Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu mánh khóe

Phiên bản Dịch · 1792 chữ

Đây là có chuyện gì? Dược Thiên Sầu lần thứ hai sửng sốt, chỉ thấy viên Kim Châu vốn vận chuyển như tinh thể tự do bên trong đan điền, bay đến gần đinh đầu nguyên anh thì ngừng lại, cũng chỉ là thoáng dừng lại, lại thấy Kim Châu chậm rãi rơi xuống, chậm rãi va chạm vào đinh đầu nguyên anh. Trong tích tắc, Kim Châu tỏa sáng ra vạn trượng quang mang, soi sáng toàn bộ đan điền, sáng tới mức thần thức Dược Thiên Sầu mơ hồ đau nhức, cái gì cũng không còn nhìn thấy, liền nhanh thu hồi thần thức không dám tiếp tục quan sát.

Nhìn không thấy động tĩnh trong đan điền thì cũng không khẩn trương, thế nhưng cảm giác cả người dù động cũng không động đậy được, hình như có thứ gì đang chậm rãi tiến nhập vào đại não của mình, liền muốn vận công chống lại, đáng tiếc cả người đều cứng ngắc, chỉ đành tiếp thu vật kia xâm lấn.

Một lúc lâu, mới cảm giác được vật kia đã hoàn thành việc dung họp với đại não, vừa dung họp thành công, bật người cảm giác bản thân có thể động đậy, thần thức hắn cấp tốc tiến nhập đan điền kiểm ưa, chì thấy Kim Châu nguyên bản đang nằm trong đan điền đã biến mất không gặp...

Đi đâu rồi? Kim Châu của ta đi đâu rồi? Thần thức Dược Thiên Sầu phân hình các bộ vị, hắn thực sự nóng nảy, không có Kim Châu hắn làm sao quay về ô Thác Châu, Bạch Tố Trinh, cha mẹ người nhà, Khúc Bình Nhi, còn có quân đội thủ hạ... Mặc cho thần thức hắn bốc lên trong cơ thể, viên Kim Châu thần bí cũng rốt cục không còn tìm được nữa.

Sai, vừa rồi Kim Châu bay tới đinh đầu nguyên anh thì hình như cảm giác có vật gì dung họp với đại não của mình, lẽ nào đang nằm trong đầu nguyên anh. Hắn nghĩ tới người trong ô Thác Châu, thần thức vừa va chạm vào thân thể nguyên anh, cảnh tượng bên trong ô Thác Châu lập tức hiện ra trước mắt, thần thức xẹt qua điều ưa khắp nơi trong ô Thác Châu.

Xác nhận minh còn có thể dùng nguyên anh liên hệ với ô Thác Châu, Dược Thiên Sầu rốt cục thở phào nhẹ nhõm, Kim Châu ở đâu không quan hệ, chỉ cần có thể quay về ô Thác Châu là tốt rồi, phỏng chừng Kim Châu khả năng đã dung họp cùng nguyên anh.

Bên trong đan điền phát sinh tất cả thật quá mức không thể tưởng tượng nổi, vừa tu luyện thành công Thủy bí quyết, động tĩnh bên trong đan điền quả thực nghiêng trời lệch đất, hắn xác thực không nghĩ ra, cũng không thể hiểu nổi. Trong đó liên lụy đến đại đạo chí lý tương đối thâm ảo, hắn ngẫu nhiên tu luyện hai bí quyết nước lửa, ngầm có ý âm dương sinh hóa chi số, thêm công hiệu thần bí của Tinh Thần Châu, lập tức làm cho kết đan sản sinh biến hóa, điên cuồng hấp thu linh khí hoàn thành tiến hóa của chính mình, vì vậy kết đan sớm thành hình, Dược Thiên Sầu cũng sớm đột phá tới Nguyên Anh kỳ.

Nhượng Dược Thiên Sầu mừng rờ như điên chính là, nguyên anh không ngờ đang luyện hóa linh khí, chuyển hóa chân nguyên, giống như trước đây, không cần hắn giống như một khúc gỗ ngồi một chỗ tu Ịuyện, kỳ thực tu luyện là một chuyện cực kỳ khô khan vô vị, thoát ly biến khố là có thế tìm ra thời gian đi làm chuyện khác.

Quả cầu nước bao vây lấy hắn chậm rãi thu liễm tiến vào trong cơ thể, hắn cũng ngồi xuống mặt đất. Dược Thiên Sầu đầy mặt mừng rờ rốt cục mở mắt, Thủy bí quyết tu luyện thành công, lại sớm đột phá tới Nguyên Anh kỳ, hắn làm sao có thế mất hứng.

Bầu ười đêm, tinh quang sáng lạn, là một ban đêm mê người. Dược Thiên Sầu nhìn chăm chú vào tinh không mê người, nguyên dáng tươi cười trên mặt chợt cứng ngắc.

“Ta kháo! ” Hắn đột nhiên hú lên quái dị, không biết minh ngồi xuống đã ngồi thời gian bao lâu, đây đã là lúc nào rồi, Tất Trường Xuân dặn dò hắn phải bảo dường Khuyết Diễm Huyền Quả...

Lúc này hắn nhảy lên thật cao, quay đầu muốn chạy về hướng vườn trồng Khuyết Diễm Huyền Quà, đã thấy Tất Trường Xuân đang đứng ngay phía sau mình, ánh mắt lòe lòe tinh quang thâm thúy đang nhìn hắn. Dược Thiên Sầu ngừng phắt lại, xấu hổ hành lễ nói: “Sưphụ.., cái kia... ”

“Đột phá tới Nguyên Anh sơ kỳ rồi? ” Tất Trường Xuân nhìn hắn từ trên xuống dưới hỏi.

Dược Thiên Sầu cung kính nói: “Đúng vậy, sư phụ. ”

Khối ngọc điệp còn nằm trên mặt đất, Tất Trường Xuân hút vào trong tay nói: “Ngươi tu luyện pháp quyết có liên quan tới thứ trong này? ”

“Đúng vậy, sư phụ. ” Dược Thiên Sầu thầm nghĩ, ta suy nghĩ ra chút đồ vật đó ở trong mắt ngài cũng không tính là gì, nói cho ngài nghe cũng không quan hệ.

“Nga! Bên trong này có gì ảo diệu, vì sao cả ta cũng xem không hiểu? ” Tất Trường Xuân nói.

“Bên trong này là đánh dấu vị trí của tinh đấu khắp bầu ười, đệ tử tự nghĩ ra pháp quyết chính là sở ngộ ra trong tinh đấu đầy ười. Nói đến cũng có quan hệ tới sư phụ, bằng không đệ tử cũng không cách nào nghĩ ra được. ”

“Ngươi nói ngươi ngộ ra pháp quyết có quan hệ tới ta? ” Tất Trường Xuân lộ ra ánh mắt nghi hoặc.

Dược Thiên Sầu cười nói: “Sư phụ có điều chằng biết, đệ tử có quan hệ không tệ với tứ đại gia tộc tu chân giới, một lần tại từ đường Võ gia dâng... Bởi vì bọn họ đều cho rằng sư phụ đã đi về cõi tiên, đệ tử vì biểu lộ kính ý, vì vậy đã dâng hương ngay bức họa của sư phụ. Kết quả nghe người của Võ gia kể lại chuyện cũ của sư phụ, nói một thân pháp quyết của ngài là ngộ từ thiên đạo, mà đệ tử thấy ở trong bức họa vẽ ngài đang đứng nhìn tinh không, vì vậy đệ tử lớn mật suy đoán, sư phụ sở ngộ thiên đạo phỏng chừng có quan hệ tới những ngôi sao trên bầu trời, vì vậy đệ tử ngày thường học theo ngắm nhìn tinh đấu trên ười, kết quả không nghĩ ra là lung tung ngộ ra pháp quyết tùy tiện dùng dùng. ”

Tất Trường Xuân khó có được lộ ra thần tình ngạc nhiên nhìn hắn, sau đó thần thức rót vào ngọc điệp kiểm tra, nhìn nhìn lại bầu ười đầy sao, quả nhiên tìm ra vài chỗ tương tự. Thầm nghĩ, còn chưa thu hắn làm đồ đệ đã nhờ một bức họa của mình lại có duyên thầy trò, xem ra minh nhận đệ tử này quả nhiên là ỹ ười! Chính mình đang lo lắng khi mình rời đi Yêu Quỷ Vực sẽ gây tai nạn và rắc rối cho nhân gian, nghĩ không ra lão thiên tự có an bài...

Tất Trường Xuân thật nhiều cảm khái, nhẹ nhàng bước ra vài bước, đứng ngay bên hồ, tay cầm ngọc điệp tay chắp sau lưng, nhìn lên tinh đấu đầy ười, thật lâu lặng lẽ không nói. Dược Thiên Sầu thấy hắn tựa hồ đang suy nghĩ tâm sự, cũng không dám quấy rối, vì vậy đứng yên lặng sau lưng hắn.

Kết quả vừa đứng liền đứng mãi tới hừng đông, thẳng đến khi ánh bình minh bao phủ bầu ừời, Tất Trường Xuân mới xoay người lại, cầm ngọc điệp trong tay ừả lại cho Dược Thiên Sầu, nói: “Đây là cơ duyên của ngươi, ta cũng không cách nào nhìn ừộm, ngươi phải siêng năng tu luyện, đối xử tử tế lương duyên. ” Nói xong có chút cô đơn một minh chậm rãi bước về phòng.

Dược Thiên Sầu cầm ngọc điệp sửng sốt, thật vất vả mới có cơ hội nói chuyện với ngài, sao có thể đơn giản buông tha ngài được. Hắn kìm lòng không được hô lên: “Sư phụ. ”

Nghe vậy, Tất Trường Xuân dừng chân quay đầu lại nói: “Có việc? ”

Dược Thiên Sầu thí điên điên chạy tới, nhãn nhó dây dưa một hồi, có chút ngại ngùng không dám mở miệng.

“Có việc cứ nói. ” Tất Trường Xuân bảo.

“Cái kia.. Dược Thiên Sầu cắn răng nói: “Đệ tử tu vi nông cạn, sư phụ có thể dạy cho đệ tử vài pháp quyết lợi hại một chút, cũng tốt cho đệ tử tự bảo vệ minh. ” Hắn đối với sự tích ngưu bức của Tất Trường Xuân có thể nói cực kỳ sùng bái, có thể học được một bộ pháp quyết lợi hại thì thật khéo, đến lúc đó cũng có thể trong vòng ba chiêu bại tẫn cao thủ các phái tu chân giới, hơn nữa còn quang minh chính đại, đó là tuyệt đối danh chấn thiên hạ, trở thành chủ tể ngưu bức nhất của tu chân giới.

“Chính ngưoi không phải đã ngộ ra pháp quyết thích họp cho chính mình sao? Vì sao còn muốn học ta? ” Tất Trường Xuân nói.

Mẹ nó! Không học của ngài, ngài thu ta làm đồ đệ làm chi! Dược Thiên Sầu hành lễ nói: “Chút tiểu kỹ xảo của đệ tử ở trước mặt sư phụ quả thực không kham nổi một kích, làm sao so được pháp thuật huyền diệu của sư phụ, đệ tử thật sự thành tâm muốn học. ”

M

“Tiểu kỹ xảo? Pháp môn chí thánh chí cao có thể mượn dùng càn khôn bổn nguyên mà ngươi gọi là tiểu kỹ xảo? ” Tất Trường Xuân hỏi lại một câu, nhìn hắn nghiêm mặt nói: “Dược Thiên Sầu, ngươi hãy nghe cho kỹ, theo vi sư xem ra, pháp quyết ngươi sở ngộ mới là phương pháp đại đạo chí thánh, so với sở ngộ của vi sư còn mạnh hơn, vi sư ước ao còn chưa kịp, ngươi vì sao phải bỏ gốc lấy ngọn? ”

Bạn đang đọc Tinh Thần Châu của Thiên Sầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 149

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.