Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngàn thanh phi kiếm

Phiên bản Dịch · 2499 chữ

Vào lúc này lại có tiếng nói như thế, quả thực làm cho vạn chúng chú ý, mọi người nhìn tới thì cũng đã chậm. Một bóng người đang chạy thằng xuống chân núi, không phải phi hành, chi nhảy. Người này cầm hai thanh đao còn lớn hơn cả người, bay bay bay bay, lại giống như một con dơi lẻn xuống chân núi, động tác nhanh như kẻ trộm. Tuy rằng mọi người không nhìn thấy rõ là ai, nhưng từ trong tử đại gia tộc đi ra, còn cầm theo quái đao như vậy, ngoại trừ Dược Thiên Sầu thì còn có thể là ai.

Các phái đưa mắt nhìn nhau, không nói gì mà chống đờ, nhiều ít có điểm cảm giác xấu hổ. Nhiều môn phái như vậy, không ngờ không ai đi ra ứng chiến, để cho một người còn chưa thể tự phi hành, vừa chạy vừa nhảy nhảy xuống dưới chân núi ứng chiến, làm sao mà họ không xấu hổ, chỉ sợ tránh không được bị đối phương nhục nhã một phen.

Ngôn Phương bị người giết chết sư đệ, muốn tìm người trút lửa giận cũng không sai, nhưng không nghĩ tới chạy xuống khiêu chiến lại là một tên dù bay cũng không bay được, hơn nữa thoạt nhìn tuổi còn rất trẻ. Hắn ngẩn người, lập tức cười ha ha nói: “Hoa Hạ không người rồi sao? Ha ha, thanh niên nhân, dưới cây roi của ta không giết hạng người vô danh, xem ngươi có dũng khí, tha cho ngươi không chết, mau mau trở lại gọi trường bối sư môn ngươi xuống đây! ”

Hắc hắc! Không ngờ không nhận ra lão tử, dễ làm! Ánh mắt Dược Thiên Sầu sáng lên, chân tiếp tục chạy, trực tiếp vọt tới.

“Cẩn thận. ” Trên đinh núi Yến Bất Quy đột nhiên cà kinh kêu lên. Chỉ thấy Dược Thiên Sầu chàng chàng điệt điệt một đường chạy xuống, đã tới gần Ngôn Phương, mà đối phương còn chưa hiếu rõ gốc gác của mình, còn đang khinh địch cười ha ha.

Nghe được cảnh cáo, Ngôn Phương đưa mắt đánh giá, chỉ thấy thanh niên nhân vọt tới không nói một lời, đang giơ đao hướng hắn chém tới, động tác cũng thật lưu loát. Ngôn Phương chẳng đáng cười nhạt, huy roi ngăn cản, trầm giọng nói: “Xem ra ngày hôm nay phải giết hạng người vô danh..

Tiếng nói chợt ngừng bặt, hắc sắc đại đao huy vũ, cây roi màu đen giống như linh xà cắt thành hai đoạn. Ngôn Phương cảm giác vùng cổ lạnh lẽo, hai mắt trợn trừng khó tin, đường nhìn đã thay đổi góc độ, chỉ thấy cằm mình đang dán trên thân đao lạnh lẽo mà rộng rãi, thanh niên nhân huy khởi thanh đại đao còn lại, đem thi thể không đầu bổ ra thành hai nửa, đường nhìn dần không rõ...

Toàn trường an tĩnh! Tựa hồ tiếng gió thổi cũng trở nên an tĩnh xuống tới, chỉ có thể nghe được thanh niên nhân cầm đao nói.

Dược Thiên Sầu hoành đao mà đứng, nhìn đầu lâu trợn trừng chết không nhắm mắt, gương mặt không biểu tình nói: “Nổi danh vô danh thì làm sao, một đao cũng đủ! ”

Thân đao vừa chuyển, đầu rơi xuống, Dược Thiên Sầu rất nhanh thu hồi túi trữ vật trên thi thể, quay đầu lại vác hai thanh đại đao chạy trở lên núi, đánh xong còn không chạy thì lưu lại làm gì? An toàn đệ nhất!

Thẳng đến khi Dược Thiên Sầu vui vẻ chạy về tới trước mặt tứ đại gia tộc, thu lại hai thanh đao, tất cả mọi người giống như vừa nằm mơ, cứ như vậy chạy xuống, trực tiếp chém đầu người, sau đó lại chạy về, cứ như vậy đã xong việc rồi?

“Sư đệ! ” Bên đinh núi chỗ Yến Bất Quy vang lên một tiếng bi hào, người cuối cùng trong ba sư huynh đệ lắc minh rơi xuống sơn cốc...

“Tốt. ” Bên tu chân liên minh nhất thời phản ứng, tiếng trầm ừồ khen ngợi rung ười. Lúc nào mọi người từng gặp qua cuộc quyết chiến kinh điển như vậy, xuống núi chỉ cần một đao liền lấy đi thủ cấp của cao thủ Độ Kiếp trung kỳ, sau đó quay đầu chạy trở về, tổng cộng bất quá vài phút thời gian, quả thực sảng đến không gì để nói. Nhất là câu nói ngưu bức cuối cùng lư lại: “Nổi danh vô danh thì làm sao, một đao đã đủ! ” Càng đẩy tình tự mọi người về hướng cao trào.

Tiếng vỗ tay nóng nảy, làm Tử Y đang kinh ngạc đến ngây người chợt nhớ ra càng

Vỗ tay liên tục, nhìn người bên cạnh, trên mặt hắn đang xuất hiện vẻ thản nhiên chẳng bao giờ có, đệ tử Tất lão tiền bối xuất thủ quả nhiên bất phàm!

Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Dược Thiên Sầu, Dược Thiên Sầu rất chân chất đi ra ôm quyền hành lễ nói: “May mắn, may mắn. ” Sau đó đổi lấy chi có tiếng trầm trồ khen ngợi.

Một gã cung phụng Vạn Ma Cung tên là Ngưu Sâm, nhìn Dược Thiên Sầu hồi lâu, đột nhiên nhìn Cừu Vô Oán trầm giọng nói: “Cừu Vô Oán, người ta vốn muốn gia nhập vào Vạn Ma Cung, ngươi lại đuổi người ta đi. Sau khi việc này xong xuôi, ngươi hỏi lại Dược Thiên Sầu, hỏi hắn có còn muốn gia nhập Vạn Ma Cung nữa không? ”

Cừu Vô Oán không dám nói gì chỉ gật đầu.

Đám người Phù Tiên Đảo càng sợ hãi lắc đầu cười khổ, người này mới vừa rồi còn ở lại đây lúc ẩn lúc hiện, thế nào chì chớp mắt đã cầm đao chạy xuống dưới chém đầu một cao thủ Độ Kiếp trung kỳ lại chạy trở về. Đông Phương Trường Ngạo hồi ức tràng cảnh Dược Thiên Sầu dùng một đao tước đứt cây roi, than thở: “Đao này quả nhiên bất phàm. Không biết cây thương kia làm sao? ”

Mọi người kỳ thực cũng đều hiểu rõ, sở dĩ Dược Thiên Sầu có thể một đao thành công, chính do đối phương sơ sẩy không biết gốc gác của hắn, càng không nghĩ tới cây roi của mình có thể đơn giản bị người chém đứt, bởi vậy mà đánh mất tính mạng.

Nhưng đối với tu chân liên minh mà nói, đó là chuyện đầy mặt mũi, mọi người cũng đồng dạng hưng phấn không ngớt. Bọn họ nghĩ như vậy cũng không sai, cũng không ngẫm lại, thay đổi lại là người bình thường, ai dám dựa vào tu vi Nguyên Anh kỳ trực tiếp xách đao đi chém Độ Kiếp kỳ. Trên thực tế, Dược Thiên Sầu cũng cho rằng mình phải phí một phen trắc trở, ai biết đối phương lại không nhận ra chính mình, vì vậy lập tức giải quyết ngay! Người có thể quyết định thật nhanh như vậy, cũng không phải chi nói một chút ngoài miệng, hoặc như nghĩ thật dễ dàng như thế!

Bên người Yến Bất Quy có một cẩm y lão giả đang đứng, nhìn chằm chằm Tử Y đứng bên người Dược Thiên Sầu, bỗng nhiên hỏi: “Người cầm đao kia chẳng lẽ là Dược Thiên Sầu trong miệng Man Hổ nhắc qua? ”

“Ngoại trừ tên vô lại kia còn có thể là ai? ” Yến Bất Quy nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu oán hận nói: “Ngôn Phương cũng thật sự quá mức khinh địch, không ngờ khinh địch tới mức bị người giết chết. ”

“Cũng không thể trách hắn, nếu đổi lại là ta, cũng sẽ trông nhầm. Người có lòng can đảm lại điên cuồng như vậy, ta thật ra lần đầu tiên nhìn thấy, trách không được lại nổi danh. ” cẩm y lão giả nhìn về phía Dược Thiên Sầu, ánh mắt lộ ra ý thưởng thức, lại hỏi: “Nghe nói Dược Thiên Sầu đánh bại cả Hoa Hạ Đại La Tông chưởng môn La Kình Thiên, lẽ nào các ngươi chưa từng điều ưa ra gốc gác của hắn? ”

“Tra qua, thế nhưng muốn ưa cũng không chỗ để ưa. Sau khi người này bị trục xuất khỏi Phù Tiên Đảo, cũng rất ít lộ mặt tại tu chân giới, dù là ai cũng không biết hành tung của hắn, chính trong khoảng thời gian này đột nhiên xông ra. ” Yến Bất Quy nói.

“Biến mất một đoạn thời gian, nhưng lúc này lại lộ mặt, lại còn mang theo bảo vật mà người thường khó có được? ” cẩm y lão gia nhìn Tử Y lại nhìn Dược Thiên Sầu, như có đăm chiêu gật đầu nói: “Sự tình sợ rằng không đơn giản! ”

“Kẻ giết người hãy xưng tên ra! ” Trong sơn cốc vị đại sư huynh thu xong thi thể, chi vào Dược Thiên Sầu hét lớn: “Tu sĩ Độ Kiếp trung kỳ, Ngôn Thành tiếp thu khiêu chiến, ai dám ứng chiến. ” Điều này nói rõ gọi Dược Thiên Sầu xuống đánh với hắn.

Mẹ nó! Nhiều người nhìn như vậy, ngươi gọi xuống thì phải xuống sao, thật là mất mặt. Đông Phương Trường Ngạo cũng giết sư đệ ngươi, vì sao chì tìm ta, lẽ nào ta dễ khi dễ? Gương mặt Dược Thiên Sầu không chút biểu tình nhìn qua chỗ khác, xem như không hề nghe thấy. Trong ngực lại tính toán hẳn là bên Phù Tiên Đảo sẽ không buông tha, có lẽ còn phải thuê cây thương của mình, minh cũng không ngu ngốc, có thể miễn phí kiếm tiền, hà tất còn phải chạy xuống làm chuyện đắc tội với người.

“Một đám rùa đen rút đầu. ” Ngôn Thành tức giận đến oa oa kêu loạn, càng mắng càng khó nghe, sắc mặt mọi người càng lúc càng khó xem, thử nghĩ nhiều người có mặt tại đây như vậy, luận thực lực cao hơn Ngôn Thành không ít, không ngờ không ai đi ra ứng chiến, mặt mũi đúng thật là mất lớn. Then chốt là cây roi của đối phương quá mức lợi hại, tuy rằng hai trận vừa rồi đều thắng, nhưng hiện tại dù là gọi Đông Phương Trường Ngạo lên đài, chỉ sợ cũng khó thắng hắn.

Nói tới nói lui, có môn phái nào lại có thể mang theo bảo bối trong người chạy loạn như Dược Thiên Sầu. Hiện nay có thế ứng phó cũng chỉ có bảo vật trong tay Dược Thiên Sầu, bằng không chẳng lẽ chờ đối phương quay về tìm bảo vật thích họp rồi mới trở lại tranh đấu sao!

Mắng thì vẫn cứ mắng, nhưng người đi ra khiêu chiến lại không có ai. Thời gian trôi qua, nếu sau một canh giờ còn không có người đi ra ứng chiến, bên Yến Bất Quy sẽ chủ động thắng lợi, có được mười ức linh thạch không nói, còn có thể làm bị thương bộ mặt của Hoa Hạ tu chân giới.

Lúc này sắc mặt người của Vạn Ma Cung là khó xem nhất, chính đạo khôi thủ Phù Tiên Đảo nói như thế nào cũng đã thắng xong trận đầu, mà làm khôi thủ ma đạo Vạn Ma Cung lại không có một chút phản ứng, lần này sau khi trở về, uy tín Vạn Ma Cung trong ma đạo nhất định xuống dốc không phanh.

Hiện tại Cừu Vô Oán có chút đứng không yên, rục rịch, muốn lên đài lại không nắm chắc đối phó được cây roi cố quái, nếu không lên đài, sau này Vạn Ma Cung làm sao đối mặt ma đạo đồng nghiệp. Hắn nôn nóng bất an, liền rơi vào trong mắt Yến Bất Quy, trên nét mặt Yến Bất Quy hiện lên một tia khổ sở, cắn răng truyền âm cho Ngôn Thành: “Người vừa giết sư đệ ngươi, tên là Dược Thiên Sầu. ”

“Dược Thiên Sầu? ” Ngôn Thành bỗng nhiên chỉ tay quát: “Tên rùa đen rút đầu ngươi là Dược Thiên Sầu? ”

Dược Thiên Sầu hơi sửng sốt, kháo! Ai nói cho hắn? Lập tức hướng bốn phía quan sát, tìm kiếm nhân vật khả nghi. Hắn tin tưởng đám người Yến Bất Quy mắt thấy thắng lợi sắp tới, sắp sửa thu được lợi ích thật dày, khẳng định sẽ không tiết lộ ra tên của hắn, để Ngôn Thành chi tên mà mắng. Trái lại rất có thế có người bên này kỳ vọng mình lại lên đài, cho nên tiết lộ tên hắn ra ngoài. Ý niệm đầu tiên trong đầu hắn, minh đã bị người bên minh bán đứng, kết quả nhìn môn phái nào cũng thấy rất có khả nghi!

Bức ta? Càng là như vậy, lão tử càng không đi. Dược Thiên Sầu có điểm nổi giận. Nhưng Ngôn Thành hiển nhiên đối với Dược Thiên Sầu có điều hiểu biết, thứ gì khó nghe đều có thể nói đi ra. Cái gì mà không tôn sư môn, phản môn lại phản môn, là gia nô.. , khiêu chiến quả thực biến thành khẩu chiến, các phái cũng đều nhìn về phía Dược Thiên Sầu, không biết hắn có thể chịu tới khi nào? Tử Y nhìn chằm chằm phía dưới, gương mặt lạnh như băng sương.

Một hai câu còn chưa tính, còn nhịn nữa sau này cũng không cần lăn lộn. Rốt cục Dược Thiên Sầu nghe không được nữa, giậm chân bước lên quát: “Dám theo ta kêu gào, lẽ nào ngại mạng sống quá dài, muốn chết phải không? ”

“Dược Thiên Sầu, có gan đi xuống đánh một trận! ” Ngôn Thành chỉ tay quát.

“Nếu ngươi chán sống, lão tử sẽ đưa ngươi đi đến gặp hai vị sư đệ của ngươi. ” Giọng nói Dược Thiên Sầu lành lạnh, sau khi nói xong, tiện tay vung lên, trong tay áo lóe ra thanh sắc phi kiếm, cấp tốc đưa hắn bay lên không trung. chỉ thấy hắn đứng trên không trung, hai tay áo liên tục giũ ra, từng lưu lưu thanh mang liên tục bay ra, hai tay áo phảng phất giống như túi trữ vật, cũng không biết rốt cục ẩn giấu bao nhiêu phi kiếm.

Hơn ngàn thanh phi kiếm bay lượn trong khoảng không, khí thế thật kinh người. Dược Thiên Sầu thu lại hai tay áo, dừng lại, bằng tu vi hiện nay của hắn, song song khống chế ngàn thanh phi kiếm đã là cực hạn. Huống chi Thanh hỏa nguyên tố trong cơ thể cũng đã dùng hết, muốn phóng cũng không phóng ra được nữa...

Bạn đang đọc Tinh Thần Châu của Thiên Sầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 147

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.