Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngồi tù

Phiên bản Dịch · 2477 chữ

Động tĩnh ngay thang lầu bên cạnh, đám người Bác Lực cũng không phải đầu gỗ, tự nhiên chỉ tùy ý liếc mắt nhìn qua, vừa nhìn thấy hai tiểu hài tử mặt sưng như đầu heo, chợt cảm thấy quen thuộc, nhưng cũng không nhớ tới hai đứa trẻ ghê tởm lúc ban ngày, nhưng cổ An ngây người bên trong thành nhiều năm như vậy, tâm trí đã tương đối linh hoạt, từ trạng thái hiện trường mà xem, mơ hồ đã đoán được chuyện gì, trái tim không ngừng hoảng sợ nhảy loạn.

Hắn nhận thức người nắm tay hai tiểu hài tử, nhân vật có dáng dấp như là thủ lĩnh mặc áo giáp kia, chính là một trong tứ đại thống lĩnh thành vệ quân Thương Hoàn.

Kết quả không xong đúng như trong lòng người dự đoán, hai tiểu hài tử không hẹn mà cùng đưa tay chỉ Dược Thiên Sầu còn đang ôm khối thịt cắn hét lên: "Chính là hắn.., cậu, chính là hắn đánh chúng ta...

Thương Hoàn đưa đôi mắt sắc bén trành hướng Dược Thiên Sầu. Từ màu da mấy người liền nhận ra mánh khóe, lại cười lạnh nói: "Thật đúng là một đám thổ dân âm hiểm giả dối. Không ngờ biết cải trang trang phục, vừa nhìn thì biết là người lòng dạ khó lường, bắt hết cho ta!"

Một tiếng ra lệnh, sáu gã quân sĩ tùy tùng phía sau lập tức từ trên thang lầu xoay người nhảy xuống, bội đao sau lưng "thương thương" xuất ra khỏi vỏ, đem bảy người cải trang vây quanh, tư thế như vậy lập tức khiến cho đại đường Thiên Hương Lâu rối loạn, đám người Bác Lực chỉ là thuần phác chứ không phải ngu ngốc, lúc này tự nhiên liền phản ứng, hai tiểu tử kia chính là hai tiểu tử xấu xa lúc ban ngày, mọi người đồng loạt đứng lên.

Ngoại trừ Dược Tiên sầu và Ngạc Tiên Quân, mỗi người sắc mặt đều sợ hãi...Thương Hoàn chậm rãi từ trên thang lầu đi xuống, hai gã tiểu hài tử bên cạnh hắn quơ nắm tay ngang ngang kêu to: "Đánh chết bọn họ, đánh chết bọn họ...

Sự rối loạn trong đại đường làm kinh động vị chưởng quỹ trong tửu lâu. Một trung niên nhân dáng người mập mạp từ phía sau bước nhanh đi ra, từ thật xa đã trầm giọng hỏi: "Chuyện gì xảy ra?" Nhìn thấy là Thương Hoàn, hắn ngây ra nhíu mày nói: "Nguyên lai là Thương thống lĩnh, chẳng lẽ Thiên Hương Lâu chúng ta tiếp đãi không chu toàn, chọc cho Thương thống lĩnh muốn động thủ ngay tại chỗ này?" Nghe khẩu khí cũng biết là người có lai lịch.

Thương Hoàn liếc mắt nhìn hắn, chậm rãi đi tới đối diện Dược Thiên Sầu. Giật chiếc mũ trên đầu Dược Thiên Sầu xuống, đầu đầy bún tóc nhất thời làm Dược Thiên Sầu lộ nguyên hình là thổ dân, Thương Hoàn tiện tay ném mũ xuống, dùng khuỷu tay mạnh mẽ "phanh" một tiếng đánh mạnh vào ngực Dược Thiên Sầu.

Chỉ là một thống lĩnh người phàm mặc dù có vài phần thân thủ, còn chưa đủ khả năng làm bị thương Dược Thiên Sầu, nhưng cũng đủ làm cho hắn nổi trận lôi đình, nhưng hắn vẫn mạnh mẽ nhịn xuống, còn giả ra bộ dáng bị đánh trúng đứng không vững lảo đảo ngẫ ra phía sau.

Lúc này Thương Hoàn mới xoay người nhìn chưởng quỹ mập mạp nói: "Chưởng quỹ quá lo lắng, cũng không phải Thương mỗ muốn ồn ào. Mà là vừa rồi mới phát hiện một thổ dân lúc ban ngày dám gây sự. Đang muốn bắt bọn họ về quy án." Nói xong ra dấu bằng mắt cho thủ hạ, sáu gã thủ hạ cấp tốc kéo mũ của đám người Bác Lực xuống. Bảy mái tóc kiểu thổ dân lộ nguyên hình, trong đại đường vang lên một mảnh xôn xao.

Chưởng quỹ mập mạp ngây ra, hiền nhiên không nghĩ tới có thổ dân cải trang đi vào Thiên Hương Lâu ăn uống. Hắn dừng một chút nói: "Thương thống lĩnh, ta mặc kệ bọn họ có thân phận gì. Thế nhưng quy củ của Thiên Hương Lâu người tới là khách. Ngươi ở tại Thiên Hương Lâu của ta động thủ đánh khách nhân của ta, muốn cho mặt mũi Thiên Hương Lâu bỏ vào đâu?"

"Chỗ đại thống lĩnh ta sẽ tới bồi tội, tổn hại không được mặt mũi của Thiên Hương Lâu ngươi." Thương Hoàn nhàn nhạt ném lại một câu nói, xoay người nhìn đám người Dược Thiên Sầu nói: "Xem tại mặt mũi Thiên Hương Lâu, ta không muốn đánh các ngươi ở chỗ này, nhưng các ngươi hay nhất đi theo ta trở lại, như thế này cũng có thể

Ăn chút vị đắng, nếu dám phản kháng chống lại lệnh bắt, thì tự gánh lấy hậu quả." Sau đó vung tay lên, sáu gã quân sĩ dùng đao tương bức, ép đám người Dược Thiên Sầu phối hợp áp giải ra ngoài.

Vừa đi ra Thiên Hương Lâu, dưới ánh màn đêm ánh đèn huy hoàng, đoàn người rối loạn, lập tức khiến cho người qua đường vây xem, hỏi han là chuyện gì đã xảy ra?

Mặc kệ bảy người làm ra chuyện gì, người địa phương trong thành đều lộ ra vẻ mặt hèn mọn, ra vẻ ước gì bắt hết những thố dân trong thành mới tốt. Mà dũng sĩ các tộc lại đầy mặt khổ sáp, nhiều ít có chút cảm giác đồng mệnh tương liên thỏ chết hồ bi.

Đám người Bác Lực sợ hãi, không biết hậu quả việc này rốt cục ra sao. Ngạc Tiên Quân sầm mặt, nếu không phải do Dược Thiên Sầu gây ra chuyện, bằng chính thân phận cao quý của mình, hà tất phải bị bắt dạo phố ngay trước mặt mọi người. Nhìn Dược Thiên Sầu đang cúi đầu đầy bím tóc che khuất mặt, phát hiện thật ra hắn rất có tiềm chất làm phạm nhân, lúc này nhịn không được truyền âm châm chọc: "Không phải vừa rồi còn ăn rất vui sướng sao? Hiện tại thế nào lại ủ rũ như vậy?"

"Ít nói nhảm! Đã cho ngươi ăn uống không cần trả tiền, ngươi còn dài dòng cái gì?" Lúc này Dược Thiên Sầu ném lại một câu, Ngạc Tiên Quân không nói gì, hối hận không nên cùng hắn động đũa.

Trị an Hoàng Thổ thành luôn luôn không tệ, thật ít thấy loại tràng diện này. Vốn là một ngày êm đềm trôi qua, hôm nay vì chuyện bảy thổ dân bị bắt mà gây rối, một đường nhiều người đều chỉ trỏ vây xem, ra vẻ đang nhìn xem náo nhiệt.

Khi đi ngang một cửa hàng y phục, lão bản Hoàng Thiên bị động tĩnh bên ngoài hấp dẫn. Hắn đứng lên ghế nhìn ra đánh giá, đợi khi thấy bảy người bị bắt là bảy người hắn vừa tặng y phục, không khỏi sửng sốt, thế nào lại xảo đến như thế...

Bảy người bị đưa tới một góc hôn ám ngay thành tây, chung quanh cũng không còn đoàn người vây xem náo nhiệt. Đầu cùng là tường vây cao cao, con đường đối diện chính là hàng rào bằng sắt lành lạnh. Chung quanh im ắng, bầu không khí có vẻ có chút áp lực, quân sĩ thủ vệ tại cửa sắt nhìn thấy Thương Hoàn, lập tức hành lễ mở một cửa sắt ở giữa, Dược Thiên Sầu phán đoán bằng kinh nghiệm, ở đây hẳn là ngục giam Hoàng Thổ thành.

Mọi người còn đang định đi vào tường vây cao cao, có một gã quân sĩ từ phía sau cưỡi ngựa chạy tới trước mặt Thương Hoàn ôm quyền nói: "Thương thống lĩnh, thành chủ triệu hoán, mệnh ngươi tức khắc đi gặp ngài."

Thương Hoàn có chút kinh ngạc, dừng một chút thì gật đầu. Sau đó phất tay với quân sĩ thủ hạ nói: "Áp giải bọn họ vào đại lao. Chờ ta ngày mai tự mình thấm vấn." Những người kia liền nghe lệnh, lập tức tên quân sĩ nhảy xuống thỉnh hắn lên ngựa, Thương Hoàn nhảy lên ngựa quay đầu chạy vội đi.

Ngạc Tiên Quân liếc mắt nhìn Dược Thiên Sầu, bởi vì ngay lúc Thương Hoàn vừa quay đầu lại, hắn đã nhìn thấy Dược Thiên Sầu cắt đầu ngón tay bắn ra một giọt máu thật nhỏ dính lên áo giập sau lưng Thương Hoàn, thật không biết người này lại muốn giở trò quỷ gì.

Bảy người vừa vào trong tường vây, liền lập tức bị áp vào đại lao. Đi qua địa đạo âm u ầm trớt bảy người bị đưa vào một thạch thất ngầm không thấy ánh mặt trời. Cửa sắt phía sau lách cách đóng lại, ánh sáng âm u cũng không còn nhìn thấy được nữa, hiện tại có đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón.

Bên trong thạch thất ngầm nổi lên vị đạo mốc meo, cũng không biết đã có bao lâu không giam giữ người. Đám người Bác Lực cũng không nhìn thấy rõ bốn phía, nơm nớp lo sợ chen cùng một chỗ. Rất có điểm vị đạo khóc không ra nước mắt, cho tới bây giờ bọn họ chưa từng nếm thừ tư vị ngồi tù.

"Lần này ngươi thỏa mãn rồi chứ?" Thanh âm Ngạc Tiên Quân quanh quaanrh trong thạch thất.

"Đương nhiên thỏa mãn. Nơi ở của cổ An quá nhỏ, đang lo tối nay không có địa

Phương đặt chân. Ai! Ăn không phải trả tiền còn có chỗ ở miễn phí, ngày tháng thật là tư nhuận." Dược Thiên Sầu khẽ cười một tiếng, bên trong thạch thất tuy rằng rất hắc ám, thế nhưng bằng vào tu vi hai người cự ly ngắn có thế nhìn thấy rõ đối phương.

Tiếng cười trêu ghẹo của hắn làm mấy người Bác Lực đang nơm nớp lo sợ cũng chợt thả lỏng. Bác Lực mờ mịt nhìn quanh bốn phía hỏi: "Dược Thiên Sầu, ngươi đánh.., chúng ta còn có thể đi ra ngoài không? Có thể liên lụy tộc nhân chúng ta không?"

"Yên tâm đi! Không có việc gì. Đến lúc đó phạt một chút tiền sẽ thả chúng ta ra ngoài thôi." Dược Thiên Sầu an ủi nói. Lời này nhiều ít để đám người Bác Lực yên tâm một chút, nhưng vẻ mặt cổ An đau khổ, hắn biết rõ chỉ sợ sẽ không đơn giản như vậy.

Trong thạch thất vắng vẻ, lại ầm trớt lạnh giá, ngay địa phương đề ngồi cũng không có. Những người khác thì không nhìn thấy, nhưng Ngạc Tiên Quân lại thấy được, chỉ thấy Dược Thiên Sầu móc ra một đống rơm rạ khô rải đầy xung quanh thành một lóp thật dầy. Sau đó nằm dài thẳng cẳng trên đống rơm, nhìn đám người Bác Lực đang đứng im không dám nhúc nhích cười nói: "Bác Lực, các ngươi không cần khần trương, trực tiếp đi thẳng phía trước, nơi này có chỗ có thể ngồi."

Dù đám người Bác Lực là người phàm cũng nghe được thanh âm hắn trải rơm rạ, liền nghe lời đi về phía trước, khi chân va chạm vào đống rơm, lại chậm rãi ngồi xổm xuống dùng tay sờ soạng, ngồi yên rồi cũng cảm thấy yên tâm hơn không ít.

Ngạc Tiên Quân ngây ra một lúc không biết nói gì, sau đó đi tới bên người Dược Thiên Sầu đặt mông ngồi xuống, truyền âm hồ nghi nói: "Tiểu tử ngươi còn mang theo cả rơm rạ tùy thân?" Hắn thực sự không thể tin, không ngờ còn có người đựng rơm rạ trong túi trữ vật, quả thật làm cho người ta không thế tưởng tượng nổi.

"Điều này ngươi không hiểu đâu! Đây gọi là lo trước khỏi họa." Dược Thiên Sầu gối đầu trên hai cánh tay, bắt chân chữ ngũ, có vẻ thật nhàn nhã tự tại. Kỳ thực rơm rạ đều từ trong đồng ruộng của ô Thác Châu tiện tay lấy ra.

"Rốt cục tiểu tử ngươi muốn làm gì?" Ngạc Tiên Quân truyền âm hỏi, hắn cũng không cho rằng người này lại chịu bó tay chịu trói ngoan ngoãn như vậy. Quả nhiên Dược Thiên Sầu cười nhạt trả lời: "Dám đánh lão tử, chờ xem...

Một đêm đối với mấy người mà nói đã định trước là một đêm khó ngủ. Tuy rằng không ai nói chuyện, nhưng không ai ngủ được. Mãi đến đêm hôm khuya khoắc, bên ngoài yên tĩnh một mảnh, chỉ có thanh âm trằn trọc lăn qua lăn lại trên đống rơm. Dược Thiên Sầu lặng lẽ đứng dậy đi sang bên cạnh, bày vài viên ngân cầu trên mặt đất, sau đó phất tay cáo biệt Ngạc Tiên Quân đang trừng lớn mắt nhìn hắn, trong nháy mắt biến mất ngay tại chỗ.

Lại xuất hiện, Dược Thiên Sầu một thân hắc y che mặt, chính hắn cũng không biết đang ở địa phương nào, dưới ánh trăng mờ mịt là một mảnh hoa viên, bốn phía đình đài lầu các đầy vẻ xa hoa. Hiển nhiên không phải nơi ở của người binh thường, hắn phỏng chừng nơi đây chính là nhà của Thương thống lĩnh kia. Cho nên chờ tới nửa đêm, chính là vì muốn chờ Thương thống lĩnh về nhà mới thu thập hắn, một cú đánh kia không phải ăn oan uổng như vậy.

Dược Thiên Sầu ần giấu trong một bụi hoa, len lén thò đầu ra ngoài quan sát chung quanhg, vừa mới nhìn thấy ở lầu các không xa đi ra một người. Chính vừa lúc đang đi qua bên này, không phải là người khác, chính là Thương thống lĩnh. Dược Thiên Sầu nhướng mày, không nói một lời, sưu một tiếng một thanh phi kiếm trực tiếp bắn ra, Thương Hoàn nhìn thấy một đạo hàn quang còn chưa kịp phản ứng, đầu lâu đã phân chia cùng thân thể, cả đầu lẫn thân thể song song ngã xuống đất.

"Là ai!" Một tiếng quát chói tai từ trong lầu các truyền đến, Dược Thiên Sầu thấy hoa mắt, một bóng người thình linh thuấn di xuất hiện ngay trước mặt hắn. Dược Thiên Sầu đang muốn bỏ chạy chợt khựng người, hơi kinh hãi, người này không phải người khác, chính là lão bản Hoàng Thiên trong cửa hàng y phục từng tặng y phục miễn phí cho bọn họ...

Bạn đang đọc Tinh Thần Châu của Thiên Sầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 94

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.