Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Y cẩm hoàn hương

Phiên bản Dịch · 2402 chữ

Biên thùy tây bộ Hoa Hạ, phong thổ nhân tình cũng gần như những nước khác, tiểu thương các quốc gia lui tới không thôi. Trăm dặm biên thùy, mỗi ngày đại quân tập luyện không ngừng, bao nhiêu năm qua, vẫn luôn luôn bị vây trong trạng thái chuẩn bị chiến tranh trường kỳ.

Dược Thiên Sầu lặng lẽ xuất hiện ngay lều lớn trung quân, vài tên tu sĩ do hắn phái tới nhìn thấy hắn hiện thân, chợt cả kinh, sau đó lại vui mừng, định hành lễ liền bị hắn phất tay ngăn trở. Hắn nhẹ nhàng đẩy màn trướng mở ra một khe hở nhỏ, chỉ thấy phụ tử Thạch Văn Quảng đang vây quanh bàn chỉ trỏ vào trong bản đồ.

Dược Thiên Sầu vừa định đi ra, lại đột nhiên nghe được Thạch Ắn Thiên nhỏ giọng nói thầm: "Phụ thân, chẳng lẽ chúng ta thật sự cứ phải chờ đợi như vậy? Đại quân luôn luôn căng thẳng tập luyện, nhưng thời gian kéo lâu, mặc cho ai cũng phải lười nhác cẩu thả, thật sự bất lợi lòng quân...

"Câm miệng, Dược tiên sinh tự nhiên sẽ có an bài." Thạch Văn Quảng đưa ánh mắt về phía sau, ý bảo hắn không nên nói lung tung, phía sau còn có người của Dược Thiên Sầu. Sau đó hắn trầm giọng nói: "Ngươi đừng cho là ta không biết, gần đây ngươi lén lút phái nhóm người quay trở về kinh thành, rốt cục muốn làm gì?"

"Đã biết không thể gạt được phụ thân." Thạch Ấn Thiên cười khổ nói: "Con an bài người trở về dò hỏi tình huống, xem có cơ hội đón người nhà về đây hay không, người một nhà chúng ta thật sự tách xa nhau đã quá lâu, tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp."

Thạch Văn Quảng nghe vậy cũng khẽ thở dài một tiếng, lắc đầu nói: "Nói dễ hơn làm, chỉ sợ triều đình ngày đêm phái người canh giữ. Cho dù có thể dẫn bọn họ thoát đi kinh thành, nhưng trên đường xa xôi ngàn dặm, còn có quân đội hùng hậu canh gác, làm sao đi qua? Chỉ sợ cũng chỉ có thể thỉnh Dược tiên sinh hỗ trợ mới xong."

Dược Thiên Sầu mỉm cười, xốc lên màn trướng, đi tới nói: "Ngày gia đình đại tướng quân xum họp sẽ không xa."

Hai phụ tử đồng loạt nhìn ra, thấy là hắn, nhất thời mừng rỡ không thôi, sau đó cùng chắp tay hành lễ nói: "Gặp qua tiên sinh."

Dược Thiên Sầu nhìn hai người khoát tay, ý bảo không cần đa lễ, nhìn chằm chằm hai người. Có lẽ do nguyên nhân kinh nghiệm phong sương biên thùy, Thạch Ẩn Thiên đã là hình tượng một nam nhân trung niên thô lỗ, mà Thạch Văn Quảng vẫn còn cường tráng, đến tuổi này, bao nhiêu năm trôi quạ, năm tháng không hề lưu lại dấu vết trên mặt hắn, chỉ e là do linh đan ban tặng. Ánh mắt Dược Thiên Sầu cuối cùng chăm chú nhìn lên người Thạch Ấn Thiên, cười tủm tỉm nói: "Xem ra thiếu tướng quân đã không đợi được nữa, nóng lòng sum họp cùng người nhà."

Thạch Văn Quảng hơi kinh hãi, biết Dược Thiên Sầu đã nghe được lời nói bực tức của đứa con, vội vàng chắp tay tạ tội nói: "Đều là tiểu nhi không hiểu chuyện, nói năng bậy bạ, xin tiên sinh hãy thứ tội."

"Đại tướng quân quá đa tâm, ai không kỳ vọng người một nhà sum họp, đây là chuyện thường tình của con người, có tội gì?" Dược Thiên Sầu nói xong khoanh tay đi tới bên cửa nhìn nhìn binh mã đang cuồn cuộn tập luyện bên ngoài, trong tiếng hét hò đinh tai nhức óc, thỏa mãn gật đầu. Hai cha con đi theo phía sau, Thạch Văn Quảng hỏi dò: "Vừa rồi tiên sinh nói ngày sum họp của gia đình ta không còn xa, ý của tiên sinh là?"

Dược Thiên Sầu bỗng nhiên xoay người, bước đến giữa lều, nhìn chằm chằm hai người hỏi: "Nếu để cho các ngươi chuẩn bị chiến đấu, các ngươi cần bao nhiêu thời gian mới chuẩn bị thỏa đáng?"

Hai cha con nhìn nhau, đều nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, trong ánh mắt hiện ra vẻ vui mừng. Thạch Ấn Thiên khẩn cấp đáp: "Nửa tháng, nửa tháng là đủ rồi."

Dược Thiên Sầu nhíu mày, nhìn chằm chằm Thạch Văn Quảng hỏi: "Đại tướng quân, hành quân đánh giặc ngươi là người trong nghề, không được xúc động a! Cho các ngươi thời gian một tháng làm chuẩn bị, có đủ hay không?"

Thạch Ẩn Thiên lập tức biết mình lỗ mãng, Thạch Văn Quảng cũng trừng mắt nhìn hắn, theo sau trả lời: "Kỳ thực luôn luôn chuần bị sẵn, tiểu trận thì quân đội tùy thời đều có thể xuất binh. Nếu như là đại trận, còn cần một chút thời gian, nhưng có được thời gian một tháng cũng đã đủ."

"Tốt! Vậy cho các ngươi thời gian một tháng. Một tháng sau, ta sẽ đúng ngày giờ đưa gia đình ngươi bình an mang đến." Ánh mắt Dược Thiên Sầu nhìn ra ngoài trướng, hào tình vạn trượng phất tay nói: "Thời gian không đợi ta, một tháng sau, đại quân đông chinh. Ta sẽ không trực tiếp nhúng tay vào cuộc chiến tranh của người phàm, cũng sẽ không cho người trong tu chân giới nhúng tay. Cơ hội cho các ngươi, đến lúc phải xem Thạch gia các ngươi có bản lĩnh đem Hoa Hạ thay đổi triều đại hay không, chiếm lấy cơ nghiệp muôn đời của Thạch gia các ngươi."

Đợi nhiều năm như vậy, rốt cục đợi được đến ngày này. Hai cha con kích động đến mức có chút nói không ra lời, đồng thời khom Minh Hành lễ với Dược Thiên Sầu...

Trong một mảnh rừng già trong núi sâu, Dược Thiên Sầu đặt chân trên ngọn một đại thụ xanh um tươi tốt, phía trước thật rộng rãi, là một tòa trang viên liên miên thật lớn. Mặt sau trang viện là một thác nước thật lớn, chảy xuôi xuống hồ chia làm hai dòng, theo hai bên đại trang viên vờn quanh lướt qua, lại lần nữa họp lưu thành một nhánh sông chảy đi xa. Đại trang viên như thế ngoại đào viên này, không phải nơi nào khác, chính là một trong tứ đại gia tộc Võ gia mà đã nhiều năm Dược Thiên Sầu rời đi chưa từng quay lại.

Trên đỉnh đầu không ngừng có tu sĩ bay ngang qua, hoặc đi một mình, hoặc tụm năm tụm ba, ở Mạo Nhi Đảo của Võ gia không ngừng lên xuống. Không ai chú ý tới một tu sĩ thoạt nhìn vẫn còn trẻ tuổi như hắn, dù là ngẫu nhiên liếc mắt, mọi người cũng vội vàng bay qua, không uổng tâm chú ý.

Sau khi tách ra khỏi cổ Thanh Vân hai người, Dược Thiên Sầu liền đi tới Võ gia, lúc này cổ Thanh Vân hồi báo, buổi đấu giá long trọng năm năm một lần của Võ gia đã sắp sửa cử hành.

Chóng kiến trường hợp phồn hoa náo nhiệt ẩn sâu trong rừng già phía trước, Dược Thiên Sầu cảm thán không thôi, thời gian qua thật nhanh, không nghĩ tới chỉ chớp mắt đã qua đi ba lần đấu giá hội. Mấy năm nay hắn một mực vượt qua trong sự bận rộn, giật mình chỉ cảm giác như mới qua hai ba năm, có thể quay đầu ngẫm lại, từ lần đầu tiên hắn tới đây, trong nháy mắt đã trôi qua mười lăm năm...

Hắn còn nhớ rõ ban đầu ở Yến Tử thành, bởi vì một khối ngọc bội mà gia nhấp Thanh Quang Tông...Chuyện cũ vẫn rõ mồn một trước mắt, bấm tay đếm đếm, chính mình từ ngày đầu tiên bước vào tu chân giới, đã đi qua hơn hai mươi năm. Tính toán như thế, chính mình hình như đã qua tuổi bốn mươi, bất quá bốn mươi tuổi ở tu chân giới mà nói, vẫn là thời gian trẻ tuổi.

"Không biết nha đầu Võ gia kia đã thế nào?" Dược Thiên Sầu thì thào tự nói, đứng trên ngọn cây theo gió phấp phồng, cười khổ lắc lắc đầu. Kỳ thực bởi nguyên nhân hắn có Kim Châu, mỗi ngày đều có thể tới đây thăm nha đầu kia, nhưng hắn lại cố tình không làm như vậy, suốt ngày vùi đầu đem toàn bộ tinh lực vào việc tính toán nghiệp lớn, không phải nàng đã lập gia đình rồi chứ?

Ngẫm lại cảm thấy không có khả năng, thời đại này không giống như kiếp trước, trên người Võ Lập Tuyết đã đánh lên dấu vết của hắn, không phải nói muốn lập gia đình thì có thể.

Có thể chính bởi vì như thế, hắn vốn mượn cơ hội buổi đấu giá của Võ gia, cao điệu làm nổi bật sự trở về, tuyên bố chính mình đã trở lại. Hiện tại hắn lại có chút sợ hãi chứng kiến ánh mắt ai oán của nha đầu Võ gia...

"Dù sao cũng phải gặp mặt, chẳng qua đề cho nha đầu kia đánh một trận, chết cũng phải tới." Dược Thiên Sầu cắn răng, búng người rời đi ngọn cây, rất nhanh bay về hướng Mạo Nhi Đảo.

Đi tới đầu đường vào Mạo Nhi Đảo, Dược Thiên Sầu đánh giá hai bên, không có biến hóa gì quá lớn. Nhìn trái nhìn phải trong đám người nhốn nháo đi tới, cũng không có người nào chú ý hắn, dù sao cũng không phải ai cũng từng gặp qua hắn. Nhưng cũng không phải ai cũng chưa gặp qua hắn, vì vậy...

"A. Đầu đường đột nhiên có người phát ra tiếng kinh hãi.

Mẹ nó! Lão tử còn tưởng rằng cao điệu đi về lại không người nào nhận thức lão tử! Dược Thiên Sầu oán thầm một câu, tiếp tục đi theo con đường của mình, cứ để cho người khác kinh ngạc.

Người đi đường giáp ất bính đinh nghe tiếng kêu kinh ngạc kia nhìn lại, lúc này có người nhịn không được lại cả kinh kêu lên: "Là Dược Thiên Sầu!"

"Cái gì? Là Dược Thiên Sầu?"

"Ờ đâu? Ở đâu?"

"A! Thật là hắn, Dược Thiên Sầu đã trở lại!"

Cả đầu đường Mạo Nhi Đảo nhất thời sôi trào lên, tin tức nhanh chóng truyền ra, thiên hạ đệ nhất cao thủ dưới Hóa Thần kỳ Dược Thiên Sầu đã trở lại...Phản ứng đầu tiên của đệ tử các phái đó là chạy về cửa hàng bổn môn, đem tin tức trọng đại truyền trở về trong môn phái.

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của vô số người, Dược Thiên Sầu tìm được cảm giác áo gấm về làng. Khi hắn đi tới cây cầu lớn năm xưa đánh một trận chiến với La Kình Thiên thì bên phía Võ gia đã có một đám người bay tới, cầm đầu cười ha ha đương nhiên là Võ gia gia chủ Võ Tứ Hải, ngoài ra cũng có một phần lớn người đã từng gặp mặt.

Dược Thiên Sầu hướng bọn họ chắp tay, trên mặt tươi cười nói: "Nhiều năm không gặp, chư vị khỏe không?"

Hiện giờ Dược Thiên Sầu đã không còn là Dược Thiên Sầu năm xưa, đanh tiếng của hắn cũng không phải bình thường, nghe nói là được cao thủ Hóa Thần hậu kỳ chính miệng thừa nhận hắn là thiên hạ đệ nhất cao thủ dưới Hóa Thần kỳ! Hơn nữa một ít cao tầng Võ gia còn biết hắn là đệ tử của Tất Trường Xuân, ai dám không khách khí với hắn, mọi người đều chắp tay đáp lễ.

"Tốt tốt tốt!" Võ Tứ Hải đánh giá hắn một phen, nhịn không được vỗ tay hoan nghênh khen vài tiếng tốt, cao hứng có chút nói không ra lời, lập tức phất tay về phía sau nói: "Mòi!"

Dược Thiên Sầu liếc nhìn trong đám người, vẫn chưa phát hiện thân ảnh Võ Lập Tuyết. Sau thoáng chút thất vọng, cũng không khách khí, bay lên không cùng một đám người Võ gia hộ tống bay về phía trang viện Võ gia.

Sau khi đi tới từ đường Võ giạ, trước tiên Dược Thiên Sầu cung kính hành lễ với bức họa của Tất Trường Xuân treo ngay giữa từ đường, bức họa trước kia đã bị hắn đốt mất. Sau đó người của Võ gia cùng xôn xao hành lễ. Từ sau khi Tất Trường Xuân được tôn xưng thiên hạ đệ nhất cao thủ tu chân giới được truyền bá khắp Hoa Hạ, cả Võ gia cũng vồ cùng cung kính đối với bức họa này, thậm chí còn phái người chuyên mồn bảo hộ, miễn cho phát sinh bi kịch bị thiêu hủy như lần trước, thật có lỗi với lão tổ tông.

Sau một phen khách sáo, Dược Thiên Sầu có chút không kiên nhẫn, thật sự không còn tiếng nói chung với đám người này, nhớ tới năm xưa khi mới gặp đám cao thủ Độ Kiếp kỳ hắn vẫn còn cảm giác rất vui vẻ, hiện giờ một hỏi một đáp lại thấy thật buồn tẻ vồ vị, ngồi nơi đó miễn cưỡng vui cười ứng phó. Không phải hắn khinh thường bọn họ, thật sự là hắn gặp qua quá nhiều trường hợp lớn, hiện tại ánh mắt cùng kiến thức đã viễn siêu bọn họ, có điểm cảm giác người lớn đang nói chuyện với tiểu hài tử ba tuổi. Nhưng hắn nể mặt mũi của Tất Trường Xuân cùng Võ Lập Tuyết cũng không lộ ra vẻ khó chịu, nếu không với tính tình của hắn đã sớm vỗ mông rời đi...

Vẫn là Võ Tứ Hải hiều rõ tên tiểu tử đi tới đâu đều thích gây rắc rối tới đó, liền gọi đám đông giải tán, để cho người dẫn Dược Thiên Sầu đến Tĩnh Khách Trai nghỉ ngơi...

Bạn đang đọc Tinh Thần Châu của Thiên Sầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 129

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.