Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị thất thế

Phiên bản Dịch · 1821 chữ

Kết quả thắng bại tự nhiên làm cho người ta cảm thấy thật ngoài ý muốn. Quan Uy Vũ gãi đầu, ha hả cười nói: “Tiểu tử thối còn không tệ, không lãng phí một phen tâm huyết của ta.”

Phí Đức Nam đứng một bên co quắp, nghiêng đầu cười khẩy nói: “Uổng cho ngươi còn nói được ra miệng, ngươi lãng phí tâm huyết gì? Không biết ngươi dạy qua đồ đệ thứ gì vậy?”

Quan Uy Vũ trợn mắt hừ nói: “Đây là chuyện giữa thầy trò ta, dựa vào cái gì nói cho ngươi!”

Phí Đức Nam chẳng đáng cười nhạt, quay đầu lại mặc kệ hắn.

Phùng Hướng Thiên nhìn một người bên cạnh hỏi: “Tàng Kinh Các có kiếm quyết gì làm cho tốc độ tăng trưởng? Sao ta không nghe nói qua, lẽ nào người này thật có thiên phú như vậy, không ngờ có thể ngộ ra kiếm quyết?” Bằng tu vi bọn họ, tự nhiên nghe được Dược Thiên Sầu và Lô Quảng đối thoại.

Bên cạnh hắn là một chủ sự trưởng lão tên Âu Tứ Hải của Tu Chân Các có khí độ trầm ổn, râu tóc trắng xóa, không giận mà uy. Chỉ thấy thần tình hắn không chút gợn sóng nói: “Ta chưa thấy qua trong Tàng Kinh Các có kiếm quyết gì có thể tăng trưởng tốc độ, dù hắn thực sự ngộ ra thì thế nào, tốc độ? Hừ! Bất quá là bàng môn tả đạo, tại trước mặt thực lực tuyệt đối không thể kham một kích, tên đệ tử vừa bị đánh bại nhất thời chỉ do sơ sẩy mà thôi.”

Vùng lông mày Phùng Hướng Thiên nhướng lên, không nói thêm gì nữa, ánh mắt lại lần nữa hướng vào sân tỷ thí. Một vòng thi đấu hai mươi trận đã xong, còn có năm trận, đã đang tiếp tục bắt đầu. Đại bộ phận đều đang chìm đắm trong trận đấu vừa rồi của Dược Thiên Sầu, nên xem những cuộc tỷ thí sau đó có điểm bất an.

Những đệ tử Luyện Đan Các càng không có tâm tư nhìn xem, nhìn thấy Dược Thiên Sầu đi trở về, cả đám tinh thần chấn hưng vui sướng tiếp thu ánh mắt ước ao của đệ tử các mạch. Chờ hắn khoanh chân ngồi xuống, Dương Thiên cười nói: “Tiểu tử ngươi còn thứ gì mà chúng ta không biết vậy? Nguyên lai đã sớm định liệu trước, làm chúng ta lo lắng suông một hồi.”

Dược Thiên Sầu cười cười nói: “May mắn mà thôi, tu vi đối phương cao hơn ta, tốc độ thì không bằng, nên ta nhân cơ hội sơ hở, trận tiếp theo chỉ sợ cũng không dễ như vậy.” Dương Thiên thoáng suy tư, hơi gật đầu.

“Ta nói Dược Thiên Sầu nhất định được, hiện tại các ngươi thấy không, ta không nói sai a!” Tiếu Uyển Thanh mấy nàng bên chỗ Vạn Phân Viên đang líu ríu cùng một đám nữ đệ tử. Khấu Tuyết Hoa lắc đầu, Dược Thiên Sầu làm như vậy, chỉ sợ mấy nha đầu này càng…

Vài trận rất nhanh đánh xong, lại có mười mấy người đã đánh mất mạng nhỏ, Dược Thiên Sầu rất chăm chú nhìn mỗi trận tỷ thí, phát hiện những kẻ đem đồng môn tru giết, thủy chung là mười mấy người, vừa ra tay chưa bao giờ lưu tình, là thứ độc ác. Đợi đợt tỷ thí thứ hai kết thúc, quyết thắng ra hai trăm bốn mươi bảy người, lại bắt đầu lần rút thăm thứ ba. Lần này đồng dạng có một thẻ trắng, Dược Thiên Sầu có vết xe đổ, rút thẻ ngẫu nhiên liền đưa mắt nhìn, dãy số ba mươi sáu, xếp vào trận thứ ba của vòng thứ ba, xem ra vận khí tốt đã thay đổi.

Loại tranh đấu này của người tu chân cũng không có thời gian quá dài, thông thường đều một vòng không tới mười phút đều đã phân ra thắng bại. Bởi vì phân chia nơi sân, hạn chế phạm vi hoạt động, người có thực lực mau chóng phát huy thủ thắng, không cho ngươi bao nhiêu thời gian tiêu hao, bằng không từ đầu tới đuôi gần ngàn trận phải tốn bao nhiêu thời gian? Đương nhiên, đối với những đệ tử đã giỏi về linh hoạt giao đấu thật có điểm có hại, nhưng dù sao khảo nghiệm là chỉnh thể thực lực.

Hai vòng liền xong, Đông Phương Trường Ngạo tuyên bố chuẩn bị vòng thứ ba, lúc này Dược Thiên Sầu đứng lên đi giao thẻ, đi tới sân tỷ thí thứ sáu, nhìn thấy đối thủ là một trong mười mấy tên vừa ra tay liền hạ sát thủ, hai vòng tỷ thí hắn đã hạ sát hai người, hai mắt Dược Thiên Sầu không khỏi hơi nheo lại.

Không ít người phát hiện ra tình huống này, rất nhiều người đều lập tức thấy lo lắng cho Dược Thiên Sầu.

Đông Phương Trường Ngạo vừa tuyên bố bắt đầu, Dược Thiên Sầu còn muốn hành lễ thỉnh giáo tôn tính đại danh của đối phương một chút, hai tay vừa ôm quyền, nhưng trường kiếm của đối phương đã cấp tốc bắn ra chém thẳng vào đầu hắn, không có chút thương lượng nào. Dược Thiên Sầu lấy làm kinh hãi, may là tốc độ ngự kiếm của hắn cực nhanh, vừa nghĩ, kiếm quang phía sau chợt lóe, liền trực tiếp ngăn trở phi kiếm chém tới.

Phi kiếm vốn tương liên với tâm thần, tu vi Dược Thiên Sầu kém hơn đối phương hai tầng, hơn nữa chuyện xảy ra đột nhiên, tâm thần bất ổn, làm sao có thể kháng trụ nổi một kích có dự mưu của đối thủ, chỉ cảm thấy trên thân kiếm truyền đến một đòn nghiêm trọng chấn đãng tâm thần, ngực chợt uất nghẹn, miệng chợt ngọt, phun mạnh một búng máu.

Biến cố đột phát, mọi người thất kinh, vừa nghĩ không ra đệ tử Tu Chân Các tu vi cao hơn người ta hai tầng còn dùng thủ đoạn đánh lén. Quan Uy Vũ đứng trên ban công râu tóc dựng đứng, muốn phi thân ra ngoài cứu đồ đệ, bị Phí Đức Nam đứng bên cạnh túm lại.

Dược Thiên Sầu trong thoáng hoảng hốt, tâm thần cùng phi kiếm liền chặt đứt liên hệ, phi kiếm đinh đương rơi xuống mặt đất. Trên mặt người nọ âm âm cười, sau khi đánh rơi kiếm đối thủ, thanh kiếm ở trên không trung xoay chuyển, bắn thẳng xuống Dược Thiên Sầu đang đứng phía dưới.

Ngay trong nháy mắt tâm thần bị cắt đứt liên hệ với phi kiếm, Dược Thiên Sầu chợt bừng tỉnh, cảm thấy không ổn, thân hình cấp tốc tránh ra, chỉ thấy một đạo lưu quang chui vào vị trí mình vừa đứng, sàn đá “phanh” nổ vang một tiếng, đá vun bay tán loạn, trên mặt đất trực tiếp trạc ra một lỗ thủng.

Thân hình Dược Thiên Sầu mau tránh ra, ổn định tâm thần, thần thức lại đạt được liên hệ với phi kiếm trên mặt đất, liền tháy thân ảnh đối phương hiện lên, một chân đạp lên phi kiếm. Dược Thiên Sầu lập tức cảm giác tâm thần cùng phi kiếm lại bị chặt đứt liên hệ.

Ngay lỗ thủng trên mặt đất lại lóe ra một đạo hàn quang thứ hai, gào thét bắn thẳng đến. Dược Thiên Sầu trở mình ra sau, hàn quang hiện lên xẹt qua thân thể, vừa vặn còn chưa kịp đứng vững, liền nghe được sau lưng có tiếng rít truyền đến, lúc này lại tiếp tục lăn tròn qua một bên, trên mặt đất lại nổ vang hiện ra một lỗ thủng.

Những người chung quanh nhìn thấy kinh tâm động phách, tỷ thí đánh tới hiện tại, chính mình lần đầu tiên nhìn thấy có người đối mặt phi kiếm còn lăn tránh né được, ngẫm lại khẳng định liên quan tới sự chênh lệch tu vi quá lớn của Dược Thiên Sầu cùng đối thủ.

Mấy nàng Tiếu Uyển Thanh cũng bị tình hình trước mắt hù dọa. Trong đầu Khấu Tuyết Hoa lại hiện lên hình ảnh Dược Thiên Sầu song song ngự ba kiếm tại Yêu Quỷ Vực, ánh mắt rơi vào thanh phi kiếm bị đạp trên mặt đất, nhíu chặt mày.

Không biết vì nguyên nhân gì, phi kiếm công kích toát ra khỏi mặt đất, nổi lên không trung cũng không tiếp tục công kích. Tên đệ tử Tu Chân Các lộ ra thần tình mèo đùa chuột, trêu tức nói: “Ngươi là Dược Thiên Sầu phải không? Mới tu vi Kết Đan sơ kỳ dám chạy tới đây giúp vui, thực sự không biết sống chết. Hiện tại nếu như ngươi quỳ xuống đất cầu xin chịu thua, ta có thể suy nghĩ tha cho ngươi một mạng, bằng không ngươi cứ chờ Luyện Đan Các đến nhặt xác đi!” Nói xong, phi kiếm uy hiếp tại không trung chỉ vào Dược Thiên Sầu nhiễu vài vòng.

Quan Uy Vũ trên ban công nghe vậy tức giận đến nói không ra lời, hai tay áo phất mạnh, hình dạng như muốn liều mạng, lại bị Phí Đức Nam gắt gao ôm lấy.

Dược Thiên Sầu đứng lên phun ra ngụm nước bọt lẫn máu, bỗng nhiên cười lên khặc khặc điên cuồng, gương mặt âm trầm lại thêm có vết máu có vẻ có chút dữ tợn quát lên: “Thả con mẹ nó * chó! Lão tử vốn đang suy nghĩ có nên cấp cho Tu Chân Các một chút mặt mũi hay không, hiện tại dù thiên vương lão tử tới, cũng đừng mong lão tử buông tha ngươi, thứ rắm chó không biết trời cao đất rộng!”

Thanh âm cuồn cuộn tản ra bốn phía, mọi người đều nghe được rõ ràng, tất cả đều ngây ngẩn cả người, thật nghĩ không ra Dược Thiên Sầu lại mắng chửi thô tục ngay trước mặt công chúng, thật sự là không chút nhã nhặn. Tên đệ tử Tu Chân Các ngẩn người, sắc mặt trầm giọng mắng: “Muốn chết!”

“Chết con mẹ ngươi!” Dược Thiên Sầu lại lớn tiếng mắng trở lại, chỉ bí quyết trong tay vừa kháp, trong túi trữ vật lóe ra hơn mười đạo hàn mang, một đạo hàn mang hóa kiếm đưa hắn bay lên không trung, còn có năm mươi đạo hàn mang hóa thành như chiếc ô kiếm, hộ ngay phía sau hắn, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, ô kiếm phát sinh kim quang chói mắt, mọi người đều không sao nhìn thấy rõ Dược Thiên Sầu đang đứng lẫn trong vòng bóng kiếm trên không trung.

Bạn đang đọc Tinh Thần Châu của Thiên Sầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 158

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.