Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

An bài

Phiên bản Dịch · 1967 chữ

Tại Phiêu Miểu Cung, địa vị của Bạch Tố Trinh ở trong lòng đám cung nữ, là không cần phải bàn cãi. Đừng nhìn hiện giờ Bạch Tố Trinh không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì trong ô Thác Châu, nhưng kì thực nàng đã nắm lấy tất cà. Bởi vì bổn mạng nguyên thần của mọi người trong ô Thác Châu, đều ở trong tay của nàng. Tựu ngay cà Quan Vũ tổng giáo quan, nắm giữ binh quyền trong ô Thác Châu, cũng vẫn luôn phải đến thúc thủ ván an nàng thường xuyên. Cái loại thái độ cung kính này cho thấy, trên thực tế Khúc Bình Nhi chỉ là một chưởng quản trên danh phận mà thôi. Hai người ra bên ngoài vách núi gần Phiêu Miểu Cung nói chuyện thêm chốc lát, Bạch Tố Trinh liền lặng lẽ ròi đi. Không bao lâu sau một đạo lưu quang xẹt qua. Chính là Khúc Bình Nhi thần tình kinh hỉ thu hồi phi kiếm đáp xuống. Đôi phán quyền đấm loạn ở trên ngực Dược Thiên Sầu một hồi, gắt gỏng nói: "Sao lâu như thế huynh mới chịu quay về?" Hiện giờ Khúc Bình Nhi nói chuyện cũng càng thêm tự tin, một cỗ chân khí thượng vị giả đã thản nhiên hình thành. Chuyện này có lẽ không cần phải nhắc đến, bời vì lúc này nàng chính là chưởng quản Phiêu Miểu Cung, đứng dưới một người mà trên trăm vạn người, so với tiểu đệ tử năm xưa tại Thanh Quang Tông, tình cành đúng là khác nhau một tròi một vực. Hiện nay trong ô Thác Châu, người nào không biết nàng là nữ nhân của Dược Thiên Sầu, ai dám khoa chân múa tay đối voi nàng nữa chứ! Dược Thiên Sầu vươn tay bắt lấy phấn quyền, kéo nàng vào trong lòng, thần tình xấu xa nói: "Có phải nhớ ta hay không? Hắc hắc, thân thể càng thêm đãy đà!" "Chán ghét!" Khúc Bình Nhi thẹn thùng đấm cho hắn một quyền. Khiến cho Dược Thiên Sầu không chịu buông tha, tay chân bắt đầu sờ loạn. Khúc Bình Nhi thần tình trng hồng, toàn thân mềm nhũn vô lực, hung hăng đẩy hắn ra nói: "Có chuyện muốn thương thào với huynh một chút, cha mẹ huynh ở Phiêu Miểu Cung không quen. Đã chuyển tới chỗ Đông Quách Túc rồi. Hiện giờ chúng ta cùng nhau đi bái kiến nha."

"Không vội, chờ ta kiểm tra nàng một chút rồi hãy nói sau." Dược Thiên Sầu hung hăng ôm lấy Khúc Bình Nhi, kéo theo một tiếng kinh hô, thân ảnh hai người bỗng nhiên biến mất. Tái xuất hiện thì đã ở bên hồ, ngay sau đó quần áo tung bay tán loạn, bọt nước văng khắp nơi, một đôi uyên trong hí thủy phi thường vui vẻ. Hiện giờ thủ hạ của Đông Quách Túc đồng dạng cũng có khoảng trên trăm người, trên phưong diện nuôi trồng thực vật, hoàn toàn bảo đảm lương thực cho cả ô Thác Châu. Khi Dược Thiên Sầu và Khúc Bình Nhi vừa đến, thì liền trực tiếp đi gặp phu thê Dược Trường Quý, hai người này ở đây tinh thần tốt hon nhiều so với ở Phiêu Miểu Cung. Dược Thiên Sầu cẩn thận quan sát một phen, người bình thượng khi qua năm mươi tuổi, trên mặt sẽ có dáng vẻ già nua, cũng chính là lúc thân thể có dấu hiệu suy kiệt. Hiện giờ nhìn cha mẹ hắn, hoàn toàn không thấy cái biểu hiện này, hiển nhiên là do công dụng thần kì của linh đan rồi. Điểm này cũng khiến cho Dược Thiên Sầu cảm thấy vui mừng, phỏng chừng cha mẹ sống thêm năm mươi năm nữa, hẳn là không thành ván đề. Vừa nhìn thấy nhau, người một nhà tự nhiên có xiết bao chuyện để nói. Dược Thiên Sầu quấn quýt bên cha mẹ suốt cà một ngày. Khúc Bình Nhi cũng tạm thời Buông tria công việc, bày ra hình dạng của một người vợ đảm đang. Khiến cho Tiết nhị nương phi thường cao hứng, nhưng cái bụng của Khúc Bình Nhi mãi mãi không to lên, điều này cũng khiến cho Tiết nhị nương đầy bụng buồn tủi. Khúc Bình Nhi thẹn thùng không thôi, thỉnh thoảng trộm trừng mắt nhìn Dược Thiên Sầu... Ngày hôm sau, Dược Thiên Sầu đến quân doanh bên trong Ô Thác Châu. Phái người mang tới cho hắn một phần lớn linh thảo. Lập tức dùng Thanh Hỏa đích thân chế luyện đan dược. Quan Vũ đứng một bên phụ trách đưa linh thảo vào lò. Tay nghề luyện đan thành thạo giống như đang chơi đùa kia, khiến cho Quan Vũ không khỏi kinh sợ. Quả thật so với tên Trần Phong khoác lác, thành thục hơn không chỉ một điểm. Sau khi xong việc, hai người đem đan dược phân biệt cất vào mấy chiếc bình sứ nhỏ, thì lúc này Quan Vũ mới dám hỏi: "Đan lần này luyện chế tên là gì vậy?" "Liễm Tức Đan, dùng một viên, ở trong vòng mười ngày có thề khiến cho người khác nhìn không thấu tu vi. Trước kia không có nhiều tài liệu, hiện giờ thì khác, cho nên tự nhiên phải luyện thử qua một lần, đồ chơi này tuy rằng công hiệu không lớn, nhưng cái hữu dụng thì có được rất nhiều." Dược Thiên Sầu chậm rãi giải thích nói. Quan Vũ nhấc một viên đan hoàn nho nhỏ màu vàng lên nhìn, bản thân hắn không nghĩ tới còn có loại đan dược mang công dụng thần kì như thế này. Nhưng theo sau lại kì quái hỏi: "Thân thể ngươi thiên phú dị thường, vốn người khác không thể nào nhìn thấu tu vi của ngươi được. Thế số đan dược này là cấp cho ai dùng đây?" Hắn phỏng đoán, Dược Thiên Sầu muốn đưa thêm vài người đi ra bên ngoài. Dược Thiên Sầu vươn tay thu mấy chiếc bình sứ ở trước mặt vào, nhẹ nhàng dựa lưng xuống ghế, nhìn số đan dược còn lại trên bàn, cười nói: "Trong khoảng thời gian này Hoa Hạ Tu Chân giới đang là tâm điểm của rất nhiều phe phái, khiến cho ta không đủ dũng khí để xuất thủ. Ta đang chuẩn bị đến quốc gia khác du ngoạn một lần." Quan Vũ bình tĩnh nói: "Lần này cần bao nhiêu người?" Dược Thiên Sầu lắc đầu: "Tạm thời chưa cần vận dụng đến đặc chiến đội viên. Nhưng ngươi vẫn phải nắm chắc thời gian rèn luyện bọn hắn, chờ ta quan sát thêm tình huống trước mắt, tự nhiên sẽ có lúc cần dùng người. Đúng rồi, mau giúp ta kêu đám người của Hồng Thất tới đây!" Quan Vũ gật đầu đi ra ngoài, không bao lâu sau đã dẫn theo ba người toàn thân rách nát đi tới. Ba người nhìn thấy Dược Thiên Sầu, liền vội vàng hành lễ. Dược Thiên Sầu cũng cần thận đánh giá ba người, sau đó xoa tay thỏa mãn gật đầu. Xem bộ dáng của ba người này, thì rõ ràng là vừa mới ở trong tràng huấn luyện chiến đấu thực tế, đi tới đây. Trên thân thể ba người vẫn còn tản mát ra một luồng sát khí nhàn nhạt, ngay cả tiểu thiếu niên Hồng Thất trong mắt vẫn còn nhìn thấy tinh quang. Giống như một con Ngạ Lang mới được thả ra khỏi cũi sắt. "Cho các ngươi một khắc đồng hồ, tắm rửa sạch sẽ thay quần áo, rồi quay lại đây gặp ta." Dược Thiên Sầu nhẹ nhàng khoát tay nói. Ba người lĩnh mệnh, nhanh chóng cáo lui đi ra ngoài. Theo sau, còn chưa tới một khắc thời gian, ba người cũng đã quay trở lại. Dược Thiên Sầu chỉ vào một đống đan dược trên bàn, nói: "Đây là Liễm Tức Đan, nếu dùng một viên, ở trong vòng mười ngày sẽ không ai có thể nhìn ra được các ngươi Là tu sĩ. Mỗi người mang theo mười bình, ngày sau các ngươi đi ra ngoài sẽ rất hữu dụng." Muốn bọn ta đi ra ngoài? Ba người nghe vậy thì không khỏi sửng sốt, nhìn nhau, nhưng không dám nhiều lời. Lập tức dựa theo phân phó, nhận lấy mười bình đan dược, trong mỗi bình có khoảng ngàn viên. Dược Thiên Sầu vừa nhìn vừa nói: "Lần này đi ra ngoài, Hồng Thất và cổ Thanh Vân lấy thân phận tán tu hành tẩu ở trong Hoa Hạ Tu Chân giới. Nhớ là phải đổi tên, đừng để người khác nhận ra. Cho mỗi người các ngươi dẫn theo ba mươi đặc chiến đội viên, nhớ kĩ khi hành sự cần phải khiêm tốn, nếu không, bằng vào tu vi của các ngươi, còn chưa đủ để nhét vào khẽ răng người ta đâu." Ba người tiếp nhận đan dược xong, Hồng Thất có chút hưng phấn hỏi: "Sư phụ, lần này chúng ta đi ra ngoài sẽ làm những chuyện gì?" Dược Thiên Sầu lườm hắn một cái, cả giận nói: "Tự nhiên cũng không phải là cho các ngươi đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy rồi. Nhiệm vụ lần này của các ngươi, bao gồm ngươi cùng cổ Thanh Vân, trong vòng một năm thời gian, mỗi người quay về phải giao cho ta một ức thượng phấm linh thạch. Ta mặc kệ các ngươi trộm hay là cướp, tóm lại nếu không hoàn thành nhiệm vụ, ta sẽ xử phạt." "Tuân mệnh!" Hai người vui vẻ đáp ứng. Bọn hắn cũng biết, ô Thác Châu xưa nay không cho bất luận một ai ra ngoài lịch lãm, cơ hội thế này cũng là phi thường hiếm có. Bất quá nghĩ đến khoản tiền một ức thượng phẩm linh thạch, trong lòng bọn hắn vẫn là bội phần áp lực.

"Sư phụ, còn ta thì sẽ làm gì?" Trương Bằng nhịn không được lên tiếng dò hỏi. Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn sang người này, nói: "Ta nghe nói lần trước đánh trận, đã phái nhân thủ đi thăm dò quân tình địch nhân, thuật dịch dung của bọn hắn cũng không tồi, chẳng biết ngươi có thể làm được hay không?" "Đây là chuyện tình cần phải có sự khéo léo, đệ tử không biết làm, nhưng thủ hạ dưới trướng tướng quân có không ít người tài ba, có thể làm được." Trương Bằng hồi đáp. Hắn nói tướng quân chính là ám chỉ Trụ Quốc tướng quân Thạch Văn Quảng. "Hiểu rồi." Dược Thiên Sầu gật đầu, liếc mắt nhìn ba người nói: "Cho các ngươi một ngày thời gian để chuẩn bị. Cần người nào đi theo thì qua tìm Quan tổng giáo quan. Sau ngày mai, dẫn theo người các ngươi tuyển chọn đến đây gặp ta." "Tuân lệnh!" Ba người ôm quyền lĩnh mệnh, cáo từ rời đi. Quan Vũ cau mày nói: "Mỗi người cần phải mang về tới một ức thượng phẩm linh thạch, liệu có nguy hiếm quá không? Nhất là Hồng Thất, nó căn bản là chưa hiểu rõ nhân tình thế thái, làm sao có thể...?" "Thiết nghĩ lăn lộn ở trong Tu Chân giới, chuyện tình nguy hiểm xảy ra cũng như cơm bữa! Ta đã cho bọn hắn điều kiện nhất định, nếu như ngay cả cái mạng của mình mà còn không thể giữ nổi, vậy thì quên đi thôi." Dược Thiên Sầu nói xong, cũng thản nhiên biến mất. Lưu lại một mình Quan Vũ đang nhíu mày trầm tư...

Bạn đang đọc Tinh Thần Châu của Thiên Sầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 154

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.