Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vương gia

Phiên bản Dịch · 2507 chữ

Vị vương gia này, chính là thân đệ đệ của hoàng đế Bích Uyển quốc hiện nay. Những người có thân phận thấp trong hoàng thất không biết bí tân của hoàng tộc Bích Uyển quốc, nhưng hắn là một trong những nhân vật cao tầng của hoàng tộc, như thế nào lại không am hiểu gia sử của Văn gia. Nguyên nhân chính là vì biết rõ nên hắn lại càng hoảng sợ. Vị lão tổ tông thâm tàng bất lộ là một vị tuyệt thế cao nhân, thủ đoạn thông huyền, chính là nhờ vào uy danh của hắn, nên Văn gia mới có thể đứng vững tại Bích Uyển quốc. Lộng Trúc tiên sinh là ai? Đó là một trong những bằng hữu số lượng không nhiều lắm của lão tổ tông, nghe nói cũng là một vị cao nhân thủ đoạn thông huyền tuyệt thế. Hơn nữa còn có một đoạn truyền thuyết, Lộng Trúc tiên sinh chính là ân nhân cứu mạng của lão tổ tông, về chuyện này có liên quan tới một đoạn chuyện cũ phong lưu của lão tổ tông, bên trong hoàng tộc lại càng nghiêm cấm lưu truyền. Văn Du Viễn liếc mắt nhìn Văn Thanh còn đang khóc, lại quét mắt nhìn những nhân vật trong triều đinh đang đứng hai bên. Những người này đều là công thần cùng hoàng thân quốc thích, đội ngũ tùy tùng lần này, hắn nhìn họ phất phất tay nói: "Các ngươi tạm thời lui ra đi." Một đám người hành lễ xong, đi ra đại đường. Nhưng còn có một người trẻ tuổi có gương mặt vài phần giống vương gia không đi, chần chừ tựa hồ muốn nói ra suy nghĩ của mình, người này chính là nhị tử của vương gia tên Vãn Sùng Chính. Văn Du Viễn khẽ nhíu mày nói: "Sùng Chính, ngươi còn có chuyện gì sao?" Văn Sùng Chính cung kính nói: "Phụ thân, nhi tử muốn lưu lại nghe một chút xem là chuyện gì, xem có thể vì phụ thân phân tru được hay không." Dám làm trái lệnh chạ, vùng lông mày Văn Du Viễn nhướng lên, lời trách mắng tới bên miệng thì nuốt trở xuống. Tiểu nhi tử là con thứ, nguyên nhân chính là vì con thứ, nên kế thừa vương vị không tới phiên của hắn, cho nên mới có hành trình đến Đại trơng quốc lần này. Bích Uyển quốc có một quy củ, là một quy định tương đối tàn khốc với hoàng thân quốc thích. Bởi vì diện tích quốc thổ Bích Uyển quốc không phải quá lớn, để ức chế hoàng thân quốc thích tràn lan, mỗi tộc hoàng thân quốc thích chỉ có thể cho một vị hậu duệ kế thừa phong vị, những người khác sau khi sinh ra đều sẽ giáng xuống làm dân thường.

Lẽ rạ, những người này dù cho có làm bình dân, nhưng bối cảnh quan hệ vẫn đều rộng rãi. Nhưng không may bởi vì quy định tàn khốc kia, ai cũng không muốn buông tha sự kể thừa phong vị, huynh đệ tương tàn tranh đấu gay gắt không ngừng. Thử nghĩ nếu được kế thừa phong vị, có quyền thế, sao lại chịu buông tha cho cừu nhân ngày xưa. Bởi vậy những người bị đánh mất quyền kế thừa kết cục đều phi thường thảm thương. Tổ tiên định ra thiết luật, không ai dám tùy tiện sửa đổi. Văn Du Viễn chính là vì không muốn thấy hai nhi tử xuất hiện cục diện huynh đệ tương tàn, cho nên mới đưa nhị từ đến đây tranh cử phò mã, hi vọng vừa có thể bảo trì phú quý lại có thể bảo vệ tính mạng, đây cũng là chuyện tình bất đắc dĩ mà thôi. Bởi vì nguyên nhân khắc nghiệt này nên Bích Uyển quốc mới có nhóm hoàng thất đi tới đây. Văn Du Viễn nghĩ muốn cự tuyệt lời thỉnh cầu của nhi tử, nhưng lại không đành lòng nói ra miệng. Văn Phách đứng một bên biết lời khó nói của hắn, đưa mắt nhìn Văn Sùng Chính, nhàn nhạt cười nói: "Vương gia, dù sao Văn Thanh cũng đều biết, Sùng Chính nghe một chút cũng không quan hệ gì. Tin tưởng Sùng Chính cũng sẽ không dám ngoại truyền đâu." Tuy rằng hắn cũng họ Văn, nhưng bởi vì có thiên phú tu luyện, được Văn gia từ nhỏ thu dưỡng sửa họ, nên không phải chân chính quan hệ huyết thống với Văn gia, còn là một trong những người bảo hộ Văn gia hoàng tộc. Văn Sùng Chính hơi cúi đầu, thần tình trên mặt bình thản, nhưng hai tay giấu trong ống tay áo cũng đã nắm chặt, móng tay đã ghim sâu vào thịt. Bởi vì bản thân là con thứ, không phải con trai trưởng, ngay cơ hội tận hiếu cũng không cấp cho ta sao? Phụ vương, ngươi thật quá tàn nhẫn! Ánh mắt Văn Du Viễn xẹt qua trên người nhi tử, không nhìn hắn, nhìn Văn Phách hỏi: "Rốt cục là chuyện gì xảy ra, Lộng Trúc tiên sinh là nhân vật thần long thấy đầu không thấy đuôi, các ngươi thế nào lại chọc phải hắn? Văn Phách huynh thực sự có thể xác nhận hắn là Lộng Trúc tiên sinh?" "Lộng Trúc tiên sinh." Bốn chữ này vừa nói ra, vùng lông mày Văn Sùng Chính nhất thời run rẩy. Người khác e rằng còn không biết Lộng Trúc tiên sinh là ai, nhưng hắn trong lúc vô ý có nghe qua tên tuổi của người này, chính là một đại nhân vật có đại thần thông. Trách không được công chúa cũng bị khi dễ như thường. "Công chúa muốn đi ra ngoài thể nghiệm phong tục dân tình Đại trơng quốc, vì vậy mà chọn một khách sạn quét tước tương đối sạch sẽ, chuần bị vào nghỉ chân. Nào biết khách sạn này đã sớm bị Lộng Trúc tiên sinh bao hết..." Lúc này Văn Phách đem sự tình trải qua đại khái kể lại một lần. Bởi vì có mặt Văn Sùng Chính, hắn quyết định đem chuyện chi tiết sẽ đơn độc nói với vương gia. Nào ngờ Văn Thanh đang khóc òa lại lau nước mắt nói: "Vương thúc, người nọ rốt cục là ai, nhìn ra chúng ta là hoàng tộc Bích Uyển quốc, không ngờ còn dám bức Thanh nhi quỳ xuống nhận sai. Còn nữa, Văn Lan Phong là tên của ai trong hoàng gia chúng ta, như thế nào cho tới bây giờ ta chưa từng nghe nói qua? Người nọ luôn miệng nói muốn Văn Lan Phong tự mình đến Nam Hải tìm hắn chịu nhận lỗi, bằng không sẽ đến phá hủy hoàng cung Bích Uyển quốc chúng ta. Khẩu khí thật lớn quá, nhưng Phách thúc còn hùa theo hắn, cùng nhau khi dễ Thanh nhi, ô ô!" Vừa nói lại vừa khóc. Giọng nói ra vẻ dâng cáo trạng của nàng, người nói vô tâm nhưng người nghe hữu ý. Văn Phách cười khổ, vốn định đem những lời này lưu lại phía sau nói riêng với Văn Du Viễn, ai biết đều bị nàng nói ra hết trơn. Văn Du Viễn nghe được thì da đầu tê dại, hắn tự nhiên biết lão tổ tông chính là Văn Lan Phong, trên đời này có thể mở miệng muốn Văn Lan Phong đến Nam Hải chịu nhận lỗi, ngoại trừ nhân vật tại Nam Hải còn có thể là ai? Trời ạ! Nha đầu kia chọc ai không chọc, đi chọc hắn làm gì? Lão tổ tông có thể không cho bất cứ người nào mặt mũi nhưng người nọ thì khác hẳn, ân cứu mạng a! Văn Sùng Chính đứng một bên, sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng như gió lớn biển gầm, vị Lộng Trúc kia không ngờ lại là nhân vật ngang hàng với lão tổ tông? Trời ạ! Trong lòng hắn kinh hoàng không thôi, tựa hồ như đã tìm được con đường thoát khỏi biển khổ. Hắn sớm đã có tâm tư, tự nhiên đối với một số chuyện bí mật phải tìm hiểu một chút. Cho nên cũng biết vị Văn Lan Phong kia là ai, chứ không hề vô tri giống như Văn Thanh công chúa. "Tám trăm lượng hoàng kim thì không còn việc gì nữa sao?" Văn Du Viễn thì thào trong miệng hai câu, nghe được Văn Thanh còn không biết trời cao đất mà nức nở, lúc này chỉ tay phẫn nộ quát: "Còn khóc! Ngươi có biết suýt chút nữa ngươi chọc phải ngập trời đại họa, nếu có việc, dù là phụ hoàng ngươi cũng bị ngươi liên lụy, ai cũng không thể cứu ngươi được đâu." Tiếng nức nở ngừng bặt, Văn Thanh mở to chiếc miệng nhỏ nhắn, tóc tai bù xù thương cảm hề hề đứng ngây ngốc, không dám khóc tiếp. Nàng là lần đầu tiên nhìn thấy vương thúc phát hỏa lớn như vậy với mình, nghe được ngay cả phụ hoàng cũng có thể bị mình liên lụy, lúc này nàng mới thực sự tin tưởng rằng mình đã chọc phải nhân vật không thể trêu chọc vào. Nước mắt lưng tròng, vẻ mặt mê man, tên dung tục cầm cây quạt lớn kia rốt cục lại là ai? Bên ngoài chính đường, một gã người hầu nhẹ nhàng đi vào, cung kính nói: "Vương gia, bữa trưa đã chuẩn bị xong rồi, thỉnh vương gia ra ngoài dùng bữa." "Cút!" Văn Du Viễn điên cuồng rít gào nói. Lúc này đem người hầu hoảng sợ đến chạy té ra, thật không hiểu là người nào đã chọc phải vương gia. "Người đâu!" Văn Du Viễn lần thứ hai hét lớn, hai gã thị vệ lưng đeo sài đao cấp tốc chạy đến bái kiến. Văn Du Viễn phất tay chỉ Vãn Thanh, trầm giọng nói: "Lệnh cho toàn bộ thị vệ sứ quán xem chừng công chúa. Không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không được thả công chúa đi ra ngoài. Nếu để nàng đi ra, ta sẽ lấy đầu của hai ngươi!" "Dạ!" Hai gã thị vệ đứng dậy, trong lòng cũng thất kinh, tuy rằng vương gia tôn quý, nhưng giam lỏng một vị công chúa cũng thật có chút quá phận. Nhưng hai người chính là thị vệ vương phủ, vì vậy không nói một lời đứng ra phía sau công chúa, hoàn toàn vâng lệnh mà làm. "Vương thúc! Thanh nhi biết sai rồi." Văn Thanh vô hạn ủy khuất nói.

Nhưng hôm nay dù ủy khuất hay làm nũng cũng đều vô dụng, Văn Du Viễn lạnh lùng nói: "Câm miệng, quay về sẽ để cho phụ hoàng ngươi xử phạt ngươi." Văn Thanh nhất thời trợn tròn mắt. Văn Phách lắc đầu than nhẹ, Văn Sùng Chính càng cảm nhận được sự lợi hại của vị Lộng Trúc tiên sinh kia. Tâm tình Văn Du Viễn thoáng bình tĩnh một chút, quay đầu nói: "Văn Phách huynh, ta đi thay kiện y phục. Đành phải phiền phức ngươi dẫn ta đi gặp Lộng Trúc tiên sinh, ta phải thay mặt bồi tội mới được." "Vậy.., nếu tiên sinh đã đáp ứng không truy cứu nữa, nói vậy cũng sẽ không lật lọng, chúng ta không nên trở lại, sợ chọc tiên sinh mất hứng thì sao." Văn Phách ngạc nhiên nói. Văn Du Viễn cười khổ nói: "Không gặp mặt, lòng ta thực sự khó bình an, mong Văn Phách huynh thông cảm!" Tuy là nói như vậy, nhưng hắn nhiều ít cũng tồn tại ý niệm nhận thức tiền bối cao nhân trong đầu, bình sinh chưa thấy qua lão tổ tông, có thể trông thấy vị Lộng Trúc tiên sinh này cũng đủ an ủi bình sinh rồi. "Vậy được rồi!" Văn Phách bất đắc dĩ cười khổ nói. Lập tức hai người dắt tay nhau đi ra ngoài, bên trong đại đường nhất thời còn lại bốn người, hai gã hộ vệ một tấc không rời thủ hộ bên cạnh công chúa, Văn Thanh vô hạn ai oán nhìn chằm chằm Văn Sùng Chính nói: "Vương huynh, ngươi hãy lưu lại cùng ta." "Khái khái!" Văn Sùng Chính ho khan hai tiếng nói: "Phụ vương mới giao việc cho ta làm, ta tạm thời không thời gian ở với ngươi, hoàng muội nên bảo trọng thân thể. Hai người các ngươi phải chiếu cố công chúa thật tốt đó." Câu cuối cùng là nói với hai gã thị vệ, rõ ràng là muốn bảo bọn hắn phải nhìn kỹ, nói xong liền nhanh chân bỏ chạy. "Vương huynh, ngươi đứng lại." Phía sau truyền đến tiếng rít gào như cọp mẹ của Văn Thanh, khiến hắn càng bỏ chạy nhanh hơn. Nghiễm Nghênh khách sạn, mấy người Dược Thiên Sầu ăn uống no say, Tang lão bản kêu người đến thu thập bữa ăn. Sau đó tự mình chạy ra ngoài mua ba túi lớn, thứ này là Dược Thiên Sầu đòi hỏi, bồi Phù Dung đi dạo phố tự nhiên phải chuẩn bị dùng tiền, nhưng quải một túi trữ vật ở bên ngoài thật quá nổi bật, vì vậy phải mang theo túi tiền bình thường. Tang lão bản vừa cầm theo ba chiếc túi quay trở lại cửa khách sạn, nhìn thấy trước mặt có bốn người đi tới, trong đó một người là người ứả tiền bồi thường tiên sinh kia. Tuy rằng không rõ bọn họ trở lại làm gì, nhưng hắn vẫn gật đầu cười thăm hỏi. Văn Phách liếc thấy ba chiếc túi trong tay hắn, trong lòng nhất thời sáng tỏ, chắp tay cười nói: "Lão bản, lại gặp mặt, chẳng hay vị tiên sinh kia còn ở trong khách điếm hay không?" Tang lão bản rất nhanh quan sát mấy người, đáp lễ hỏi: "Các ngươi tìm tiên sinh có việc?" Văn Du Viễn đứng một bên chắp tay, cười nói: "Tệ nhân bởi vì cháu gái lỗ mãng, nên đặc biệt hướng tiên sinh bồi tội, phiền phức lão bản thay thế thông báo dùm một tiếng." Nói xong hướng phía sau phất phất tay, một gã hộ vệ lấy ra một nén bạc trắng bóng, nhét vào trong tay Tang lão bản. Tang lão bản bày ra hình dạng mừng rỡ nói: "Mấy vị chờ chút, để ta đi thông báo." Nói xong nhanh chân chạy vào. Đi tới sân, chỉ thấy nữ nhân đơn thuần kia đang ở trên bàn phân phối ba đống vàng bạc, chơi thật vui vẻ. Vị tiên sinh kia cầm cây quạt phe phẩy cười tùm tỉm mà nhìn. Tướng quân Trương Bằng cũng quay đầu lại nhìn ra, thấy là hắn, ánh mắt cảnh giác cũng hòa hoãn...

Bạn đang đọc Tinh Thần Châu của Thiên Sầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 143

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.