Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gió nổi mây vần

Phiên bản Dịch · 2153 chữ

"m Bách Khang con cháu đông đúc, ngươi nghĩ hắn sẽ xuất ra hai ức thượng phẩm linh thạch để trao đổi ư?" Ngôn Kỵ lắc đầu nói: "Người bắt cóc kia chào giá quá cao, công phu sư tử ngoạn ah!" "Ai kêu Thiên Hạ thương hội của m Bách Khang có nhiều tiền như vậy, không hướng hắn ngoạm thì hướng ai ngoạn đây?" Thư Tâm che miệng cười nói: "Đây không phải là vấn đề cháu hắn có đáng giá tiền hay không? Mấu chốt là đám con cháu đều nhìn vào hắn, m Bách Khang không xuất không được." Lúc này đám người mới nhớ tới, m Bách Khang này ở trong tu chân giới nổi tiếng là lão ngựa giống, không khỏi nở nụ cười. Bỗng nhiên Bồ Thái Đông khoát tay nói: "Ta cảm thấy chuyện này không nên làm quá nhỏ. Nếu đã muốn đứng ngoài nhìn xem náo nhiệt, vậy làm cho sự tình này lớn thêm ra một chút. Để cả tu chân giới nhìn xem, lão cáo già m Bách Khang rốt cuộc có chịu xuất ra khoản tiền kia hay không. Cứ nghĩ lão cáo già thường hay tính kế với người khác, ta phi thường cảm thấy khó chịu. Phải cho hắn nếm mùi một chút mới được." "Chuyện này không tốt lắm đâu!" Hoắc Tông mình chần chờ nói: "Đến lúc đó Đại trơng Quốc sẽ trở thành mục tiêu công kích, m Bách Khang nhất định sẽ tìm đến ta mà hưng sư vấn tội." "Chuyện này không thành vấn đề, m Bách Khang làm sao dám xác định chuyện này là do ngươi truyền bá ra chứ." Bồ Thái Đông nhìn đám người phất tay: "Đám cướp cho ba ngày thời gian, mọi người nắm chắc thời gian, đem tin tức này loan truyền đi ra ngoài, tránh những trường hợp người ở phương xa không thể đến kịp." "Ha ha." Đám người nhất thời cười lên ha hả. Hoắc Tông mình cũng mỉm cười gật đầu. Trong sứ quán Bích Uyển Quốc, Phù Dung chịu không nổi buồn chán, chạy ra ngoài dạo phố. Dược Thiên Sầu cũng không ngăn nàng, tin tưởng chỉ còn không xảy ra chuyện, Phù Dung dùng Liễm Tức Đan, hẳn không ai có thể nhìn ra nàng là tu sĩ. Dược Thiên Sầu vẫn nằm phưỡn trên dây đu nhắm mắt dưỡng thần, trong tay cầm theo miếng ngọc điệp ghi chép thông tin về Thiên Hạ thương hội, chuyện này đề cho hắn nồng đậm hứng thú. Thiên Hạ thương hội phải nói là tổ chức kinh doanh khá đặc biệt, tổng bộ của nó nằm tại Đồ An Quốc, cùng với Bách Hoa Cốc là những điểm giao dịch lớn nhất nhì tu chân giới. Nhưng nó lại cùng Bách Hoa Cốc bất đồng, vì nó chẳng làm sinh ý nào cố định, hơn nữa cũng giao dịch liên thông với nhiều quốc gia. Cũng có thể nói, cái gì kiếm được tiền thì nơi này đều nhận làm. Lục Vạn Thiên từng đi qua Tụ Bảo Bồn vài lần, Tụ Bảo Bồn chính là tổng bộ của Thiên Hạ thương hội, bên trong ngọc điệp ghi chép cảnh tượng giao dịch của Tụ Bảo Bồn phi thường phồn hoa, so với Bách Hoa Cốc còn muốn náo nhiệt hơn gấp mấy lần. Mà Thiên Hạ thương hội chính là sản nghiệp của m Bách Khang, bởi vậy cũng có người nói hắn là người nhiều tiền nhất Tu Chân giới. "m Bách Khang là người nhiều tiền nhất trong tu chân giới!" Dược Thiên Sầu cáp cáp miệng, dường như nước dãi đã bay xa hàng mét. Trong lòng hắn đã muốn làm ra quyết định, sau khi thu thập chuyện tình này xong, sẽ phải đến Tụ Bảo Bồn phồn vinh nhất tu chân giới để thăm quan qua một lần. Trong lúc hắn nằm trên dây xích đu chảy nước miếng, thì bản thân hắn không biết rằng, hành động lần này đã được vài người mang ý đồ tương trợ, diễn thành xì căng đang lớn nhất Tu Chân giới. Tiêu đề chính là cháu trai của cao thủ Hóa Thần hậu kỳ m Bách Khang bị bắt cóc. Đám cướp muốn hai ức thượng phẩm linh thạch mới chịu thả người." Cảnh Nguyên Không đang phi hành rất nhanh, nhưng cũng không nghĩ tới, lại có người dùng thủ đoạn, đem chuyện này ghi vào ngọc điệp truyền đi khắp cả nước. Thậm

Chí ngay cả địa điểm giao linh thạch cũng được thông báo rõ ràng. Tụ Bảo Bồn nằm trên Thần Tài Phong, m Bách Khang đột nhiên không hiểu ra sao cà, nhận được rất nhiều tin tức cố nhân hỏi thăm. Cả đám đều hỏi chuyện tình về m Vô Phong! m Bách Khang đầu đầy mờ mịt, hắn cũng chỉ biết là m Vô Phong đã xảy ra chuyện, nhưng có phải bị người bắt cóc hay không, thì chưa dám khẳng định.

Đồng thời coi như cố nhân hỏi là sự thật, thì làm sao đám cướp không tìm hắn vòi tiền chuộc, mà người khác lại biết trước hắn đây? Có bọn cướp như vậy hay sao? Trên đỉnh núi Thần Tài, m Bách Khang một thân hắc bào, đang đứng ở dưới bóng một cây tùng, đưa mắt nhìn theo mây trôi hững hờ trong không trung, thần tình của hắn có điểm buồn bực, hơi giật mình quay đầu nhìn lại, một cái chấm đen lướt nhanh đến, trong giây lát đã hiện rạ, khom người hành lễ. Đây chính là Cảnh Nguyên Không, người đệ tử thứ hai đắc ý nhất của hắn. "Nguyên Không, nhanh như vậy đã quay về rồi sao? Có điều tra được chuyện tình gì không?" m Bách Khang sắc mặt không vui dò hỏi. Cảnh Nguyên Không chần chừ, chuyện này không biết phải mở miệng bầm báo như thế nào mới tốt. m Bách Khang bỗng nhiên cảm thấy bất ổn, liền trầm giọng hỏi: "Làm sao vậy?" "Sư phụ, Vô Phong.., hắn.., hắn bị người ta bắt cóc." Cảnh Nguyên Không hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Bọn cướp muốn giao hai ức thượng phẩm linh thạch mới thả người." m Bách Khang cơ mặt hơi co giật, nói: "Chuyện này là thật sao! Ta còn tưởng rằng đám gia hỏa kia đang đùa giỡn cùng ta." "Cái gì? Sư phụ, người đã biết rồi sao?" Cảnh Nguyên Không ngạc nhiên nói: "Điều này không có khả năng! Đệ tử Hoắc Tông mình vừa chạy đến giao ngọc điệp truyền tin cho Hoắc mình Tông, sau đó hắn liền giao cho ta. Chẳng lẽ Hoắc Tông mình đã cố tình loan truyền tin tức này ra bên ngoài hay sao?" "Chưa chắc, thái độ làm người của Hoắc Tông mình ta rất rõ ràng, hắn sẽ không dám làm như vậy đâu. Xem ra người bắt Vô Phong đã cố tình thả tin tức này ra, hắn muốn bày ra tràng cảnh náo nhiệt. Người này rốt cục là ai? Không biết trời cao đất rộng như thế nào hay sao!" m Bách Khang trầm ngâm, đưa tay ra nói: "Trong ngọc điệp viết những thứ gì? Đưa cho ta xem nào." "Ách..." Cảnh Nguyên Không chợt nhớ tới những lời kích thích kia, nếu như sư phụ chứng kiến được, người không tức giận mới là chuyện lạ. Vĩ thế hắn hảo tâm nhắc nhở nói: "Sư phụ, hay là người đừng xem, bên trong toàn viết những điều không hay ho mà thôi." "Bản thân ta muốn nhìn xem, là ai có lá gan lớn đến như vậy!" m Bách Khang vươn tay, trầm giọng nói: "Lấy ra!" Cảnh Nguyên Không biết không thể nào khuyên giải, hắn đành phải lấy miếng ngọc điệp giao ra, đồng thời cũng chuẩn bị tốt tâm lý hứng chịu nộ hỏa của m Bách Khang. m Bách Khang tiếp nhận miếng ngọc điệp xong, rót thần thức vào bên trong vừa nhìn. Mặc dù đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng sau khi nhìn xong, hắn cũng bị kích thích không nhỏ. Trong miệng không ngừng phát ra những thanh âm "hắc hắc", miếng ngọc điệp trong tay vô thanh vô tức hóa thành tro bụi, tan vào hư không.

Bầu không khí trên đỉnh núi bỗng nhiên ngưng trệ bất thường, cái loại yên tĩnh này quá mứ khủng bố, giống như không khí đang cô đặc bình thường. Một luồng chân khí hoành sơn chậm rãi khuếch tán, ngay cả Cảnh Nguyên Không cũng có chút ăn không tiêu, âm thầm vận công chống đỡ. Khiển cho Cảnh Nguyên Không ngoài ý muốn chính là, hắn đã đánh giá thấp lòng Dạ sư phụ của mình - m Bách Khang cũng không hề nổi giận lôi đình như trong tưởng tượng, bầu không khí trên đỉnh núi một lúc sau liền khôi phục về nguyên trạng thái ban đầu. "Nguyên Không, chuyện này ngươi thấy thế nào?" m Bách Khang thiêu đốt lửa giận ở trong lòng xong, lại bình tĩnh nhìn mây trôi hững hờ nói. Cảnh Nguyên Không lúng túng nói: "Sư phụ, ta không nghĩ ra người nào trong tu chân giới, dám chống đối với lão nhân gia như vậy. Nếu như có, ta nghĩ, cũng chỉ có người đang ở Yêu Quỷ Vực kia mà thôi." "Ngươi là nói Tất Trường Xuân?" m Bách Khang đồng tử mạnh mẽ co rút, xoay người hỏi. Theo sau lại lắc đầu phủ định: "Tiểu Không a Tiểu Không. Ngươi nói là ai ta đều tin, nhưng nếu nói Tất Trường Xuân làm ra những chuyện như thế này thì ta sẽ không bao giờ tin tưởng. Người này tu vi đã gần đến Bán Tiên, nếu quà thật muốn lấy hai ức thượng phậm linh thạch trong tay ta, cũng chỉ dễ dàng như lấy đồ chơi trong túi của hắn mà thôi, ai ngăn nổi đây? Huống chi bản tính hắn kiêu ngạo, sẽ không làm những chuyện mất thể diện như thế này đâu." "Sư phụ." Cảnh Nguyên Không cau mày nói: "Vậy chuyện này phải tính sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta phải mang linh thạch đi chuộc người?" m Bách Khang không giải thích, mà hỏi ngược lại: "Đám cượp kia muốn cho ta lưu danh bách thế. Ngươi thử nghĩ xem, nếu ta không giao linh thạch cho đối phưong, bọn chúng sẽ dùng cái biện pháp gì để cho ta lưu danh bách thế?" "Chuyện này...Đệ tử cũng không rõ ràng. Mấu chốt chính là chúng ta ở ngoài sáng, còn bọn chúng thì ở trong bong tối, quả thực là khó khăn phòng ngừa." Cảnh Nguyên Không cười khố nói. m Bách Khang hừ lạnh: "Linh thạch ta xuất, nhưng bản thân ta cũng muốn nhìn xem người kia là nhân vật nào. Xem hắn có bản lĩnh đến lấy linh thạch của ta hay không?" Cảnh Nguyên Không liền chắp tay nói: "Sư phụ an tâm, chuyện này giao cho đệ tử. Đệ từ nhất định sẽ tóm gọn cà lũ bọn chúng về đây." "Không!" Ấm Bách Khang khoát tay: "Nếu người này đã dám hướng ta khiêu khích, chỉ sợ ngươi không phải là đối thủ của hắn. Để ta đích thân đi một chuyến xem hắn có thể làm nên trò chống gì?" "A" Cảnh Nguyên Không vội vàng khuyên giải: "Chuyện này đâu cần sư phụ nhọc tâm dời giá. Nếu một mình ta mà sư phụ lo lắng, thỉnh cho đại sư huynh cùng đi." "Không cần nhiều lời, ý của ta đã quyết. Chuyện này chỉ có thể thành công, nếu không tu chân giới thiên hạ sẽ cười vào mặt chúng ta. Để ta đích thân đi một chuyến thu xệp cho ổn thỏa. Ngươi và sư huynh ngươi tạm thời bảo hộ ở nơi này." Ẩm Bách Khang vừa nói xong, thân hình liền hóa ra vài bóng thân ảnh, biến mất ở trong tầng mây. Kỳ thực không chỉ riêng m Bách Khang, mà cao thủ đứng đầu những quốc gia khác đều rất nhanh chạy đến Đại trơng Quốc. Ngoại trừ xem náo nhiệt, chủ yếu vẫn là muốn nhìn thấy người dám bắt cóc cháu trai của Ảm Bách Khang? Tất cà những chuyện này đều nằm ngoài dự tính của Dược Thiên Sầu! Theo tính toán của hắn, những chuyện mất thể diện như thế này. Ấm Bách Khang hiển nhiên là sẽ không tiết lộ đi ĩã ngoài. Chẳng bao lâu sau, Đại trơng Quốc trở thành tâm điểm của những cao thủ tu chân giới. Mà người làm ra chuyện này, lại không hề hay biết một chút gì...

Bạn đang đọc Tinh Thần Châu của Thiên Sầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 132

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.