Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhập cảnh

Phiên bản Dịch · 2427 chữ

Trở lại Thuận Thiên Đảo, Dược Thiên Sầu mới nhớ tới minh đã quên hỏi vào đầu tháng ở địa phương nào ven Thiên Lý Hồ lấy linh thạch. Cũng không cần phải quay trở lại hỏi, tuy rằng có đặt một viên tiểu ngân cầu ở bên trong sơn trại của Mộc Nương Tử, nhưng có Tất Trường Xuân ở đây, hắn còn chưa dám chơi trò xiếc đột nhiên biến mất lại đột nhiên xuất hiện, cũng chì đành đợi đến ngày hôm đó rồi tính.

Ngày kế tiếp, Dược Thiên Sầu ngoại trừ bảo dường Khuyết Diễm Huyền Quả, mỗi ngày sớm tối thỉnh an Tất Trường Xuân, lão già kia chì khoanh chân ngồi nơi đó, cả mắt cũng không động một chút, chì nhẹ nhàng “ân” một tiếng, biểu thị đã biết. Kỳ thực Tất Trường Xuân cũng không hạn chế tự do của hắn, chì cần hắn hầu hạ xong Khuyết Diễm Huyền Quà, hắn thích chơi gì thì chơi, muốn đi đâu thì đi đó, nhưng hắn vẫn không dám rời khỏi Yêu Quỷ Vực, dù sao Tất Trường Xuân cũng không đồng ý cho hắn rời đi Yêu Quỷ Vực.

Chung quanh có vài phòng ở, nguyên lai gian nhà của Hạc Ly ở bây giờ thuộc về hắn, vì vậy hắn bình thường hay thoảng qua trước cửa phòng Tất Trường Xuân, muốn tìm một cơ hội đi đến gần, thế nhưng Tất Trường Xuân giống như lão tăng nhập định, ngồi nơi đó vẫn không hề động qua. Dược Thiên Sầu gấp a! Nếu đã lạy hắn làm sư phụ, thế nào cũng muốn từ trong miệng lão gia này đào ra một điểm chân tài thực thụ gì đó đi ra, thí dụ như pháp quyết tu luyện của lão gia này, chính là thử mà hắn thèm nhỏ dãi.

Thử nghĩ hơn hai ngàn năm trước, lão gia này còn chưa tới Hóa Thần kỳ, cao thủ đứng đầu các phái tu chân giới không có ai qua được hắn ba chiêu, còn có bản lĩnh một kiếm bổ đôi ngọn núi, tùy tiện học được cũng đủ cho hắn chạy ra ngoài ngưu bức một chút. Nói lui một bước, được như lần trước bốn gia chủ mỗi người lộng một kiện linh bảo thì cũng được a! Thế nhưng Tất Trường Xuân vẫn ngồi ở đó, hắn ngoại trừ lấy cớ thinh an cũng không dám tùy ý quấy rối.

Đầu tháng tới rồi, hắn ngự kiếm đi tới sơn trại của Mộc Nương Tử thêm lần nữa, khi biết bởi vì hắn không biết địa điểm lấy linh thạch ở nơi nào nên mới chạy tới, Mộc Nương Tử thần tình quái dị đem địa điểm nói cho hắn, lập tức lại hầu hạ hắn tẩy Uyên Ương Dục, hắn nằm trong bồn tắm làm ra quyết định, muốn Mộc Nương Tử nhắn nhủ xuống phía dưới, sau này địa phương lấy linh thạch chuyển qua sơn trại này. Đối với việc này Mộc Nương Tử tự nhiên vui vẻ, có thể thường xuyên tiếp xúc với đệ tử của chường hình sử tuyệt đối là một chuyện tốt.

Lúc mặc quần áo, Dược Thiên Sầu hỏi: “Lần trước không phải ngươi nói có người muốn đưa lễ gặp mặt cho ta sao? Đưa tới rồi chưa? ”

Mộc Nương Tử vẫn trần trụi thân thể nhưng lại giúp hắn mặc quần áo, cười nói: “Bọn họ nói không cần phiền phức ta, đợi khi nhìn thấy tiên sinh thì gởi tặng tiên sinh. ”

“Là sợ ngươi giữ lại đồ vật của họ? ” Dược Thiên Sầu hỏi.

“Đó cũng không phải, dù để ta giữ lại, bọn họ cũng biết ta không dám giữ lại. Phỏng chừng là muốn gặp mặt tiên sinh, biểu đạt một phen tâm ý. ” Mộc Nương Tử cười nói.

“Mao bệnh. ” Dược Thiên Sầu lầm bầm một tiếng, đối với tâm tư những yêu ma quỷ quái cũng có thể đoán ra vài phần, đơn giản là muốn quen biết với đệ tử chưởng hình sử. Ngẫm lại hắn liền quyết định thỏa mãn bọn họ, vì vậy nói: “Mộc Nương Tử, ngươi truyền lòi xuống phía dưới, người muốn gặp ta nhượng họ ở đầu tháng sau đến chỗ ngươi đây chờ ta. ”

Mộc Nương Tử mặc lại quần áo cười nói: “Có lời này của ngài, đến lúc đó chỗ ta sẽ thật náo nhiệt, phỏng chừng ba trăm yêu vương và ba trăm quỷ vương sẽ không sót một người toàn bộ đi tới. ” Nói tới đó bỗng nhiên nhíu mày: “Tiên sinh, động tĩnh như vậy có phải sẽ huyên quá lớn hay không, vạn nhất làm chưởng hình sử mất hứng thì làm sao bây giờ? ”

Mẹ nó! Mất hứng mới tốt, lão tử đang muốn tìm cơ hội nói chuyện với hắn cũng không có, hay nhất có thể để cho hắn tìm ta. Dược Thiên Sầu chớp mắt, phất tay nói: “Không quan hệ, có chuyện gì các ngươi cứ đẩy hết lên người ta là được, đã nói là ta triệu tập. ” Nói đến việc toàn bộ yêu vương quỷ vương tới đây, Dược Thiên Sầu nhớ tới Ngu Cơ thích đùa giờn tâm kế, không biết lão công đã chết nàng ta còn đến hay không, phỏng chừng là sẽ đến!

“Hiểu được. ” Mộc Nương Tử bao hàm thâm ý nhìn hắn một cái, nếu là Hạc Ly của trước đây, nhất định sẽ rất cẩn thận, tuyệt đối không dám nói như vậy.

Mộc Nương Tử đã sớm phân phó người đến Thiên Lý Hồ cầm lại linh thạch cho Dược Thiên Sầu, Dược Thiên Sầu ném linh thạch vào túi trữ vật liền chạy về Thuận Thiên Đảo, kết quả phát hiện Tất Trường Xuân vẫn ngồi nơi đó nhắm mắt dưỡng thần, cũng không biết lần này hắn ngồi xuống sẽ ngồi bao lâu.

Hoảng hoảng vài ngày, có điểm không nhịn được nữa, vì vậy tuyệt đi tâm tư lắc lư trước cửa, lấy ra một khối ngọc điệp chạy đến cạnh bờ đảo nghiên cứu, mặt trên ghi chép chính là quỹ tích vận chuyển của tinh đồ bốn phương, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, lại không thể lén lút đi ra, thẳng thắn tập trung nhìn xem có thể hiểu ra được bí quyết nào giống như Tinh Diễm Hỏa Quyết hay không, trước đây hắn từng có suy đoán tinh đồ có năm loại thuộc tính pháp quyết, nhưng dù sao cũng chỉ là mơ hồ suy đoán, cũng không biết có được khả năng đó hay không.

Trong khoảng thời gian này Dược Thiên Sầu hoảng hoảng, kỳ thực Tất Trường Xuân không mở mắt cũng biết, bằng tu vi của hắn, trên đảo dù là con kiến bò quanh

Cũng không thể gạt được hắn. Hắn đối với từng cử động của Dược Thiên Sầu cũng trở nên hiếu kỳ, tiều tử này ban ngày làm xong việc lại chắp tay sau lưng chạy loạn, không có việc gì thấy bắt cá nướng ăn, thỉnh thoảng cũng làm thử món chim thú gì đó đem nướng, còn làm xong thì hỏi minh có ăn hay không, khiến cho minh thật sự có điểm dở khóc dở cười, vì vậy mặc kệ hắn, hơn nữa rượu bên trong túi trữ vật của hắn giống như uống mãi không cạn, hoàn toàn bị hắn xem như nước mà uống hàng ngày.

Vào buổi tối hắn lại trầm mê mà ngủ, còn ngáy vang cạc cạc, vô tâm không phế ngủ một mạch thăng tới hừng đông. Sau đó thức dậy bỏ chạy đến bên hồ chống mông làm ra nhừng động tác ngạc nhiên cổ quái, sau đó cởi quần áo nhảy xuống hồ bơi lội, thuận tiện bắt con cá làm bữa sáng, ăn no xong lại chạy đi vào vườn Khuyết Diễm Huyền Quả làm việc. Cứ như vậy vòng đi vòng lại không lý tưởng, cho tới bây giờ không gặp hắn tu luyện qua, nếu như người người đều giống như hắn, không cần tu hành nữa, thật không biết tuổi hắn còn nhỏ như vậy làm sao hỗn lên được Kết Đan hậu kỳ.

Kỳ thực là Tất Trường Xuân không biết, Dược Thiên Sầu cũng không muốn nhàn rỗi như vậy, then chốt là từ sau khi hắn thu nạp Thanh hỏa vào đan điền, kết đan trong đan điền tựa như có linh tính, có thể luyện hóa linh khí tự tu luyện, nếu như bản thân hắn ngồi xuống khổ tu, còn không nhanh bằng thuận theo tự nhiên, trên thực tế hắn chỉ cần thường thường lấy linh thạch thu nạp linh khí là được. Ngươi nói đã như vậy, hắn còn cần thành thật ngồi xuống tu luyện sao? Lại không dám lén đi đâu, tự nhiên nhàn tới đản đông, vì vậy mới có thể sáng sớm tập thể dục theo đài, bơi lội, lộng chút ăn vặt gì đó, nếu không thì ca thật tịch mịch a!

Tinh đồ bốn phương trước tiên nên nghiên cứu nơi nào mới tốt đây? Dược Thiên Sầu ngồi bên hồ suy nghĩ, ánh mắt rod vào mặt hồ hơi khựng lại, kiếp trước nghe nói kim mộc thủy hỏa thổ, vị trí của thủy nằm hướng bắc, nếu như minh không đoán sai, tinh đồ phương bắc có quan hệ đến thủy, một mảnh hồ nước lớn như vậy nằm ở chỗ này, vừa lúc nghiệm chửng suy đoán của chính mình.

Nhàn đến buồn chán hắn nhất thời tìm được phương pháp cho qua thời gian, thần thức chìm đắm trong tinh đồ phương bắc ghi trong ngọc điệp, thể xác và tinh thần yên tình nghiên cửu quỹ tích biến ảo của tinh đồ... Đã ngồi xuống thì có chút không biết thời gian, trăng lên trăng lặn sao biến mất, đào mắt đã là tảng sáng ngày thứ hai, nhưng hắn vẫn ngồi yên trong tư thế như vậy không nhúc nhích.

Bình thường là thời gian làm việc buổi sáng của hắn, nhưng thẳng đến khi mặt trời nhô lên cao, hắn còn đang nhẠmắt trầm tư, đã tiến nhập vào một loại trạng thái. Loại dị tượng này khiến cho Tất Trường Xuân chú ý, Tất Trường Xuân đang ngồi xếp bằng trong phòng rốt cục mở hai mắt, lộ ra biểu tình khó tin, biến mất tại chỗ, lặng yên không một tiếng động xuất hiện ngay trước mặt Dược Thiên Sầu, hai mắt lấp lánh hữu thần đánh giá hắn.

chỉ thấy Dược Thiên Sầu đang nhắm hai mắt thần tình liên tục thay đổi, khi thì giống như một hài tử cười khúc khích, khi thì chau mày suy nghĩ sâu xa, khi thì vùng lông mày giãn ra khẽ gật đầu, tựa hồ như đang hiểu được điều gì đó.

Thần tình Tất Trường Xuân phi thường khiếp sợ, hắn tu luyện hơn hai ngàn nãm, kiến thức uyên bác, Dược Thiên Sầu trước mắt rõ ràng đang tìm hiểu thứ gì đó đến nhập cành, điều này đối với người tu chân mà nói, tuyệt đối là chuyện có thế gặp mà không thể cầu, một khi hiểu thông, hưởng thụ cả đời. Những tu sĩ ngộ tính bình thường rất khó tiến nhập loại trạng thái này, thông thường đều là một ít tu sĩ thiên phú cực cao mới có thể xuất hiện loại tình trạng như thế.

Thí dụ như chính hắn, ở trong cùng thế hệ nói đến đã là thiên phú đinh cấp, hơn ba trãm tuổi tham phá Hóa Thần kỳ, xuất hiện qua trạng thái nhập cảnh, lại qua ba trăm năm, từ Hóa Thần sơ kỳ tham phá đến trung kỳ lại một lần nữa xuất hiện qua, từ đó về sau qua năm trăm năm, loại trạng thái nhập cảnh này lại một lần nữa xuất hiện, trợ hắn một lần đột phá đến Hóa Thần hậu kỳ. Nhưng sau khi đến được Hóa Thần hậu kỳ, năm tháng dài dằng dặc trôi qua hơn ngàn năm, loại trạng thái nhập cảnh làm hắn khát vọng cũng rốt cục không còn xuất hiện qua, thế cho nên thọ hạn sắp tới, hắn phải tìm kiếm lực lượng bên ngoài, nên mạo hiểm tiến nhập Đông Cực Thánh Thổ tìm kiếm phương pháp đột phá phi thăng.

Ba trăm tuổi đột phá Hóa Thần kỳ, sáu trăm tuổi đột phá Hóa Thần trung kỳ, tổng cộng dùng một ngàn một trăm năm liền quang vinh thăng lên Hóa Thần hậu kỳ, thiên phú của hắn với những người cùng thế hệ mà nói, tuyệt đối là đinh cấp trong đinh cấp. Song song, chính hắn cũng hiểu được, điều này và khổ tu cũng không thoát được quan hệ, nhưng người thanh niên suốt ngày chạy loạn, lại thích chơi bời lêu long, không ngờ đang nhập cảnh! Thiên phú của mình rốt cục đã rất cao, nhưng cũng phải tới ba trăm tuổi mới có cơ duyên này, nhưng tiểu tử này mới bao nhiêu tuổi a! Đến tột cùng là thiên phú hay thiên ý?

Điều này sao có thể? Cho tới bây giờ không có nghe nói qua! Tất Trường Xuân lắc đầu cười khổ, ánh mắt rơi vào ngọc điệp trong tay Dược Thiên Sầu, thầm nghĩ, chẳng lẽ trong ngọc điệp có gì cổ quái?

Hắn giơ tay lên muốn nhiếp qua nhìn xem, nhưng chợt bỏ tay xuống, lắc nhẹ đầu, vạn nhất không quan hệ tới ngọc điệp, chính mình lấy đi ngọc điệp nhất định sẽ làm hắn giật mình tinh giấc trong trạng thái chi có thể gặp mà không thể cầu, nói không chừng sẽ phá huy cơ duyên duy nhất trong đòi của hấn.

Mình khó cầu, nhưng cũng không thể phá hủy người khác, đây là thiên ý, thiên ý như vậy, minh không thế vi phạm thiên ý! Tất Trường Xuân ngẩng đầu nhìn phía chân trời, khẽ thở dài một tiếng, nhớ tới minh thường hai nói câu “thiên nhược hữu tình”, nhưng ơn ười có phần hữu tình quan tâm, đã lâu không phủ xuống đầu mình, nhưng lại phủ xuống trên đệ tử minh mới nhận lấy, nhân duyên tế hội, đây là thiên ý sao...

Bạn đang đọc Tinh Thần Châu của Thiên Sầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 157

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.