Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Suy xét

Phiên bản Dịch · 1912 chữ

Bạch Tố Trinh gật đầu, tiếp nhận Thanh minh kiếm cầm trong tay tỉ mỉ điều tra, một lúc lâu thần tình ngưng trọng nói: "Trong kiếm xác thực có cấm chế, thủ pháp tương đương cao minh, ta cũng không biết có thể giải trừ hay không, cần chút thời gian thử xem sao."

"Nói như thế, kiếm này thật có thể là Thanh u kiếm do thần tượng luyện chế?" Dược Thiên Sầu mừng như điên, lập tức xua tay nói: "Tỷ, ta không vội, tỷ chậm rãi nghiên cứu, chỉ cần có thể cởi ra cấm chế là được."

"Ta tận lực thử xem." Bạch Tố Trinh nhìn về phía Khúc Bình Nhi nói: "Binh nhi muội muội, thanh kiếm này khả năng sẽ làm cho ta trong khoảng thời gian này không thể lo hết chuyện trong ô Thác Châu, ngươi phải nhanh quen thuộc một chút giúp ta một tay."

Khúc Bình Nhi e lệ "ân" một tiếng, rốt cục xem như đáp ứng. Dược Thiên Sầu nhìn Bạch Tố Trinh đang phối hợp hắn, lại nhìn Khúc Bình Nhi trong tư thái tiểu nữ nhi, trong lòng rất an ủi, hậu phương an ổn, chính hắn có thể yên lòng ở bên ngoài lăn lộn. Hắn tiện tay lấy ra một viên Như Ý Đan lóe ra hào quang bảy màu, đưa cho Khúc Bình Nhi nói: "Đây là Như Ý Đan, là bảo bối trân quý, ăn vào có thể giúp nàng thanh xuân bất lão."

Nhìn vật xinh đẹp trong lòng bàn tay, Khúc Bình Nhi vui mừng nói: "Thật có thể thanh xuân bất lão?" Là nữ nhân luôn thích chưng diện, thích chưng diện sẽ không muốn già đi, thanh xuân bất lão tuyệt đối là một chuyện mà nữ nhân khó có thể chống cự.

Dược Thiên Sầu cười gật đầu, Khúc Bình Nhi vốn tin tưởng hắn, vẻ mặt vui mừng xoay lưng lại hai người, khẩn cấp đem linh đan trong bàn tay nuốt xuống.

Bạch Tố Trinh cũng vô cùng kinh ngạc nhìn Dược Thiên Sầu, trong ý nghĩ của nàng, Dược Thiên Sầu hẳn đã đem linh đan tặng cho Khúc Bình Nhi từ lâu, thế nào hiện tại mới cho nàng? Nhớ tới chuyện gì Dược Thiên Sầu cũng cho mình biết đầu tiên, thứ tốt gì cũng đều để mình hưởng trước, hai người mặc dù chưa từng cùng chung giường, nhưng tình ý cao hơn tình nhi nữ tầm thường, lần thứ hai làm trong lòng nàng cảm thấy nhu tình vô hạn. Trên mặt Bạch Tố Trinh hiện ra tia mỉm cười đạm nhiên, là loại mỉm cười phi thường vui mừng, đưa ánh mắt nhìn về phía xa xa.

Dược Thiên Sầu lặng lẽ liếc mắt nhìn nàng, khóe miệng hiện lên một hình vòng cung. Hắn vẫn chưa cho Khúc Bình Nhi ăn Như Ý Đan, chính là vì muốn chờ tràng diện ngày hôm nay. Ý nghĩ của hắn, mặc kệ thời cổ đại hay hiện đại, tin tưởng bất cứ nữ nhân nào cũng đều không dễ dàng tha thứ được chuyện phải chia xẻ nam nhân của mình cho nữ nhân khác, nhưng nam nhân lại cứ thích bên cạnh mình có thêm càng nhiều nữ nhân xinh đẹp thì càng tốt, hơn nữa mỗi người đều phải trung tâm với chính mình, thật có chuyện tốt như vậy hay sao? Đáp án khẳng định không có! Nhưng chính mình lại muốn có, vậy làm sao bây giờ? Cho nên cần phải đùa giỡn chút thủ đoạn. Hắn hiểu được, thứ mà Bạch Tố Trinh muốn có thật rất ít rất ít, thậm chí chưa từng nghĩ tới từ trên người hắn nhận được điều gì, chính mình chỉ có thể làm được đó là để cho trong lòng nàng cả kiếp này đi theo mình mà không hối hận, vĩnh viễn hạnh phúc! Điểm ấy, hắn sẽ không tiếc mà cấp cho nàng. Một nam nhân không có bản lĩnh, hay nhất là nên bỏ đi ý niệm trái ôm phải ấp trong đầu, đi kỹ viện tốn chút tiền cho ngươi ôm thoải mái, tình phụ nguyện ý vì tiền hiến thân cũng có thể tìm được một đống lớn.

"Bình nhi! Ta đưa nàng tới bên hồ." Dược Thiên Sầu chỉ vào hồ nước viễn phương cười quái dị nói. Bạch Tố Trinh cười khẽ quay đầu: "Ta về trước xem thanh kiếm này." Nàng tự nhiên biết được sau khi ăn xong Như Ý Đan sẽ có hậu quả gì, dứt lời liền biến mất.

"Vì sao?" Khúc Bình Nhi mờ mịt nói. Dược Thiên Sầu ho khan một tiếng, hắc hắc cười nói: "Nàng sẽ biết, ta canh gác cho nàng."

Nói xong nắm tay nàng xuất hiện ngay bên hồ, chính là địa phương lần đầu tiên hắn mang Khúc Bình Nhi đến Ô Thác Châu tử hình ngay tại chỗ. Gương mặt Khúc Binh Nhi đỏ lên, tưởng rằng hắn muốn làm chuyện kia, chột dạ nhìn quanh bốn phía, nhưng lập tức biến sắc, trong bụng sôi lên sùng sục liên tục, lỗ chân lông trên người bắt đầu chảy ra chất dịch màu đen.

"Hắc hắc! Sau khi ăn vào Như Ý Đan, sẽ bài trừ tạp chất trong cơ thể, nàng tự tiện, ta giúp nàng canh gác." Dược Thiên Sầu cười nói, đưa lưng lại. Khúc Bình Nhi giậm chân, nhanh ôm bụng trốn thật xa, phỏng chừng không nhịn được nữa.

Không bao lâu, trong hồ xuất hiện một dáng người nổi bật đang tẩy rửa, Dược Thiên Sầu cười hì hì quay đầu, thuần thục cởi sạch quần áo, nhảy vào trong hồ nước hỗ trợ...

Quân doanh Anh Hùng, xây dựng thêm phòng họp phía sau, Dược Thiên Sầu ngồi trên ghế, nhìn năm người trước mắt, cổ Thanh Vân, Khấu Tuyết Hoa, Tiếu Uyển Thanh, Mộ Dung Nhàn, Mai Ấn Hồng, cổ Thanh Vân đã nhận biên chế trong bộ đội tác chiến, bốn nữ nhân đã trở thành thủ hạ của Bạch Tố Trinh, đều nếm qua thống khổ bị tróc bổn mạng nguyên thần. Họ nhìn thấy hắn đều cung kính kêu lên một tiếng: "Thủ lĩnh."

Năm người cũng không dám tùy ý nói giỡn với hắn như ngày xưa, thần tình nhìn về phía hắn có chút phức tạp, đã từng là bằng hữu thậm chí là trưởng bối sư môn của hắn, đảo mắt đã biến thành thuộc hạ. Một phen nói chuyện với nhau, Dược Thiên Sầu cười nói: "Cổ Thanh Vân, các nàng có thể hận ta, ngươi không thể, lúc ngươi ở trong Yêu Quý Vực từng nói qua nếu an toàn trở về phải theo ta hỗn, nói ra là phải chịu trách nhiệm."

"Không dám!" Năm người cùng hành lễ nói, thật là cung kính. Dược Thiên Sầu cau mày, xem ra mình kiên trì dùng công tác tư tưởng thật có hiệu quả, hắn bắt chéo một chân nói: "Không nên có quá nhiều suy nghĩ, thời gian lâu dài, các ngươi sẽ phát hiện, ở chỗ này còn tốt hơn ở Phù Tiên Đảo. Cổ Thanh Vân, nỗ lực lên! Sau này ngươi sẽ có thu hoạch không tưởng nổi. Được rồi, các ngươi về trước đi!"

Năm người trước khi đi, Tiếu Uyển Thanh len lén liếc mắt nhìn Dược Thiên Sầu, Dược Thiên Sầu nhìn thấy chỉ nhàn nhạt cười cười, hắn biết cô nàng này vẫn có ý tứ đối với mình, nhưng đã một lần hắn cho nàng cơ hội, nàng đã cự tuyệt, sau khi mạnh mẽ bắt các nàng đi, nàng đã không còn cơ hội trở thành nữ nhân của chính mình. Nếu như lúc đó khi hắn mở miệng mời các nàng, Tiểu Uyển Thanh lại chịu đáp ứng, vậy nói rõ nàng tuyệt đối tin tưởng hắn, đối với gương mặt xinh đẹp như vậy, Dược Thiên Sầu không ngại thu về, hiện tại đã không còn khả năng, sẽ chỉ khi nàng trở thành nữ nhân của người khác, thì hắn tặng cho hai tiếng chúc mừng mà thôi, đây là do nể tình bằng hữu trước đây, lần này triệu kiến cũng đồng dạng là như vậy.

Một hồi, Quan Vũ đưa Trương Bằng và Hồng Thất đến, lý giải tiến triển tu hành của hai người xong, Dược Thiên Sầu lại dùng lời lẽ nghiêm khắc yêu cầu hai người nỗ lực đề cao tu vi, cũng yêu cầu Quan Vũ dùng thái độ hà khắc đốc xúc hai người.

Sau khi mọi người rời đi, Dược Thiên Sầu trầm tư đi lại trong phòng họp rộng rãi. Từ Yêu Quỷ Vực trở về, đầu óc hắn hầu như chưa từng ngừng lại, trước đây mình định vị tiêu chuần chính là muốn mạnh hơn thiên hạ đệ nhất đại phái như Phù Tiên Đảo, nhưng lần này trở về lại biết đến càng nhiều, ánh mắt lại đặt lên tiêu chuẩn càng cao. Thiên hạ đệ nhất đại phái như Phù Tiên Đảo trong mắt tu sĩ Hóa Thần kỳ cái gì cũng không phải, phỏng chừng chỉ cần một cao thủ Hóa Thần kỳ đã có thể bình định họ, tu sĩ Hóa Thần kỳ xem Phù Tiên Đảo là như vậy, cũng như Phù Tiên Đảo xem con người trong thế tục không có gì khác nhau, người ta đều là lười nhúng tay.

Ý nghĩ còn muốn tranh tài với Phù Tiên Đảo đã không còn ý nghĩa, bất quá mình không tranh nhưng không có nghĩa là để thủ hạ không tranh, hôm nay khổ cực nắm giữ tài nguyên thật không thể lãng phí. Người phát ngôn trong thế tục đã định là Thạch gia, người phát ngôn trong tu chân giới phải giao cho thủ hạ của mình mới được yên tâm. Kể từ đó, có thể giúp cha mẹ và đệ đệ trở lại thế tục bình yên qua ngày, bảo hộ Dược gia đời đời bình an hẳn là không còn vấn đề gì nữa. Dù sao để cho bọn họ ở lại lâu dài trong ô Thác Châu cũng không phải là biện pháp, bọn họ cùng người trong ô Thác Châu là hai thế giới khác hẳn nhau, một bên bay trên trời, một bên đi trên mặt đất, vĩnh viễn không thể dung họp, là một sự cô độc khác hẳn, thế tục mới là địa phương thuộc về họ, chính mình chỉ có thể giúp họ sáng tạo một hoàn cảnh sinh hoạt thật tốt trong thế tục mà thôi.

Nhưng muốn bảo chứng người nhà ở thế tục và tu chân giới sống yên ổn, phải xem mình có thể bước lên tới độ cao thế nào. Ra vẻ kiến nghị của Hạc Ly cũng không tệ nha! Bằng kinh lịch tu luyện của Tất Trường Xuân và Lộng Trúc tiên sinh, đẩy mình bước vào Hóa Thần kỳ hẳn là không có vấn đề gì lớn!

Nghĩ đến Hạc Ly, Dược Thiên Sầu cười hắc hắc, chính mình phải nhanh chóng quay trở về Thuận Thiên Đảo trước khi Tất Trường Xuân trở về, thị phi phán xét phải xem Tất Trường Xuân, nhưng miệng của mình cũng không nên ngồi không, không biết Hạc Ly ngươi đã chuần bị sẵn sàng hay chưa?

Bạn đang đọc Tinh Thần Châu của Thiên Sầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 148

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.