là lão vương bát đản, ngươi rõ ràng đang nhân cơ hội trả thù lão tử. Tốt, xem như ngươi lợi hại. Nhưng ngươi nghe cho rõ, nếu ta dám làm như vậy thì cũng không sợ ngươi, đồ vật đã bị ta truyền tống đi, chỉ cần ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, viên nội đan của ngươi lập tức bị người hủy diệt, mọi người đừng nghĩ có thể sống khá giả. Lão tử cho dù chết, cũng phải kéo một cao thủ Tiên Đế kỳ theo làm đệm lưng, như vậy cũng đáng."

"Truyền tống đi?" Vi Xuân Thu sửng sốt, suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra được có ý tứ gì, lập tức giận tím mặt nói: "Ít ở chỗ này hồ lộng gia gia." Hắn không nói hai lời, nện một quyền lên cơ bụng Dược Thiên Sầu, thân thể Dược Thiên Sầu bay ngang lên, "phốc" một tiếng phun ra một ngụm máu tươi. Thế nhưng cơ thể cũng không thể bay đi, lại bị ngũ trảo của Vi Xuân Thu bóp vào da thịt trên vai kéo trở về.

Trong lúc nhất thời, máu tươi chảy ròng trên vai Dược Thiên Sầu, đau tận xương

Cốt.

"Lão vương bát đản! Ngươi còn dám động thủ, đừng trách lão tử không khách khí, lập tức cho tu vi của ngươi điệt phá xuống Tiên Đế sơ kỳ..." Miệng Dược Thiên Sầu nhuộm đầy máu tươi phẫn nộ hống lên.

"Ba." Một tiếng, Vi Xuân Thu lại chế trụ vai hắn nặng nề đánh tới một quyền, đánh cho thân thể Dược Thiên Sầu bay lên, lần thứ hai lại phun ra một ngụm máu tươi. Ngũ trảo hãm sâu trong máu thịt trên vai lại kéo ngược hắn trở về, Vi Xuân Thu hắc hắc cười lạnh nói: "Chết còn mạnh miêng, ngươi thật cho là bổn vương dễ chọc. Đây bất quá chỉ là điếm tâm khai vị, nếu không thành thành thật thật giao ra đây, cho ngươi nếm thừ thuật sưu hồn của bổn vương, ngươi sẽ biết cái gì gọi là sống không bằng chết. Ta hỏi lại một lần, ngươi trả hay không trả?"

Dược Thiên Sầu nghe vậy chiếc miệng đầy máu chợt cười nhạt lên, rốt cục hắn hiểu được, lần này xem nhU Minh tính sai lầm thật lớn, xem như bị trúng đòn uổng công, máu xem như chảy vô ích, không phải ai cũng dễ dàng bị hù dọa như vậy. Đối phó với loại lão thành tinh thế này, phải dùng biện pháp hữu hiệu trực tiếp, ngươi khách khí người ta cũng sẽ không khách khí.

"Lão vương bát đản! Đây là ngươi tự tìm, cũng đừng oán ta." Ánh mắt Dược Thiên Sầu oán độc cười nhạt liên tục nói.

"Tiểu thỏ tể tử, còn dám mạnh miệng, thực sự không gặp quan tài không đổ lệ, vậy cho ngươi nếm thử sưu hồn đại pháp..." Vi Xuân Thu chợt ngừng bặt, tiếng cười âm hiểm ngừng ngay trên mặt, đôi mắt nhỏ trợn trừng, phảng phất như nhìn thấy chuyện gì thật khó tin. Ngũ trảo vốn bóp xuyên trên vai Dược Thiên Sầu nhiễm đầy máu tươi, nhưng bản thân Dược Thiên Sầu đã ngay dưới mí mắt hắn không cánh mà bay.

Xong! Vi Xuân Thu nhất thời luống cuống, nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến Dược Thiên Sầu còn có chiêu này, chính nội đan của mình còn nằm trong tay người ta a! Vi Xuân Thu lo lắng lóe ra hư ảnh chạy quanh cung điện, tìm khắp các góc trong cung, hi vọng tìm được Dược Thiên Sầu. Tìm khắp toàn bộ cung điện, cũng không thể nhìn thấy cái bóng của Dược Thiên Sầu. Vi Xuân Thu cũng không hề dừng lại, lắc mình hóa thành một đạo lưu quang, trực tiếp bắn ra phía thông đạo bên ngoài cung, hắn tin tưởng vững chắc Dược Thiên Sầu nhất định sử dụng thủ thuật che mắt gì đó, bằng tu vi của Dược Thiên Sầu vẫn chưa chạy xa, tuyệt đối có cơ hội bắt hắn trở về. Nhưng đạo lưu quang vừa vọt tới giữa thông đạo, lại lập tức hiện hình ngừng lại.

Vi Xuân Thu đứng trong thông đạo bỗng nhiên quay về, trành hướng Ngọc Khuyết cung, hắn bỗng nhiên cảm ứng được nội đan của minh đang ở ngay bên trong Ngọc Khuyết cung. Không kịp suy nghĩ, thân hóa lưu quang cấp tốc phản hồi, kết quả chuyện hắn mơ hồ lo lắng đã phát sinh...

Bên trong Ngọc Khuyết cung, ngay trên hai ngụm máu tươi và những mảnh vải bị xé nát, vẻ mặt Dược Thiên Sầu cười nhạt đứng ngay đó, sắc mặt vẫn còn lưu lại máu tươi, chỉ là trên người đã mặc lại y phục. Bàn tay hắn đang xuất hiện tử quang, trong tử quang còn vây khốn viên nội đan thanh quang lóng lánh, thật sự là một chuyện muốn chết.

Đại não Vi Xuân Thu có chút mộng, biết rõ lần này phiền phức lớn, vừa rồi đã đắc tội hoàn toàn với người ta, người ta lần này rõ ràng là tới tìm hắn báo thù. Lúc này hắn run run xua tay khẩn cầu nói: "Ngươi ngàn vạn lần đừng xằng bậy, ngàn vạn lần đừng xằng bậy, vạn sự hảo thương lượng, cái gì đều có thể thương lượng."

"Thương lượng cái rắm!" Tiếng rống giận của Dược Thiên Sầu quanh quẩn bên trong Ngọc Khuyết cung, chỉ nghe hắn chửi ầm lên nói: "Lão vương bát đản! Hiện tại biết sợ? Vừa rồi lão tử đã bày đủ thành ý cùng ngươi thương lượng, ngươi lại hạ độc thủ đối với lão tử, nếu như lão tử còn mắc mưu ngươi, ba chữ Dược Thiên Sầu phải viết ngược lại. Hiện tại lão tử cho ngươi sảng cho đủ!"

"Đừng!" Vi Xuân Thu gấp giọng hô: "Không cần thương lượng nữa, ngươi nói cái

Gì thì cái gì, ta đều đáp ứng tất cà."

"Ách..." Dược Thiên Sầu đang muốn hạ độc thủ chợt sửng sốt, câu cái gì đều đáp ứng cũng có thể suy nghĩ lại. Cơn tức của hắn cũng lập tức tiêu ba phần, hí mắt nói: "Mặc kệ ta nói cái gì, ngươi thực sự toàn bộ đều đáp ứng?"

Vi Xuân Thu nhìn từ quang trên bàn tay Dược Thiên Sầu đang làm hắn lo lắng, Kên tục gật đầu nói: "Ngươi gọi là Dược Thiên Sầu phải không? Chỉ cần là yêu cầu không quá mức, ta toàn bộ đều đáp ứng."

"Cẩu đông tây! Không ngờ dám giảm bớt tiêu chuẳn, ngươi nói chuyện thối lắm hay sao?" Dược Thiên Sầu rít gào giận dữ hét: "Hiện tại ta muốn đánh ngươi xuất khẩu ác khí, ngươi có đáp ứng hay không?" Tử quang trong tay mãnh liệt trướng lên, làm Vi Xuân Thu sợ đến kinh khủng liên tục nói: "Đáp ứng, ta đáp ứng."

"Vương bát đản!" Dược Thiên Sầu lại lần nữa thu lại Tử hỏa và nội đan trong tay, xăn hai tay áo bước đi, chỉ vào Vi Xuân Thu đang vẻ mặt kinh khủng thối lui về phía sau quát: "Không được trốn tránh, không được dựa vào tu vi chống lại, bằng không lão tử cho ngươi sống không bằng chết."

Thừa dịp Vi Xuân Thu đang há hốc mồm, Dược Thiên Sầu bước qua vài bước, hai nắm tay bao bọc một lóp kim giáp thật dầy, còn có rất nhiều gai nhọn, "hô" một tiếng hắn chém ra nắm tay cực lớn, "phanh" một tiếng lại cộng thêm tiếng "a" hét thảm, thân thể nhỏ nhắn của Vi Xuân Thu hét lên rồi ngã gục, không dùng tu vi chống lại thực sự rất khó chịu nổi a!

"Vương bát đản, dám đánh lão tử." Dược Thiên Sầu lải nhải chửi điên cuồng, ập xuống cuồng tấu trên thân thể đang nằm trên mặt đất của Vi Xuân Thu, quyền đấm cước đá, đánh cho Vi Xuân Thu giống như bị thọc huyết heo, gào khóc kêu loạn liên tục.

Dược Thiên Sầu không đánh đã ghiền căn bản không thể tiết ra được mối hận trong lòng, nhớ tới trước đó còn bị lão gia hỏa này cởi sạch y phục, liền lao tới cuồng tê loạn xả, đảo mắt đã lột trần truồng Vi Xuân Thu.

Vi Xuân Thu cũng không hổ là lão yêu quái, quà nhiên da dày thịt béo, Dược Thiên Sầu đánh điên cuồng, nhưng không nhìn thấy được chút vết thưong.

Cử như vậy càng làm Dược Thiên Sầu nổi trận lôi đình, thu lại lóp kim giáp trên nắm tay. Tiện tay lấy ra một khối Minh Thiết lớn, song chưởng phát ra từ quang lóng lánh, đảo mắt liền làm ra một cây lang nha bổng đon sơ dài tới hai thước, có thể thấy rõ nanh sói trên lang nha bổng thoạt nhìn rất sắc bén. Thân hình gầy gò của Vi Xuân Thu nằm trên mặt đất, hai tay đang che chỗ xấu hổ, kinh khủng nói: "Dược Thiên Sầu, ngươi muốn làm gì?"

"Ngươi nói làm gì? Lão tử còn chưa đánh đã ghiền..." Còn chưa nói xong, Dược Thiên Sầu đã nhấc lang nha bổng đánh tới. Một bổng khí lực cũng không nhỏ, nện thẳng lên đầu Vi Xuân Thu, Vi Xuân Thu không dám dùng tu vi chống lại ngay lúc này bị một cỗ cự lực đánh bay ra xa hơn mười thước.

Dược Thiên Sầu khiêng lang nha bổng oa oa la hoảng vọt qua, trên mặt còn dính vết máu, khí thế thực sự là dị thường hung mãnh. Vi Xuân Thu hoảng sợ run run, song chưởng ôm đầu, khom người khom lưng, hai chân co rụt lại, cà người cuộn thành một đoàn.

Dược Thiên Sầu đâu thèm để ý đến thân thể nhỏ kia có bao nhiêu thương cảm, tiến lên bất chấp tất cả, dùng lang nhã bổng bang bang đánh một trận cuồng oanh loạn tạp, cộng thêm quyền đấm cước đá. Bên trong Ngọc Khuyết cung nhất thời quanh quẩn tiếng gào khóc thảm thiết của Vi Xuân Thu, vang lên bên tai thật lâu không dứt...

Bạn đang đọc Tinh Thần Châu của Thiên Sầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 108

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.