Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu chút nữa lưu phách

Phiên bản Dịch · 2281 chữ

“Chúc mừng tiên sinh đã dùng giá quy định mua được Huyền Kim Sa!” Võ Tứ Hải đi tới chúc mừng Dược Thiên Sầu đang tính tiền.

“Thật đúng là một chuyện vui, ta vốn đang chuẩn bị ít nhất phải bỏ ra ba trăm vạn, ai biết không ngờ lại mua được giá này, thật đúng là kỳ quái. Ai! Ta thật sự là không nghĩ ra!” Dược Thiên Sầu rung đùi đắc ý thở dài nói.

“Ba trăm vạn?” Võ Tứ Hải xấu hổ cười cười, một lần nháo, Võ gia không công tổn thất năm mươi vạn thượng phẩm linh thạch, mặc ai cũng phải thật đau lòng. Đệ tử Võ gia đứng bên cạnh cũng thật không nói được gì, bọn họ thật sự nghĩ không ra vì sao xảy ra chuyện như vậy? Theo lý thuyết, có người ra quấy rối, giá cả hẳn phải càng cao hơn mới đúng nha! Điều này thực sự là không nên a!

Dược Thiên Sầu lưu loát lấy ra năm mươi khối cực phẩm linh thạch, nhất thời làm mọi người hoa mắt một trận. Chờ sau khi hắn đi ra, Võ Lôi cầm đống cực phẩm linh thạch cười khổ không ngớt nói: “Nguyên bản những thứ này đều thuộc về chúng ta, hiện tại chỉ được lấy mười khối, đám người bên ngoài làm sao vậy? Ta cũng thật sự không nghĩ ra.”

“Ai!” Võ Tứ Hải than thở: “Thu hồi hết cực phẩm linh thạch đi! Chuẩn bị bốn mươi vạn thượng phẩm linh thạch cấp chủ bán!”

Hiện trường mọi người nhìn chăm chú vào người mua nhất hào hoảng hoảng du du đi trở về, đáy lòng đều thở dài một trận, người điên này xem như đã nhặt được tiện nghi. Võ Thái ở trên đài cũng nhịn không được nhìn Dược Thiên Sầu thêm vài lần, đưa tay lên, kiện đấu giá thứ tư đi ra.

Một đệ tử Võ gia nâng một khay gỗ đi ra, bên trên phủ vải đỏ, ở giữa nổi lên, cũng không biết lại là vật gì. Một đệ tử khác đưa tay mở ra, nguyên lai là một bình ngọc, cỡ chừng một nắm tay của hài tử, cao chừng nửa chiếc đũa, bên trong mơ hồ lộ ra màu lục sắc.

Võ Thái khôi phục dáng tươi cười nói: “Bên trong bình đựng một thứ hẳn sẽ làm mọi người có chút hứng thú, chính là Mộc Linh Dịch đại khái đủ cho một chén trà.”

“Mộc Linh Dịch?” Lần này có không ít người la hoảng lên. Rất nhiều đại lão đang ngồi dựa lưng ghế lúc này cũng ngồi thẳng lên, trong mắt lóe tia sáng kỳ dị liên tục. Dược Thiên Sầu nghe được động tĩnh, quay đầu lại quan sát, thầm nghĩ, lẽ nào lại là bảo bối tốt gì đó?

Võ Thái giới thiệu: “Nói vậy tất cả mọi người biết, Mộc Linh Dịch chính là tinh hoa do linh thụ vạn niên của thiên địa dựng dục ra, những cây cối thông linh tính khổ tu một vạn năm không thể thành tinh nếu tiếp tục tu luyện sẽ biến thành thiên địa tinh hoa, nhật khởi nguyệt lạc(mặt trời mọc mặt trăng lặn) qua một ngày đêm liền phun ra mười giọt Mộc Linh Dịch, một năm sau, tinh hoa đã cạn, cây khô mà chết. Tuy rằng linh thụ đã chết, nhưng Mộc Linh Dịch do nó phun ra có kỳ hiệu lớn lao, giống như linh thảo chúng ta trồng trong tu chân giới, nếu được nhỏ một giọt, liền có thể giúp linh thảo tăng thêm tốc độ sinh trưởng đề cao gấp trăm lần, thật sự là thần kỳ không gì sánh được. Nếu môn phái nào có cực phẩm linh thảo, lại là loại sinh trưởng chậm chạp, có khi vài năm mới thành thục, có khi vài chục năm thậm chí là mấy trăm năm, sau đó nở hoa kết quả, cho dù sản ra hạt giống, nhưng phải chờ thêm bao nhiêu năm? Có được Mộc Linh Dịch, linh thảo mấy trăm năm cũng có thể dùng vài giọt để cho nó nở hoa kết quả trong một ngày đêm.”

Võ Thái quan sát phản ứng của mọi người bên dưới, cười nói: “Được rồi ta cũng không nhiều lời nữa, vật này giá quy định là một trăm vạn thượng phẩm linh thạch, nhưng xét thấy ảnh hưởng của lần đấu giá vừa rồi, nên chủ bán cố ý tìm chúng ta đưa giá quy định hạ thấp tới tám mươi vạn. Mộc Linh Dịch bán ra với giá quy định tám mươi vạn thượng phẩm linh thạch, giá cao sẽ được, tăng giá mỗi lần thấp nhất là năm vạn thượng phẩm linh thạch, thỉnh chư vị ra giá!”

Mẹ nó! Dông dài nửa ngày làm lão tử cứ tưởng là thứ bảo bối gì, thứ này không phải có công hiệu giống Tử Sắc Hỗn Độn trong Ô Thác Châu hay sao? Lão tử lấy thứ này có cái rắm gì dùng, Tử Sắc Hỗn Độn lão tử muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, muốn dùng bao nhiêu là dùng bấy nhiêu, đã vậy còn dám hô tới tám mươi vạn, tặng không cho ta ta còn ngại nó trói buộc, Dược Thiên Sầu âm thầm nói.

Hắn động động thân thể, hai mắt Võ Lập Tuyết nhất thời chiếu sáng, chăm chú nắm thẻ bài trong tay, chỉ cần hắn vừa hô lên, nàng lập tức giơ ngay lên cho mọi người xem. Nàng có điểm chơi cao hứng, nhưng Dược Thiên Sầu động động thân thể chỉ là vì muốn ngồi thoải mái hơn một chút. Võ Lập Tuyết nhìn hắn gấp đến không chịu nổi, còn kém lôi lỗ tai hắn nói cho hắn, uy! Ngươi đừng ngủ, đây chính là thứ tốt a!

Hiện trường bình tĩnh đến thần kỳ, chỉ sợ dù là cây châm rơi xuống mặt đất cũng có thể nghe được thanh âm. Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía người mua nhất hào, không biết hắn lại muốn giở ra trò gì. Đợi hồi lâu không phản ứng, Võ Thái đứng trên đài có điểm nóng nảy, cười nói: “Vật tốt như vậy chỉ xuất hiện một lần, thật sự là cơ duyên có thể gặp mà không thể cầu, lẽ nào loại bảo vật này không ai cần sao?”

Võ Thái thật có điểm sợ, tình huống vòng thứ ba đấu giá vừa rồi dùng giá quy định mua đồ vật thật sự là chuyện chưa từng gặp qua trong suốt những hội đấu giá long trọng năm năm một lần của Võ gia, lẽ nào lần này lại có chuyện lưu phách? Đây cũng thật quá khó tin đi thôi? Ai cũng biết, Võ gia gia nghiệp lớn, nhân khẩu đông đảo, một năm chi tiêu không ít tiền, hội bán đấu giá năm năm một lần là thời gian kiếm được đồng tiền lớn, nếu tiếp tục như vậy, toàn bộ Võ gia không chừng phải sống bằng tiền dành dụm. Dứt bỏ chuyện này không nói, chuyện như vậy cũng đủ đả kích danh dự Võ gia, không trở thành trò cười cho tu chân giới mới lạ.

Võ Thái hít sâu một hơi, hắn đã đặt quyết tâm, tuyệt đối không thể để chuyện lưu phách xuất hiện, chỉ cần không ai hé răng, hắn cũng không nói, chuyện rút về hàng hóa đấu giá vô luận như thế nào cũng không thể làm được.

Võ Lập Thành cũng có chút ngồi không yên, đây dù sao là chuyện quan hệ tới gia tộc, thấy mọi người nhìn Dược Thiên Sầu, hắn bèn lôi kéo Dược Thiên Sầu nói: “Bảo bối như vậy ngươi không mua sao?”

Dược Thiên Sầu cũng không quay đầu lại nói: “Xuy! Một cái chai nhỏ như vậy tùy tiện đựng chút đồ cũng có thể xem là bảo bối sao.”

Chung quanh vốn đang an tĩnh, huống chi tu vi của mọi người đều cao cường, đối với câu nói của hắn tự nhiên nghe được thật rõ ràng, mọi người nhất thời có cảm giác muốn té xỉu, thì ra người này mua đồ vật là án theo thể tích mà tính! Thực sự là nhân tài!

Võ Lập Thành bị hắn làm sặc đến mức thiếu chút nữa nói không ra lời, nuốt nước bọt lúng túng nói: “Ngươi đừng xem cái chai nhỏ, then chốt là vật bên trong đáng giá, hiện tại giá quy định tám mươi vạn, qua tay bán đi, ít nhất có thể tăng cao gấp đôi!”

“Thật không?” Dược Thiên Sầu hoảng hoảng đứng lên, nghi hoặc nhìn mọi người phía sau, thầm nghĩ, sao bọn họ lại không hé răng, ai! Thứ này ta mua về thực sự vô dụng, bỏ đi, coi như cho Võ Lập Thành chút mặt mũi! Dù sao chuyện Võ gia xuất hiện việc lưu phách cũng không phải là chuyện vinh dự gì, xem như dùng tiền lấy lòng vậy. Hắn gật đầu nói: “Ta tin tưởng ngươi, mua, tám mươi vạn!”

Nghe vậy, Võ Lập Tuyết giơ cao bài tử, đắc ý dào dạt nhìn mọi người phía sau. Hiện tại nàng cũng không phải quan tâm cho Võ thị gia tộc gì cả, chỉ chờ đợi được giơ lên thẻ bài. Ai biết nàng lại lý giải nàng đều chỉ đành dở khóc dở cười, nha đầu này thật hết cứu!

Tuy rằng thứ này đối với Dược Thiên Sầu vô dụng, nhưng đối với môn phái khác tác dụng lớn, đặc biệt những môn phái có loại linh thảo trân quý. Dù là môn phái không có linh thảo quý báu, nhưng ai có thể bảo chứng sau này họ không gặp được? Có Mộc Linh Dịch liền có thể giải quyết được vấn đề. Lần này cũng không còn ai khách khí với Dược Thiên Sầu.

Võ Lập Tuyết vừa buông thẻ bài, giữa hiện trường nhất thời như nổ tung oa, lúc này có người hô lớn: “Chín mươi vạn!” Một chút liền có người bỏ thêm mười vạn. Sau đó lại có người hô: “Một trăm vạn!”

Hoàn toàn là dùng mười vạn để hô, trực tiếp nhảy qua giá chênh lệch năm vạn quy định, mười vạn càng nhảy càng nhanh, mãi cho đến hai trăm vạn, Võ Lập Tuyết có điểm ngồi không yên, liên tục quan sát Dược Thiên Sầu, tựa hồ đang hỏi: “Sao ngươi còn không hô giá a!”

Dược Thiên Sầu vốn không dự định mua thứ này, nguyên bản hô giá chỉ vì cấp Võ gia mặt mũi, hiện tại có người cổ động, cũng không còn chuyện gì liên quan tới hắn. Người của Võ gia nhất thời đều thở phào nhẹ nhõm, rốt cục hiện tại bọn họ đã nhìn ra, cũng không phải thứ tốt mà mọi người chê bai không ra giá, mà là đang đợi Dược Thiên Sầu châm lửa, nhưng rõ ràng vòng thứ ba hắn đã châm lửa, vì sao lại không có phản ứng? Chuyện này đã trở thành mê đề mà nhiều năm sau Võ gia vẫn không hiểu nổi.

Hội đấu giá long trọng năm năm một lần rốt cục đã xuất hiện tràng diện nóng nảy vốn có của nó, một lọ Mộc Linh Dịch giá cả cọ cọ một chút đã dâng lên, khi đến ba trăm vạn, đừng nói Võ Lập Tuyết nóng nảy, dù là Dược Thiên Sầu cũng có chút tâm động, hắn không nghĩ tới thứ này lại có giá trị đến như vậy, vì vậy đang thận trọng suy nghĩ có nên tham gia náo nhiệt hay không.

Thế nhưng khi giá cả tăng thêm ba mươi vạn, hắn liền bỏ qua, mẹ nó! Đám người này đều là phẫn heo ăn thịt cọp, lão tử có tiền cũng không đỡ được sự nóng nảy của bọn họ, then chốt là thứ này đối với lão tử thực sự vô dụng! Mua đắt như vậy có rắm gì dùng, không thể xung động, xung động là ma quỷ! Vì vậy hắn triệt để lặng lẽ. Miệng của Võ Lập Tuyết bĩu lên thật cao, xem người khác gây náo nhiệt mà mình ngồi không có gì vui đâu.

Khi giá cả tăng lên tới sám trăm chín mươi vạn thượng phẩm linh thạch, sự náo nhiệt trong hiện trường cũng dẹp loạn xuống tới, rốt cục không ai tiếp tục vượt qua giới tuyến bảy trăm vạn. Không phải không muốn, thứ kia cho dù tốt, nhưng phải trả giá bằng thực lực bản thân cũng khó thể thừa thụ, tự nhiên sẽ không ai làm nữa, vật gì cũng tự có giá trị của nó. Huống chi thứ phía sau, tuyệt đối sẽ không kém hơn thứ này, hiện trường đều là người lão thành, quá mức xung động thì không được.

Vật về kỳ chủ, mọi người hiện tại mới đột nhiên phát hiện, người mua nhất hào tựa hồ ra giá một tiếng, sau đó không phản ứng, những môn phái nhỏ trong túi ngượng ngùng cũng sợ đến toát mồ hôi lạnh, hoàn hảo mình cẩn thận, chuyện người điên chỉ hô giá một lần thật đúng là làm được, giả như lần trước hô giá năm mươi mốt vạn gì đó, mà người này cũng không tiếp tục hé răng, không bị hắn hại chết không được, người này không thể phán đoán theo lẽ thường…

Bạn đang đọc Tinh Thần Châu của Thiên Sầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 152

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.